Mục lục
Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Tô Ánh Nguyệt đang vừa ngâm nga vừa nấu ăn trong bếp với tâm trạng vui vẻ.

Tần Tinh Thiên bên chiếc ghế nhỏ để ở giữa gian bếp rồi ngồi xuống, sau đó hai tay nâng má, nghiêng đầu và nhìn cô: “Mẹ ơi!” Người phụ nữ đang thái rau chợt dừng tay lại, rồi quay đầu lại nhìn cậu nhóc: “Làm sao vậy?”
“Nếu mẹ là mẹ ruột của con thì tốt rồi” Cậu nhóc nghiêm túc nhìn vào mắt cô: “Con cảm thấy đôi mắt của mẹ rất giống với tụi con.

Lẽ nào mẹ chính là mẹ ruột của chúng còn phải không?”
Tô Ánh Nguyệt mỉm cười đầy bất đắc dĩ rồi quay đầu lại tiếp tục thái rau: “Nhưng mà mẹ chưa từng sinh nở.

.


” Cô bỗng khựng lại khi mới nói được một nửa.

Cách đây năm năm cô quả thật đã sinh ra một cái thai bị chết lưu.

Như vậy có được tính là đã từng sinh con hay không?Nghĩ đến những điều này, trái tim cô chợt nhói đau, lập tức thay đổi chủ đề: “Con chưa từng gặp mẹ ruột của mình sao?”
“Dạ chưa từng ạ?”
Tần Tinh Thiên lắc đầu: “Nghe nói mẹ đã qua đời khi vừa sinh chúng con ra.

Nhưng con luôn cảm thấy mẹ vẫn còn sống, chắc hẳn đang ở nơi nào đó trên thế giới này chờ chúng con tìm được bà ấy!” Nghe được giọng nói trẻ con ngây thơ hồn nhiên, Tô Ánh Nguyệt khẽ thở dài.

Cô cắt miếng một nhỏ của chiếc giăm bông trong tay, rồi cầm lên bỏ vào trong miệng của Tân Tinh Thiên, sau đó ngồi xổm xuống và ôm cậu nhóc vào lòng: “Nếu con tin rằng mẹ ruột của con chưa mất thì chắc chắn bà ấy vẫn còn sống”
“Vì vậy phải mau lớn nhanh để đi tìm bà ấy” Cảm nhận được vòng tay ấm áp của người phụ nữ, Tinh Thiên vừa nhẩm nuốt miếng giăm bông vừa khẽ nhíu mày lại.

Nếu như có thật sự là mẹ ruột của mình thì tốt quá.

Trong căn phòng làm việc ở trên lầu.

Tần Tinh Vân đang ngồi trên bàn làm việc, hai tay khoanh trước ngực đối mặt với phiên bản phóng to của chính mình.

“Bố cứ bỏ qua cho người phụ nữ kia như vậy sao ạ?”

Hôm qua cô ta suýt chút nữa làm bẩn trong sạch của mẹ.

Là chồng của mẹ, bố của cậu bé lại có thể buông tha cho người phụ nữ hư hỏng kia chứ? Tần Mộ Ngôn khẽ ngước mắt liếc nhìn cậu bé một cái: “Đương nhiên không phảiSự nghiệp của Tô Huyền Anh vẫn đang trên đà phát triển, cho nên sau này anh có rất nhiều cơ hội đánh trả cô ta trên thương trường.

Nhưng sự việc của ngày hôm nay chỉ có thể kết thúc tại đây.

Một khi khiến mọi chuyện rối tung lên, nếu bây giờ công bố tin tức chắc chắn sẽ không thể thỏa mãn cơn tò mò của mọi người.

Nhỡ đâu thân phận của Tinh Thiên và Tinh Vân bị lộ, thì sau này hai đứa trẻ sẽ không thể có được một cuộc sống yên bình.

Ngay cả khi anh ta có năng lực che trời lấp đất, cũng không muốn để cho các con rơi vào vòng nguy hiểm.

Anh đã từng hứa với người phụ nữ đó rằng sẽ chăm sóc cho hai con thật tốt.

“Vậy thì bố có ý gì?” Thấy anh không lên tiếng, Tinh Vân cắn môi, trong giọng nói tràn ngập tức giận.

Cậu bé từ trước đến nay đều rất hiểu chuyện, không giống như Tinh Thiên muốn khóc thì khóc hay muốn cười là cười, đây là lần đầu tiên nhìn thấy con mình tức giận như vậy.

Tần Mộ Ngôn nhìn cậu bé, khóe môi khẽ nhếch lên: “Con quan tâm đến Tô Ánh Nguyệt nhiều như vậy à?”
Khuôn mặt của Tinh Vân chợt đỏ bừng, sau đó quay mặt đi: “Cô ấy là vợ của bố cũng là mẹ con” Người đàn ông khoanh hai tay trước ngực rồi đánh giá cậu bé bằng ánh mắt sắc bén: “Chỉ vì lý do này thôi sao?”

“Tất nhiên rồi” Cậu bé nhảy xuống khỏi bàn làm việc: “Nếu bố không muốn làm vậy thì con sẽ xử lý người phụ nữ kia.

” Nói xong Tinh Vân sải từng bước lớn ra khỏi căn phòng bằng đôi chân ngắn ngủn của mình.

“Chờ đã.

” Mà người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế da ở phía sau hơi nhíu mày, rồi chỉ tay vào một chiếc hộp trên bàn: “Đưa cái này cho cô ấy rồi nói đó là đồ con tặng” Tinh Vân giơ chiếc hộp lên rồi nhìn thoáng qua: “Bộ đồ dưỡng da à?”
Cậu bé giường đôi mắt to tròn nhưng sắc bén nhìn Tần Mộ Ngôn.

Cậu bé hiểu rất rõ tính tình của bố mình từ trước đến nay vẫn luôn lạnh nhạt, sao lại bỗng nhiên trở nên nhiệt tình như thế chứ? Ánh mắt của Tinh Vân khiến Tần Mộ Ngôn cảm thấy hơi không được tự nhiên.

Anh xấu hổ khẽ khụ một tiếng: “Hôm nay bố nhờ anh họ còn quan tâm đến cô ấy một chút”
“Ồ, đồ là tên ngốc đó hả? Tinh Vân khẽ than thở rồi ôm bộ đồ dưỡng da bước ra khỏi cửa: “Tạm thời tha thứ cho bố vậy”.




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK