Lâm Sơ Diệp vào phòng được sắp xếp trước.
Chu Cẩn Thần sắp xếp phòng khá tốt cho Lâm Sơ Diệp, chỉ kém hơn phòng của nam nữ chính một chút, là một phòng kiểu căn hộ thu nhỏ, có nhà bếp, phòng tắm riêng và một ban công nhỏ, trang trí theo phong cách màu gỗ của Nhật Bản khiến căn phòng trở nên sáng sủa ấm áp.
Phùng San San cùng Lâm Sơ Diệp đi vào phòng, vừa đi vừa không nhịn được mà cảm khái: “Em nói xem con người Chu Cẩn Thần này có kỳ lạ không, lúc ở trong đoàn làm phim không bao giờ là đối xử tệ bạc với em, bất luận vai diễn như thế nào đi chăng nữa, mỗi lần đều sắp xếp cho em đãi ngộ như nữ chính thứ hai, nhưng lại không chịu sắp xếp show cho em.”
Tuy rằng Chu Cẩn Thần là ông chủ trả tiền cho Phùng San San, nhưng cô cũng không khách khí mà nói xấu anh ta, nhưng thái độ không khách khí này chỉ dám biểu hiện trước mặt Lâm Sơ Diệp mà thôi.
Đối với Phùng San San mà nói, quan hệ giữa cô và Lâm Sơ Diệp đã sớm vượt qua quan hệ giữa người đại diện và nghệ sĩ, càng giống như tình bạn trong lúc hoạn nạn hơn.
Năm đó cô lấy hết tiền của mình ra để bồi dưỡng Lâm Sơ Diệp và Mạnh Cảnh Huyền, vốn là muốn đưa Lâm Sơ Diệp lên đỉnh cao sự nghiệp, kết quả giữa đường lại nhảy ra một Chu Cẩn Thần phá tan giấc mộng của cô.
Nhiều năm trôi qua, nghệ sĩ dưới tay cô ngoại trừ Mạnh Cảnh Huyền phát triển khá tốt ra, những người khác khi nhắc tới tên đều phải hơn nửa ngày mới nhớ ra người đó là ai, giấc mộng trở thành người đại diện kim bài cũng theo đó mà dừng lại, bởi vậy cho nên Phùng San San ít nhiều cũng có oán hận với Chu Cẩn Thần.
Nhưng rốt cuộc thì anh ta cũng là ông chủ trả lương cho mình, cô cũng không thể tiêu sái như Lâm Sơ Diệp, nói không để ý đến Chu Cẩn Thần thì đã không để ý.
“Anh ta có khi nào bình thường đâu chứ.” Đối mặt với những lời phỉ nhổ của Phùng San San dành cho Chu Cẩn Thần, Lâm Sơ Diệp nghe nhiều cũng đã quen, cũng không để ý đến con người của Chu Cẩn Thần.
“Đúng rồi, lần này diễn vai gì ạ?” Đặt vali xuống, Lâm Sơ Diệp hỏi Phùng San San: “Chị gửi cho em một bản kịch bản với tính cách của nhân vật đi, để em xem trước.”
“Xem như là nữ phụ thứ tư đi.” Phùng San San mở vali ra lấy kịch bản và một bản sơ lược về nhân vật đưa cho Lâm Sơ Diệp: “Là một kịch bản cổ trang, em diễn vai nha hoàn của nữ chính, tính cách bình thường, giai đoạn trước là bạch liên hoa, sau đó hắc hóa, nguyên nhân hắc hóa hình như là do yêu nam chính, cho nên muốn giết chết nữ chính.”
Mặt Lâm Sơ Diệp không đổi sắc, nhận lấy kịch bản: “Em xem thử.”
Phùng San San nhìn bộ dạng bình tĩnh lật xem kịch bản của cô: “Sao chị lại cảm thấy em với nữ chính giống như đổi kịch bản cho nhau thế, rõ ràng nữ chính mới phải là người giết nha hoàn của mình chứ.”
Phùng San San đã gặp qua nữ chính, khi đứng với Lâm Sơ Diệp, khí chất lại càng giống nha hoàn của Lâm Sơ Diệp hơn.
Lâm Sơ Diệp liếc cô một cái: “Lời này chị đừng nói bừa ở bên ngoài.”
Phùng San San đảo mắt nhìn cô: “Còn cần em phải nhắc nhở sao.
Diễn viên nữ này là Chu Cẩn Thần cố ý nhét vào, tư chất không quá tốt, nghe nói đạo diễn cực kỳ không hài lòng với cô ta, vẫn luôn muốn đổi người.”
Lâm Sơ Diệp: “Đạo diễn là ai thế?”
Phùng San San: “Đạo diễn Tạ, Tạ Chí Lâm, chắc em cũng đã nghe qua.
Hai năm trước nổi tiếng nhờ một bộ phim cổ trang, giá trị theo đó mà tăng lên.
Ông ấy rất tinh tế, rất giỏi nắm bắt cảm giác CP của nam nữ chính, cho nên có khá nhiều kịch bản cổ trang ngôn tình mời ông ta làm đạo diễn.
Nhưng cũng rất nghiêm khắc, yêu cầu đối với diễn viên rất cao, thích quay đi quay lại một cảnh nhiều lần, cho nên các diễn viên khi hợp tác với ông ta đều chịu áp lực rất lớn.
Lâm Sơ Diệp gật đầu, cô có nghe qua tên của đạo diễn này, cũng đã xem qua phim của ông, quả thực rất am hiểu góc quay, nhất là những lúc nam nữ chính chuyển hóa cảm xúc, ông cũng rất giỏi trong việc sử dụng ánh mắt hoặc những động tác tiếp xúc cơ thể làm nổi bật bầu không khí giữa nam nữ chính.
Có thể nhìn ra được là một đạo diễn có yêu cầu cao đối với bản thân.
Lâm Sơ Diệp chưa từng hợp tác với người này, nhưng lại có chút chờ mong vào lần hợp tác này, cô thích những người có yêu cầu đối với chính bản thân mình.
“Ngày mai có cảnh của em không?” Lâm Sơ Diệp vừa lật kịch bản vừa hỏi, hỏi xong lại ngẩng đầu nhìn Phùng San San: “Đúng rồi, chị gửi cho em một bản kế hoạch quay chụp đi, để em còn sắp xếp những chuyện khác.”
Kế hoạch quay chụp là sắp xếp lịch quay mỗi ngày, bình thường sẽ ghi rõ ngày quay, tập hợp ở đâu, quay ở đâu, khi nào thì quay, cần những diễn viên nào có mặt.
Phùng San San trực tiếp mở Wechat, gửi cho Lâm Sơ Diệp một bản.
Lâm Sơ Diệp mở ra, hai ngày đầu không có suất diễn của cô, vậy cô còn thời gian để nghiên cứu kịch bản.
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Kèm theo đó là giọng của Chu Cẩn Thần vang lên: “Lâm Sơ Diệp.”
Lâm Sơ Diệp cùng Phùng San San bốn mắt nhìn nhau.
Phùng San San lập tức đảo mắt khinh thường, hạ giọng: “Khứu giác nhạy như chó vậy, em vừa mới tới đã đánh hơi được mà chạy qua đây.”
Lâm Sơ Diệp cười, đẩy cô ra ngoài mở cửa.
Phùng San San không thể không ra mở cửa, nhìn thấy Chu Cẩn Thần lập tức đổi sắc mặt: “Chu tổng.”
Chu Cẩn Thần nhìn về phía sau cô, nhìn đến chỗ Lâm Sơ Diệp, nói với cô: “Đến rồi à? Em vẫn chưa ăn cơm đúng không, chúng ta cùng nhau ăn một bữa đi.”
Lâm Sơ Diệp: “Không cần, tôi ăn rồi, cảm ơn Chu tổng quan tâm.”
Chu Cẩn Thần như là đã sớm đoán được cô sẽ từ chối: “Vậy ăn cùng anh đi.”
Sau đó búng tay một cái, phục vụ đã bưng đồ ăn nối đuôi nhau đi vào.
Phùng San San quay đầu nhìn Lâm Sơ Diệp, lén làm vẻ mặt hết cách với cô.
Lâm Sơ Diệp bình tĩnh nhìn nhóm người đem thức ăn vào đặt trên bàn cơm, sau đó lễ phép ra ngoài.
Chu Cẩn Thần liếc sang Phùng San San: “Chị về phòng nghỉ ngơi trước đi.”
Lâm Sơ Diệp: “Chị San San không thể đi, lát nữa chúng tôi còn muốn nói chuyện về kịch bản.”
Lâm Sơ Diệp nói xong thì ngồi xuống bàn ăn, lấy chén đũa qua, đưa cho Phùng San San một bộ, gọi cô: “Chị San San, qua đây ăn cơm đi, bận rộn một ngày, chị chắc hẳn cũng chưa ăn gì đúng không.”
Phùng San San gật đầu: “Quả nhiên là rất đói bụng.”
Cô buông tay nắm cửa ra, tự giác đi đến bàn ăn ngồi xuống, cầm lấy đũa bắt đầu ăn.
Lâm Sơ Diệp cũng cầm đũa lên ăn, hoàn toàn mặc kệ Chu Cẩn Thần.
Phùng San San trộm liếc Chu Cẩn Thần, thấy yết hầu anh ta lên xuống, giống như là đang cố gắng áp chế cơn giận.
Cô lại lén nhìn Lâm Sơ Diệp.
Lâm Sơ Diệp chậm rãi ăn cơm, ngay đến mí mắt cũng không nâng một chút.
Chu Cẩn Thần cuối cùng cũng áp chế được cảm xúc, đi đến, ngồi xuống đối diện Lâm Sơ Diệp, cầm lấy đũa lên bắt đầu gắp thức ăn, vội vàng ăn vài miếng rồi lại buông bát đũa xuống, không nói lời nào, đôi mắt đào hoa hẹp dài nhìn chằm chằm Lâm Sơ Diệp.
Lâm Sơ Diệp làm như không phát hiện, vẫn chậm rãi ăn cơm như cũ.
Chu Cẩn Thần cuối cùng cũng không nhịn được nữa: “Lâm Sơ Diệp, nữ chính của bộ này anh có thể cho em.”
Lâm Sơ Diệp cực kỳ ngạc nhiên ngẩng đầu, liếc anh ta một cái: “Cảm ơn Chu tổng, tôi không cần.”
Chu Cẩn Thần: “Lâm Sơ Diệp, sao em lại cứng đầu thế?”
Lâm Sơ Diệp cho anh ta một câu trả lời có lệ: “Cảm ơn Chu tổng đã ưu ái, nhưng năng lực của tôi có hạn, không thể diễn được vai nữ chính, vai diễn hiện giờ của tôi đã rất tốt rồi.”
Chu Cẩn Thần: “Đó là một vai phản diện.”
Phùng San San đang yên lặng ăn cơm lặng lẽ cho anh ta một cái ánh mắt xem thường, thì ra anh cũng biết cơ đấy?
Lâm Sơ Diệp mỉm cười: “Không sao, tôi có thể diễn được.”
Chu Cẩn Thần: “Hạng mục này hai ngày sau mới chính thức khai máy và tuyên bố nam nữ chính, em còn có cơ hội.
Suy nghĩ thật kỹ rồi, em có thể tới tìm anh bất cứ lúc nào.”
Lâm Sơ Diệp vẫn mỉm cười gật đầu như cũ: “Được, cảm ơn Chu tổng.”
Mấy năm nay thái độ của cô với anh ta vẫn như vậy, dường như cảm xúc nổi giận tối hôm đó ở thành phố Ninh chỉ là ảo giác của anh ta mà thôi.
Chu Cẩn Thần không khỏi nhìn Lâm Sơ Diệp thêm vài lần, nghĩ đến thái độ cùng với giọng nói nhỏ nhẹ của cô với Ôn Tịch Viễn, sau khi Ôn Tịch Viễn đi lập tức thay đổi thái độ, anh ta không nhịn được mà nhíu mày.
Phùng San San thấy anh ta nhíu mày, chỉ sợ là lại sắp nổi điên.
Chu Cẩn Thần nổi điên không phải là do không khống chế được cảm xúc mà nổi điên, mà là anh ta đang tự thuyết phục bản thân mình, ví dụ như bây giờ anh ta nói có thể giao vai diễn nữ chính trong bộ phim kia cho Lâm Sơ Diệp, giây tiếp theo anh ta có thể thu hồi lời nói ngay lập tức.
Phùng San San vẫn là hy vọng Lâm Sơ Diệp có thể nắm bắt được cơ hội này, bởi vì khó có lúc khiến Chu Cẩn Thần có thể đưa cành ôliu ra như thế này.
Cũng may anh ta chỉ nhíu mày, sau đó chuyển đề tài: “Ngày mai hai người tới chỗ đạo diễn Tạ thử vai, vai nữ phụ thứ tư này vẫn chưa tìm được người thích hợp, tuy rằng em là do anh nhét vào, nhưng đạo diễn Tạ có đồng ý hay không là chuyện khác, ngày mai em qua đó, quan sát hiện trường trước, xem ông ta nói như thế nào.
Lâm Sơ Diệp vẫn dịu dàng gật đầu nói cảm ơn như cũ: “Được, cảm ơn Chu tổng.”
Chu Cẩn Thần liếc cô một cái, sau đó đứng dậy.
Trước khi đi còn nói với cô một câu: “Nhưng mà em yên tâm, trong đoàn làm phim này anh vẫn có tiếng nói, nếu em nghĩ thông suốt, muốn diễn vai chính có thể tới tìm anh.”
Lâm Sơ Diệp: “Tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ, cảm ơn Chu tổng.”
Chu Cẩn Thần không để ý đến cô nữa, xoay người ra cửa, sau đó đóng cửa lại.
Phùng San San xác nhận người đã rời khỏi, mới quay qua Lâm Sơ Diệp: “Chu Cẩn Thần đổi tính rồi sao? Thế mà lại tự nhiên cho em diễn vai chính, cơ hội ngàn năm đó nha.”
“Chị cho rằng anh ta không có điều kiện sao? Hơn nữa,” Lâm Sơ Diệp đứng dậy: “Loại vai diễn dùng quy tắc để đổi lấy như thế này, em không cần.”
Cô có thể đồng ý một buổi thử vai công bằng để có cơ hội diễn xuất, chứ không chấp nhận loại dùng quy tắc để đổi người như thế này của Chu Cẩn Thần.
Phùng San San đã quen biết Lâm Sơ Diệp nhiều năm, cũng hiểu rõ tính kiên trì của cô.
Cô không giống những người khác, coi nổi tiếng là một ước mơ.
Cô chỉ đơn thuần là muốn trải nghiệm những vai diễn, coi diễn xuất là một công việc, buổi thử vai chính là buổi phỏng vấn.
Nếu qua phỏng vấn, cô sẽ cẩn trọng nghiên cứu vai diễn, diễn một cách tròn vai nhất có thể.
Nếu như không qua phỏng vấn, cô cũng chỉ có chút nuối tiếc, sau đó tiếp tục ở nhà nghiên cứu diễn xuất của những người khác.
Chính vì tính cách kiên trì này của cô mà cô đã mất đi rất nhiều cơ hội.
Nhưng tương đương với những việc đó, sự kiên trì của cô ấy ít nhất có thể để cô là chính mình.
Bởi vậy nội tâm Phùng San San đang cực kỳ mâu thuẫn.
Một mặt hy vọng Lâm Sơ Diệp có thể nổi tiếng, không phải bị người khác chèn ép nữa, nhưng mặt khác lại hy vọng cô có thể vui vẻ sống cuộc sống của chính mình.
Đối với loại mâu thuẫn này, cô cũng không khuyên gì nhiều, chỉ chuẩn bị tốt cho việc thử vai ngày mai.
Vai diễn tuy rằng không tốt, nhưng chỉ cần diễn tốt thì coi như cũng là một cơ hội không tồi.
Lâm Sơ Diệp gật đầu, nhưng cô không nghĩ vai diễn này tốt xấu như thế nào.
Nhân vật là được tạo ra dưới ngòi bút của biên kịch, nếu như diễn tốt, có ba phần quan hệ cũng có thể nhận lấy được bảy phần khen ngợi, nếu như diễn không tốt, mười phần quan hệ cũng chỉ nhận được ba phần đồng tình.
Chủ yếu vẫn là xem sự phát huy của cô.
Sau khi Phùng San San ra về, Lâm Sơ Diệp đọc qua kịch bản một lượt, sau đó mới rửa mặt lên giường, lúc nằm xuống theo thói quen cầm điện thoại di động, nhìn thấy có mấy cuộc gọi nhỡ, cô bấm vào, là một số điện thoại lạ.
Lâm Sơ Diệp dời mắt xuống dưới, nhìn thấy ba chữ “Ôn Tịch Viễn”.
Tối hôm đó bọn họ trao đổi phương thức liên lạc, anh giúp cô nhập số điện thoại và lưu tên, nhưng chưa từng gọi qua.
Lâm Sơ Diệp nhìn chằm chằm cái tên kia, có chút thất thần.
Người bận rộn sẽ dễ dàng quên nhiều việc, nhưng khi màn đêm lặng lẽ buông xuống lại nhớ ra rất nhiều chuyện, chi tiết và cảm xúc sẽ bị màn đêm phóng đại vô hạn.
Lâm Sơ Diệp cảm thấy trong lòng trống rỗng, ngón tay nhấn vào bên trái ba chữ “Ôn Tịch Viễn”, chữ “Xóa” màu đỏ hiện lên, ngón tay ấn xuống, nghĩ một chút lại dừng lại.
Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó quay lại, trực tiếp nhấn nút xóa,rồi tắt điện thoại, kéo chăn lên trùm kín đầu.
Đêm nay Lâm Sơ Diệp ngủ không ngon, trằn trọc suốt cả một đêm.
May là từ trước đến nay Lâm Sơ Diệp có thói quen che dấu cảm xúc, sáng hôm sau trang điểm một chút đã che được khuôn mặt nhợt nhạt tiều tụy, không ai nhận ra cảm xúc khác thường của cô, ngay cả người thân cận như Phùng San San cũng không phát hiện ra điều gì.
Buổi thử vai diễn ra trong phòng họp của khách sạn, những người có chuyên môn trong đoàn làm phim đã ngồi vào vị trí.
Lúc Lâm Sơ Diệp và Phùng San San đi qua đạo diễn đã ngồi ở bên kia, bên cạnh còn có vài người trong tổ sản xuất, ngoại trừ những người quen trong công ty, phần nhiều là những người cô chưa từng gặp qua đang cùng nhau nói chuyện phiếm, đối với sự xuất hiện của Lâm Sơ Diệp cũng không kỳ vọng bao nhiêu, ai nấy đều biết cô là do Chu Cẩn Thần cố ý nhét vào.
Đạo diễn thậm chí còn không để cho cô giới thiệu, thấy cô đi vào liền ném cho cô một tờ kịch bản, sau đó nói: “Bắt đầu.”
Lâm Sơ Diệp nhìn kịch bản trong tay, là đoạn mấu chốt lúc nhân vật hắc hóa, diễn cùng với nữ chính.
Đạo diễn mặc dù không xem trọng Lâm Sơ Diệp, nhưng cũng rất nghiêm túc với vấn đề diễn xuất, đặc biệt gọi nữ chính tới phối hợp diễn cảnh này cùng với cô.
Nữ chính ngồi ở bên dưới, thần sắc nhìn qua không kiên nhẫn cho lắm.
Tối qua Lâm Sơ Diệp mới đọc kịch bản, chỉ đọc sơ qua một lần, vẫn chưa thể nhớ được lời thoại, cho nên đối mặt với yêu cầu của đạo diễn, Lâm Sơ Diệp lễ phép hỏi đạo diễn: “Thật xin lỗi, đạo diễn, tôi chưa thuộc lời thoại của cảnh này, có thể cho tôi xuống dưới vài phút để học thuộc được không?”
Yêu cầu của cô khiến người đàn ông ngồi bên cạnh đạo diễn ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn cô một cái.
Thoạt nhìn người đàn ông đã khá lâu không chăm chút vẻ bề ngoài, mái tóc có hơi dài, nhìn có chút chán chường, lại có vài phần phóng khoáng không kiềm chế được, nhưng ngũ quan rất ưa nhìn.
Anh ta không đợi đạo diễn lên tiếng đã mở miệng trước: “Vậy cô học thuộc đi.”
“Cảm ơn.” Lâm Sơ Diệp nhẹ giọng nói cảm ơn, hơi xoay người, chuyên tâm học thuộc lời thoại.
Không khí ồn ào ở hiện trường cũng không ảnh hưởng gì đến cô.
Cảnh này không quá dài, Lâm Sơ Diệp chỉ tốn một phút đồng hồ đã học thuộc kịch bản.
Cô làm động tác “OK” với đạo diễn.
Đạo diễn ngồi thẳng, gọi nữ chính đi lên.
Nữ chính uể oải bước lên.
Đạo diễn chỉ đạo tổ ánh sáng vào vị trí, sau đó hô: “Action!”
Sau khi đạo diễn ra lệnh, Lâm Sơ Diệp lập tức nhập vai diễn.
Dáng vẻ của đạo diễn vốn chỉ là tùy ý xem, nhưng rất nhanh bị dáng vẻ nhập trạng thái của Lâm Sơ Diệp thu hút, ánh mắt của cô rất có hồn, nước mắt nói rơi liền rơi, không hề có chút cảm giác như đang diễn, từ một bạch liên hoa biến thành một cô gái độc ác chỉ trong một giây, ngược lại nữ chính còn có chút không theo kịp mạch diễn của cô.
Sau khi diễn xong, Lâm Sơ Diệp cúi đầu rồi đi về phía lối ra, đạo diễn đột nhiên mở miệng nói một câu: “Cô và nữ chính đổi vai.”
Lâm Sơ Diệp sửng sốt, nhìn về phía đạo diễn.
Nữ chính cũng sửng sốt.
Đạo diễn lại nói một chữ: “Đổi!”
Ngược lại người đàn ông ngồi bên cạnh đạo diễn lại khó kìm được phấn khích mà thúc giục cô: “Tranh thủ thời gian, hai người đổi vai diễn cho nhau một chút.”
Lâm Sơ Diệp bối rối gật đầu.
Vai nữ chính có liên quan mật thiết hơn với Lâm Sơ Diệp, cô ấy ít lời thoại, chỉ cần biểu đạt sắc mặt là được.
Vừa diễn xong, người đàn ông phóng khoáng kia liền đứng lên, phấn khích nói với đạo diễn: “Đạo diễn, cô ấy thích hợp làm nữ chính, tôi đề nghị chọn cô ấy.”
Nói xong liền vui vẻ giới thiệu với Lâm Sơ Diệp: “Chào cô, tôi là biên kịch của bộ phim này, Từ Tử Dương.”
Lâm Sơ Diệp sửng sốt, Từ Tử Dương?
Cô nhớ rõ ngày hôm đó cô hỏi mợ rằng khách thuê căn gác nhỏ đó tên là gì, mợ của cô có nhắc tới tên này, đây hẳn là cùng một người đi?
Trong lúc cô đang sững sờ, đạo diễn đã đứng dậy nhìn về phía cô: “Lâm Sơ Diệp đúng không? Ba tháng tới đây cô có lịch trình nào khác không?”
“Cô ấy không thể đóng vai nữ chính.”
Giọng nói của Chu Cẩn Thần vang lên, lời vừa dứt, người cũng đã xuất hiện ngoài cửa.
Đạo diễn và Từ Tử Dương đều sửng sốt, đồng thời nhìn về phía Chu Cẩn Thần.
Lâm Sơ Diệp và Phùng San San không hề ngạc nhiên mà nhìn nhau.
Sắc mặt Lâm Sơ Diệp rất bình tĩnh.
Đảo mắt cho đối phương một ánh mắt xem thường, vẻ mặt như đã biết trước.
Cô đã không nhớ được đây là lần thứ mấy.
Cảnh tượng tương tự, kết quả y chang.
Một lần lại một lần!
Mỗi lần Lâm Sơ Diệp dựa vào chính mình tìm được một cơ hội thì ngay lập tức bị Chu Cẩn Thần cứ như thế mà bóp chết.