“Tôi muốn chiếm thời gian của em cả đêm nay, có được không?”
“Ba mươi phút nữa tôi sẽ về đến nhà, đến phòng làm việc đợi tôi.
”
Mỗi lần cô nhớ lại giọng nói trầm thấp mang theo từ tính mê người của anh là tim lại đập mạnh.
Cuối cùng, cô hít sâu một hơi, lấy một bộ đồ ngủ bó sát từ trong tủ treo quần áo ra.
Bộ đồ ngủ này là lễ vật tân hôn lúc trước Phúc Quý Ngân chọn cho cô.
‘Vốn Phúc Quý Ngân muốn mua cho cô ột bộ đồ ngủ xuyên thấu.
Dưới sự phản đối mãnh liệt của Tô Ánh Nguyệt, cuối cùng quyết định mua một bộ đồ ngủ không xuyên thấu nhưng cực kỳ gợi cảm.
Năm phút trước khi Tân Mộ Ngôn về đến nhà, Tô Ánh Nguyệt dùng khăn tắm quấn người lại, lén lút như kẻ trộm chui vào trong phòng làm việc.
Đây là lần đầu tiên cô đến phòng làm việc của anh.
Đồ trang trí trong phòng đều mang vẻ lành lạnh nghiêm túc, lấy đen trắng làm hai màu chủ đạo, không gian trống trải, còn có… một cái bàn cẩm thạch màu đen.
Trong khi cô đang phiền não, bên ngoài vang lên tiếng dừng xe và tiếng mở cửa xe.
Anh đã trở lại.
€ô cắn môi, lấy hết dũng khí, kéo khăn tắm vứt sang một bên Anh đã tốn nhiều tiền giúp cô đối phó Hướng Kim Tâm và Trình Hiếu Quân như thế, cô cũng cần phải bỏ ra một chút vốn!
“Cậu Ba, cậu đã về.
”
Tiếng của quản gia từ dưới tầng vọng lên Tô Ánh Nguyệt hồi hộp nghe tiếng tim mình đập.
Nhưng cô vẫn giữ những tố chất của một diễn viên: cô ngồi trên ghế, bày ra một tư thế mà cô tự cho là mê người, chờ anh bước vào.
Tiếng bước chân đi lên từ dưới chân cầu thang, từ xa đến gần.
Nhưng tại sao có hai tiếng bước chân?
Tô Ánh Nguyệt cau mày, nghỉ ngờ là mình quá hồi hộp nên nghe nhầm.
Ngay khi cô vừa nghiêng tai nghe ngóng, cửa phòng làm việc bị người ở bên ngoài mở ra.
Trừ Tân Mộ Ngôn còn có một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai bước vào phòng.
Trong nháy mắt khi cửa phòng vừa mở ra, cả thế giới trở nên yên tĩnh.
Tô Ánh Nguyệt suýt thì ngã từ trên ghế xuống.
Tại sao sau lưng Tân Mộ Ngôn lại có một người đàn ông nữa?!
Cả người cô cứng đờ, thậm chí quên thu hồi động tác của mình lại!
Khi nhìn thấy dáng người bốc lửa của Tô Ánh Nguyệt, ánh mắt của Tân Mộ Ngôn đột nhiên trâm xuống.
Anh lạnh giọng ra lệnh: “Cút ra ngoài!”
Sắc mặt Tô Ánh Nguyệt tái nhợt, không còn một tia máu.
Anh… cảm thấy cô khiến cho anh mất mặt sao?
Nhưng rõ ràng trong cuộc điện thoại ban nấy, anh có ý này mà…
Cô hít sâu một hơi, bước từ trên ghế xuống, lúng túng cần môi: “Thật…”
Cô còn chưa nói xong ba chữ “Thật xin lỗi, người đàn ông sau lưng Tân Mộ Ngôn đã có động tác.
Anh ta lén lút nhìn Tô Ánh Nguyệt: “Thím thật xinh đẹp!”
Nói xong câu này, Tân Nam Phong ngay tức khắc quay người rời đi, thậm chí còn không quên kéo cửa phòng làm việc lại.
“Rầm” một tiếng, cửa phòng làm việc đã bị đóng lại Ba tiếng “Thật xin lỗi” vẫn đang nghẹn lại trong cổ họng của Tô Ánh Nguyệt.
Cô nhìn hướng Tân Nam Phong vừa rời đi với vẻ mờ mịt: “Tôi…
“Mợ ba Tân”
Người đàn ông đứng ở cửa nở một nụ cười gian tà, tao nhã nới lỏng cà vạt, bước từng bước lại gần Tô Ánh Nguyệt: “Xem ra là tôi đã hiểu lầm “bất ngờ” của mợ ba Tân.
”
Anh nhấc cô lên, để cô ngồi trên bàn làm việc: “Ban nấy Tinh Thiên gửi cho tôi ảnh cá kho, tôi còn tưởng “bất ngờ” của mợ ba Tần là một con cá.
”
Ánh mắt của người đàn ông lướt qua bộ đồ ngủ vô cùng hấp dẫn trên người Tô Ánh Nguyệt: “Xem ra là tôi đã xem thường mợ ba Tân”
“Hóa ra “bất ngờ” của mợ ba Tân không phải là đưa đồ cho tôi, mà là muốn tôi đưa “đồ” cho em”
Tô Ánh Nguyệt sững sờ một lúc lâu, bỗng nhiên hiểu ra ý của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.
Danh Sách Chương: