Tin rằng cảnh tượng ngày hôm nay, cho dù nhiều năm về sau hai người vẫn nhớ rõ! Bởi vì khi đó không có tạp niệm, trong lòng không chút chút mưu lợi.
Trên đường trở về trường học, Thẩm Duy Nhiên và Loan Mộng đôi lúc sẽ cãi nhau ầm ĩ, nhưng đôi lúc lại cùng trầm tĩnh như nước. Mà Giang Thần Hi vẫn lẳng lặng theo sau, nhìn Thẩm Duy Nhiên vui cười, nhìn Thẩm Duy Nhiên trầm mặc...
Phong cảnh trong trường vẫn như vậy, nhưng đối với Loan Mộng mà nói lại hoàn toàn khác, có lẽ bởi vì trước kia cô chưa từng chú ý quan sát, có lẽ trước kia chưa từng cảm nhận được niềm vui, cũng có lẽ vì hôm nay bản thân được ở cạnh Thẩm Duy Nhiên, cho nên tất cả u sầu đều theo gió tan đi.
Loan Mộng nhìn khuôn viên của trường, nhịn không được mà đánh giá, thậm chí còn lấy ra chiếc di động cũ kỹ chụp mấy tấm hình.
Mà Thẩm Duy Nhiên lại nhìn cây hoa anh đào tới phát ngốc, lẳng lặng đứng bên dưới. Loan Mộng chụp được mấy tấm hình, quay đầu nhìn cô ấy như thế, không khỏi cảm thán: Thẩm Duy Nhiên đứng dưới gốc cây hoa đào, tóc dài bay theo gió, dáng người có vẻ vô cùng cô đơn, cùng cây hoa anh đào kia càng khiến bầu không khí trở nên bi thương.
Loan Mộng chỉ cảm thấy hình ảnh này thật đẹp lại thấm đượm nỗi buồn, liền theo bản năng cầm di động lên chụp một tấm.
Thẩm Duy Nhiên luôn ở đây, vô tình toát ra sự bi thương man mát, và những lúc như vậy mới là một Thẩm Duy Nhiên chân thật nhất! Nhưng, cô ấy lại có thể ngụy trang bằng sự vui vẻ!
Nghĩ như vậy, Loan Mộng liền rời đi, bởi vì cô biết Thẩm Duy Nhiên không cần người khác thương hại.
Thẩm Duy Nhiên ngơ ngác đứng dưới gốc anh đào, trong đầu không nghĩ gì cả, mọi thứ đơn giản chỉ là trống rỗng. Mãi tới khi mệt mỏi, cô mới quay đầu tìm Loan Mộng, lại phát hiện cô ấy không còn ở đây.
Dựa theo tính cách của Loan Mộng, Thẩm Duy Nhiên chọn con đường hẻo lánh mà đi, lại vô tình bắt gặp Trần Tĩnh đang cãi nhau với một nữ sinh. Bởi vì khoảng cách quá xa, cô không nghe được nội dung của đoạn đối thoại đó, đồng thời cũng không nghe được tâm sự của bản thân, phiền não mỗi lúc một tăng.
Thẩm Duy Nhiên cẩn thận xoay người rời đi, không để bọn họ phát hiện ra mình.
Đi được vài bước, cô liền thấy một mình Loan Mộng cầm điện thoại không ngừng chụp phong cảnh, bộ dáng chuyên chú như vậy, phảng phất như hòa làm một với nơi đây.
Thẩm Duy Nhiên đi về phía trước, gọi Loan Mông một tiếng. Loan Mộng vừa nghe liền quay đầu, kinh ngạc hỏi: "Sao cậu lại ở đây? Không phải cậu đang ở bên kia sao?" Cô vừa nói vừa chỉ về phía gốc cây anh đào.
Thẩm Duy Nhiên nhoẻn cười, nói: "Là chính cậu quá nhập tâm đấy chứ, mình đứng đây một lúc rồi mà cậu vẫn không phát hiện. Trời cũng tối rồi, hơn nữa hôm nay lại xảy ra nhiều chuyện, chúng ta trở về thôi."
Nhớ tới Ngô Tuyết và Giang Thần Hi, Loan Mộng chỉ bất đắc dĩ đồng ý: "Ừ, chúng ta về thôi, ngày mai còn có tiết nữa! Trở về ngủ một giấc, mọi chuyện đều sẽ qua đi."
Thẩm Duy Nhiên kéo tay Loan Mộng, vừa đi vừa hỏi: "Loan Mộng, có phải cậu thích nhiếp ảnh hay không? Vừa rồi mình thấy cậu nhập tâm chụp ảnh lắm."
Loan Mộng cười khổ, trả lời: "Quả nhiên không có cái gì gạt được cậu."
Thẩm Duy Nhiên tiếp tục nói: "Ừ... Cũng không đúng." Cô làm bộ trầm tư, sờ sờ cằm của mình, lại nói, "Cậu không thích nhiếp ảnh, mà là đặc biệt thích chụp ảnh, đúng không? Thật ra cậu nên chọn chuyên ngành nhiếp ảnh này, nó rất hợp với cậu."
Loan Mộng trầm tư, sau đó chỉ cười xin lỗi Thẩm Duy Nhiên, không nói nguyên nhân.
Thẩm Duy Nhiên cũng không để ý, cười hỏi Loan Mộng: "Loan Mộng, cậu nói xem chuyện hạnh phúc nhất là gì nhỉ? Chúng ta có phải luôn cảm thấy không đủ không?"
Loan Mộng muốn trả lời, nhưng lại không biết nên nói cái gì, bởi vì bản thân không biết thế nào là hạnh phúc thật sự, hoặc có lẽ vì bản thân không có lý do để hạnh phúc!
Thẩm Duy Nhiên và Loan Mộng vô tình đi ngang bảng quảng cáo của trường học, đúng lúc này lại phát một bài hát, cắt ngang suy nghĩ của hai người.
Khóc giữa dòng người, bạn chỉ muốn mình biến thành trong suốt
Bạn sẽ không bao giờ mơ mộng, đau khổ hay rung động nữa
Bạn đã quyết định rồi, thật sự đã quyết định rồi
Bạn đã im lặng nhẫn nhịn nắm chặt ngày hôm qua trong tay
Mà ký ức càng ngọt ngào lại khiến người ta càng đau khổ
Cứ hằn lại trong lòng bàn tay những vết cắt nông sâu chằng chịt
Bạn không thật sự vui vẻ
Nụ cười của bạn chỉ là lớp vỏ ngụy trang
Bạn quyết định không ôm hận nữa, cũng quyết định không yêu thêm nữa
Vĩnh viễn khóa chặt linh hồn mình trong chiếc vỏ bọc
Cả thế giới đều đang mỉm cười, thế nên bạn cũng tươi cười hòa theo
Khi sinh tồn trở thành quy tắc không phải do bạn lựa chọn
Vậy nên bạn nuốt nước mắt vào, lảo đảo nghiêng ngả bước trên con đường cần đi
Bạn không thật sự vui vẻ
Vết thương của bạn chưa từng hoàn toàn khép lại
Tôi đứng bên cạnh bạn mà cứ ngỡ cách cả ngân hà
Lẽ nào thật sự phải ôm tiếc nuối mãi cho đến tận cuối đời, lúc ấy mới hối hận?
Bạn không thật sự vui vẻ
Nụ cười của bạn chỉ là lớp vỏ ngụy trang
Bạn quyết định không ôm hận nữa, cũng quyết định không yêu thêm nữa
Vĩnh viễn khóa chặt linh hồn bạn trong chiếc vỏ bọc
Bạn không thật sự vui vẻ
Vết thương của bạn chưa từng hoàn toàn khép lại
Tôi đứng cạnh bạn mà cứ ngỡ cách cả ngân hà
Lẽ nào thật sự phải ôm tiếc nuối mãi tới tận cuối đời sao?
Bạn xứng đáng có được hạnh phúc thật sự
Bạn nên cởi bỏ lớp ngụy trang ấy đi
Tại sao đã mất mát lại phải chịu đựng dày vò
Có thể để cho toàn bộ bi thương đau khổ kết thúc ngay tại lúc này được không?
Một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới.
Thẩm Duy Nhiên và Loan Mộng không hề dừng bước, nhưng đi càng xa, tiếng hát lại càng rõ ràng, hơn nữa còn khắc thật sâu vào tâm trí của Thẩm Duy Nhiên. Đặc biệt là một câu: Bạn không thật sự vui vẻ! Nụ cười của bạn chỉ là lớp vỏ ngụy trang.
Bài hát này tựa như đang nói tới chính cô, sự ngụy trang của bản thân đã tạo ra một Thẩm Duy Nhiên vui vẻ, vì chính mình mà đeo lên một chiếc mặt nạ! Cũng giống như vậy, có người thật sự một chút cũng không hận sao? Tưởng Thần thật sự yêu nó sao? Chỉ có các cô biết, duy trì sự bình tĩnh bên ngoài khó khăn tới khi nào.
Hai người về phòng mới phát hiện, thì ra bên trong đã có người trở về, lại không biết là ai. Thẩm Duy Nhiên và Loan Mộng nhìn nhau, đẩy cửa, mới thấy Trần Tĩnh một mình ngủ trên giường, bộ dáng vô cùng mệt mỏi.
Thẩm Duy Nhiên nhớ lại tình hình Trần Tĩnh cãi nhau với một nữ sinh khi nãy, bản thân lại không tiến lên giúp đỡ, hiện tại thấy Trần Tĩnh như vậy, trong lòng không khỏi bất an.
P.s Mỗi bài hát trong chương mình đều dẫn link bên trên, mọi người mở mạng để thưởng thức nhạc nhé, ý nghĩa lắm.