“Tại sao không đến bệnh viện?”
Tô Ánh Nguyệt đang ngồi xổm trước sofa vừa lo lắng lục tìm hòm thuốc vừa hỏi.
“Ông chủ nói không thể đến bệnh viện được.
”
Bạch Tuấn Kiên đang bưng một chậu nước nóng ở bên cạnh: “Điều mà kẻ đâm ông chủ bị thương đang chờ chính là tin tức về vết thương của ông chủ.
”
“Vậy nên không những không thể đến bệnh viện, mà còn phải giả bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
”
“Nếu không sẽ giúp những người đó đạt được mục đích”
Tô Ánh Nguyệt đang lật miếng gạc thì khẽ khựng lại một chút.
“Vì không để người khác đạt được mục đích mà phải tự làm khổ mình như vậy à?”
“Cũng không hẳn là làm khổ đâu chứ?”
Bạch Tuấn Kiên vừa giúp Tô Ánh Nguyệt một tay vừa cau mày nói: “Ông chủ vẫn luôn như vậy đấy”
“Ông chủ nói không để cho những người kia đạt được kết quả mà bọn họ mong muốn chính là cách báo thù tốt nhất”
Nói xong anh ta thở nhẹ một hơi: “Bà chủ cũng đừng lo lắng quá”
“Đối với ông chủ mà nói thì đây đều là những vết thương nhỏ mà thôi.
”
“Có lẽ cô không biết, trong trận hỏa hoạn năm năm trước đó…
Bạch Tuấn Kiên nói được một nửa thì không nói nữa.
Tô Ánh Nguyệt dùng kéo cắt mảnh vai trên vai Tân Mộ Ngôn: “Trận hỏa hoạn năm năm trước làm sao?”
“Năm năm trước…”
Bạch Tuấn Kiên thở một hơi dài nhẹ nhõm, ánh mắt lướt qua Tô Ánh Nguyệt dường như đi về nơi xa xăm nào đấy: “Suýt chút nữa cả đời này của ông chủ đã không đứng dậy được nữa rồi”
“Anh ấy vì cứu hai cậu chủ nhỏ Tân Tinh Vân và Tân Tinh Thiên ra khỏi trận hỏa hoạn đó mà đã bị thương rất nặng”
“Sau này sau khi trải qua gần hai năm điều trị, cuối cùng mới hồi phục được như bây giờ.
Đôi tay đang xử lý vết thương của Tô Ánh Nguyệt khẽ khựng lại một chút.
Vậy nên mới nói…
Những lời đồn đại bên ngoài cũng không phải là giả hết.
Ít nhất là Tân Mộ Ngôn đã thật sự gặp hỏa hoạn vào năm năm trước, cũng thật sự đã bị thương rất nghiêm trọng…
“Anh ấy cũng không dễ dàng gì”
Người phụ nữ thở dài, động tác bôi thuốc cho anh cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều: “Nhưng mà vẫn may, anh ấy đã cứu được Tân Tinh Vân và Tân Tinh Thiên”
“Chỉ đáng tiếc là không cứu được mẹ của hai cậu chủ nhỏ”
Bạch Tuấn Kiên lắc đầu, xoay người đi vào nhà vệ sinh.
Đôi tay của Tô Ánh Nguyệt khẽ khựng lại.
Mẹ của Tân Tinh Vân và Tần Tinh Thiên… đã mất trong trận hỏa hoạn đó sao?
Chẳng trách từ trước tới nay họ chưa bao giờ nhắc tới cô ấy trước mặt cô.
Cô im lặng bôi thuốc cho anh xong, sau đó băng bó vết thương lại.
Cuối cùng, nhờ có sự giúp đỡ của Bạch Tuấn Kiên mà người phụ nữ đã chuyển được anh từ trên sofa đến giường lớn.
Đêm càng ngày càng khuya.
Cô ngồi bên giường bệnh, lặng lẽ nhìn gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị cùng những đường nét phác họa của anh.
Hình như quen biết lâu như vậy rồi nhưng lần nào cũng là anh chăm sóc cho cô, anh bảo vệ cô, anh giúp đỡ cô
Dường như từ trước tới giờ cô chưa từng giúp đỡ anh điều gì, cũng chưa từng thật sự hiểu rõ về người đàn ông này.
Tô Ánh Nguyệt không thể nào tưởng tượng được nỗi đau đớn của anh khi anh đã mất đi người mình yêu, suýt chút nữa cũng mất luôn cả hai đứa con, cơ thể còn bị bỏng nặng trong trận hỏa hoạn vào năm năm trước.
Bạch Tuấn Kiên nói sau khi trận hỏa hoạn xảy ra vào năm năm trước, anh đã trở nên trầm mặc rất lâu rất lâu.
Nếu không phải hai đứa con từ từ lớn lên thì anh cũng sẽ không phấn chấn trở lại.
Chỉ nghe thôi mà cô cũng đã thấy trong lòng khó chịu rồi.
Bạch Tuấn Kiên còn nói sau mỗi lần anh bị thương thì đều sẽ tự mình miễn cưỡng chống đỡ như vậy đấy.
Anh không than khổ với ai mà cứ một mình âm thâm lặng lẽ chịu đựng tất cả.
Trừ khi anh thật sự bị thương rất nặng ra thì anh sẽ mãi mãi tự mình gánh vác.
Tô Ánh Nguyệt vương tay ra nhẹ nhàng phác hoạt theo đường nét trên gương mặt anh.
Tân Mộ Ngôn… anh cũng thật sự rất cô đơn đúng không?
Người khác chỉ biết Tân Mộ Ngôn kiêu ngạo, cao quý, lạnh lùng nghiêm nghị.
Nhưng thực ra anh cũng chỉ là một người bình thường, cũng bị thương, và có một quá khứ mà anh không hề muốn nhắc tới.
Dường như là làm theo bản năng, cô vươn tay ra và cầm lấy tay anh.
“Tân Mộ Ngôn”
“Sau này anh đã có tôi rồi”
Không cần phải vất vả chịu đựng như vậy nữa đâu.
Danh Sách Chương: