Lúc nhìn thấy dáng vẻ vừa vội vàng vừa lo lắng của cô bên ngoài cửa kính, ngay lúc đó, nỗi phiền muộn trong lòng anh dường như tiêu tan hết.
Tâm trạng cũng bởi vì sự xuất hiện của cô mà trở nên vui vẻ hơn.
Không liên quan tới đoạn ghi âm mà cô mang tới khiến tình thế của Doãn Tân Long bị xoay chuyển, chỉ đơn giản là đang trong lúc cảm thấy thất vọng thì đột nhiên nhìn thấy cô, giống như ánh nắng rực rỡ chiếu rọi qua màn sương mù dày đặc, trong lòng đột nhiên cảm thấy bình thản.
Tính cách điềm tĩnh trau dồi từ nhỏ đã khiến cô mang đến cho người khác cảm giác rất bình thản.
Cho dù cô có dáng vẻ gì đi chăng nữa, anh cũng thích cô đứng bên cạnh mình.
Không cần nói gì nhiều, chỉ cần một ánh mắt thôi là được rồi.
Chỉ cần vừa dịu dàng vừa kiên định như thế đứng bên cạnh anh, cùng anh giải quyết những giao dịch hèn hạ này.
Đại hội cổ đông hôm nay đúng là nằm trong kế hoạch của anh.
Đúng như mấy người như Doãn Tân Long mà anh đoán trước, mục đích của anh rất đơn giản, đó chính là nhân cơ hội này thu hồi cổ phần của Ôn Kỳ Minh, đồng thời sàng lọc những ai trung thành với công ty, những ai có dã tâm riêng.
Về phần Ôn Kỳ Minh, từ lúc ông quyết định lấy quyền cổ phần ra để bắt anh thỏa hiệp, ông ấy có kết quả như thế nào cũng không còn quan trọng nữa.
Cho dù đại hội cổ đông lần này có thể đánh thức ông ấy khỏi giấc mộng hay không, có thể khiến ông ấy tiếp tục dây dưa bật đèn xanh đầu tư cho bộ phim đó nữa hay không, tất cả đều đã không còn quan trọng nữa rồi.
Tất cả những gì anh muốn, chính là mượn tay ông để quét sạch hết những con sâu mọt trong công ty.
Mười năm an nhàn đã khiến họ quên đi trận cuồng phong đẫm máu năm đó, dòng tiền vốn chảy vào trong túi đã khiến một số người bắt đầu rục rịch.
Bọn họ không còn cảm thấy hài lòng với việc kiếm tiền bằng tiền lương và tiền hoa hồng từng bước này nữa, sự kích thích của tiền tài và danh lợi khiến mỗi người bắt đầu trở nên tham lam hơn, trong ứng ngoại hợp, luôn muốn mua cái này mua cái kia, bởi vậy anh muốn tìm cơ hội nào đó dọn sạch một lần, Ôn Kỳ Minh chỉ là đem cơ hội đó đến đúng lúc với anh mà thôi.
Thậm chí anh còn không cần đi sắp xếp lại danh sách, danh sách mà Lâm Sơ Diệp gửi cho anh trước khi cuộc họp diễn ra, anh cũng đã đoán được trước.
Nếu mọi người vẫn làm theo kế hoạch trước đó của Ôn Kỳ Minh là bỏ phiếu phản đối, anh sẽ không truy cứu tiếp.
Nhưng đáng tiếc lại không có ai bắt được cơ hội duy nhất này.
Khi kết quả biểu quyết được công bố, Ôn Tịch Viễn không phủ nhận rằng anh cảm thấy thất vọng.
Người mà Ôn Kỳ Minh xem là ân nhân, lại vì cái lợi trước mắt mà quay lưng lại với ông.
Hồi còn nhỏ, Ôn Tịch Viễn có một giấc mộng giang hồ, anh mong muốn mình được sống trong giang hồ để hành hiệp trượng nghĩa, ở chung với một nhóm người có chung chí hướng, không phân biệt tuổi tác, xuất thân, tất cả tụ tập lại chỉ vì có chung một niềm đam mê, để có thể cùng nhau hoàn thành mục tiêu chung.
Sau khi lớn lên, mặc dù biết đây không phải sự thật, nhất là ở trong gia đình của anh, nhưng anh vẫn nuôi một hy vọng nhỏ.
Anh cố gắng đối xử tốt nhất có thể với những người có ước mơ, đối với đa số nhân viên mà nói, bọn họ được làm việc ở Hoa Ngôn chính là niềm vui của bọn họ.
Nhưng một khi con người đã đứng trên đỉnh của kim tự tháp, họ lại càng muốn có nhiều hơn.
Tiền tài đã không còn thỏa mãn được dục vọng của họ, họ cần quyền lực và lợi ích nhiều hơn nữa, cho nên họ lựa chọn vứt bỏ hết cái gọi là nhân nghĩa đạo đức.
Anh không thích những người như vậy, nhưng cũng không thể không đối mặt với những thứ xấu xa đó.
Nhiều năm như thế, có lẽ bởi vì giấc mộng giang hồ khi còn bé kia, Ôn Tịch Viễn cảm thấy dường như bản thân đang bị cuộc sống chia thành hai người, một người ở trong tòa nhà lớn này, giống như một người máy tàn nhẫn dứt khoát không có chút tình cảm nào, một người ở trong căn gác nhỏ kia, sống thoải mái với cuộc sống bình dị.
Anh rất may mắn, lúc còn ở căn gác nhỏ kia gặp được Lâm Sơ Diệp, cũng rất vui vẻ với những điều mà anh gặp được.
Cũng thật may mắn, trong giới này anh gặp lại được Lâm Sơ Diệp, vẫn giống như Lâm Sơ Diệp lúc ở trong căn gác nhỏ kia, không cầu danh lợi, không quan tâm đến những xáo trộn bên ngoài, chỉ từng bước làm chuyện mình thích, sống cuộc sống mà mình thích.
Phải may mắn như thế nào mới có thể gặp được một người có cùng tần số với mình, cô ấy có thể nhìn thấu mọi nỗi buồn của bạn, cũng có thể hiểu tất cả niềm vui và sở thích của bạn.
Ôn Tịch Viễn ôm cô chặt hơn một chút, nhưng không nói lời nào.
Lâm Sơ Diệp cảm nhận được rõ ràng tâm trạng của anh dần dần được thả lỏng.
Cô nhẹ nhàng kéo kéo áo anh: “Anh không phải cần quay về văn phòng sao? Có muốn xử lý xong công việc trước không?”
“Không cần, Lê Duệ biết phải làm thế nào.
” Ôn Tịch Viễn nói, sau đó buông cô ra: “Hôm đó em hẹn anh họp xong thì cùng nhau đi ăn cơm, bây giờ đi nhé?”
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Được.
”
“Anh muốn ăn gì, em mời.
” Cô nói: “Coi như là chúc mừng Ôn tổng sống sót sau đại nạn nhé?”
“Được.
” Ôn Tịch Viễn cười: “Vậy….
” Anh nhìn về phía tòa nhà cao chọc trời phía sau lưng cô, sao đó nhìn về phía cô: “Vậy em phải mời anh ăn thịnh soạn nhất, đắt tiền nhất, xa xỉ nhất đó.
”
Lâm Sơ Diệp nhìn anh: “Ôn tổng anh ăn như sư tử vậy không tốt cho lắm đâu?”
Ôn Tịch Viễn: “Không phải em nói em mời sao?”
Lâm Sơ Diệp phồng má nhìn anh, sau đó cười: “Được, chúng ta đi ăn một bữa đắt tiền nhất, xa xỉ nhất nào.
”
Bữa ăn đắt nhất và xa xỉ nhất ở Bắc Thị chính là ở nhà hàng Vân Đỉnh.
Nhà hàng cao tầng nhất nằm trong khu phố sầm uất nhất, từ môi trường đến thức ăn đều là trải nghiệm vô cùng thoải mái.
Lâm Sơ Diệp mới chỉ ghé qua một lần.
Không cần phải đặt chỗ trước, nhưng chỉ có khách VIP mới có thể vào trong.
Lâm Sơ Diệp không có thẻ VIP, lúc đến cửa thang máy cô mới nhìn sang Ôn Tịch Viễn, cũng không nói lời nào, chỉ vô tội nhìn anh.
Ôn Tịch Viễn nhìn cô cười: “Nhìn anh làm gì?”
Lâm Sơ Diệp: “Em không có thẻ VIP.
”
Nói xong liền giơ tay ra trước mặt anh: “Thẻ.
”
Ôn Tịch Viễn nhìn cô một cái, không ngạc nhiên khi cô đòi thẻ của anh, cũng không ngạc nhiên khi cô biết anh có thẻ.
Sự ăn ý từ hồi còn đi học khiến họ dễ dàng đọc được ánh mắt và suy nghĩ của đối phương.
Anh mở ví, lấy một chiếc thẻ VIP vàng đen ra đưa cho cô.
Nhân viên sắp xếp cho họ một chỗ cạnh cửa sổ.
Bên trong nhà hàng rất thanh tịnh và đẹp đẽ.
Bên ngoài đèn neon đã được bật, nhưng nhà hàng vẫn kiểm soát lượng khách hàng rất chặt chẽ.
Giờ này cũng không có quá nhiều người tới đây dùng bữa.
Chỗ ngồi còn có một màn hình lớn, lúc này đang phát chương trình giải trí ngẫu nhiên.
Lâm Sơ Diệp vừa mới ngồi xuống liền nhìn thấy đạo diễn Trình Hạo trên màn hình, “ồ” một tiếng.
Ôn Tịch Viễn cũng theo bản năng nhìn sang, Trình Hạo đang nhận một cuộc phỏng vấn điện ảnh.
Bộ phim mới của ông sắp được phát sóng nên đây cũng chỉ là phỏng vấn tuyên truyền bình thường.
Đúng lúc đoạn phỏng vấn này hỏi nữ chính là ai, MC bảo ông giới thiệu hoàn cảnh của nữ chính Lâm Sơ Diệp.
Đối với công chúng mà nói, nữ chính Lâm Sơ Diệp này là một cái tên vô cùng xa lạ.
Trên Internet thậm chí cũng không có nhiều tin tức và ảnh chụp về cô.