“Là giám đốc nhân sự sao?” Cô nhìn cô gái vừa tới nhà mình để đưa hồ sơ là đã đoán ra. Ngô Vân Thư mặc váy bút chì ôm sát thân người, chỉ ngắn tới độ nửa đùi, áo trong còn khoét rõ sâu. Nhìn lại mình, cô còn đang mặc váy trơn đơn giản màu xanh lục. Lâm Đoàn vừa về nhà chưa được bao lâu, ngồi ở sofa tiếp cô ta, vừa hỏi: “Sao lúc này ở công ty cô không đưa? Theo tôi về tận đây làm gì?”
“Lúc nãy ở lại tăng ca em mới thấy chỗ này chưa ổn lắm. Em nghĩ đây là hợp đồng quan trọng, không thể chậm trễ nên mới vội tới đây tìm tổng giám đốc.” Cô ta đáp, ngữ điệu lẫn nét mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, như thể cô ta không hề cố tình tới đây mà chỉ đơn thuần vì công việc.
‘Trong tiểu thuyết không nhắc tới Vân Thư này, vì cô ta chỉ là một nhân vật qua đường. Mình cũng không thể biết được thực chất cô ta thế nào. Chỉ là trực giác của phụ nữ, cảm thấy cô ta đang có âm mưu với Lâm Đoàn.’ Cô thầm nghĩ. Chợt, Lâm Đoàn ngước lên nhìn cô và gọi: “Viên Viên, em xuống đây xem đi. Dự án này trước cũng do em quản lí.”
Vân Thư quay sang nhìn cô, ánh mắt hơi lóe lên một chút. Viên Viên chậm rãi xuống lầu, cầm sấp tài liệu lên chỉ vài chỗ: “Chỗ này, hôm trước đã thỏa thuận như vậy, không cần thiết phải nhượng bộ…”
Không biết Vân Thư có nghe không, chỉ biết lúc ra về vẻ mặt cô ta thậm chí còn tệ hơn lúc đến. Cô nhìn theo bóng lưng kiêu ngạo rời đi kia, không khỏi thở dài: “Đúng là có cố gắng ha, lại còn tăng ca nữa. Cơ mà, sao cô ta không đưa nó cho giám đốc phòng nhân sự trực tiếp đảm nhận nhỉ?”
“Anh không chắc.” Lâm Đoàn nhìn cô, đoán là anh cũng đã nhận ra vấn đề trong chuyện này. Lâm Viên Viên im lặng, chợt anh lên tiếng: “Em chuẩn bị đi. Sắp tới JW có tổ chức tiệc kỉ niệm, cả hai chúng ta cùng đi.”
“Tiệc kỉ niệm?” Cô phản ứng lại ngay. Anh cởi cà vạt ra, gật đầu: “Ừ, một tháng nữa. Ngày mai anh về sớm đưa em đi mua đồ, em vẫn chưa cần đi làm đâu.”
“Không sao đâu mà, em đã khỏe lại rồi.” Cô xua tay. Ngồi ở nhà thì có hơi chán. ‘Tiệc kỉ niệm, không lẽ chính là bữa tiệc mà nữ phụ có âm mưu lên giường nam chính sao? Mạch truyện nhanh đến vậy rồi à?’
Thật ra trong tiểu thuyết gốc cũng có nhiều sự sai lệch về thời gian. Tiến trình tình cảm khá nhanh, tới khoảng nửa cốt truyện là nữ phụ đã tự chui đầu vào rọ mất rồi. Bước đầu tiên chính là tại bữa tiệc này, nữ phụ cố tình bò lên giường nam chính nhưng lại không thành công, còn khiến nam nữ chính bị hiểu lầm.
‘Có lẽ mình nên làm theo kịch bản.’ Cô nghĩ. Bỗng, Lâm Đoàn ở bên cạnh gõ mạnh tách trà lên bàn làm cô giật mình. Anh nhìn cô với vẻ mặt cảnh cáo: “Anh cảnh cáo em, đừng có làm trò gì quá phận. Nếu không, hậu quả em chắc chắn không gánh nổi.”
À, chắc anh sợ cô lại gây chuyện như lần trước.
“Em biết rồi mà. Dù sao cũng là đi cùng anh, sao em có thể làm ra chuyện gì được.” Cô có chút chột dạ, tự đi rót một cốc nước uống. Len lén nhìn Lâm Đoàn từ phía sau, cô không khỏi thở dài tiếc nuối: ‘Tiếc thật! Nếu không phải có nhiệm vụ thì anh ấy thật hoàn hảo biết bao. Sao lại phải đâm đầu vào Lục Hoài chứ. Nhìn xem, anh ấy có tiền có sắc, tính tình bình thường cũng tương đối dễ chịu và quan tâm. Làm mình có chút đau lòng thay.’
Cô có cảm giác mình rất có lỗi. Ở các thế giới trước, cô luôn có một sự đồng cảm và yêu thích đặc biệt với nhân vật nam phản diện. Có lẽ lần này cũng vậy. Nhưng Lâm Đoàn có lẽ đặc biệt hơn họ một chút.
- .-.-.-.-.-.-.-.-.-.-
Hôm sau, Lâm Đoàn đúng hẹn trở về nhà đón cô đi mua sắm. Cô mặc váy trắng đen đơn giản, tóc cột cao, đeo một túi xách nhỏ rồi lên xe. Vừa thắt dây an toàn, cô vừa hỏi: “Anh cũng là tổng giám đốc mà không tăng ca à?”
Dù sao thiết lập của anh cũng là tổng tài kia mà. Mà bá đạo tổng tài mười người thì hết chín người tăng ca xuyên đêm, lạnh lùng, nghiện thuốc lá, bị bệnh dạ dày,… và đủ thứ chuyện mà đáng ra nếu dính vào đó sẽ trở thành những con người có vẻ ngoài rất…
“Việc tăng ca sao quan trọng bằng lời hứa với em chứ?” Lâm Đoàn không nhìn cô, nhưng lời đáp lại rất đỗi dịu dàng. Viên Viên ngây người trong chốc lát, gò má cũng hơi đỏ lên, khóe miệng dù có cố nén cười nhưng vẫn cong lên.
“Vậy không ảnh hưởng tới công việc sao? Thế thì tối về anh lại thức khuya mất. Em đi một mình cũng được kia mà?”
“Anh biết em đi một mình được. Nhưng mà cứ để anh.”