Thuẫn Uy đứng ở phía sau nhìn hai người rồi nói: “Hãy cứ chọn theo con tim của mình. Anh sẽ không ngăn cản em, vì anh tin tưởng em và cũng tin tưởng bạn mình.”
Mọi người cũng hô hoán câu đồng ý, Khản Đình nhìn anh hồi lâu rồi gật đầu đưa tay nhận lấy bó hoa, đưa bàn tay đến trước mặt anh: “Em đồng ý.”
Vừa dứt lời một tràng vỗ tay vang lên, gương mặt của Bàng Nhuệ cũng nở nụ cười vui vẻ, anh nhanh chóng lấy chiếc nhẫn trong hộp ra đeo vào ngón giữa của tay cô. Đeo xong anh đứng dậy nhìn cô, cúi xuống hôn lên môi cô.
Mọi người nhìn thấy cảnh đó háo hức không thôi, Từ Vũ nắm lấy cánh tay Cảnh Nghiên bên cạnh nhìn thấy gương mặt cô vui vẻ vì bạn mình, anh khẽ vuốt ve ngón tay của cô. Cô cảm nhận được ngón tay của anh, quay sang cười rộ nhìn anh: “Hay quá, họ cuối cùng cũng thành đôi rồi.”
Anh gật đầu nhìn cô: “Đúng vậy, sau bao nhiêu năm họ đã trở về bên nhau như anh với em vậy.”
Cô nghe vậy thì mỉm cười, anh đưa tay giữ gáy cô rồi lại gần hôn lên đôi môi cô trước tiếng vỗ tay, la hoán của bao nhiêu người đang nhìn cặp đôi chính ở trung tâm.
Sáng ngày hôm sau ở sân bay, Cảnh Nghiên nhanh chóng chạy đến chỗ Mika đang đứng, bên cạnh còn có hai ba cái vali. Cô đi tới, hơi thở có chút nhanh nhìn Mika nói: “Xin lỗi cô Mika, đúng ra là em đã tới sớm hơn mười lăm phút nhưng trên đường kẹt xe quá nên giờ mới đến.”
Mika tháo kính râm ra quay sang nhìn cô nở nụ cười: “Không sao, vẫn đến kịp. Mà tôi đã nói rồi, em không cần đến tiễn tôi làm gì đâu.”
Cô lắc đầu, điều chỉnh lại hơi thở: “Cô về nước thì em nên đi tiễn chứ. Biết khi nào mới có cơ hội gặp lại cô.”
Mika nghe vậy thì bật cười, cầm lấy bàn tay cô vỗ nhẹ: “Chúng ta cũng có số liên lạc nhau rồi. Khi nào em sang Mỹ thì gọi cho cô, lúc đó chúng ta sẽ có cơ hội gặp lại nhau.”
Cô nghe vậy thì gật đầu nhìn cô ấy: “Vậy cứ quyết định như thế. Lần này gặp được cô khiến em rất vui, còn được làm việc chung với cô nữa. Rất mong sẽ có cơ hội làm việc tiếp cùng cô.”
“Được được, có cơ hội chúng ta sẽ làm việc cùng nhau.”
Hai người đứng hàn huyên một lúc thì cũng gần đến giờ, Mika đeo kính râm vào rồi nói: “Được rồi, hôm nay cảm ơn em đã đến tiễn. Chúng ta sẽ gặp lại sau. Tạm biệt, nhớ giữ gìn sức khỏe.”
“Cô cũng vậy, nhớ giữ gìn sức khỏe.”
Cảnh Nghiên vẫy tay tạm biệt cô ấy, nhìn cô ấy đi vào bên trong không thấy bóng dáng đâu thì mới thu hồi tầm mắt, cầm túi xách đi ra bên ngoài. Ra ngoài sân bay đã thấy xe của Từ Vũ đứng cách đó không xa, cô đi lại mở cửa xe ngồi vào. Chiếc xe cũng rất nhanh lái đi mất. Nhưng ở trong một góc khuất, có một người ăn mặc kín mín âm thầm nhìn từng hành động của cô, cho đến khi chiếc xe biến mất thì người đó cũng chỉnh mũ lại rồi rời đi.
Lát sau cô cũng đến tòa soạn, cô chào tạm biệt Thệ Vĩ rồi đi vào trong. Vừa bước vào bên trong văn phòng, bất ngờ Phán Nhu chạy lại ôm chầm lấy cô, giọng nói đầy háo hức: “Chị Cảnh Nghiên ơi, em qua được thời gian thực tập và trở thành nhân viên chính thức rồi.”
Cô nhìn thấy trên gương mặt của mọi người nhân viên đều vui mừng chứng tỏ đây là sự thật, cô đưa tay vỗ nhẹ lên lưng cô ấy, mỉm cười trên gương mặt chứa đầy sự vui vẻ: “Chúc mừng em Phán Nhu, cuối cùng cũng được trở thành nhân viên chính thức của tòa soạn cũng là mở ra một con đường của nhiếp ảnh gia.”
Phán Nhu nghe vậy thì buông cô ra, đưa tay nắm lấy hai bàn tay, đôi mắt cong lên chứa đầy sự vui mừng, khóe miệng mỉm cười: “Chị nói đúng, cho nên chị hiện tại chính là tiền bối của em. Mong chị sau này hãy giúp đỡ, chỉ dẫn em nhiều hơn, chị Cảnh Nghiên.”
Cô nghe thấy cô ấy trịnh trọng như vậy thì bật cười: “Được rồi, em không cần phải làm trịnh trọng như vậy đâu. Chị trước giờ luôn xem em là một đứa em nên việc giúp đỡ, chỉ dẫn chị biết những gì đều sẽ chỉ cho em.”
Phán Nhu nghe vậy thì vui mừng: “Em cảm ơn chị Cảnh Nghiên, cũng cảm ơn chị thời gian vừa qua đã giúp đỡ cho em rất nhiều nên là tối nay em mời chị đi ăn một bữa.”
Mọi người nghe vậy thì cũng tán thành, vỗ tay: “Đúng vậy, phải mời Cảnh Nghiên cô ấy một bữa mới được đấy.”
Cô thấy mọi người đã nói vậy thì cũng không thể từ chối Phán Nhu nên gật đầu đồng ý: “Được rồi, cứ quyết định theo ý em.”
Hai người cũng không đứng đó lâu nữa trở về bàn làm việc ngồi xuống. Mọi người cũng không nói chuyện ngoài lề nữa, nhanh chóng ngồi xuống làm việc tiếp công việc còn đang dang dở, còn người thì ra ngoài gặp đối tác.
Thiền Mộng ngồi bên cạnh đưa ly cà phê sang cho cô, nói: “Cho cậu đây.”
Cô nhận lấy ly cà phê, mỉm cười nhìn cô ấy: “Cảm ơn cậu.”
Tại công ty của Từ Vũ, bên trong tòa nhà nhiều người qua lại. Từ Vũ từ bên trong bước ra theo sau là Thệ Vĩ, chiếc xe của anh cũng được tài xế lái đến trước mắt. Thệ Vĩ nhanh chóng đi lại mở cửa ghế sau ra cho anh, anh đưa tay chỉnh áo vest đi lại vào bên trong xe ngồi. Thệ Vĩ đóng cửa xe lại, đi tới ghế phụ mở cửa ngồi vào, ra hiệu cho tài xế lái đi.
Từ Vũ đưa tay xoa nhẹ lên mi tâm, hỏi: “Vé máy bay đã đặt xong hết chưa?”
Thệ Vĩ gật đầu quay lại nhìn anh: “Đã xong tất cả rồi thưa Từ tổng.”
Anh gật đầu tỏ ý đã biết, từ trong túi lấy ra điện thoại nhấn số gọi. Lát sau đầu dây bên kia bắt máy, truyền đến giọng của Cảnh Nghiên: “Alo Từ Vũ.”
Anh ngả người ra sau dựa vào xe, đưa mắt nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa kính xe: “Anh đây. Do bên chi nhánh công ty ở nước ngoài xảy ra chút việc nên anh phải bay sang đó. Hiện tại anh đang đến sân bay, không có thời gian để kịp gặp mặt tạm biệt anh.”
Cô nghe vậy thì chân mày nhíu lại, lo lắng nói: “Vậy…vậy anh đi đường nhớ chú ý an toàn. Khi nào đến nơi thì gọi cho em.”
“Được, cảm ơn em.”
“Anh cảm ơn em gì chứ, chúng ta đã là vợ chồng rồi những chuyện này em càng phải hiểu cho anh chứ. Yên tâm đi, em đợi anh quay lại.”
Anh nghe vậy thì khóe môi cong lên: “Được.”
Cúp máy anh bấm số khác gọi, đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy, truyền đến giọng của Bàng Nhuệ: “Alo Từ Vũ.”
Anh đưa tay đặt lên cửa sổ xe, gõ từng nhịp: “Chuyện công ty trong nước tạm thời giao cho cậu xử lý, có việc gì thì nói với tôi. Hiện tại chi nhánh ở nước ngoài có chút việc, tôi phải bay sang đó gấp.”
Bàng Nhuệ nghe vậy thì gật đầu đồng ý: “Được, lúc nãy tôi cũng đã nghe trợ lý nói định gọi điện cho cậu, nhưng chưa kịp gọi cậu đã gọi trước. Cậu cứ yên tâm đi, chuyện ở đây cứ giao cho tôi.”
“Được, làm phiền cậu rồi.”
“Không có gì. Chú ý an toàn.”
“Được.”
Màn đêm cũng đã buông xuống, bên trong một nhà hàng Cảnh Nghiên nhìn đầy ắp đồ ăn trên bàn rồi nhìn Phán Nhu đang ngồi đối diện, hỏi: “Em kêu nhiều như vậy liệu có ăn hết không? Nếu không ăn hết sẽ rất uổng tiền đấy.”
Phán Nhu nhìn cô mỉm cười, cầm chai rượu rót vào ly cô: “Không sao hết, đây là bữa ăn để cảm ơn chị mà nên những món này vẫn chưa là gì đâu.”
Cô cầm đũa lên gắp tôm đã được bóc vỏ lên ăn, nhìn cô ấy: “Em không cần phải khách sáo như vậy với chị.”
Phán Nhu đặt chai rượu xuống bên cạnh, cầm ly rượu nhìn cô: “Là điều nên làm.”
“Chúc mừng em trở thành nhân viên chính thức.” Cô đặt đũa xuống, cầm ly rượu lên chạm nhẹ vào ly rượu của cô ấy rồi đưa lên uống vài ngụm nhỏ.
Phán Nhu uống rượu xong thì đặt ly rượu xuống, cầm đũa gắp miếng cá bỏ vào chén cô: “Chị ăn thử đi, món này khá ngon đấy.”
“Được, chị cảm ơn em. Em cũng mau ăn đi.”
Hai người vừa ăn vừa uống rượu cũng đã gần 10 giờ mới rời khỏi nhà hàng. Do cả hai người đều uống rượu nên không thể lái xe, Phán Nhu đã gọi tài xế đến chở về. Cảnh Nghiên đỡ Phán Nhu ra bên ngoài nhà hàng, gió thổi tới làm đầu óc cô thanh tỉnh đôi chút.
Cô đỡ cô ấy đến băng ghế ngồi xuống rồi đứng thẳng người nhìn xung quanh xem tài xế đã đến chưa. Vừa nhìn vừa đưa tay đỡ cô ấy, sợ cô ấy sẽ gục xuống té. Trong lúc cô đang đưa mắt nhìn thì cô thấy bóng dáng của một người phụ nữ ở bên kia đường đi ngang qua. Mái tóc người phụ nữ đó ngắn ngang vai, được uốn quăn đeo một cặp kính râm, ăn mặc khá thời trang. Cô nhìn theo bóng dáng của bà ấy, tay nắm chặt lại trong lòng thầm tự nhủ không thể nào, người đó sao lại xuất hiện ở đây.
Đang suy nghĩ miên man thì cánh tay cô bị lay, cô hoàn hồn cúi xuống nhìn Phán Nhu, hỏi: “Làm sao à?”
“Chị làm sao vậy? Em thấy chị như người mất hồn vậy.”
Cô nhìn thẳng về phía trước ở bên kia đường, cắn lên môi dưới tay cuộn tròn nắm chặt một lát sau thả ra nói: “Chị lúc nãy nhìn thấy một người quen cũ. Chắc chị đã nhìn nhầm.”
“Ồ, với lại chúng ta đang có chút say rượu nên nhìn nhầm là phải.”
“Tài xế lái xe đến rồi, chúng ta mau lên xe thôi.” Cô nói rồi đỡ Phán Nhu đứng dậy đi đến chỗ xe của cô ấy, đưa chìa khóa xe sang. Tài xế nhanh chóng mở ghế sau ra, cô để cô ấy vào trong ngồi sau đó cô ngồi vào theo rồi đóng cửa xe lại. Tài xế đi đến mở ghế lái ngồi vào, khởi động xe lái đi.