Giang Thải Dĩnh dường như còn muốn nói gì đó, đã bị Thượng Quan Thành cắt ngang: "Thải Dĩnh, anh sắp đói chết rồi..." Nói rồi, Thượng Quan Thành kéo Giang Thải Dĩnh đi, một giây đóng cửa lại, anh ăn ý liếc nhìn Thẩm Duy Nhiên, ánh mắt đó bao hàm quá nhiều điều.
Thẩm Duy Nhiên biết, Thượng Quan Thành và Giang Thải Dĩnh đều hi vọng vào một kết quả tốt đẹp. Chỉ là có một số việc, bản thân cô có thể thế nào!
Nói thật, Thẩm Duy Nhiên vẫn chưa sẵn sàng đối mặt với Giang Thần Hi, nhưng tên đã trên dây, không thể không bắn, cô đành đến phòng của anh.
Phòng ngủ của Giang Thần Hi mang đến cảm giác ấm áp giống hệt anh, mà trong ấm áp dường như còn có gì đó mất mát. Rõ ràng quen thuộc đến thế, nhưng lại nghĩ không ra rốt cuộc khiếm khuyết điều gì.
"Thải Dĩnh, em đi đâu..." Giang Thần Hi nằm trên giường, nghe tiếng bước chân, cứ như vậy mà trực tiếp hỏi.
Thẩm Duy Nhiên không biết phải đáp thế nào.
Không chờ đến câu trả lời, Giang Thần Hi đã bừng tỉnh, phát hiện cô gái quen thuộc đã đứng ở cửa! Đột nhiên ngồi dậy, có lẽ vì hôn mê quá lâu, lại dùng quá nhiều lực, anh suýt chút té xỉu trên giường.
Đứng ở cửa còn không phải là Thẩm Duy Nhiên anh ngày đêm thương nhớ sao? Là nằm mơ đúng không? Giấc mơ này cũng quá đẹp rồi! Tay đặt dưới chăn thầm nhéo da thịt của mình.
"..." A, hình như có chút đau.
Lần nữa dùng sức nhéo một cái!
"Ưm..." Giang Thần Hi nhịn không được mà rên một tiếng, đau quá.
"Cậu sao vậy?" Thẩm Duy Nhiên theo bản năng mà hỏi.
"... A... Không... Không sao!" Giang Thần Hi cảm thấy bản thân thật quá vô dụng, ở trước mặt cô, một câu anh cũng nói lắp!
"..."
"... Sao cậu lại tới đây?"
"... Thải Dĩnh nói cậu bị bệnh... Tớ tới thăm..."
"A... Đừng nghe em ấy nói bừa... Tớ không sao..."
"Vậy sao giờ này cậu còn nằm trên giường..."
"... Không ngủ được.
"..."
Hai người rơi vào im lặng.
"Tớ..."
"Cậu..."
Thẩm Duy Nhiên và Giang Thần Hi đều không ngờ cả hai đồng thời lên tiếng, bầu không khí lập tức trở nên quái dị.
Một giây! Hai giây! Ba giây... Mười giây!
"Cậu nói trước đi!" Thẩm Duy Nhiên phá vỡ bầu không khí căng thẳng này.
"Ừ... Tớ không sao rồi, nếu cậu bận thì về trước đi!" Đây rõ ràng là một câu đuổi khách, Giang Thần Hi không dám ngẩng đầu nhìn Thẩm Duy Nhiên.
"... Hả..." Thẩm Duy Nhiên kinh ngạc, không biết nói gì. Đây là đuổi cô đi sao? Anh đang sợ điều gì?
"Cậu còn vấn đề nào khác không? Nếu không có, vậy đến lượt tớ..."
"Không có... Cậu nói đi!"
Thẩm Duy Nhiên không ngờ bản thân sẽ căng thẳng như vậy, giống như năm đó nhìn thấy Tưởng Thần, không đúng, hẳn là còn căng thẳng hơn khi đó.
"... Lần đầu chúng ta gặp mặt là khi nào?" Thẩm Duy Nhiên cuối cùng vẫn hỏi, cô không muốn mọi chuyện ở quá khứ cứ tiếp tục mờ mịt, cô muốn biết đáp án.
"... Sao cậu lại hỏi chuyện này... Chẳng lẽ... Cậu không nhớ sao?" Giang Thần Hi cười hỏi lại.
"Giang Thần Hi..." Cậu vì sao không trả lời? Vì sao?
"Tớ đây..." Tớ vẫn luôn ở đây, chỉ cần cậu chịu quay đầu, cậu sẽ có thể nhìn thấy tớ.
"Chúng ta đã quen nhau bảy năm, đúng không?" Không biết lấy can đảm từ đâu, Thẩm Duy Nhiên cứ thế mà hỏi, có lẽ vì nụ cười quá chói mắt của Giang Thần Hi đâm thẳng vào trái tim cô.
"..." Sắc mặt Giang Thần Hi lập tức thay đổi, nụ cười trong khoảnh khắc đọng lại trên mặt, kỳ thật nếu chịu nhìn kỹ bạn sẽ phát hiện, ánh mắt kia không giấu được bi thương, nhưng Thẩm Duy Nhiên lại không nhìn thấy chi tiết này.
"... Không thể nói tớ biết đáp án sao?" Thẩm Duy Nhiên quyết tâm hỏi tới cùng.
"... Sao có thể? Bảy năm gì chứ?" Giang Thần Hi cười cười, nụ cười kia che giấu điều gì, chỉ có mình anh biết rõ, đó là tự giễu, cười nhạo bản thân đáng thương như vậy!
"Giang Thần Hi... Hôm nay nếu không có được đáp án, tớ sẽ không đi!" Dứt lời, Thẩm Duy Nhiên ngồi xuống mép giường, ngơ ngẩn nhìn anh, chờ đời.
"Đừng làm loạn nữa... Cậu chịu kích thích gì đúng không, đột nhiên không bình thường như vậy..."
"Không chịu kích thích gì cả..."
"Vậy sao lại không bình thường như vậy..."
"Chỉ là em gái cậu hẹn tớ uống cà phê thôi..."
"..." Biết ngay mà, lại là con bé gây chuyện! "Em ấy nói gì với cậu, cái con bé này..." Xem em trở về, anh có xử lý em không!
"Không nói gì cả."
Giang Thải Dĩnh đi cùng Thượng Quan Thành bỗng nhiên hắt xì một cái.
"Ai... Ai đang mắng em thế..."
"Chắc là cảm lạnh!"
"Sao anh biết... Xong rồi, khẳng định là anh em, khẳng định là anh ấy đang mắng em..."
"Cậu ấy thương em còn không hết, sao có thể..."
"A! Em... Em..."
"Em rốt cuộc có muốn đi dạo hay không..." Thượng Quan Thành bắt đầu mất kiên nhẫn, anh ghét nhất là dạo phố, không ngờ hôm nay bản thân phải cùng cô bé này đi dạo.
"Muốn! Đương nhiên muốn!" Khó khăn lắm anh mới ra ngoài cùng, Giang Thải Dĩnh sao có thể bỏ qua cơ hội này?
"Không nói gì? Vậy sao lại tới hỏi tớ như vậy?"
"Giang Thần Hi... Tớ chỉ muốn biết đáp án, chẳng lẽ khó thế sao?"
"Không phải..." Giang Thần Hi im lặng, như suy nghĩ gì đó, "Đúng vậy, chuyện đó có lẽ cậu đã không còn nhớ..." Khi nói những lời này, ánh mắt của anh vô cùng ảm đạm.
"... Xin lỗi, có thể nói tớ biết không?"
"Thật ra cũng không có gì... Chỉ là một câu nói đùa thôi, vậy mà tớ lại coi là thật!"
"Cái gì?"
"Cho nên cậu không cần để trong lòng... Bảy năm trước, dưới gốc anh đào... Cậu còn nhớ không?" Không biết vì sao, có lẽ vì không cam lòng, có lẽ vẫn ôm chút hi vọng, Giang Thần Hi im lặng chờ Thẩm Duy Nhiên.
"Gốc anh đào? Bảy năm trước? Cậu là bé trai kia sao?"
"Đúng vậy!"