• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khản Đình nghe thấy tiếng cô gọi thì quay lại nhìn, thấy Cảnh Nghiên đang vẫy tay kêu cô ấy lại thì cũng đi qua. Cảnh Nghiên thấy cô ấy đi tới thì hỏi: "Trùng hợp vậy, được gặp cậu ở đây. Cậu hẹn ai ở đây hả?"

Khản Đình nghe cô hỏi vậy thì gật đầu: "Đúng vậy, mình có hẹn với khách hàng của mình đến đây để dùng bữa sẵn bàn về công việc. Cậu và Từ Vũ hai người tới đây dùng bữa sao?"

Cô nhìn sang Từ Vũ đang ngồi bên cạnh sau đó nhìn cô ấy, trả lời: "Đúng vậy, do bạn của anh ấy hôm nay muốn hẹn bọn mình đi ăn nên mình mới có mặt ở đây."

Nói đến đây thì giọng cô nhỏ dần, chuyện của họ cô biết rõ nhưng không nghĩ hai người họ lại trùng hợp gặp nhau ở đây.

Khản Đình nghe cô nói đến bạn của Từ Vũ thì lúc này mới chú ý đến người ngồi phía đối diện với họ. Cô nhìn thấy gương mặt của người đàn ông này rất quen thuộc như đã từng gặp ở đâu đó nhưng cô nghĩ mãi cũng không ra.

Cảnh Nghiên thấy cô ấy vẫn còn chưa nhận ra được thì nói: "Anh ấy là Bàng Nhuệ, là bạn đại học của Từ Vũ." Và cũng là người mà cậu theo đuổi suốt một năm trời. Nhưng những câu đó cô cũng chỉ nói thầm trong bụng chứ không dám nói ra ngoài.

Khản Đình nghe thấy tên này thì trái tim cô hững đi một nhịp, tên của người đàn ông này cô đã được mọi người nhắc qua trên các tạp chí và phỏng vấn. Mỗi lần nghe tới trái tim cô đều không khống chế được cảm xúc của mình, những cảm xúc lúc trước lại ùa về.

Bàng Nhuệ ngay từ khi nghe Cảnh Nghiên gọi tên Khản Đình thì anh đã không thể tập trung nổi, anh chỉ biết cúi đầu tập trung ăn để giảm đi sự tồn tại. Đối với anh lúc này, anh không biết phải đối diện với cô ấy ra sao.

Cảnh Nghiên chỉ nhìn thấy bóng lưng của cô ấy chứ không thấy được vẻ mặt nên cũng không biết cô ấy hiện tại như nào. Cô định lên tiếng phá tan bầu không khí ngượng ngùng này thì cô ấy đã lên tiếng trước: "Đã lâu không gặp anh, Bàng Nhuệ."

Bàng Nhuệ ngẩng đầu lên nhìn cô ấy, nở một nụ cười không hề gượng gạo: "Đã lâu không gặp em rồi Khản Đình. Bây giờ trông em đã xinh đẹp, trưởng thành hơn rất nhiều rồi."

Khản Đình chỉ cong môi nở một nụ cười nhẹ, nhìn anh: "Anh cũng vậy, lúc nãy em xém tí không nhận ra anh rồi. Anh thay đổi nhiều thật."

Bàng Nhuệ nghe vậy thì cũng chỉ cười, sau đó nói: "Em ăn gì chưa? Hay ngồi xuống đây ăn chung với mọi người đi."

Khản Đình lắc đầu từ chối: "Không cần đâu anh, khách hàng em tới rồi nên em phải qua đó." Sau đó quay sang nhìn hai người: "Mình đi trước đây, mọi người dùng bữa ngon miệng."

Cảnh Nghiên gật đầu nhìn cô ấy: "À được, vậy tạm biệt cậu."

Nhìn Khản Đình đi qua một chiếc bàn khác ngồi xuống, cô mới thu hồi tầm mắt. Từ Vũ ngồi bên cạnh gắp đồ ăn vào chén cô, nói: "Được rồi, em mau ăn đi. Đồ ăn sắp nguội cả rồi."

Cô cầm đũa lên gắp đồ ăn lên ăn, lúc này Thệ Vĩ chạy vào tới chỗ ba người nói: "Từ tổng, Từ phu nhân, Bàng tổng."

Bàng Nhuệ quay sang nhìn anh ta, sau đó nhìn sang người ngồi đối diện cười nói: "Người mà cậu gọi đến là Thệ Vĩ?"

Từ Vũ ngồi đối diện cầm ly rượu lên uống một ngụm, nói: "Đúng vậy, là tôi kêu cậu ấy tới ăn chung với chúng ta. Cậu ngồi xuống đi."

Thệ Vĩ đi tới ngồi xuống ghế bên cạnh Bàng Nhuệ nhìn anh nói: "Cảm ơn Từ tổng."

"Không có gì, cậu mau dùng bữa đi."

Dùng bữa xong cũng đã muộn, Khản Đình và vị khách hàng kia đã về từ lâu. Bàng Nhuệ thanh toán xong thì cùng bọn họ rời khỏi nhà hàng. Vừa bước ra khỏi nhà hàng thì một cơn gió thổi tới khiến Cảnh Nghiên cảm thấy lạnh, kéo chặt áo khoác lại.

Từ Vũ đứng bên cạnh thấy cô như vậy thì hỏi: "Lạnh à?"

Cô nghe anh hỏi thì gật đầu: "Có một chút."

Thệ Vĩ lấy xe xong thì lái xe tới trước mặt họ, anh mở cửa xe ghế sau ra cô bước vào bên trong ngồi xuống, anh cũng ngồi theo sau rồi đóng cửa lại. Bàng Nhuệ mở cửa ghế phụ ngồi vào, sau đó thắt dây an toàn lại. Thệ Vĩ thấy mọi người đều đã lên xe hết thì lúc này mới khởi động xe lái đi.

Thệ Vĩ đưa Bàng Nhuệ về nhà trước sau đó anh ta mới đưa hai người về nhà sau. Trên đường đi lúc nãy có Bàng Nhuệ nói chuyện thì không khí cũng vui vẻ, náo nhiệt chút nhưng giờ thì thấy khá yên ắng. Thệ Vĩ lên tiếng hỏi: "Từ tổng, anh muốn nghe nhạc một chút không?"

Từ Vũ đang ngồi lướt điện thoại, nghe anh ta hỏi sau đó quay sang nhìn cô thấy cô đang nhìn phong cảnh ban đêm bên ngoài qua cửa sổ xe. Anh gật đầu, nói: "Mở một chút đi."

Thệ Vĩ nghe thấy được sự đồng ý của anh thì chọn mở một bài nhạc nhẹ nhàng, xóa tan đi bầu không khí yên ắng lúc nãy.

Khoảng nửa tiếng sau họ cuối cùng cũng về tới nhà. Mặc Kha đã đứng bên ngoài sẵn, thấy xe tới thì ông đi đến mở cửa ghế sau ra. Cô và anh cùng nhau bước xuống xe, sau đó anh dặn dò: "Thệ Vĩ, ngày mai cậu chuẩn bị tài liệu họp rồi đưa cho tôi xem."

Thệ Vĩ ngồi trong xe gật đầu: "Được, tôi biết rồi Từ tổng. Vậy tôi về trước đây."

Cô đứng bên cạnh nói: "Anh lái xe cẩn thận."

Nói rồi hai người đi vào bên trong nhà, Mặc Kha theo sau. Từ Vũ đưa áo khoác vest cho ông cầm lấy sau đó nhìn cô đang đi bên cạnh, nói: "Hôm nay chắc em cũng mệt rồi, nên về phòng nghỉ ngơi sớm mai là ngày nghỉ em không cần thức sớm."

Cảnh Nghiên quay lại nhìn anh sau đó gật đầu: "Được tôi biết rồi. Chuyện hôm nay lúc chiều tôi cảm ơn anh đã đến kịp lúc. Nếu không chắc chắn Thiền Mộng cũng đã không được cứu ra."

Anh nghe vậy thì chân mày hơi nhíu lại, nhìn cô: "Em không cần phải khách sáo, chúng ta là vợ chồng với nhau đây là chuyện bình thường mà một người chồng nên làm."

Cô định lên tiếng nói đây cũng chỉ là kết hôn để cho ba mẹ yên lòng thôi nhưng nhìn thấy sắc mặt anh không tốt, cô cũng nuốt lại mấy câu đó vào trong bụng nói câu khác: "Vậy anh một lát nữa cũng nên nghỉ ngơi sớm. Tôi về phòng trước đây."

"Được."

Anh nhìn thấy cô đi lên lầu về phòng thì mới thu hồi tầm mắt. Anh quay sang nói với Mặc Kha đứng bên cạnh: "Chú vào bếp pha cho tôi một ly cà phê rồi đem đến thư phòng cho tôi. Tối nay tôi còn phải thức để giải quyết xong công việc."

Mặc Kha nghe vậy thì gật đầu: "Dạ được cậu chủ."

Anh lúc này cũng lên lầu đi về phòng mình còn Mặc Kha thì đi vào bếp pha ly cà phê theo như lời anh dặn.

Sáng sớm ngày hôm sau, ở trong căn phòng Cảnh Nghiên vẫn nằm trên giường đắp chăn ôm gối ngủ say sưa. Đồng hồ ở tủ đầu giường đã hiển thị 8 giờ sáng nhưng cô vẫn chưa có ý định thức. Những ánh nắng được chiếu vào phòng len lỏi qua các rèm cửa sổ.

Tiếng chuông báo thức lúc này reo lên, cô nhíu mày đưa tay từ trong chăn ra mò mẫm tìm đồng hồ báo thức để tắt tiếng chuông đó. Tắt được cái đồng hồ, cô từ từ mở mắt ra quay sang nhìn thì thấy đã 8 giờ sáng.

Cô nằm một lát rồi ngồi dậy bước xuống giường, đi tới kéo rèm cửa sổ ra, ánh nắng chiếu vào khiến cô tỉnh ngủ đi một chút. Cô đứng trên này nhìn thấy ở phía dưới Mặc Kha đang cầm bình tưới nước cho hoa và cây cối. Cô vươn vai vài cái rồi đi vào phòng vệ sinh.

Lúc cô bước xuống nhà thì cũng thấy Mặc Kha từ ngoài bước vào. Ông nhìn thấy cô thì cười chào hỏi: "Cô Nghiên đã thức rồi à. Buổi sáng tốt lành."

"Chú Mặc buổi sáng tốt lành."

"Vậy cô ngồi đợi tôi một lát, tôi vào bếp đem đồ ăn sáng lên cho cô."

"Vậy làm phiền chú rồi."

"Không có gì đâu." Mặc Kha nói rồi đi vào trong phòng bếp, cô đi tới bàn ăn kéo ghế ngồi xuống. Rất nhanh Mặc Kha đã bưng đồ ăn lên đặt trên bàn cho cô.

Cô nhìn ông rồi nói: "Cảm ơn chú Mặc. Mà sao tôi không thấy Từ Vũ anh ấy đâu vậy?"

Mặc Kha đưa cho cô ly nước ép cam: "Sáng sớm cậu chủ đã đến công ty rồi. Tuy nay là ngày nghỉ nhưng cậu chủ vẫn phải vào công ty giải quyết công việc, không có ngày nào được nghỉ ngơi. Mà cô Nghiên cứ dùng bữa sáng đi, tôi ra sau nhà dọn dẹp lại đồ."

Cô mỉm cười gật đầu: "Vậy chú cứ đi làm công việc của mình đi, không cần lo cho tôi."

Ông nghe vậy thì nói: "Chúc cô dùng bữa sáng ngon miệng."

Ông nói rồi bước ra sau nhà, cô cầm bánh mì lên ăn thở dài không nghĩ tới công việc anh lại vất vả như vậy. Đang ăn thì điện thoại cô rung lên, cô lấy từ trong túi ra mở lên, là tin nhắn của Thiền Mộng gửi đến.

Thiền Mộng: [ Hôm nay ngày nghỉ, lát nữa cậu đi mua đồ rồi đi chơi với mình không? ]

Cô ngẫm nghĩ nếu như cuối tuần thường ngày cô sẽ hay đi dạo chụp những bức ảnh phong cảnh hoặc là bắt gặp khoảnh khắc nào đó ấn tượng chụp lại. Cô cũng không từ chối mà đồng ý: [ Được, một lát chúng ta gặp nhau ở chỗ cũ. ]

Thiền Mộng đầu dây bên kia trả lời lại cũng khá nhanh: [ Ok, 10 giờ gặp mặt. ]

Cô đặt điện thoại xuống sau đó ăn nốt bánh mì rồi uống hết ly nước cam, đứng dậy chạy về phòng thay đồ.

Ở công ty Từ Vân, bên trong văn phòng trên tầng cao của công ty. Từ Vũ ngồi dựa trên ghế xem các tập hồ sơ thì tiếng gõ cửa vang lên, anh nói: "Vào đi."

Thệ Vĩ mở cửa đi vào rồi đến chỗ anh, nói: "Từ tổng, có một cửa hàng nhận rất nhiều đơn khiếu nại về sản phẩm."

Anh nghe vậy thì nhíu mày lại, nhìn anh ta hỏi: "Chuyện này rốt cuộc là sao?"



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK