Âm thanh rè rè vang lên rõ ràng hơn. Song, trái ngược với sự kì vọng của cô, hệ thống chỉ hiện lên một dòng duy nhất: “Cứu vớt nhân vật phản diện Lâm Đoàn.”
Chỉ một dòng ngắn ngủi rồi mọi thứ lại lặng thắt như tờ. Mọi thứ càng tệ thêm khi cô nhận ra mình bị mất kết nối với tất cả, không gian hệ thống cùng những thứ đồ lưu trữ trong đó đều mất sạch. Viên Viên vô cùng hoang mang. Giờ thì hay rồi, cả hệ thống cũng mất, cô chẳng khác nào một người bình thường được biết trước một số việc và phải làm nhiệm vụ nữa.
‘Làm sao đây? Mà cứu vớt Lâm Đoàn là thế nào?’ Đây là lần đầu cô nhận nhiệm vụ theo kiểu cứu vớt thế này. Cô vốn tưởng đây là hệ thống công lược chứ, vì trước giờ cô chỉ có nhiệm vụ công lược nam chính mà thôi. Trong phút chốc, Viên Viên có suy nghĩ, hình như mình đã bị đổi hệ thống. ‘Không có hướng dẫn gì luôn.’
Với người như Lâm Đoàn, nói cứu vớt anh thì thật sự có hơi khó hiểu. Vì anh là tổng giám đốc một công ty lớn, có tiền có quyền lại đẹp trai phong độ, sức khỏe cũng rất tốt, tính tình bên ngoài vô cùng nho nhã ấm áp.
‘Nhưng bên trong anh ấy lại là người cuồng kiểm soát, giống như mắc một chứng bệnh tâm lí. Người sống với bệnh tâm lí thì đều cần được cứu. Hay ý của nhiệm vụ là tương lai của anh ấy nhỉ?’ Dây vào nam nữ chính, trở thành nhân vật phản diện, toàn bộ gia đình, tài sản, địa vị và cả tính mạng đều bị tước đoạt một cách tàn nhẫn.
Nói tóm lại, Viên Viên phải cứu anh khỏi chứng bệnh tâm lí của mình và giúp anh tránh khỏi kết cục bi thảm được định sẵn kia.
‘Nhưng như vậy cũng tốt, không cần làm theo kịch bản, vậy không cần dính dáng tới Lục Hoài.’
- .-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-
Vậy nên Viên Viên quyết định phải thật ngoan ngoãn trong thời gian tới. Nhiệm vụ rẽ hướng nên cô không cần phải đau đầu tìm cách tiếp cận Lục Hoài nữa, mà vị trí phu nhân này lại trở thành một lợi thế mới. Cứu vớt Lâm Đoàn, vậy phải làm cho anh quên đi nữ chính.
“Anh. Ba mẹ không xuống ăn sáng sao?” Lúc xuống nhà không thấy ba mẹ, cô có chút ngạc nhiên. Lâm Đoàn lắc đầu: “Ba mẹ ra ngoài từ rất sớm rồi.”
“Anh chờ em ăn sao? Em tưởng hôm nay anh có cuộc họp.” Cô ngồi xuống bàn, nở nụ cười dịu dàng. Quả nhiên, sự thay đổi kì lạ của cô khiến Lâm Đoàn sinh nghi. Anh nhìn cô với ánh mắt dò xét, sau đó lại bảo: “Đúng là anh có việc cần nói với em.”
“Việc gì thế? Nếu là về lễ đính hôn thì cuối tuần này mình đi chọn đồ nhé?” Ánh mắt Lâm Đoàn lại dán lên người cô như dò xét, cô né tránh: “Anh bận sao?”
“Anh không bận, anh đưa em đi. Còn việc anh muốn nói với em là việc khác.” Anh đẩy cốc nước qua cho cô, thẳng thắn bảo: “Sắp tới em không cần tới công ty nữa.”
“Sao?” Cô ngạc nhiên ngước nhìn. Lâm Đoàn vô cùng bình tĩnh đáp lời: “Chuẩn bị cho lễ đính hôn cũng rất bận, em cũng cần nghỉ ngơi. Sau này có thể không cần đi làm nữa, ở nhà làm phu nhân thôi cũng được. Cổ phần sẽ chuyển thêm cho em, không mất phần nào.”
Nghỉ ngơi ở nhà thật sự là một cái cớ hoàn hảo để Lâm Đoàn… giam lỏng cô. Phải đến ngày thứ ba sau khi nghỉ ngơi ở nhà, cô mới nhận ra vấn đề này.
“Anh nói… Lâm Đoàn không cho phép tôi ra khỏi nhà?” Cô hoài nghi nhìn người bảo vệ. Anh ta có chút lúng túng rồi bảo: “Đúng vậy thưa tiểu thư. Cậu chủ nói rằng không được sự cho phép của cậu ấy thì không được để tiểu thư ra khỏi nhà. Mong tiểu thư thông cảm cho chúng tôi.”
Viên Viên hít một hơi thật sâu, một cảm giác tức giận truyền vào đại não. “Được rồi, cảm ơn.” Cô xoay người bỏ vào nhà, gót giày nện trên nền gạch tạo thành tiếng vang lớn, cho thấy người mang nó đang tức giận tới cỡ nào. Sao cô lại có thể ngây thơ tin lời của Lâm Đoàn vậy chứ?
“Đúng là tên sói già mà!” Cô mím môi mắng. Cô còn tưởng anh quan tâm sợ mình mệt nhọc mới bảo mình ở nhà, hóa ra lại là giam lỏng. “Tổng tài mười tên thì hết chín tên có cái sở thích giam cầm này à?”
Là một người biết điều và khôn ngoan, Viên Viên không gây sự làm khó dễ với bảo vệ, cũng không nói chuyện này cho ba mẹ Lâm mà chờ đến tối, lúc Lâm Đoàn đang làm việc trong phòng riêng thì cô bước vào.
“Em vào phòng anh mà không gõ cửa luôn à?” Lâm Đoàn buông bút, nhìn cô với ánh mắt đầy ý cười. Trái ngược với anh, Viên Viên mang vẻ tức giận thấy rõ: “Anh giải thích đi, sao lại không cho em ra ngoài.”
“Rất rõ ràng, anh không muốn xảy ra chuyện ngoài ý muốn lần thứ hai.” Lâm Đoàn đứng dậy đi về phía cô. “Sao vậy? Mới ba ngày mà em đã muốn chạy đi tìm hắn ta rồi à?”
Anh sờ má cô, rồi đột ngột chuyển sang bóp mạnh hai bên má, đôi mắt hằn lên dữ tợn: “Quả nhiên em ngoan ngoãn là có vấn đề nhỉ?”
***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***