“Lúc nào anh cũng nhạy cảm vậy à?” Cô xoa xoa cổ tay, hỏi. Lâm Đoàn có vẻ trầm mặc một hồi. Không phải lúc nào cũng vậy, mà là do cả một quá trình gian nan.
“Không có, sẽ không còn nữa.” Anh đáp. “Nếu không còn gì thì em nên về phòng và nghỉ ngơi sớm đi.”
“A… vẫn còn một việc. Em thấy anh có vẻ rất bận, em muốn san sẻ với anh một chút. Um… anh có thể cho em làm việc tại nhà được không?” Cô e dè hỏi. ‘Mình biết là anh ấy sẽ không cho mình ra khỏi nhà, nhưng ở trong nhà chán quá, cũng có quá ít lí do để ở gần anh ấy.’
“Em chăm mèo chưa đủ mệt à?”
“Không không, Tiểu Tuyết rất ngoan. Nhắc tới Tiểu Tuyết thì, hôm nay anh đã gặp nó chưa nhỉ? Để em bế nó qua nhé?” Cô vừa định quay đi thì anh xua tay: “Không cần đâu, anh đồng ý với yêu cầu của em. Nhưng chỉ tại nhà và vài việc nhỏ thôi, cũng không cần bế Tiểu Tuyết qua đây đâu.”
“Được rồi.” Cô ngừng lại, ngập ngừng một lúc rồi đến bên anh. Mùi hương nhẹ nhàng lởn vởn quanh anh rồi một cảm giác nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước chạm vào bên má. Viên Viên cười ngượng ngùng, nháy mắt một cái rồi chạy ra cửa: “Cảm ơn anh, anh nghỉ ngơi sớm đó nha.”
Lâm Đoàn chạm tay vào bên má, khẽ cười thành tiếng. Một nụ cười thật lòng. Anh ngả người ra ghế, nhìn đĩa trái cây được cắt gọt tỉ mỉ trên bàn, lẩm bẩm: “Hồi bé em ấy còn không biết gọt vỏ, cứ để vậy mà ăn. Thật là, lớn hơn một chút rồi. Nhưng bây giờ chưa phải lúc…”
- .-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-
Đã hơn một tháng rưỡi trôi qua, những thứ được chuẩn bị cho lễ đính hôn đã được chuẩn bị chu toàn. Lễ đính hôn ở một tầng khách sạn lớn, được trang trí theo chủ đề mùa đông. Cách ngày cưới mười ngày, chiếc váy được đặc biệt chuẩn bị cho ngày này được mang tới biệt thự cho Viên Viên thử trước.
Chiếc váy cúp ngực màu trắng đính ngọc trai với chân váy xòe rộng, bên trên có một lớp áo choàng lông tạo nên vẻ đẹp có chút cổ điển, có chiết eo và thắt nơ ở phía sau. Lúc nhân viên còn đang kiểm tra và chỉnh sửa lại kích cỡ cho vừa vặn thì Lâm Đoàn về nhà. Anh ngơ ngẩn nhìn cô một lúc, tới khi cô đỏ mặt ho nhẹ vài tiếng mới hoàn hồn.
“Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi. Vì mới là lễ đính hôn nên cũng không quá long trọng.” Anh bảo. Không quá long trọng những không có nghĩa là nó nhỏ hay sơ sài, trong mắt những người bình thường và cả thượng lưu mới nổi thì đây vẫn là một lễ đính hôn vô cùng hoành tráng, thậm chí còn lớn hơn lễ cưới của nhiều người. “Nhưng anh chắc chắn em sẽ là cô gái có lễ đính hôn và hôn lễ hoành tráng nhất.”
“Em biết mà. Mong là sẽ không có chuyện gì xảy ra giữa chừng.” Một việc không hay nào đó xảy ra xen ngang buổi lễ long trọng là một tình tiết rất thường xảy ra trong những bộ ngôn tình. Thường thì nó có thể là gì nhỉ? Một cô gái đột ngột xuất hiện cướp rể, hay một sự cố hi hữu nào đó.
“Em lo sợ sao?” Anh trấn an. “Anh đã thuê không ít vệ sĩ bảo vệ bữa tiệc, nếu em vẫn thấy lo thì có thể thuê thêm người.”
“Ừm… chắc không cần đâu anh.” Dù gì mấy chuyện đó thường chỉ xảy ra với nữ chính mà thôi. ‘Nhưng không biết mấy cô gái yêu mến anh ấy thì có thể làm ra chuyện gì không nhỉ?’
Vì chuyện này mà cô có chút băn khoăn. ‘Nhỡ có người nhảy ra bảo anh ấy có quan hệ mờ ám hay làm gì đó xằng bậy với cô ta, hay hai người có con với nhau thì mình nên làm thế nào nhỉ? Mình nên mắng cô ta không? Nhưng mà nếu xảy ra thì cũng mất mặt lắm nhỉ?’
“Em đừng lo lắng linh tinh. Hôm đó anh đảm bảo mọi khách mời muốn vào đều phải có thiệp mời và xác minh rõ ràng.”
“À… được rồi.”
Váy cưới cần chỉnh lại một chút ở kích thước, hai ngày sau sẽ gửi lại biệt thự là xong. Lâm Đoàn chỉ dành ra một chút giờ trưa để thử đồ sau đó lại trở về công ty.
‘Để sắp xếp cho lễ đính hôn anh ấy phải nghỉ mấy ngày, giờ lại làm bù. Haiza, người ta chỉ thấy vẻ hào nhoáng của những sếp lớn chứ đâu thấy cảnh họ đầu tắt mặt tối thế này.’ Viên Viên thầm thương cho anh. Cô vuốt ve con mèo trắng trong lòng, nó cuộn tròn rồi dụi đầu vào lòng bàn tay cô.
“Thật may là Tiểu Tuyết rất dính người, không kiêu kỳ.” Cô bế nó lên, nhìn vào đôi mắt như hai hòn ngọc đẹp đẽ của nó: “Tiểu Tuyết à con phải giúp ba con mới được.”
‘Hình như anh ấy cũng không gần gũi với Tiểu Tuyết cho lắm, xem ra vẫn cần thời gian.’ Nhưng may là anh không bạc đãi nó, hoặc là chưa có cơ hội.
“Tiểu thư, có người muốn gặp cô.” Có người gõ cửa phòng. Viên Viên buông con mèo trên tay xuống, chỉnh lại tóc tai một chút rồi xuống lầu. ‘Ai kiếm mình giờ này nhỉ? Mình đâu có bạn…’
Lúc xuống lầu, nhìn người con trai cao ráo ngồi ở sofa đang uống trà, cô không khỏi kinh ngạc. Vẻ đẹp này… người này là…
“Gia Bảo?”
- .-.-.-.-.-.-.-.-.-
Tương tác tương tác đi ạ T.T