• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôn Tịch Viễn không nói chuyện, chỉ im lặng đi bên trái cô, duy trì khoảng cách không quá gần cũng không quá xa, thỉnh thoảng ngón tay hai người lại không cẩn thận đụng vào nhau.

Tay cô rất lạnh, nhưng tay Ôn Tịch Viễn lại rất ấm.

Rõ ràng không phải là sự tiếp xúc của nhiệt độ, nhưng sự tiếp xúc da thịt trong thời gian ngắn ngủi này vẫn giống như một dòng điện chạy qua.

Ngón tay dưới lớp áo khoác của Lâm Sơ Diệp hơi co lên, muốn giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, nắm được một nửa thì tay đột nhiên bị nắm lấy.

Không phải thăm dò, mà là trực tiếp nắm tay, tay cô nằm gọn trong bàn tay của anh, giúp cô ngăn cái lạnh của mùa đông.

Tim Lâm Sơ Diệp bị hành động chu đáo này mà đập nhanh hơn.

Cô không nhịn được lén nhìn Ôn Tịch Viễn.

Di động của Ôn Tịch Viễn có cuộc gọi, anh cúi đầu nhìn màn hình, giống như không ý thức được mình đang làm gì, nắm tay cô chỉ là hành động theo bản năng.

Lâm Sơ Diệp không động đậy, im lặng để anh tùy ý nắm tay cũng không lên tiếng quấy rầy anh.

Bàn tay được anh nắm nhanh chóng ấm lên thậm chí còn cảm thấy hơi nóng, khiến trái tim của cô như được bọc trong bông mềm, ấm áp như ở trên mây.

Thời gian Ôn Tịch Viễn nói chuyện điện thoại cũng không quá lâu.

Lâm Sơ Diệp chỉ nghe thấy giọng nói bình tĩnh của anh vang lên:

“Có chuyện gì?”

“Tôi biết rồi.”

“Lát nữa tôi sẽ gọi lại cho anh.”

Chỉ vài câu ngắn ngủi, ngữ khí trầm ổn kiên định khiến người ta cảm giác được sự uy nghiêm chỉ có ở những người có chức có quyền.

Lâm Sơ Diệp không khỏi nhíu mày, quay đầu nhìn Ôn Tịch Viễn.

Ôn Tịch Viễn vừa cúp điện thoại, thấy cô đang nhìn mình bằng ánh mắt hoài nghi liền hỏi: “Sao thế?”

Lâm Sơ Diệp: “Tôi cảm thấy anh không giống kiểu người sa sút nghèo túng, chưa gượng dậy được tinh thần như mọi người thường hay nói.”

Ôn Tịch Viễn: “…….”

“Như lời mọi người nói?”

Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Ừm, bọn họ nói người đàn ông ở trong căn nhà đó mỗi ngày hết ăn lại ngủ, lớn như vậy mà không đi làm, cả ngày chỉ ru rú ở trong nhà cũng không biết là nghĩ cái gì, tùy tiện tìm một công việc shipper cũng tốt hơn so với cả ngày chỉ ở trong nhà.”

Ôn Tịch Viễn: “…….”

Mấy câu nói này rất quen tai, lúc anh mới tới tìm Từ Tử Dương, đi ngang qua ngõ nhỏ còn nghe được hàng xóm đang thảo luận về đại biên kịch Từ Tử Dương nghèo túng trong căn nhà kia.

Anh nhớ lần đầu Lâm Sơ Diệp tới nhà ăn cơm, cô có hỏi anh làm nghề gì, anh nói không làm gì cả, trong ánh mắt cô hiện lên vẻ đồng tình, sau đó cô lại bắt đầu nói về chuyện lúc đóng cửa ôn thi bị bạn bè hiểu lầm là không gượng dậy nổi, cô coi anh là Từ Tử Dương mà an ủi anh.

Lâm Sơ Diệp nghĩ anh bị lời nói này làm tổn thương, có chút hối hận vì mình hơi thẳng thắn lại không nhịn được bổ sung thêm: “Bọn họ cũng chỉ là tán gẫu lúc rảnh rỗi thôi, không biết chính xác hoàn cảnh như thế nào đã kết luận, anh đừng để trong lòng.”

Ôn Tịch Viễn nhìn cô: “Em không ghét bỏ sao?”

Lâm Sơ Diệp lắc đầu: “Sao lại ghét bỏ chứ.

Chưa nói đến anh vốn không giống như lời bọn họ nói, cho dù có phải đi chăng nữa thì cũng chỉ là đang trong quá trình sa sút thôi, chỉ cần chút thời gian điều chỉnh là được.

Chủ yếu là thời gian điều chỉnh đừng dài quá, cũng đừng sa ngã đến nỗi không làm cái gì, thế thì có liên quan gì đâu chứ?”

Ôn Tịch Viễn: “Theo em thấy, thời gian điều chỉnh này như nào thì gọi là dài?”

Lâm Sơ Diệp: “Cũng phải xem tình huống cụ thể như thế nào nha.

Nếu anh không làm gì, cũng không biết bản thân mình muốn gì, thì mỗi ngày anh chỉ cần nghĩ về nó, thời gian càng ngắn càng tốt.

Lúc này thay vì lãng phí thời gian, chi bằng tìm đại một công việc nào đó, tiếp xúc với người ít nhất, có thể khiến tinh thần của anh trở nên tốt hơn, hơn nữa có thể khiến anh có hy vọng vào cuộc sống này hơn nữa.

Nhưng nếu anh biết mình muốn làm gì, thì nên dành thời gian này để nghiên cứu sâu, như thế có thể chuẩn bị tốt cho bản thân mình hơn.”

Nói xong liền phát hiện Ôn Tịch Viễn đang bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt chăm chú khiến cô hơi ngại ngùng, ho nhẹ một cái chuyển tầm mắt, lại bổ sung thêm: “Tôi chỉ đang lấy ví dụ thôi.”

Sau đó không nhịn được hoang mang nhìn anh: “Nhưng mà tôi cảm thấy anh không giống hai loại đó?”

Ôn Tịch Viễn ho nhẹ: “Tôi….

Xem như là loại thứ hai đi.

Bây giờ đang trong quá trình học tập nghiên cứu.”

“Ồ.” Lâm Sơ Diệp gật đầu, tuy rằng cảm thấy có gì đó không đúng lắm nhưng vẫn không nghi ngờ lời nói của Ôn Tịch Viễn.

Có một số người trời sinh đã kiêu ngạo và mạnh mẽ, nhất là những người có thực lực, trong lòng có niềm tin, mặc kệ người đó đang ở vị trí nào cũng không làm mất đi sự kiêu ngạo đó.

Cô cảm thấy Ôn Tịch Viễn chính là loại người này, có thực lực, tự tin, cho nên anh sẽ không để ý đến mấy lời đồn đại không tốt về mình.

Ngày đó đối mặt với Chung Thụ Khải cố ý châm chọc mình, anh cũng có thể bình thản đối mặt, hoàn toàn không bởi vì thế mà thẹn quá hóa giận hoặc là cảm thấy tự ti, cũng sẽ không cố giải thích.

Cô thích loại người như thế này, không thèm để ý đến ánh mắt của người khác, không tranh cao thấp cũng không so đo với người khác.

Xe đã ở trước mặt.

Ôn Tịch Viễn mở cửa bên ghế phó giúp cô, thấy cô lên xe xong mới đóng cửa rồi vòng qua đầu xe, thành thạo đeo dây an toàn, gạt cần số về phía trước, xe chậm rãi chuyển động.

Làm việc cũng cực kỳ lưu loát gọn gàng, còn mang lại cho người khác cảm giác an toàn.

Ôn Tịch Viễn hầu như hội tụ đủ những phẩm chất mà cô thích.

Hơn nữa cô hình như còn có ham muốn cơ thể với Ôn Tịch Viễn.

Bàn tay đang đặt trên đùi của Lâm Sơ Diệp bất giác siết chặt hơn.

Ôn Tịch Viễn quay đầu lại, thấy ngón tay trắng nõn của cô đang siết vào nhau.

“Sao thế?” Anh hỏi.

Lâm Sơ Diệp lắc đầu: “Không, không có gì.”

———

Xe dừng trước cổng nhà bà Lâm Sơ Diệp.

Tay của Lâm Sơ Diệp vẫn siết chặt như cũ.

Ôn Tịch Viễn nhìn tay cô, lại nhìn về khuôn mặt đang khẩn trương của cô.

Cả đường đi cô đều ở trong trạng thái như thế này.

“Lâm Sơ Diệp.” Anh gọi tên cô.

“Hả?” Cô giống như vừa mới hoàn hồn, mờ mịt quay đầu nhìn anh.

Ôn Tịch Viễn: “Cả đường đi em đều rất khẩn trương.”

“……” Bàn tay Lâm Sơ Diệp lúc này mới thả lỏng: “À, hình như xe hơi lắc.”

Ôn Tịch Viễn: “Vậy sao?”

Anh tháo dây an toàn, quay đầu nhìn cô: “Buổi tối lúc ở phòng bếp, em chắc là không uống rượu chứ?”

Lâm Sơ Diệp: “Hả?”

Cô có chút không phản ứng kịp.

Ôn Tịch Viễn nhắc nhở cô: “Lúc tôi hôn em.”

Lâm Sơ Diệp: “……..”

Ôn Tịch Viễn vẫn nhìn cô: “Lần này chắc là không uống rượu.”

“Cái kia…..” Lâm Sơ Diệp cảm thấy thảo luận vấn đề này có chút trở ngại tâm lý, suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng nói được một câu: “Quan….

Quan hệ nam nữ là dục vọng của con người.”

Ôn Tịch Viễn gật đầu, như là đã lĩnh ngộ được: “Ồ, quan hệ nam nữ…….”

Anh đột nhiên nghiêng người về phía cô.

Lâm Sơ Diệp khẩn trương nhìn anh, dây an toàn vẫn chưa tháo, cô vẫn bị dây an toàn khóa lại, không thể di chuyển.

Cô nhìn thấy khuôn mặt Ôn Tịch Viễn gần ngay trước mặt.

Ôn Tịch Viễn nhìn cô, ánh mắt cực kỳ bình tĩnh.

Nhưng trái ngược với ánh mắt bình tĩnh đó, tay anh áp vào má trái của cô, len lỏi vào trong mái tóc, cùng với nụ hôn rơi trên môi cô, nóng bỏng, điên cuồng, nhẹ nhàng rồi lại lưu luyến.

Lần này Lâm Sơ Diệp không dám đáp lại, chỉ khẩn trương nhìn Ôn Tịch Viễn, lại bị anh hôn đến ngứa ngáy con tim.

Ôn Tịch Viễn giống như bị hành động của cô chọc cười, động tác trên môi hơi dừng lại, tinh thần của Lâm Sơ Diệp cũng bình tĩnh hơn một chút, sau đó chưa kịp đợi cô hoàn toàn bình tĩnh, sau gáy đột nhiên bị siết chặt, nụ hôn từ ôn nhu chuyển sang mạnh mẽ xâm lấn.

Lâm Sơ Diệp thất thủ, không tự chủ được mà đáp lại.

Phản ứng này khiến Ôn Tịch Viễn càng mạnh mẽ hơn.

Dần dần, tiếng thở dốc vang lên trong không gian nhỏ tối chật hẹp.

Bóng tối kích thích mọi giác quan.

Ôn Tịch Viễn càng hôn càng sâu, một hồi lâu sau mới dần dần chuyển thành nhẹ nhàng, sau đó mới chậm rãi dừng lại.

Ôn Tịch Viễn không buông cô ra, môi anh vẫn áp nhẹ lên môi cô, sau đó nhìn vào đôi mắt vẫn còn chút mơ hồ của cô, giọng khàn khàn, chậm rãi nói:

“Quan hệ nam nữ là dục vọng lớn của con người.

Hửm?”

Lâm Sơ Diệp: “……..”

——

Lúc Lâm Sơ Diệp vào nhà, Phó Viễn Chinh vẫn còn đang ngồi trong phòng khách, vừa thấy cô liền hỏi một câu: “Yêu đương rồi sao?”

Lâm Sơ Diệp: “…….”

“Không có ạ.” Cô muốn phủ nhận, nhưng lời nói ra lại bị hụt hơi.

Hứa Mạn đúng lúc từ phòng bếp đi ra, nghe vậy liền dừng bước: “Thật là yêu rồi sao?”

Lâm Sơ Diệp nhanh chóng phủ nhận: “Không có chuyện đó đâu ạ.”

Để tránh bị hỏi, cô tìm đại một cái cớ rồi nhanh chóng trở về phòng.

Hứa Mạn lại không muốn buông tha cho cô, đi tới gõ cửa.

Lâm Sơ Diệp mở cửa để bà vào.

Hứa Mạn không trực tiếp hỏi cô có phải đang yêu không, chỉ hỏi cô: “Chuyện xem mắt kia, cháu cảm thấy Tiểu Lưu lần trước thế nào?”

Tiểu Lưu chính là đối tượng xem mắt lần trước của cô.

Lâm Sơ Diệp: “Ừm, lần đó sau khi ăn cơm xong cháu đã nói rõ, cả hai đều cảm thấy không hợp cho lắm, sau này cũng không nói chuyện nữa.”

Hứa Mạn gật đầu: “Ồ, thế có muốn mợ tiếp tục sắp xếp xem mắt cho cháu nữa không?”

Lâm Sơ Diệp lắc đầu: “Không cần nữa đâu ạ.”

Vừa dứt lời liền thấy Hứa Mạn nhìn cô bằng ánh mắt “Còn nói là không có chuyện gì.”

Lâm Sơ Diệp cũng không tính giấu diếm, chỉ là cô chưa nghĩ ra nên nói như thế nào thôi.

“Cháu….

Gặp được một người rất thích hợp để kết hôn.” Cô có chút ngại ngùng.

Lúc trước cô cảm thấy nói mấy chuyện về hẹn hò kết hôn này chẳng có gì to tát, giống như chỉ đang nói về công việc mà thôi, nhưng không hiểu sao lúc nhắc tới Ôn Tịch Viễn liền có chút ngại ngùng, hai má nóng lên.

Hứa Mạn cực kỳ vui vẻ: “Ai thế?”

Lâm Sơ Diệp nghĩ Ôn Tịch Viễn trong miệng mọi người vẫn là thanh niên nghèo không có chí cầu tiến, sợ nói tên của anh ra Hứa Mạn sẽ lo lắng và phản đối nên không nói thẳng.

“Là một người bạn ạ.” Cô nói:” Con người anh ấy rất tốt, các phương diện kia cũng rất hợp.”

Hứa Mạn: “Khi nào dẫn thằng bé về nhà nhé? Để người nhà giúp cháu nhìn xem.”

Lâm Sơ Diệp xấu hổ: “Cháu còn chưa nói với người ta mà.”

Hứa Mạn: “……..”

“Cháu định đơn phương người ta à?”

“Cũng….

Cháu cũng chỉ là….

Mới vừa ý thôi mà.” Lâm Sơ Diệp nói lời này có chút chột dạ.

Cô ho nhẹ: “Thì các phương diện kia đều rất được, chủ yếu là tính cách cùng với tam quan có hợp hay không thôi, hơn nữa người đó cũng rất cẩn thận, biết chăm sóc, còn đảm đương, dù sao nhân phẩm và các thứ khác đều không tồi.”

Hứa Mạn: “Điều kiện kinh thế thế nào? Có nhà có xe không? Làm nghề gì? Lương một năm bao nhiêu? Có tiền gửi tiết kiệm không? Cha mẹ làm nghề gì? Có tiền dưỡng lão không?”

Lâm Sơ Diệp bị hỏi một mạch, không biết nói là cháu không biết thì có bị Hứa Mạn đánh chết không nữa.

Hứa Mạn thấy nét mặt của cô liền đoán được đại khái, lập tức nhíu mày: “Đều không có sao?”

“Không phải không phải.” Lâm Sơ Diệp lập tức phủ nhận: “Anh ấy có xe, công việc cũng ổn.

Cha mẹ hẳn là rất tốt, cháu nhìn thấy chị của anh ấy rồi, chị ấy rất tốt, còn về nhà thì cháu có mà.”

Hứa Mạn nhíu mày: “Nghe thì thấy điều kiện không được tốt lắm thì phải.”

Lâm Sơ Diệp cố gắng nói giúp Ôn Tịch Viễn trước mặt Hứa Mạn: “Gen của anh ấy rất tốt, chân rất dài, hình như cao 1m85, tỉ lệ cơ thể cân đối, cũng rất đẹp trai, chỉ số thông minh cao, tốt nghiệp trường nổi tiếng, có thể giúp cải thiện gen sau này nha.”

Hứa Mạn: “………”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK