"Đã là lúc nào rồi! Khi nãy ở trên xe, nhiều bắp ra như vậy cậu ăn còn chưa no hả! Bây giờ lại kêu la đói?" Trần Tĩnh Nhìn nhìn Loan Mộng bận rộn dưới bếp, không biết nói gì, có đôi khi cô có cảm giác Thẩm Duy Nhiên như đứa bé chưa trưởng thành vậy, mà người như cô ấy sao có thể chiếm được trái tim của Giang Thần Hi cơ chứ! Đã ba năm rồi, mọi tâm trí của anh đều dành cho cô ấy.
"Ăn bắp rang sao có thể no được!" Thẩm Duy Nhiên trừng mắt lại.
"Được rồi, hai người các cậu đấy." Loan Mộng vui vẻ dọn chén đũa, hài lòng nhìn thành quả lao động của mình.
Từ xa Thẩm Duy Nhiên đã ngửi thấy mùi thơm, bụng không biết xấu hổ mà bắt đầu đánh trống.
"Thơm quá!" Cô không nhịn được mà liếc xéo Trầm Tĩnh một cái.
"Được rồi, nhìn cậu đi, ai không biết còn tưởng là quỷ chết đói đầu thai mất!" Không biết tại sao gần đây Trần Tĩnh hình như ngày càng không thể cảm xúc của mình, có đôi khi những lời mình nói không hề trò đùa mà thật sự là châm chọc.
Việc này bắt đầu từ khi nào chứ? Là từ lúc biết Giang Thần Hi nhớ mãi không quên Thẩm Duy Nhiên hay là khi Giang Thần Hi nhiều lần bỏ lơ sự tồn tại của mình?
"Hai người các cậu bớt làm ồn đi, mau ăn mì này, tớ cố ý làm ba phần đấy!" Loan Mộng cười bất lực.
Lần nào cũng là Thẩm Duy Nhiên la hét đòi ăn cơm, nhưng đến nửa buổi Trần Tĩnh cũng kêu đói, thay vì tốn sức xuống bếp lần nữa, chi bằng làm ba phần một lượt, đỡ mắc công lát nữa lại có người kêu ca.
"Mộng Mộng, cậu tốt quá, biết tớ ăn một phần không đủ nên làm cho tớ hai phần!" Thẩm Duy Nhiên y hệt đứa trẻ được cho kẹo, độc chiếm không chịu buông tay.
"Cậu mơ đi, tớ đã nói rồi, mỗi người một phần!" Mỗi lần thấy Thẩm Duy Nhiên làm nũng như vậy Loan Mộng rất vui, cứ như cô gái trước mặt là chị em ruột của mình
"A! Các cậu cướp cơm của tớ! Thật quá đáng!"
Bầu trời đêm luôn mê người như vậy, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện những vì sao không có quy luật điểm xuyết không trung màu đen.
"A, khát quá!" Đang ăn mỳ, Thẩm Duy Nhiên bỗng lại than vãn, cô đứng dậy đi đến tủ lạnh lấy một chai bia, đang định đóng tủ lại thì quay đầu hỏi, "Hai cậu khát không?"
"Ưm... Có một chút..." Loan Mộng đang ăn mì, câu trả lời không rõ lắm.
Thẩm Duy Nhiên thuận tay lấy thêm hai chai, đặt xuống bàn.
"Này là đồ uống gì chứ!" Trần Tĩnh thoáng nhìn mấy chai bia, lại nhìn Thẩm Duy Nhiên, không biết tại sao lại nổi giận. Ba năm rồi, cô vẫn thể hiểu dáng vẻ thản nhiên thờ ơ này của cô ấy.
"Đột nhiên muốn uống bia nên lấy thôi!" Thái độ của Thẩm Duy Nhiên không còn bất cần đời như trước, cứ như Trần Tĩnh và cô chẳng liên quan gì nhau, chỉ như hai người xa lạ nói chuyện.
Bầu không khí đột nhiên trở nên không đúng lắm, Loan Mộng vội hòa giải: "Không phải chỉ là bia thôi sao? Muốn uống thì uống đi! Hôm nay chúng ta không say không về."
Nói xong Loan Mộng liền đứng dậy, không để hai người kia từ chối, một mình cô trực tiếp lấy một nửa số bia trong tủ lạnh tới. Thẩm Duy Nhiên một mình uống bia tiếp, không quan tâm Loan Mộng đang làm gì.
Trần Tĩnh như nổi điên, cầm chai bia lên, rót thẳng vào miệng.
Loan Mộng túm lấy áo cô ấy, cô ấy lại coi như không thấy, chỉ lo uống bia.
Trong mắt Loan Mộng, Trần Tĩnh là cô gái luôn giữ hình tượng, nhưng hôm nay, bộ dáng này của Trần Tĩnh là hình ảnh cô chưa bao giờ thấy. Có lẽ đúng là mỗi người đều có bí mật muốn che giấu!
"Cứ uống rượu thế này không có gì thú vị cả, hay là chúng ta chơi một trò chơi đi!"
Nói rồi, Loan Mộng muốn đi tìm đạo cụ, cô nhớ trong bếp có mấy vỏ chai bia, không bằng lấy ra chơi, chứ cứ để hai người kia tiếp tục uống như vậy, chỉ sợ bia trong tủ lạnh không đủ.
"Hai cậu rốt cuộc có nghe tớ nói không!"
Loan Mộng thật sự đau đầu, hai người này bị sao vậy, chẳng ai nhường ai, thật không hiểu nổi! Không phải lúc mới xem phim về vẫn bình thường sao? Sao chớp mắt đã trở mặt thành như vậy?
Loan Mộng khi ấy đắm chìm trong niềm vui cùng Thượng Quan Thành đương nhiên không phát hiện sự khác thường của Trần Tĩnh.
"Đương nhiên là có! Cậu muốn chơi gì!" Thấy Loan Mộng sắp giận, tuy không muốn nhưng Thẩm Duy Nhiên vẫn miễn cưỡng đồng ý. Bản thân chỉ muốn yên lặng uống rượu thôi, không ngờ lại tình hình lại như vậy. Có điều thế cũng tốt, tuy không biết rốt cuộc Trần Tĩnh xảy ra chuyện gì nhưng bây giờ chơi trò chơi, nói không chừng có thể giúp cô ấy cởi bỏ khúc mắc.
Trên bàn có ba cái bát, chỉ có bát của Thẩm Duy Nhiên thấy đáy, đồ ăn của hai người còn lại đã lạnh, chỉ tiếc cho Loan Mộng nửa đêm cất công xuống bếp.
"Hai cậu xem, trên tay tớ có một vỏ chai bia, lát nữa tớ sẽ đặt chính giữa bàn, quay một vòng, cuối cùng nó chỉ đến ai, người đó phải trả lời một vấn đề." Loan Mộng không biết nhiều trò chơi, trước mắt chỉ có thể nghĩ tới trò này.
"Đây không phải là trò thật hay thách sao?" Thẩm Duy Nhiên bất lực nhìn Loan Mộng, sao trò chơi mà cô ấy bày ra lại là trò này, mệt cô tập trung nghe nãy giờ! Haizz, thật nhàm chán! Cũng không biết sao Thượng Quan Thành có thể chịu được cô ấy.
"Được! Vậy chơi trò này đi! Tớ không có ý kiến!" Trần Tĩnh vẫn luôn im lặng bỗng lên tiếng. Nói thật, cô cũng không ngờ Loan Mộng lại muốn chơi trò này, hình như muốn trông chờ cô ấy nghĩ ra trò gì mới lạ là chuyện không thể.