Mục lục
Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Sau khi ngất điện thoại của Phúc Quý Ngân, tâm tư của Tô Ánh Nguyệt rối bời.

Năm năm trước, bởi vì đứa con kia nên cơ thể của cô đã phải chịu đựng rất nhiều tổn thương, vì thế tỷ lệ mang thai sau này của cô là rất nhỏ.

Đừng nói đến việc trong vòng một năm phải mang thai cho được đứa con của Tân Mộ Ngôn, dù cho cô hai năm, cô cũng không chắc chăn có thể làm được hay không.

Nhưng Phúc Quý Ngân nói đúng, ngay cả khi khả năng mang thai là rất nhỏ, cô vẫn phải thể hiện được thành ý và thái độ của mình.

Sau khi tắm xong, cô nhìn chính mình trong gương mà thở dài một hơi nhẹ, đêm nay cô thực sự phải Nghĩ đến đây mặt cô đỏ tới tận mang tai, tim đập nhanh đến mức tưởng như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.


Cô không phải chưa từng cùng anh phát sinh quan hệ.

Chỉ là, lân đó cô uống rượu, không nhớ rõ mọi chuyện.

Nhưng bây giờ……
Cô đưa tay vỗ vỏ khuôn mặt nóng bừng, bước ra khỏi phòng tắm.

Sau khi trở mình đi trở mình lại trên giường vài lần, tâm trí Tô Ánh Nguyệt càng ngày càng hỗn loạn.

Cuối cùng, cô đỏ mặt gọi cho Phúc Quý Ngân: “Tớ không nghĩ mình có thể làm được, tớ muốn trả ơn anh ấy bằng cách khác.


Phúc Quý Ngân tặng cho cô một cái nhìn xem thường: “Hai người đã là vợ chồng, không gì có thể thẳng thản báo đáp hơn so với chuyện này”
“Anh ấy vì cậu mà làm nhiều việc như vậy, không phải là vì cậu và anh ấy là vợ chồng sao? Vợ chồng sẽ có trò chơi của vợ chồng mài Anh ấy là người lạnh lùng như vậy, nhất định là đang chờ cậu chủ động!”
Tô Ánh Nguyệt: “…”
“Hơn nữa cậu cũng không có phản cảm với anh ấy, chẳng lẽ cậu không muốn thử xem, rốt cuộc anh ấy thật sự có thể chữa khỏi chứng sợ hãi của người khác giới của cậu hay không sao?”
“Chẳng lẽ cậu không thích anh ấy, cảm thấy anh ấy không xứng ư?”
Tô Ánh Nguyệt nắm chặt điện thoại, đột nhiên không biết phải trả lời như thế nào.

Những gì cô ấy nói…dường như đều có lý.


Nhưng: “Nếu anh ấy không có ý này, chẳng phải tớ sẽ rất xấu hổ sao?”
Phúc Quý Ngân đã cho cô một mẹo khác: “Gọi điện thoại cho anh ấy, nói rằng cậu đã chuẩn bị một bất ngờ cho anh ấy ở nhà, muốn anh ấy về nhà nhanh chóng.


“Nếu anh ấy về nhà ngay lập tức, điều đó chứng tỏ anh ấy cũng muốn, nếu anh ấy nói rằng anh ấy đang bận việc, thì tức là người ta không có ý này”
Sau khi cúp điện thoại, Tô Ánh Nguyệt muốn gọi cho Tân Mộ Ngôn, nhưng lại đột nhiên phát hiện ra cô không có số của anh.

Cô muốn xuống lầu tìm quản gia, vừa mở cửa phòng, đã gặp Tân Tinh Thiên đang chuẩn bị gõ cửa Cậu nhóc đưa điện thoại cho Tô Ánh Nguyệt: “Mẹ ơi, bố có chuyện muốn nói với mẹ”
Cô thầm hít sâu một hơi, trả lời điện thoại: “Cậu Ba…chồng.


Cô gượng gạo gọi lại xưng hô: “Khi nào anh về, tôi…tôi có chuẩn bị cho anh một điều bất ngờ”
“Ở trên xe”
Giọng nói người đàn ông trâm ấm dễ nghe: “Tôi đã biết những gì em chuẩn bị cho tôi”
Mặt Tô Ánh Nguyệt “oanh một cái”, đỏ đến tận mang tai.

Cô ấp úng:, ‘Anh…anh đã biết”
“Ừ, tôi rất hài lòng.



Trong giọng nói của Tân Mộ Ngôn mang theo vài phần ý cười: “Tuy nhiên, tối nay tôi sẽ chiếm mất thời gian cả một đêm của em, có được không?”
Tô Ánh Nguyệt: “…”
“Tôi… có thể”
“Tốt lắm”
Người đàn ông ở đầu dây bên kia mỉm cười: “Tôi còn ba mươi phút nữa là về đến nhà, chờ tôi trong phòng làm việc”
Cô đỏ mặt gật đầu: “Được…”
Điện thoại bị ngắt.

Tân Tinh Thiên nghiêng đầu nhìn khuôn mặt của Tô Ánh Nguyệt: “Mẹ ơi, mẹ có khó chịu không?”
Sao mặt lại đỏ thế này?
“Không, không có khó chịu.


€ô cắn môi, trả lại điện thoại cho Tân Tinh thần, rồi vội vàng trở về phòng và đóng cửa Lời nói của Tân Mộ Ngôn không ngừng quanh quẩn trong đầu: “Tôi rất hài lòng.




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK