“Cái này là để… để hâm nóng tình cảm sao? Mình không ngờ Lâm Đoàn lại là người thích thể loại này…” Cô kinh ngạc. Vốn tưởng chỉ đơn giản có thế, song lúc cô co chân lại mới nghe thấy tiếng leng keng và cảm giác lạnh buốt ở chân mình. Cô thảng thốt khi phát hiện ra cổ chân trắng nõn đang bị còng lại bằng một cái còng nhỏ, gắn với một sợi dây xích nối vào chân giường. Với một chút hoài nghi, cô vươn tay thử kéo nhưng đáp lại chỉ có âm thanh lạnh lẽo của kim loại.
‘Anh ấy vẫn xích mình lại!’ Có lẽ lúc nhận ra vấn đề này đã quá muộn. Sợi dây xích đủ dài để cô đi giáp phòng và đi vào nhà vệ sinh, song lại không có chìa khóa để cô mở còng chân và khóa cửa. Cô trầm mặc ngồi trên giường, tự nhiên lại không biết phải làm gì tiếp theo.
“Em dậy rồi sao?” Cánh cửa mở ra, Lâm Đoàn đích thân mang khay thức ăn bước vào. Viên Viên nhân đó chạy ra ngoài, nhưng vừa ra khỏi cửa thì dây xích căng ra kéo cô suýt thì vấp ngã.
“Đừng cố gắng vô ích, sẽ chỉ làm em bị thương thôi.” Lâm Đoàn đặt đồ ăn lên giường, kéo cô vào trong rồi khóa cửa lại. Viên Viên nhìn ảnh bình tĩnh như vậy không khỏi tức tối: “Anh đang làm gì vậy? Còn có… căn phòng này là sao?”
Mặt cô thoáng đỏ lên khi nhìn tới những món đồ khác trong căn phòng. Lâm Đoàn bình tĩnh kéo cằm cô lại gần, hôn lên môi cô. Môi lưỡi triền miên kèm theo những âm thanh và hơi thở ái muội. Môi Viên Viên vốn đã sưng lên vì một đêm kịch tính, giờ lại đỏ lên và nhuộm một tầng nước bóng lưỡng, trông càng thêm dụ hoặc.
“Là hình phạt.” Anh đáp.
“Vì sao lại phạt?” Cô nhăn mặt. ‘Vừa mới đính hôn hôm qua, có gì để anh ấy phạt mình?’
“Em còn chưa biết lỗi của mình nhỉ?” Vẻ mặt Lâm Đoàn có chút ngưng trọng. Anh để lại phần ăn và ra khỏi phòng trước khi Viên Viên kịp nói thêm gì đó. Cô vô cùng bối rối. ‘Mình có cảm giác như anh ấy đang chạy trốn? Liệu có gì sơ sót sao?’
Viên Viên sau khi ăn xong đã dành toàn bộ thời gian nghĩ lại một lần nữa - ừ thì cô cũng chẳng thể làm gì khác khi cổ chân còn đang bị xích lại thế này. Nhưng những suy nghĩ cùng cảm xúc lần này hiện lên lại không giống lần trước tí nào. Nếu lần trước là đồng cảm, tội nghiệp, là cảm xúc mơ hồ xen lẫn thì lần này, nhịp tim hoảng loạn mỗi lần nhớ tới anh đã bán đứng cô.
‘Thôi xong, mình yêu anh ấy mất rồi.’ Cô co người, đỏ mặt suy nghĩ. Những dấu vết hoan ái còn để lại trên cơ thể không khỏi khiến cô suy nghĩ lung tung. Đối với một xuyên không giả như cô mà nói, việc yêu đối tượng chính là một loại vi phạm quy tắc. Không có sự trừng phạt nào từ hệ thống cả, nhưng tự cô sẽ trừng phạt chính cô.
Nhưng thử hỏi, mẫu người đàn ông lý tưởng như vậy, ai mà cầm lòng được? Viên Viên từng xuyên qua rất nhiều thế giới, nhưng những nam chính trong đó đều có khuyết điểm và đối xử với người cô xuyên vào rất tệ. Không như Lâm Đoàn, từ những phút đầu đã đối xử tốt với cô. Hơn nữa… anh có điểm đặc biệt giống với gu của cô.
‘Đừng nghĩ linh tinh nữa! Mình còn không nhớ… Khoan đã… không nhớ gì cơ?’ Không nhớ được bản thân là ai mà lại nhớ được gu bạn trai sao? Đúng là là kì mà. Hay cô đã ngộ nhận mình thành Lâm Viên Viên luôn rồi. ‘Không phải, mình là 1314…’
Ăn uống xong, cô lại lim dim muốn ngủ. Trong giấc mơ đó, cô như quay về một thời điểm rất lâu về trước - lần đầu cô nghe được giọng của hệ thống.
- .-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-
Đó là một đêm mưa bão tại một quốc gia cổ đại xa lạ. Trong một ngôi miếu hoang đổ nát nơi chỉ có rơm rạ làm đệm lót, cô thân là sát thủ riêng của Thái tử bị truy sát suýt chết. Mà cô lại biết được, trong lúc đó, đối tượng công lược của cô còn đang bận chăm sóc cho bạch nguyệt quang bị ốm ở trong Đông cung. Nhìn lại cơ thể tàn tạ chồng chất những vết thương mà nếu không phải nhờ có thuốc từ hệ thống thì đã chết kia, cô không khỏi ấm ức mà bật khóc.
“Tại sao? Sao tôi chẳng thuộc về nơi nào thế này? Tôi là ai? Sao chẳng ai cần tôi? Sao chẳng ai quan tâm tôi đau thế nào? Tại sao vậy…”
Hệ thống chỉ đáp lại bằng những tiếng “tít” dài cũng tiếng mưa xối xả và tiếng sấm ngoài hiên, tiếng nấc nghẹn ngào của cô như bị nghịch cảnh nuốt chửng. Rồi trong đêm ấy, giọng nói đầy từ tính vang lên…