“Lâm Viên Viên, anh cảnh cáo em đừng có suy nghĩ quá phận.” Lâm Đoàn chợt liếc nhìn cô với vẻ không mấy thiện cảm. “Em nên biết vị trí của mình ở đâu…”
Anh rướn người lên giường, một tay chống lên đó, một tay chạm nhẹ vào má cô, miệng cười mà đôi mắt lại lạnh tanh. Hơi thở của anh gần như bao vây lấy cô, giam cầm cô trong đôi mắt đen láy sâu không thấy đáy: “Em nhớ chứ?”
“Em… em biết rồi.” Viên Viên đáp. Một cảm giác áp bức bao trùm lấy cô, dường như rất lâu rồi cô mới lại có thể cảm nhận được. Xuyên qua rất nhiều thế giới, gần như trở thành một “cỗ máy” chơi đùa với cảm xúc của người khác, đáng ra cô không dễ gì xao động mới phải. ‘Anh ấy ở gần quá…’
“Được rồi, em nghỉ ngơi đi, vài ngày tới không cần tới công ty đâu, không có việc gì gấp.” Anh đứng thẳng người dậy, dịu dàng xoa đầu cô. “Anh đi nấu cháo cho em.”
Lâm Đoàn rời khỏi phòng, cô vẫn chưa hoàn hồn lại. Cô nỗ lực gọi hệ thống nhưng nó vẫn bặt vô âm tín. Cắn răng, cô uống thuốc rồi nằm xuống, đọc lại tiểu thuyết để hiểu hơn về nhân vật Lâm Đoàn này.
Lâm Đoàn trong tiểu thuyết được mô tả là một nhân vật có vẻ ngoài nhã nhặn lịch thiệp, là kiểu quý ông lịch lãm ấm áp được nhiều cô gái ngưỡng mộ. Tuy nhiên, có lẽ là do hào quang nữ chính hoặc vì lí do gì đó nên anh lại thích nữ chính. Thích ở đây không phài chỉ tình cảm nam nữ, là là thích để phục vụ cho sự biến thái của anh.
Đúng vậy, Lâm Đoàn thực chất chính là sói đội lột cừu. Đằng sau lớp mặt nạ nhã nhặn ấy là con người âm u, biến thái và có ham muốn chiếm hữu tuyệt đối. Khó có thể tìm ra từ nào để hình dung một người như anh. Chỉ cần là thứ anh muốn, anh sẽ giam nó làm của riêng trong âm thầm lặng lẽ, dùng những xiềng xích vô hình để trói buộc và chiếm đoạt. Chỉ cần vật đó kháng cứ, răng nanh sói sẽ lộ ra và không ngần ngại cắn xé con mồi, để nó sức cùng lực kiệt chỉ có thể gục lại bên cạnh anh.
Còn đối với những kẻ chống đối mình hoặc những kẻ mà anh ghét, anh thích tra tấn nó bằng đủ thứ hình thức biến thái. Một trong những hứng thú của anh là chà đạp, vấy bẩn những con thỏ trắng, để nó vùng vẫy trong vũng máu tươi, thoi thóp không thể chết mà cũng không thiết sống. Anh thích nhìn người ta đau khổ quằn quại, không có đường lui. Có lẽ vì lí do đó mà nữ chính Tiểu Tinh đã rơi vào tầm ngắm. Đôi khi, đó cũng là cách để anh thể hiện sự yêu thích, ham muốn chiếm hữu và đánh dấu chủ quyền của chính mình.
‘Thật giống một tên máu S bệnh hoạn.’ Viên Viên trộm nghĩ. ‘À, cũng không bệnh hoạn lắm. Nếu bên cạnh anh ấy có một cô gái máu M thì tuyệt.’
Nhưng tiếc là nữ chính không phải.
Cơ mà, nếu nói Lâm Đoàn xem nữ chính như thú vui, thì anh xem Lâm Viên Viên là gì nhỉ? Hẳn là anh ghét cô lắm. Một đứa không biết từ đâu xuất hiện và rồi giành lấy tình cảm của cha mẹ, trở thành vị hôn thê dù anh không có tình cảm, thậm chí còn được chia cổ phần và còn không an phận nữa.
“Chậc, Lâm Viên Viên hội tụ đủ những yếu tố để trở thành một kẻ xấu xa.” Cô tặc lưỡi. Chợt, cô để ý tới một phần sách bị bỏ quên ở phía sau: “Ngoại truyện về Lâm Đoàn? Ồ, thật thú vị!”
Mở ra nó chính là mở ra một phần không tưởng trong cô. Hóa ra Lâm Đoàn và nữ chính từng có một đoạn ngọt ngào! Trước cả lúc nữ chính gặp nam chính. Đó là lúc Lâm Đoàn đang học Đại học, có ghé về trường để giao lưu và là tài trợ học bỗng thì vô tình gặp nữ chính. Anh ở đó hai tuần, trong suốt hai tuần đó hai người đã có rất nhiều tương tác ngọt ngào với nhau, tưởng như một đôi. Nhưng rồi, khi Tiểu Tinh e dè tỏ tình, anh lại thẳng thừng từ chối: “Tôi đã có hôn thê.”
Hình như tội của Viên Viên càng thêm nặng, lại có thêm một lí do để Lâm Đoàn chán ghét cô. Rõ ràng ánh mắt của hắn với Tiểu Tinh lúc đó có hứng thú, nhưng lại không thể chấp nhận lời tỏ tình vì “vật cản” là cô? Bảo sao lúc trưa gặp lại, hắn lại run như vậy. Hơn nữa, trong đó cũng có viết, khi Viên Viên nghe phong phanh việc hắn tương tác với một nữ sinh thì đã khóc lóc với cha mẹ, và họ đã dùng quyền thế của mình buộc Tiểu Tinh thôi học ở ngôi trường đó, chuyển tới một trường khác chất lượng kém hơn.
“Cũng may là lúc đó họ có cho cô ấy một khoảng chi phí kha khá, nếu không e là còn nặng tội hơn.” Nhưng mà với tính cách của nữ chính, dễ gì cô ấy chịu nhận số tiền đó. Sau này lúc gia đình Lâm Đoàn lụi bại, cô ấy còn đem số tiền đó “trả lại” cho họ.