Ôn Tịch Viễn lãnh đạm “Ừ” một tiếng đẩy cổng ra, lúc này mới nhìn về phía cô: “Có chuyện gì sao?”
Lâm Sơ Diệp nói nguyên văn lời Hứa Mạn dặn lúc trước: “À không có gì.
Chỉ là hoạt động tặng quà cho khách quen, mợ bảo tôi đem một phần qua đây.”
Nói xong mới nhớ tới Ôn Tịch Viễn không biết mợ cô là ai, lại chỉ chỉ phía sau: “Là “Quán ăn Hứa gia” ngoài kia.”
“Cám ơn, không cần.” Ôn Tịch Viễn đẩy cửa đi vào, thấy cô còn đang đứng không nhúc nhích, khách khí hỏi một câu, “Muốn đi vào trong ngồi một lát không?”
Lâm Sơ Diệp lắc đầu: “Không cần, tôi còn phải về phụ quán nữa.”
Cô bước lên một bước, nhét hộp cơm vào tay anh: “Anh vẫn là nên nhận cái này đi, vừa nấu xong, vẫn còn nóng đấy.”
Nói xong lễ phép chào tạm biệt: “Tôi đi trước.”
Sau đó nhanh chóng rời đi.
Ôn Tịch Viễn nhìn bóng cô ngày càng đi xa lại cúi đầu nhìn hộp cơm trong tay cũng không nói gì, đi vào sân, thuận tay đóng cổng.
——–
Lâm Sơ Diệp vừa trở lại, Hứa Mạn liền cảm thấy có gì đó không đúng, vẻ mặt có chút đăm chiêu, dường như là đang có tâm sự.
“Sao thế?” Hứa Mạn lo lắng hỏi cô: “Có nhìn thấy người thuê nhà không? Anh ta không sao chứ?”
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Vâng, gặp được ạ, anh ta rất khỏe.
Anh ta còn tự mình đi mua nguyên liệu về nấu cơm nữa ạ.”
“Nó tự đi mua nguyên liệu về nấu cơm?”
Quản lý đi ngang qua cũng cảm thấy không tin được: “Ôi chao! Một năm rồi, lão Lý không biết đã than phiền bao nhiêu lần, nói người họ hàng này không khác gì phế nhân, không đi làm cũng không ra khỏi nhà, nấu cơm gọi anh ta đến ăn anh ta cũng không tới, mỗi ngày chỉ gọi cơm bên ngoài giao tới rồi ở trong nhà chơi game, một chút chí tiến thủ cũng không có.
Họ hàng ai cũng đều buồn phiền.”
Lâm Sơ Diệp không biết tại sao sau khi nghe xong trong lòng có chút không thoải mái, cô đã từng gặp qua bộ dạng vĩ đại của Ôn Tịch Viễn, rất khó để hình dung một người cẩn thận và có kỷ luật năm đó cùng với người cả ngày chỉ biết gọi đồ ăn bên ngoài, ở ru rú trong nhà chơi game, không đi làm cũng không ra khỏi cửa trong lời của quản lý có liên hệ với nhau.
“Có lẽ người ta gặp phải chuyện gì đó, tạm thời chưa thoát ra được thôi, điều chỉnh lại là được rồi.”
Quản lý lắc đầu thở dài: “Chưa thoát ra được thì phải càng cố gắng, không phải cứ chịu đựng rồi không nói chuyện với người khác như vậy hoài được.”
Lâm Sơ Diệp cũng không nói gì nữa.
————
Ngày hôm sau, lúc được nghỉ, Lâm Sợ Diệp không nhịn được quay qua hỏi Diệp Hân: “Cậu cảm thấy Ôn Tịch Viễn là loại người như thế nào?”
“Là người rất lợi hại, không phải là người mà người phàm chúng ta có thể với tới.” Diệp Hân thuận miệng đáp, sau lại thấy câu hỏi này hơi kỳ lạ: “Sao cậu lại đột nhiên nhắc tới anh ta vậy?”
Lâm Sơ Diệp không trả lời cô, chỉ là có chút đăm chiêu phụ họa với cô một câu: “Đúng thế, tớ cũng cảm thấy anh ta làm một người rất lợi hại, sao lại biến thành như thế được chứ?”
Nửa câu sau nói rất nhỏ nên Diệp Hân không nghe được.
“Cái gì?”
Lâm Sơ Diệp lắc đầu, nhìn về phía cô: “Cậu nói xem, một người ở mọi phương diện đều xuất sắc như thế, sao tự nhiên lại sa sút như thế?”
“Sự nghiệp không thuận lợi, bị chèn ép, cảm thấy không có ý nghĩa gì, mất đi ý chí phấn đấu.
Hoặc là tình duyên không thuận lợi, bị bạn gái bỏ, chưa vực dậy được.
Cũng có thể là lý tưởng quá khác so với hiện thực, bị hiện thực vùi dập, không tìm được phương hướng nữa.
Còn có thể là do trước kia quá vĩ đại, không phải trải qua khó khăn gì, năng lực phản kháng quá kém, gặp phải chút đả kích liền không chịu được.” Diệp Hân vừa nói vừa đếm đầu ngón tay: “Nguyên nhân thì có hàng ngàn hàng vạn, phải dựa vào vấn đề cụ thể để xem xét, không thể vơ đũa cả nắm được.”
Lâm Sơ Diệp: “Bị bạn gái bỏ rơi không thể vực dậy nổi sao?”
“……” Diệp Hân nhìn cô: “Chị gái à, tớ nói nhiều như vậy, sao cậu chỉ quan tâm cái này thôi thế?”
Lâm Sơ Diệp: “……..”
“Tớ, tớ cũng chỉ nhớ kỹ mỗi câu này thôi.”
Diệp Hân trừng mắt: “Có chuyện gì à?”
Lâm Sơ Diệp: “Không có.
Chỉ là gần đây hóng hớt một chút, có vài chỗ nghĩ không ra thôi.”
“Hóng hớt cái gì thế?” Diệp Hân hiếu kỳ: “Vừa nãy còn nói chuyện về Ôn Tịch Viễn, sao lại nhảy qua vấn đề này rồi.
Không đúng…..”
Diệp Hân nhíu mày: “Không phải cậu đang nói anh ta đó chứ?”
Lâm Sơ Diệp lắc đầu nguầy nguậy: “Không phải.
Là một người bà con xa của mợ tớ thôi.”
Trong lòng cô vẫn hy vọng Ôn Tịch Viễn vẫn là bộ dáng vĩ đại như lúc trước.
Mọi người đều có thời điểm khó khăn, trừ khi là đương sự tự mình nói ra nếu không người ngoài như cô cũng không nên lấy khó khăn của người đó ra để bàn tán.
Diệp Hân quen biết Lâm Sơ Diệp nhiều năm, biết cô sẽ không nói dối nên cũng không nghi ngờ.
“Người như thế vẫn rất nhiều, đời người không bao giờ có chuyện hoàn mỹ, nghĩ thông thì tốt rồi, không cần lo lắng.”
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Ừ.”
Cô cũng hiểu cô không nên lo lắng, cũng không có tư cách để lo lắng, dù sao thì Ôn Tịch Viễn cũng không có quan hệ gì với cô.
Nhưng buổi chiều lúc đến tiệm cơm của mợ, Lâm Sơ Diệp vẫn không nhịn được, lúc đi ngang qua nhà của Ôn Tịch Viễn liền cố ý đi chậm lại, sau đó lại gặp Ôn Tịch Viễn vừa mới ra ngoài mua đồ ăn trở về.
Lâm Sơ Diệp: “…….”
Ôn Tịch Viễn cũng thấy cô, nhíu mày hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Lâm Sơ Diệp lắc đầu: “Không có, tôi chỉ đi ngang qua thôi.”
Ánh mắt không tự giác quét qua nguyên liệu nấu ăn anh đang cầm trên tay: “Anh lại đi mua đồ ăn à?”
Ôn Tịch Viễn: “Ừ, đi ra ngoài một chút, thuận tiện mua ít đồ ăn.”
Lâm Sơ Diệp: “Gần đây hình như anh rất thích nấu cơm thì phải?”
Ôn Tịch Viễn nhìn cô: “Sao em lại biết?”
Gần đây có một dự án mới được khởi công, là một trong số ít dự án được anh coi trọng trong vài năm gần đây.
Bởi vậy anh tham dự vào toàn bộ quá trình từ bản thảo đến lúc chuẩn bị nhưng vì để tránh những phiền toái không cần thiết, Ôn Tịch Viễn không được lấy thân phận của anh tham dự mà phải lấy thân phận là trợ lý sản xuất đến giám sát.
Mỗi ngày cùng mọi người họp, người nào người nấy bận đến nỗi chân không chạm đất, một ngày ba bữa cơm đều là đặt bên ngoài giao tới.
Hạng mục này mấy ngày hôm trước đã thuận lợi khởi công ở thành phố Ninh.
Ôn Tịch Viễn muốn tranh thủ vài ngày tới giám sát tiến độ.
Mặt khác anh cũng từng ở đây hai năm, có chút tình cảm với nơi này nên ở lại vài ngày.
Chỉ là mọi người đều ở trong khách sạn, một ngày ba bữa cơm đều phải gọi bên ngoài giao tới.
Chị ruột của Ôn Tịch Viễn cũng chính là mẹ ruột của Hà Minh U sống ở đây, nhưng Ôn Tịch Viễn không có thói quen ở với người quen nên không qua đó.
Vừa đúng lúc biên kịch nghèo Từ Tử Dương kia, sau khi chỉnh sửa hơn mười lần cuối cùng kịch bản cũng đã xong, phải trở về họp nên phòng chỗ này tạm thời để trống.
Ôn Tịch Viễn nhìn trúng là bởi vì căn nhà này đơn giản, ít có người quấy rầy cũng có phòng bếp, không cần tốn sức tìm một căn nhà nên ở tạm chỗ này.
Lâm Sơ Diệp bị hỏi thì ngẩn người cũng không nói là nghe người khác đồn thổi nói những lời khó nghe, sợ anh nghe xong sẽ không vui.
“Tôi đoán thôi, bây giờ không phải mọi người đều gọi thức ăn giao tới sao?” Cô nhẹ giọng nói, trên mặt cũng không có gì khác thường.
Ôn Tịch Viễn gật đầu cũng không nói gì nữa, đẩy cổng ra, thấy Lâm Sơ Diệp vẫn đứng đó, hất cằm hướng vào trong nhà: “Muốn vào ngồi một lát không?”
Lâm Sơ Diệp hơi do dự: “Có tiện không.”
Ôn Tịch Viễn: “Không có gì là không tiện cả.”
Lâm Sơ Diệp nghĩ nghĩ, vẫn quyết định nói rõ ràng: “Ý của tôi là, anh có bạn gái không? Hoặc là đã kết hôn gì đó?” Nói xong lại sợ anh hiểu lầm, nhanh chóng giải thích: “Anh đừng hiểu lầm, tôi không có ý dò xét gì đâu.
Tôi chỉ muốn tránh hiểu lầm thôi……”
Ôn Tịch Viễn ngắt lời cô: “Không có.”
Lâm Sơ Diệp: “Hả?”
Ôn Tịch Viễn nhìn về phía cô: “Tôi không có bạn gái, cũng chưa kết hôn.”
“À.” Lâm Sơ Diệp nhỏ giọng đáp, sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của anh cẩn thận đi vào sân.
Ôn Tịch Viễn đóng cổng.
Một con chó Bichon Frise nhỏ màu trắng chạy ra, vẫy vẫy đuôi.
Lâm Sơ Diệp có hơi ngạc nhiên: “Anh còn nuôi loại chó nhỏ thế này sao?”
Ôn Tịch Viễn: “Không phải tôi nuôi.”
Lâm Sơ Diệp càng ngạc nhiên: “Vậy anh cũng chăm sóc nó tốt đấy chứ, nhìn bộ dáng này không giống như chó hoang chút nào cả.
Ôn Tịch Viễn cũng không liếc con chó một cái, anh không nghe qua Từ Tử Dương có đề cập tới chó hoang, cũng không biết nó đã tiêm vaccine chưa nữa.
Thấy Lâm Sơ Diệp ngồi xổm xuống trò chuyện với con chó, Ôn Tịch Viễn liền kéo cô đứng dậy: “Cũng không biết là đã tiêm vaccine chưa, lỡ nó cắn em thì sao.”
“À.” Lâm Sợ Diệp lúc này mới nhận ra, thấy Ôn Tịch Viễn cẩn thận như thế thì không khỏi nhìn anh.
Ôn Tịch Viễn đi vào phòng, đặt nguyên liệu nấu ăn vừa mới mua lên bàn, sau đó lấy ra một con cá còn đang sống, tay kia mở nước chảy đầy nửa bồn, sau đó đặt con cá vào trong, rồi mới quay đầu nhìn Lâm Sơ Diệp.
“Ăn cơm chưa?”
Lâm Sơ Diệp lắc đầu: “Chưa.”
“Vậy ở lại ăn cơm đi.” Ôn Tịch Viễn nói xong liền quay đi lấy nồi cơm điện, đong một bát gạo, sau đó đổ nước vào vo, động tác rất thành thục.
Lâm Sơ Diệp không nhịn được đi tới phòng bếp nhìn anh: “Trước kia anh thường xuyên nấu cơm sao?”
Ôn Tịch Viễn: “Không có.
Bởi vì dạo này có thời gian nên tự chiêu đãi mình một chút.”
Trong khi nói chuyện, anh bỏ gạo đã vo vào nồi cơm điện, nhấn nút nấu, sau đó mới quay đầu lại nhìn cô.
“Em ngồi đi, cứ tự nhiên, không cần khách sáo.”
“Ừm.” Lâm Sơ Diệp gật đầu nhưng cũng không rời đi, không thể không biết xấu hổ mà ngồi một bên chờ cơm được, nghĩ nghĩ một lát vẫn là không nhịn được hỏi: “Cái kia…..
Có cần tôi giúp gì không?”
Ôn Tịch Viễn có hơi bất ngờ, quay đầu nhìn cô một cái: “Biết thái rau không?”
Lâm Sơ Diệp chần chừ một chút rồi gật đầu: “Biết.”
Ôn Tịch Viễn đưa cà rốt mới rửa cho cô.
Lâm Sơ Diệp chần chừ nhận lấy, thật ra cô cũng không biết lắm.
Từ nhỏ ba mẹ cô đã không để cô phải làm việc nhà, từ khi cô học cấp hai thì bắt đầu ở ký túc xá nên cơ hội xuống bếp cũng không nhiều.
Thớt và dao bên cạnh đã được rửa sạch.
Lâm Sơ Diệp đứng trước cái thớt, tay trái cầm cà rốt, tay phải cầm thực đơn, cắt cẩn thận từng li từng tí.
Ôn Tịch Viễn đứng bên cạnh cô xử lý cá.
Phòng bếp hơi nhỏ, hai người đứng rất gần nhau.
Lâm Sơ Diệp vốn không biết thái, Ôn Tịch Viễn lại đứng bên cạnh cô, biết rõ anh không nhìn mình nhưng vẫn có hơi căng thẳng, càng cẩn thận hơn, mỗi lần đều cắt rất nặng nề, để miếng vừa cắt hoàn toàn tách khỏi củ cà rốt rồi mới cần thận lấy lưỡi dao ra, tiếp tục cắt miếng khác.
Ôn Tịch Viễn ở bên cạnh vừa chế biến xong con cá, quay đầu lại nhìn thấy động tác nặng nề của cô.
“Đồ ăn không phải cắt như thế.” Anh nhẹ nhàng nhắc nhở, âm thanh vừa dứt, tay phải đã nắm lấy tay cầm dao của Lâm Sơ Diệp, tay trái cũng cầm tay đang cầm cà rốt của cô.
Người Lâm Sơ Diệp cứng đờ.
Ôn Tịch Viễn cũng phản ứng lại, dừng động tác, người không nhúc nhích, mi mắt cụp xuống cũng không thu lại bàn tay đang nắm tay của cô, thậm chí còn có hơi mất khống chế mà nắm chặt hơn một chút.