• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một mình đi lại trên phố, Thẩm Duy Nhiên đã không còn tươi cười như ngày xưa. Cô nhìn tới nhìn lui, trong lòng đột nhiên cảm thấy buồn bực, bất giác nghĩ: Nhứ Vũ, cậu ở đâu, có khỏe không? Dịch Huyên, tại sao phải rời đi chứ? Vì sao lại để bỏ mình ở lại? Có biết mình rất cô đơn không?

Nhìn hàng quán bên đường, nhất thời cô bỗng dưng cảm thấy thật mệt mỏi, cái gì cũng không có hứng. Một mình cô đơn ở đây có gì mà vui sướng? Nghĩ như vậy, ngay cả chuyện ăn tối cô cũng không buồn nghĩ tới.

Vô thức đi tiếp thấy siêu thị trước mặt, nghĩ tới bản thân cũng có vài món đang thiếu, cô liền vào trong mua đồ rồi trực tiếp về ký túc xá.

Sau khi về, Thẩm Duy Nhiên mới cảm thấy hôm nay không ở bên ngoài, có lẽ số mệnh đã chú định, cho nên có vài chuyện không nói rõ nguyên do.

Loan Mộng một mình ở trong phòng đọc sách, không bao lâu thì bụng bắt đầu kêu. Cô nhìn đồng hồ, đã 7h tối, vì thế liền tìm một gói mì đi nấu ăn.

Nếu Loan Mộng có thể đoán được tương lai, cuộc đời này cô không thể ăn mì gói, có lẽ tô mì gói này sẽ là bữa ăn hữu nghị giữa cô với Thẩm Duy Nhiên. Đúng vậy, phúc họa tương y.



Loan Mộng nhìn tô mì gói đáng thương này liền bưng nó ra ngoài, nếu thời gian có thể quay lại, Loan Mộng thề sẽ không bước ra khỏi phòng trong thời khắc này.

Loan Mộng đang đi, tới chỗ rẽ thì đâm trúng người.

Một tiếng thét chói tai vang lên: "A! Váy của tôi! Chiếc váy lưu sa của tôi! A!"

Người bị đụng chính là Ngô Tuyết vừa từ bên ngoài trở về. Lon Mộng nhìn tô mì gói hất lên chiếc váy của nữ sinh kia, vội nói: "Xin lỗi, mình không cố ý, mình..."

Ngô Tuyết hùng hổ cắt ngang: "Xin lỗi? Xin lỗi thì có ích gì? Mày không có mắt hả? Đi đường không biết nhìn hay mắt bị mù hả? Tao là người sống đàng hoàng đây này! Mày không nhìn thấy sao?" Cô ta vừa nói vừa nhìn chiếc váy của mình, vẻ mặt đáng thương như chưa từ bỏ ý định cứu sống nó

Nghe những lời này, Loan Mộng chỉ cảm thấy xung quanh như trời đất quay cuồng, lập tức phản bác: "Cậu dựa vào đâu mà nói mình thế hả? Cùng lắm mình đền cho cậu là được."

Ngô Tuyết đánh giá trên dưới Loan Mộng một lần, bật cười trào phúng: "Đền? Ha ha, mày đền nổi sao? Một đứa nhà quê như mày?"

Thẩm Duy Nhiên đúng lúc trở về, nghe Ngô Tuyết nói như thế, cô lập tức đi tới trước mặt cô ta, nhìn cái người ngạo mạn vô lễ kia, mắng: "Cậu là Ngô Tuyết đúng không? Cậu có tư cách gì mà vũ nhục người khác? Đã nói là đền rồi, cậu không nghe thấy sao? Hay là tai bị điếc thế hả?"



Thấy Thẩm Duy Nhiên vì mình mà ra mặt, trong lòng Loan Mộng vô cùng cảm động, bởi vì chính cô cũng không biết phải làm gì hiện tại.

Ngô Tuyết nhìn cô gái đột nhiên xông tới, lại dám mở miệng châm chọc mình. Từ lúc sinh ra tới giờ, cô ta được vô số người nịnh bợ, chưa từng có ai dám lớn tiếng như thế chứ đừng nói tới chửi mắng. Lửa giận dâng lên, cô tay chỉ tay về phía Loan Mộng, hùng hổ nói: "Một đứa nhà quê như cô ta có thể đền được chiếc váy mấy vạn, số lượng có hạn này sao? Buồn cười, cô ta đền nổi sao?"

Nghe thấy giá tiền, trong lòng Loan Mộng không khỏi hoảng hốt: Mấy vạn? Mấy vạn? Bản thân làm gì có nhiều tiền như vậy? Phải làm sao đây?

Thẩm Duy Nhiên liếc nhìn bộ váy của Ngô Tuyết cùng bộ dáng vênh váo tự đắc của cô ta, nói: "Không phải chỉ mấy vạn thôi sao? Cũng không biết xấu hổ mà nói ra nữa! Tôi đền cho cậu là được chứ gì?"

Ngô Tuyết nghe xong rõ ràng ngây ngốc một lúc, vốn định mở miệng phản bác nhưng nhìn ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Duy Nhiên, cả người nhịn không được mà run lên. Từ nhỏ đã được nuông chiều, hiện tại lại phải đối diện với người đáng sợ như vậy, cô ta tự biết bản thân không chiếm được thế thượng phong, nên đành nói: "Được, là mày tự nói, ngày mai nếu không đền được, đừng trách tao không khách khí." Nói xong cô ta xoay người đi vào toilet.

Loan Mộng nhìn sự tình phát sinh trước mắt, run giọng: "Thẩm Duy Nhiên, mình... Cậu..."

Thẩm Duy Nhiên nhìn Loan Mộng kinh hoảng, liền an ủi: "Yên tâm đi, không sao đâu." Nói xong, cô giơ bịch đồ ăn vặt lên, hỏi, "Cậu có muốn ăn không? Mình mua nhiều lắm."

Lời còn chưa dứt, cô đã kéo Loan Mộng cùng ngồi xuống giường.

Thẩm Duy Nhiên nhìn Loan Mộng: "Đừng nghĩ nữa, đi ngủ sớm đi, ngày mai sẽ không sao nữa." Cô vừa nói vừa mở bịch đồ ăn.

Loan Mộng thất thần nhìn Thẩm Duy Nhiên, không biết phải nói thế nào. Cô ấy giúp cô, cô thật sự rất vui, cho nên ngày mai có xảy ra chuyện gì, cô cũng không để cô ấy bị liên lụy. Loan Mộng chỉ nói: "Cảm ơn, mình ngủ trước đây."

Thẩm Duy Nhiên vừa nhét đồ ăn vào miệng, vừa nói: "Ừm."

Ngô Tuyết ra khỏi toilet, nhìn hai người trước mặt, thầm nghĩ: Làm dơ váy của mình, hiện tại còn thoải mái đi ngủ, đã vậy người vừa cãi nhau với mình còn ngồi cạnh vừa nghịch điện thoại vừa ăn. Tức quá mà.

Cô ta nhanh chóng thay quần áo, cầm tiền và túi xách ra ngoài, lúc đóng cửa cũng không quên đập mạnh một cái.

Thẩm Duy Nhiên quay đầu nhìn, sau đó lại coi như không có chuyện gì, tiếp tục ăn vặt và chơi game trên điện thoại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK