Thiền Mộng đang ngồi gõ máy tính, nghe cô nói vậy thì gật đầu đồng ý: “Được rồi, cậu về cẩn thận. Mình làm xong cái này rồi cũng về sửa soạn đây.”
Cô gật đầu cầm túi xách đứng dậy, đi tới vỗ vai Phán Nhu, nói: “Chị về trước đây, lát gặp em sau.”
Phán Nhu dừng công việc trong tay, quay sang nhìn cô gật đầu: “Vậy chị chú ý an toàn. Một lát gặp chị ở buổi tiệc.”
“Được, tạm biệt.” Cô vẫy tay tạm biệt hai người họ rồi nhanh chóng rời khỏi văn phòng.
Lúc cô từ bên trong tòa soạn bước ra đã thấy chiếc xe quen thuộc của anh đang đậu trước đó không xa. Cô mỉm cười đi tới, mở cửa ghế sau ra ngồi vào quay sang nhìn người bên cạnh: “Anh đợi em có lâu lắm không?”
Từ Vũ khép máy tính lại ngẩng đầu nhìn cô: “Không có, anh cũng vừa mới tới. Đồ đã chuẩn bị cho em xong rồi, nhân viên trang điểm anh cũng đã mời tới.”
Cô nghe vậy thì kinh ngạc, hỏi anh: “Anh chuẩn bị kĩ càng như vậy luôn rồi à?”
Thệ Vĩ ngồi ở phía trước lái xe, cười nói: “Cô Cảnh Nghiên không biết đâu, Từ tổng luôn chuẩn bị chu toàn cho cô trong mọi việc.”
Anh ngồi ở ghế sau hắng giọng nói: “Cậu rảnh lắm à? Mau tập trung lái xe đi.”
Thệ Vĩ nghe vậy thì nhanh chóng ngậm miệng lại tập trung lái xe nhưng trên gương mặt anh ấy nở nụ cười. Cô đưa mắt nhìn sang anh, ghé sát hôn lên má anh: “Cảm ơn anh.”
Từ Vũ cúi xuống nắm lấy bàn tay cô, vuốt ve những ngón tay của cô: “Có gì mà phải cảm ơn. Đó là điều mà anh nên làm, không phải sao?”
Cô mỉm cười không nói gì, xích người lại gần gối đầu lên vai anh, nắm lấy tay anh mỉm cười nhìn ra bên ngoài.
Về tới nhà, vừa bước vào bên trong Cảnh Nghiên đã thấy mấy bộ lễ phục đang được để trên ghế. Bên cạnh còn có nhân viên trang điểm, làm tóc. Mặc Kha đứng bên cạnh, thấy hai người họ bước vào nói: “Cậu chủ và cô Cảnh Nghiên về rồi. Nhân viên mà cậu chủ mời đến họ đã tới đầy đủ.”
Từ Vũ nghe vậy thì gật đầu: “Được.” Anh quay sang nhìn cô đang đứng bên cạnh, nói: “Đây là những bộ lễ phục anh chuẩn bị cho em. Em xem thích cái nào thì lấy mặc một bộ.”
Cô buông tay anh ra đi lại gần xem những bộ lễ phục đang được để trên ghế, màu sắc nào cũng có. Cô nhìn qua một lượt thì đưa tay chọn một bộ váy màu xanh lam, nói: “Em chọn bộ này.”
Anh nhìn qua gật đầu: “Được, em đi thay đồ đi.”
Cô cầm bộ váy đi về phòng thay đồ, nhân viên trang điểm và làm tóc cũng nối đuôi theo sau. Anh thu hồi tầm mắt ngồi xuống ghế sofa vắt chéo chân, nói: “Chọn lấy một bộ lễ phục giúp tôi đi chú Mặc, cà vạt và bông ở trước ngực là màu xanh giống với chiếc váy của cô ấy chọn lúc nãy.”
Mặc Kha đứng bên cạnh gật đầu: “Tôi đi chọn ngay cho cậu chủ.”
Ở bên trong phòng, cô ngồi trước gương để nhân viên trang điểm và làm tóc cho cô. Nhân viên trang điểm cười nói: “Da của cô Cảnh đúng là đẹp thật, không cần trang điểm quá đậm cũng đủ xinh đẹp, khiến cho bao người ngoái nhìn.”
Cảnh Nghiên nghe vậy thì nói: “Cô quá khen rồi. Tôi không đến mức như thế đâu.”
Thật ra những lời nhân viên trang điểm nói không sai, da cô vốn dĩ đã trắng nên chỉ cần trang điểm một chút, thoa thêm một chút son tất nhiên là xinh đẹp không cần phải trang điểm quá đậm, cầu kì.
Cứ ngồi như vậy gần hai tiếng thì cô cuối cùng cũng đã làm tóc và trang điểm xong. Cô đứng dậy cầm chiếc váy đã chọn đi vào bên trong phòng tắm thay đồ. Một lát sau cô bước ra đến trước gương ngắm nhìn, người xuất hiện ở trong gương khiến cô ngạc nhiên không biết đây có phải là mình không.
Mái tóc dài của cô được uốn xoăn để sang hai bên, ở giữa phía sau kẹp lên một chiếc kẹp. Gương mặt cô được trang điểm không quá đậm, theo kiểu nhẹ nhàng. Đôi mi của cô cong vuốt khác với mọi ngày, hai bên má được đánh lên màu hồng nhẹ nhàng, đôi môi được thoa lên một màu son đỏ.
Chiếc váy của cô đang mặc là chiếc váy dài màu xanh lam trễ vai, chân váy dài tới gót chân của cô. Ở phần eo cũng ôm sát làm tôn lên dáng cô. Cô đang đứng ngắm nhìn thì nhân viên trang điểm đi tới, trên tay còn cẩm sợi dây chuyền, nói: “Cô Cảnh, cô đeo sợi dây này vào đi.”
Cô quay sang nhìn sợi dây chuyền trên tay cô ấy, gật đầu: “Được, cô đeo giúp tôi.”
Nhân viên trang điểm đang tính đeo giúp cô thì tiếng gõ cửa vang lên, cô quay sang nói: “Vào đi.”
Cửa được mở ra Từ Vũ bước vào, trên người anh cũng được thay sang một bộ lễ phục khác nghiêm chỉnh hơn. Mái tóc cũng được chải chuốt chỉnh chu, điều khiến cô chú ý chính là chiếc cà vạt anh đang đeo và bông đang đeo trước ngực là cùng màu với chiếc váy của cô.
Anh đi tới chỗ cô, nhìn cô một lúc lâu sau đó hỏi: “Đã xong chưa?”
Cô hồi thần gật đầu trả lời: “Còn đeo dây chuyền lên nữa là xong rồi.”
“Đưa cho tôi, để tôi đeo.”
Nhân viên trang điểm đi tới đưa sợi dây chuyền cho anh, anh nhận lấy đi tới đứng sau lưng cô, cô đưa tay vén tóc lên để cho anh dễ dàng vòng sợi dây chuyền sang đeo vào cho cô. Cô nhìn trong gương thấy anh đang tập trung đeo sợi dây chuyền cho cô, cô cũng cảm nhận được ngón tay anh đang chạm phải trên lưng mình.
Đang suy nghĩ miên man thì nghe thấy giọng anh nói: “Xong rồi.”
Cô hồi thần nhìn sợi dây chuyền đã được đeo vào cổ cô, cô để tóc xuống mỉm cười: “Cảm ơn anh.”
Anh vòng tay ôm lấy eo cô từ phía sau, nói: “Em rất xinh đẹp, như vậy một lát anh càng không muốn những người đàn ông có mặt trong buổi tiệc nhìn thấy em.”
Cô nghe vậy thì bật cười, quay sang nhìn anh: “Anh nhỏ nhen vậy sao? Dù gì em cũng đã là vợ anh rồi.”
“Nếu người ta bị thu hút em thì chắc chắn người ta sẽ ganh tị với anh vì có một cô vợ xinh đẹp như em. Được rồi, cũng không còn sớm nữa. Chúng ta đi thôi.”
“Được.”
Một lát sau chiếc xe cũng đã đến nơi tổ chức tiệc. Thệ Vĩ đi tới mở cửa ghế sau ra, Từ Vũ bước xuống xe đưa tay chỉnh lại trang phục rồi đi vòng qua cửa xe còn lại đưa tay mở cửa, một tay thì đưa đến trước mặt người ngồi trong xe. Cảnh Nghiên đưa tay nắm lấy bàn tay anh bước xuống xe.
Cô vừa bước xuống xe đã nhìn thấy nhiều người đang ngó nhìn qua đây, tay nắm lấy tay anh không tự chủ nắm chặt. Anh nắm lấy tay cô, nói: “Không sao, khoác lấy cánh tay anh.”
Cô ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt anh, gật đầu rồi đưa tay khoác lấy cánh tay anh. Hai người từng bước từng bước đi vào bên trong dưới sự chứng kiến của bao nhiêu người. Hai người vừa vào trong thì tiếng bàn tàn xì xầm vang lên.
“Cô gái đi bên cạnh Từ tổng là ai vậy?”
“Tôi nhớ trước đây Từ tổng khi đi tiệc không có người phụ nữ nào bên cạnh. Chẳng lẽ đây là bạn gái của anh ấy.”
“Nếu đúng là như vậy thật thì không biết gia thế của cô ta ra sao nhỉ?”
“Hình như cô ấy là phóng viên nhiếp ảnh gia của tòa soạn W.S. Là một người cũng nổi tiếng trong nhiếp ảnh gia.”
“…”
Còn rất nhiều những lời bàn tán, tò mò thắc mắc ở sau lưng hai người nhưng họ lại không biết cũng không để tâm tới. Hai người vừa bước vào đã thấy mọi người đến gần đông đủ, Cảnh Nghiên nhìn quanh cũng thấy Thiền Mộng và Phán Nhu đang nhìn cô nở nụ cười còn Khiểm Hà thì trên gương mặt xuất hiện sự kinh ngạc nhìn cô.
Lúc này một người đàn ông cầm ly rượu đi tới chỗ hai người, cười hỏi: “Từ tổng, cô gái đang đứng bên cạnh anh là ai vậy? Có thể nói ra không, mọi người chúng tôi ở đây đều rất tò mò.”
Từ Vũ cầm lấy ly rượu mà nhân viên đưa tới, cong nhẹ khóe môi nhìn sang cô đang đứng bên cạnh rồi nhìn người đàn ông đó, trả lời: “Người đứng bên cạnh tôi chính là vợ tôi, Cảnh Nghiên.”
Tuy anh nói không quá lớn nhưng đủ để mọi người trong sảnh nghe thấy. Mọi người đều nghe xong thì há hốc mồm kinh ngạc, trước giờ họ chưa từng nghe tin Từ Vũ có bạn gái vậy mà giờ đây anh dẫn một cô gái đến, nói với mọi người là vợ của anh khiến cho bọn họ bất ngờ không thôi.
Thiền Mộng đứng đó nhìn bọn họ kinh ngạc, nở nụ cười cầm lấy ly rượu lên uống một ngụm: “Đúng là một phen bất ngờ cho mọi người rồi.”
Phán Nhu đứng bên cạnh cô ấy nói: “Nhìn biểu cảm kinh ngạc của mọi người lúc này, em cũng có thể thấy được vẻ mặt của em trước đó.”
Thiền Mộng cười nói: “Còn có cả vẻ mặt của chị nữa.”
Khiểm Hà quay sang nhìn hai người, nhíu mày hỏi: “Có phải hai người đã biết chuyện này từ lâu rồi không?”
Hai người bọn họ nghe vậy thì im lặng nhìn Khiểm Hà.
Người đàn ông đứng trước mặt Từ Vũ nhanh chóng hồi thần, nhìn cô đứng bên cạnh, cười nói: “Xin chào Từ phu nhân.”
Cảnh Nghiên nghe xưng hô này có chút không quen nhưng vẫn gật đầu, chào hỏi: “Xin chào.”
Mọi người đứng bên cạnh cũng đi sang chào hỏi hai người, cô vẫn như cũ mỉm cười lịch sự chào hỏi.
Một người phụ nữ lúc này mới lên tiếng hỏi: “Từ phu nhân, tôi cảm thấy cô rất quen mặt có phải gặp ở đâu đó rồi không?”
Cô nghe vậy thì nói: “Tôi cũng không nhớ nhưng cũng có thể là gặp ở đâu đó rồi.”
Người phụ nữ đó đứng ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời: “À tôi nhớ ra rồi, cô chính là phóng viên nhiếp ảnh của tòa soạn W.S đúng chứ? Lúc trước cô có chụp cho tôi vài tấm hình, tôi rất ưng ý đó. Ngay cả ảnh của bài phỏng vấn tôi cũng khá thích.”
“Có thật vậy không? Vậy sao này nhờ Từ phu nhân chụp cho tôi một tấm rồi.”
“Tôi cũng từng hợp tác với cô ấy, những bức ảnh cô ấy chụp đều rất đẹp.”
“Đúng là vậy thật.”
Cô chỉ yên lặng đứng bên cạnh mỉm cười không nói gì còn Từ Vũ thì đứng bên cạnh, trò chuyện xã giao với mấy người cổ đông đối tác.