Ở hành lang khách sạn Fusion Suites, Tô Huyền Anh nhìn Tô Ánh Nguyệt đã té xỉu bằng ánh mắt lạnh lùng, trên môi cô ta nở nụ cười khinh bỉ.
“Làm diễn viên đóng thế ở trường quay lâu như vậy rồi, cứ tưởng sẽ chịu ăn đánh được một khoảng thời gian, không ngờ chỉ mới một đòn đã ngất luôn.”
“Cô Tô, chủng tội nên làm gì tiếp?”
Mấy tên đàn ông to lớn vừa đánh Tô Ánh Nguyệt ngất xỉu rồi trói cô lại mang tới khách sạn thấp giọng hỏi.
“Đưa đến phòng 1102 đi, tổng giám đốc Vương sẽ tới nhanh thôi”
“Vâng”
Mấy tên đàn ông to lớn kia nghe cô ta nói vậy, lập tức kéo Tô Ánh Nguyệt sang căn phòng bên cạnh.
Khi người phụ nữ bị kéo đi, một khối ngọc bội rơi ra từ trên người cô.
Khối ngọc bội được làm bằng phỉ thúy kia trông cực kỳ loá mắt dưới ánh đèn ấm áp ở trên hành lang.
Tô Huyền Anh nhíu mày, đi qua, nhặt lên khối ngọc bội kia: “Hóa ra ông già nát rượu ấy đưa cái này cho Tô Ánh Nguyệt rồi à?”
Trước khi lên tuổi mười tám, lúc vẫn đang sống chung với Giản Thành Công, cô ta đã nhìn thấy khối ngọc bội này.
Có một lần Giản Thành Công đã nói trong lúc vô tình rằng khối ngọc bội này là vật sau này có thể giúp cô ta tìm được mẹ ruột, còn nói rằng mẹ ruột của cô ta có thân phận rất không bình thường.
Khi cô ta rời khỏi khu ổ chuột, cô ta muốn mang khối ngọc bội này theo cùng nhưng tìm khắp nơi cũng không tìm thấy.
Không ngờ Giản Thành Công lại cam lòng đưa khối ngọc bội cho con ả ngu xuẩn Tô Ánh Nguyệt này.
Cô ta hừ lạnh một tiếng, cất ngọc bội vào túi.
Tô Ánh Nguyệt, cô muốn tìm mẹ ruột sao? Nằm mơ đi.
“Cô Tô”
Một phút sau, tổng giám đốc Vương với cái đầu gần như đã rụng hết tóc nâng cao bụng bia đi tới: “Cô đã chuẩn bị xong chưa? Người nhà họ Tần không biết đấy chứ?”
“Yên tâm”
Tô Huyền Anh đắc ý nhếch môi mỉm cười: “Cô ta rất vui vẻ khi có thể phục vụ ngài.
Dù sao cô ta cũng không có địa vị gì ở nhà họ Tần, đương nhiên sẽ chẳng có người nào biết cô ta ở đây”.
Cậu Ba nhà họ Tần có tính cách hung ác tàn bạo chắc chắn sẽ không phải người theo dõi để bảo vệ Tô Ánh Nguyệt.
Mà cho dù anh phải người theo dõi cô, Tô Ánh Nguyệt cũng sẽ chủ động cắt đuôi những người đó.
Suy cho cùng, có một người bố nát rượu như Giản Thành Công cũng không phải là điều vinh quang, chắc chắn Tô Ánh Nguyệt sẽ không muốn để lộ chuyện này cho người khác biết.
Tô Huyền Anh dự đoán được rằng Tô Ánh Nguyệt sẽ trở về đưa tiền cho Giản Thành Công, cho nên mới phải người mai phục gần nhà của Giản Thành Công để bắt cô.
“Vậy là tốt rồi!”
Tổng giám đốc Vương hưng phấn xoa xoa tay, cầm lấy bản hợp đồng mà Tô Huyền Anh đưa cho ông ta, nhanh chóng ký tên mình ở phía trên hợp đồng: “Chỉ cần đêm nay cô ta hầu hạ tốt, về sau năm nào tôi cũng sẽ hợp tác với tập đoàn nhà họ Tô các người!”
“Cảm ơn tổng giám đốc Vương.”
Khóe môi của Tô Huyền Anh cũng lên tạo thành nụ cười mỉa mai: “Một khắc đêm xuân giá nghìn vàng, ngài mau vào phòng hưởng thụ đi”
Người đàn ông trung niên nở nụ cười dâm tà, nhanh chân bước vào phòng.
Nhìn bóng dáng của tổng giám đốc Vương tiến vào căn phòng mà Tô Ánh Nguyệt đang ở, Tô Huyền Anh nhếch mép cười mỉa mai, xoay người rời đi.
Khóa cửa của khách sạn được thiết kế đặc biệt nên rất khó mở nếu không có thẻ khóa, ngoài ra các phòng đều được cách âm, cô ta không cho rằng Tô Ánh Nguyệt Có thể trốn thoát được vụ này.
Huống hồ, hẳn là Tô Ánh Nguyệt nên cảm ơn cô ta.
Những người khác đều nói rằng trận hỏa hoạn năm năm trước không chỉ hủy hoại khuôn mặt của cậu Ba nhà họ Tần khiến tính tình của cậu Ba trở nên méo mó vặn vẹo mà còn hủy hoại nửa người dưới của cậu Ba.
Lý do cậu Ba nhà họ Tần đối xử với phụ nữ tàn bạo như vậy là bởi vì nửa người dưới có vấn đề!
Tuy rằng tổng giám đốc Vương có hơi già nhưng ít nhất chỗ đó của ông ta vẫn có thể sử dụng.
Ở biệt thự nhà họ Tần.
Trong phòng làm việc, một cuộc hội nghị trực tuyến xuyên quốc gia đang được tiến hành.
Tần Mộ Ngôn đang ngồi ở trên ghế cau mày nghe người phụ nữ tóc vàng mắt xanh ở phía bên kia máy tính miêu tả dự án thiết kế mới nhất bằng tiếng Pháp.
Lần nào tiến hành hội nghị đều rất nghiêm túc, cho dù là hội nghị trực tuyến cũng áp lực đến mức khiến mọi người không thở nổi.
“Rầm!”
Một tiếng, cửa phòng làm việc bỗng nhiên bị người đẩy ra từ bên ngoài Tần Tinh Thiên hốt hoảng chạy thẳng vào trong phòng: “Bố có chuyện xảy ra với mẹ rồi!”
Ngay khi cậu nhóc nói xong lời này, bầu không khí hài hòa của cuộc hội nghị ngay lập tức trở nên yên tĩnh.
Tất cả mọi người ở đầu máy tính bền kia khiếp sợ trừng to mắt nhìn Tần Mộ Ngôn.
Boss có bà xã từ lúc nào vậy?
Người đàn ông thấy cậu nhóc hốt hoảng như vậy nhưng vẫn lạnh lùng không nhúc nhích: “Có chuyện gì?”
“Vừa rồi anh trai gọi điện thoại cho mẹ, đang nói chuyện bình thường bỗng dưng mẹ hét lên một tiếng, sau đó đầu kia cúp luôn!”
“Bọn con lại gọi điện thoại lần nữa cũng không ai nhận!”
Tần Tinh Thiên sốt ruột đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, lo lắng bắt lấy tay của Tần Mộ Ngôn: “Bố, bố phải mau chóng đi cứu mẹ!”
“Có khi mẹ bị người khác bắt cóc mất rồi!”
“Lỡ như người ta thấy mẹ xinh đẹp, bắt nạt mẹ thì phải làm sao bây giờ!”
Cậu nhóc ra sức kéo tay của Tần Mộ Ngôn: “Bố mau đi cứu mẹ đi!”
Tần Mộ Ngôn nhíu mày.
Mặc dù bình thường Tần Tinh Thiên hay nghịch ngợm, nhưng rất ít khi thằng bé không khống chế được cảm xúc như thế này.
Xem ra thật sự đã xảy ra chuyện.
Người đàn ông đứng dậy để lên Tần Tinh Thiên, nhanh chân sải bước ra ngoài cửa.
Nhìn thấy vị trí của Boss trống rỗng, tất cả mọi người có mặt trong cuộc hội nghị trực tuyến đều sững sờ ngây người, không biết nên hoãn cuộc họp hay nên chờ Boss trở về.
Tần Tinh Vân tuổi còn nhỏ nhưng đã vô cùng chín chắn bò lên ghế của Tần Mộ Ngôn, cầm ống nói lên, nhíu mày nghiêm túc mở miệng: “Các vị nhân viên tham dự hội nghị, bởi vì trong nhà của cháu xảy ra chút việc, bây giờ bố phải đi đấu tranhcho hạnh phúc của cả đời mình, cho nên hội nghị sẽ bị hoãn lại”
Nói xong, cậu bé lễ phép tắt máy tính.
Chi nhánh công ty bên Châu u ngay lập tức bùng nổ.
Cây thiết mộc lan mười nghìn năm tuổi cuối cùng cũng nở hoa rồi!
Không ngờ lại có ngày một người nổi tiếng cuồng công việc như Tần Mộ Ngôn hoãn cuộc họp vì bà xã!
“Căn cứ vào định vị trên điện thoại di động của mẹ, con đã tra được vị trí cuối cùng trước khi mẹ mất tích.
Nó ở chỗ này”
Cạnh một con hẻm nhỏ ở gần khu ổ chuột, Tần Tinh Vân đang đeo tai nghe, bàn tay nhỏ bé gõ nhanh trên máy tính.
“Ngài Tân, tìm được điện thoại di động của mợ chủ rồi”
Không lâu sau, cấp dưới đưa điện thoại di động của Tô Ánh Nguyệt cho Tần Mộ Ngôn, chiếc điện thoại di động đã cũ nay còn bị vỡ màn hình.
Tần Mộ Ngôn hơi khựng lại một lúc, ném điện thoại di động vào trong thùng rác.
“Con sẽ tìm điện thoại mới cho mẹ!”
Tần Tinh Thiên ngồi ở ghế lái phụ ngầm hiểu ý, lấy máy tính bảng ra, bắt đầu lên mạng xem những cửa hàng bán điện thoại di động.
Nhìn cảnh vật xung quanh, Tần Tinh Vân khẽ nhíu mày: “Tại sao mẹ lại đến nơi này?”
Nơi này cách trường quay nơi mẹ làm việc rất rất xa.
Mười ngón tay của người đàn ông ngồi bên cạnh Tần Tinh Vân đang tung bay trên bàn phím máy tính: “Khách sạn Fusion Suites.”
Tần Tinh Vân ôm chiếc máy tính xách tay nhỏ của mình, ngẩng đầu nhìn phiên bản lớn của bản thân ở bên cạnh: “Làm thế nào mà bố biết được mẹ đang ở khách sạn Fusion Suites?”
“Trong ngõ nhỏ không có camera giám sát, nhưng bên ngoài có.”“Tìm kiếm từ camera giám sát ở đây rồi cứ thế tra theo đường đi, cuối cùng dừng ở khách sạn Fusion Suites.”
Bình thường Tần Mộ Ngôn rất ít nói, nhưng khi dạy dỗ con trai, anh nguyện ý giải thích mọi chuyện một cách nghiêm túc.
Tần Tinh Vân võ trán một cái: “Quả nhiên bố rất thông minh”
Cậu bé chỉ nghĩ đến việc tìm ra tung tích của mẹ từ tín hiệu điện thoại nhưng lại quên chuyện có thể tìm qua camera giám sát!
Hơn nữa… Cậu bé ngẩng đầu lên, hỏi: “Bố, bố chỉ dùng thời gian ngắn như vậy mà đã tra xong camera giám sát sao?”
Người đàn ông ở một tiếng, mở cửa xe, bước xuống: “Hai đứa về nhà trước đi, bố dẫn người theo là đủ rồi”
Tần Tinh Vân khẽ gật đầu, cậu bé và em trai vẫn còn nhỏ, cho dù có đi theo cũng không thể giúp được gì nhiều: “Bố, bố phải đưa mẹ hoàn hảo không chút tổn hại nào về với chúng con đó!”
“Bố sẽ tận lực”
Sau khi người đàn ông nói xong, lập tức ngồi lên một chiếc xe khác, vội vàng đi về phía khách sạn Fusion Suites.
Lúc này đã cách thời điểm Tô Ánh Nguyệt bị bắt cóc hơn nửa tiếng đồng hồ, anh cũng không đảm đảm bảo… Liệu có thật sự chưa gặp phải chuyện gì hay không.
“Rầm!”
Khi cánh cửa của khách sạn bị đá văng, mùi máu tanh nồng đâm thẳng vào mặt mọi người.
Chiếc giường lớn màu trắng của khách sạn bị nhuộm đỏ bởi màu tươi.
Tô Ánh Nguyệt đang nằm trên giường lớn với sắc mặt trắng bệch, toàn thân đầy vết máu, quần áo không chỉnh tề.
Hình ảnh trước mặt khiến con ngươi của Tần Mộ Ngôn bỗng nhiên co chặt!
“Tất cả nhắm mắt lại, quay đầu đi!”
Người đàn ông hét to một tiếng, nhóm vệ sĩ theo sau anh nhao nhao nhắm mắt lại, quay đầu ra chỗ khác.
Tần Mộ Ngôn bước từng bước vào căn phòng.
Mỗi một bước đi, mùi máu tươi trở nên nồng nặc hơn một phần.
Cuối cùng, anh đứng ở trước mặt cô, vươn tay muốn chạm vào người cô, lúc này mới nhận ra bàn tay của mình hơi run rẩy: “Tô Ánh Nguyệt.”
Đây là lần đầu tiên anh nghiêm túc gọi tên cô đến như này, nhưng không ngờ rằng lại vào tình huống hiện giờ.
Danh Sách Chương: