Thiền Mộng ngồi bên cạnh cô nói: “Mình không có người yêu nên không thể đón giáng sinh cùng người yêu được, chỉ có thể đón cùng với gia đình thôi. Phán Nhu em thì sao?”
Phán Nhu nhìn hai người họ rồi nói: “Em cũng giống chị Thiền Mộng đó, cũng chỉ có thể đón với gia đình hoặc bạn bè thôi.”
Thiền Mộng giơ tay lên, nói: “Nếu được hôm đó chị em mình đón giáng sinh cùng nhau.”
Phán Nhu đưa tay đập lên tay cô ấy: “Được đó, ý kiến hay.”
Cảnh Nghiên ngồi bên cạnh nhìn hai cô như vậy thì bật cười, Phán Nhu quay sang nhìn cô nói: “À đúng rồi chị Cảnh Nghiên, cuộc thi nhiếp ảnh gia quốc tế chị có định đăng ký tham gia không?”
Cô cầm muỗng lên khuấy cà phê trong ly, nói: “Chị đang phân vân, không biết có nên hay không? Còn em thì sao?”
Phán Nhu nghe cô hỏi thì trả lời: “Em? Em hiện tại kinh nghiệm chưa đủ, sao có thể tham gia cuộc thi như này. Chị Cảnh Nghiên, chị cứ tham gia đi. Em thấy chị cũng đã có nhiều kinh nghiệm rồi, chắc chắn sẽ ổn mà.”
Thiền Mộng ngồi bên cạnh cũng gật đầu đồng ý: “Đúng vậy đó Cảnh Nghiên, cậu cứ tham gia thử sức mình đi. Đã đến được tới đây thì không nên bỏ cuộc.”
Cô nghe hai người họ nói vậy thì cũng có lý nên gật đầu: “Được rồi, mình sẽ thử xem sao.”
Phán Nhu cầm ly cà phê lên uống sau đó đứng dậy cầm túi xách lên, nói: “Em vào nhà vệ sinh một chút.”
“Được.”
Ở bên trong nhà vệ sinh, Phán Nhu từ trong phòng đi ra rồi đi đến rửa tay. Mở túi xách lấy khăn giấy lau tay, sau đó lấy một cây son ra. Cô nhìn trong gương rồi thoa lại son, sau khi thấy ổn thì đậy son lại bỏ vào túi xách rồi cầm đi ra ngoài.
Lúc này ở bên ngoài có người đang dọn dẹp vệ sinh lau sàn nhà nên khá trơn, lúc cô bước ra không cẩn thận trượt chân. Trong lòng cô thầm nghĩ không xong rồi, lần này sẽ té rất đau. Nhưng cô vừa la lên theo quán tính thì cánh tay bị nắm lấy rồi kéo cô lại, sau đó cô xoay người lại và được người đó đỡ lấy eo cô.
Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mắt, khoảng cách của cả hai rất gần khiến cho cô có chút đỏ mặt ngay cả nhịp tim cũng đập nhanh hơn. Thuẫn Uy hồi thần, nhanh chóng buông cô ra, hỏi: “Cô không bị thương ở đâu chứ?”
Cảm nhận được hơi ấm ở trên tay biến mất, cô đứng thẳng người lại lắc đầu: “Tôi không sao. Cũng may lúc nãy có anh nếu không thì nói thật, chắc tôi đã bị té rất đau rồi. Cảm ơn anh rất nhiều.”
“Không có gì đâu. Nếu cô không sao thì tôi ra ngoài trước đây.”
Thuẫn Uy nói rồi bước ra ngoài, cô nhanh chóng đuổi theo hỏi: “À có thể cho tôi biết tên anh là gì không hoặc là phương thức liên lạc khác để tôi mời anh bữa cơm, cũng coi như là cảm ơn.”
Thuẫn Uy cũng gặp nhiều những vấn đề như này nên cũng biết ý đồ của cô, anh lắc đầu: “Thành thật xin lỗi, tôi không có ý định tiết lộ thông tin cá nhân. Tôi về chỗ tôi trước đây.”
Anh nói rồi nhanh chóng đi lại bàn của mình ngồi xuống, Phán Nhu đứng đó nhìn anh trở về chỗ của mình mà không chịu tiết lộ thông tin một ít. Cô hít sâu một hơi, mỉm cười: “Không sao, anh ấy đẹp trai như vậy và phong cách ăn mặc thì chắc là có chút nổi tiếng. Có duyên sẽ gặp lại anh ấy thôi.”
Phán Nhu nghĩ như vậy rồi nhanh chóng trở về chỗ ngồi của mình.
Cảnh Nghiên và Thiền Mộng đang ngồi uống nước chờ Phán Nhu thì thấy cô ấy vẻ mặt hớn hở, hai gò má có chút đỏ trở về chỗ ngồi. Hai người bọn cô nhìn nhau sau đó Cảnh Nghiên hỏi: “Phán Nhu, em vừa gặp chuyện gì vui à?”
Thiền Mộng ngồi bên cạnh cũng hỏi thăm: “Đúng vậy đó, chỉ mới đi vệ sinh một lát vậy mà gương mặt đã hồng hào vui vẻ như này. Kể xem đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Phán Nhu cầm ly cà phê lên uống để bình tĩnh lại, sau đó nhìn hai người họ, nói: “Chuyện là em vừa gặp một người rất đẹp trai, rất ngầu. Em vừa gặp tim đã rơi nhịp vì anh ấy rồi.”
Thiền Mộng nghe vậy thì kinh ngạc, càng tò mò hơn: “Mọi chuyện là như thế nào, em kể xem.”
Phán Nhu kể hết mọi chuyện cho hai người bọn cô nghe. Sau khi Cảnh Nghiên nghe xong thì hỏi: “Em nghĩ hai người sẽ gặp lại nhau sao?”
Phán Nhu gật đầu nhìn cô: “Gặp nhau đã là một cái duyên. Em tin là chúng em sẽ còn gặp lại nhau, lúc đó em nhất định sẽ phải hỏi được tên và xin phương thức liên lạc của anh ấy.”
Thiền Mộng giơ tay ủng hộ cô ấy: “Cố lên.”
Phán Nhu mỉm cười gật đầu, hai người bọn cô cũng nhìn nhau nở nụ cười. Cũng mong là hai người họ sẽ gặp lại nhau.
Thời gian trôi qua, giáng sinh cũng đã đến. Ngày hôm nay ở tòa soạn, Cảnh Nghiên ngồi ở bên trong văn phòng nhìn mọi người háo hức vui vẻ vì giáng sinh đến, tâm trạng cô cũng bị lây sự vui vẻ theo. Cô đứng dậy đi đến chỗ quầy pha chế, tự pha cho mình một ly cà phê.
Lúc này một nhân viên nam đi đến bên cạnh cô, nói: “Cảnh Nghiên.”
Cô đang pha cà phê nghe thấy cậu ấy gọi thì quay sang, hỏi: “Có chuyện gì sao? Hay là cậu muốn pha cà phê? Nếu thế thì đợi tôi một chút.”
Nhân viên nam đó nghe vậy thì bối rối nói: “Không phải không phải. Chuyện là hôm nay giáng sinh, cô đã có kế hoạch gì chưa? Nếu chưa tôi có thể mời cô đi chơi không?”
Vừa dứt lời thì mọi người đã ồ lên, cô cũng biết tình huống đang xảy ra chuyện gì, cô nói: “Thành thật xin lỗi, tối nay tôi đã có kế hoạch đón giáng sinh cùng với người yêu rồi.”
Nhân viên nam đó nghe xong thì gương mặt hiện lên sự thất vọng, cô cầm ly cà phê lên, nói: “Tôi pha cà phê xong rồi, cậu nếu muốn pha có thể pha.”
Cô nói rồi xoay người rời khỏi để cho một mình cậu ấy đứng đó. Cô trở về bàn làm việc ngồi xuống, Thiền Mộng đã kéo ghế xích tới nói: “Ghê ta, được người ta mời đi chơi luôn.”
Cô cầm ly cà phê lên uống một ngụm rồi đặt lên bàn, nhìn cô ấy: “Lúc nãy mình cũng đã trả lời rõ rồi. Mình mong là cậu ấy không buồn quá.”
Thiền Mộng lúc này mới ghé sát cô hỏi nhỏ: “Vậy tối nay cậu với Từ Vũ, hai người…”
“Mình vẫn chưa có nói với anh ấy về việc tối nay đón giáng sinh. Anh ấy dạo này bận quá, thời gian để nói đến chuyện này cũng không có đâu. Một lát mình sẽ nhắn tin hỏi anh ấy xem sao.”
“Được rồi, mình làm việc đây.”
Thiền Mộng nói rồi kéo ghế trở lại bàn làm việc, còn cô thì cầm điện thoại lên nhắn tin cho Từ Vũ: [ Hôm nay là giáng sinh, tối nay anh có rảnh để đón cùng em không? ]
Một lát sau Từ Vũ trả lời cô: [ Hôm nay là giáng sinh sao? Thành thật xin lỗi em, anh không để ý đến ngày. Nhưng tối nay anh có hẹn với một khách hàng rất quan trọng không thể hủy được. Xin lỗi em."
Sau khi đọc những dòng tin nhắn đó xong, tâm trạng cô tuột dốc. Cô miễn cưỡng gõ vài chữ trả lời lại anh: [ Không sao, cũng không phải có duy nhất ngày giáng sing này. Năm sau, năm sau nữa chúng ta sẽ đón cùng nhau. ]
Tắt điện thoại, cô đưa tay xoa mi tâm nhìn vào màn hình máy tính. Thiền Mộng ngồi bên cạnh nãy giờ cũng chú ý đến hành động của cô, thấy cô như vậy thì cô ấy vỗ vai nói: “Không sao, tối nay mình đón giáng sinh cùng cậu. Cậu đừng buồn.”
Cô miễn cưỡng nở nụ cười nhìn cô ấy: “Mình không sao, cậu đừng lo lắng.”
Nói rồi cô nhanh chóng thu hồi cảm xúc tập trung làm việc. Thiền Mộng ngồi bên cạnh thấy cô như vậy thì cũng không nói gì thêm, cô ấy biết hiện tại cô cần yên tĩnh.
Tới giờ tan làm mọi người đều háo hức rời khỏi văn phòng chỉ có cô ngồi yên không động đậy gì, chỉ tập trung vào làm việc. Thiền Mộng ngồi bên cạnh lấy con chuột từ tay cô rồi nhấn thoát khỏi trang máy tính, tắt máy lại, nhìn cô: “Anh ấy không đón giáng sinh cùng cậu vậy để mình và Phán Nhu đón cùng cậu.”
Phán Nhu đứng bên cạnh gật đầu: “Đúng vậy đó, mau đi thôi chị Cảnh Nghiên.”
Cô nhìn hai người họ, nở nụ cười gật đầu: “Cảm ơn hai người.”
Cảnh Nghiên đứng dậy cầm túi xách cùng Thiền Mộng và Phán Nhu rời khỏi tòa soạn. Lúc ba người từ trong tòa soạn bước ra bên ngoài, Cảnh Nghiên cứ vừa đi vừa nhìn xuống dưới chân nghe hai người họ nói chuyện. Lát sau cô thấy họ im lặng không nói gì, ngay cả chân cũng không đi mà đứng lại.
Cô không hiểu gì ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Từ Vũ đang đứng trước xe, tay cầm một bó hoa nhìn cô khiến cô bất ngờ không thôi. Cô nhanh chóng chạy tới chỗ anh, anh đưa tay ôm lấy cô vào lòng. Cô vòng tay ôm chầm lấy anh, hỏi: “Không phải anh nói hôm nay anh gặp một khách hàng rất quan trọng nên không thể đón giáng sinh cùng em được sao?”
Anh cong khóe môi mỉm cười, nói nhỏ vào tai cô: “Khách hàng quan trọng đó chính là em, bà Từ.”
Cô buông anh ra, nở nụ cười tươi nhìn anh: “Em còn tưởng là anh sẽ không đón giáng sinh cùng em.”
“Cho dù có bận như nào, anh vẫn phải sắp xếp thời gian ở bên em nhất là những ngày như này. Hoa hồng này, tặng em.”
Anh nói rồi đưa bó hoa hồng đang cầm trên tay cho cô, cô đưa tay nhận lấy bó hoa hồng, mỉm cười: “Cảm ơn anh.”
Thiền Mộng với Phán Nhu lúc này đi tới chỗ hai người, Thiền Mộng nói: “Cảnh Nghiên, giáng sinh này cậu có người đón rồi vậy bọn mình về trước đây. Chúc cậu giáng sinh vui vẻ.”
Phán Nhu đứng bên cạnh tuy vẫn còn ngơ ngác nhưng cũng nhanh chóng hồi thần, nói: “Chúc chị giáng sinh vui vẻ.”
Cô mỉm cười nhìn hai người họ, gật đầu: “Cảm ơn, chúc hai người giáng sinh vui vẻ. Đi chơi chú ý an toàn.”
“Được, tạm biệt.”
Thiền Mộng kéo Phán Nhu rời khỏi chừa không gian cho hai người. Trên đường đi Phán Nhu hỏi: “Từ tổng của Từ Vân là người yêu của chị Cảnh Nghiên sao?”
Thiền Mộng đi bên cạnh nhìn cô ấy lắc đầu: “Không phải, là chồng của Cảnh Nghiên. Nhưng mà chuyện này em đừng nói với ai đấy.”
Phán Nhu gật đầu, nghiêm túc nói: “Em biết rồi chị.”