Trần Tĩnh nhìn Loan Mộng như vậy, liền duỗi tay vén tóc, nhẹ bước đi tới, đặt tay trái lên vai cô ấy, dùng ngữ khí nhẹ nhàng an ủi: "Cậu đừng lo lắng, Thẩm Duy Nhiên sẽ không sao đâu, cô ấy cũng là nữ sinh đại học rồi, không biết chừng đang chơi ở đâu đó quên mất thời gian trở về."
Loan Mộng cười đáp một câu: "Cảm ơn cậu!"
Trần Tĩnh cũng mỉm cười, nhưng nụ cười mang theo chút mệt mỏi.
"Cũng muộn rồi, cậu nghỉ ngơi trước đi!" Ngữ khí của Loan Mộng đã hòa hoãn hơn lúc trước.
Trần Tĩnh không nói nữa, bởi vì bản thân thật sự rất mệt. Sau khi tắm rửa, cô liền về giường, chưa được mấy phút đã đi vào giấc. Nếu quan sát cẩn thận sẽ phát hiện đáy mắt Trần Tĩnh có màu xanh lá nhè nhẹ, quầng thâm dày đặc, tuy đang mệt nhưng lại không ngủ được sâu.
Loan Mộng đứng dậy tắt đèn để Trần Tĩnh an giấc một chút, chỉ để lại một cái đèn bàn. Ánh sáng mỏng manh chiếu vào giường Loan Mộng, tuy không quá sáng nhưng lại đủ để phá tan bóng tối. Một mình Loan Mộng ngồi ở góc tường, nắm chặt chiếc chăn, cảm giác sợ hãi theo đó ập tới. Không biết tại sao, trong lòng cô cực kỳ bất an, đột nhiên cảm thấy sẽ có gì xảy ra! Thời gian qua lâu, Loan Mộng cũng mệt mỏi, cuối cùng nhịn không được mà ngã xuống ngủ.
Ban đêm mang theo gió lạnh, thành phố này đối với Thẩm Duy Nhiên mà nói vô cùng xa lạ, đường phố xa lạ, người tới người lui cũng xa lạ. Một mình cô lang thang khắp nơi, không màng phản ứng của những người khác, chỉ từng bước từng bước đi không có phương hướng, tựa như cuộc đời của cô không có tương lai, giống như thuyền giữa biển rộng không có hải đăng soi lối.
Tới ngã tư đèn xanh đèn đỏ, Thẩm Duy Nhiên không biết phải đi đâu, chỉ đành tiếp tục bước về phía trước, hoàn toàn không thấy một chiếc xe tải đi trước.
Hai tiếng "Tích, tích" rốt cuộc cũng cắt ngang suy nghĩ của Thẩm Duy Nhiên, trong nháy mắt ngẩng đầu, cô nghe tiếng thét chói tai của người xung quanh. Cô nhìn chiếc xe tải đang hướng về phía mình, lúc này cô đột nhiên cảm thấy nếu cứ chết như vậy cũng tốt, không mệt, không đau, mọi thứ sẽ quên hết! Khóe miệng lộ ra nụ cười, cô thỏa mãn nhắm mắt, nhưng đó chẳng qua chỉ là một khoảnh khắc.
Cũng trong nháy mắt đó, có người lao tới ôm cô, theo quán tính ngã xuống. Lăn lộn dưới đất mấy lần. Thẩm Duy Nhiên không ngờ có người tới giữ lấy mình, sau một hồi trời đất quay cuồng, cô mới nghe rõ tiếng người bên dưới rên rỉ.
Vì sao phải cứu cô?
Thẩm Duy Nhiên nghĩ vậy.
Xung quanh có tiếng thở dài truyền tới, cũng có tiếng người trầm trồ khen ngợi, nhưng không một ai tiến lên giúp đỡ.
Thẩm Duy Nhiên nhìn người con trai vừa cứu mình đã hôn mê, không biết phải làm sao mới tốt. Tài xế gây chuyện đã bỏ đi, mà chính cô trước nay đều không muốn liên lụy tới người khác.
Trong đám người không biết có ai hô lớn một tiếng "Mau gọi cấp cứu", Thẩm Duy Nhiên mới nhanh chóng lấy di động gọi 120, nhưng thật không ngờ điện thoại không biết từ khi nào đã tắt máy. Cô chỉ cảm thấy bản thân thật sự muốn khóc lại khóc không được.
Thẩm Duy Nhiên cầu cứu người đi đường, vốn dĩ người xem vô cùng náo nhiệt nhưng lúc này đều đồng loạt lui về sau. Cái gọi là nhân tình ấm lạnh, chẳng qua chỉ có như vậy!
Rốt cuộc cũng có một người đàn ông đi tới, cúi người nói: "Cô bé, tôi giúp cô." Nói xong,g ông ta vươn tay nâng người con trai kia, "Đi, chúng ta đưa cậu ấy tới bệnh viện."
Cả người Thẩm Duy Nhiên đều trong trạng thái mơ màng, cứ mê man đi theo người đàn ông trung niên kia, bởi vì cô chỉ biết người này sẽ giúp cô. Người xung quanh rốt cuộc cũng có chút lương tâm, thấy bọn họ định tới bệnh viện liền tránh ra nhường được, có người còn vội vàng tỏ ý đưa cả ba tới bệnh viện.
Thẩm Duy Nhiên nhìn người đàn ông trung niên kia cẩn thận đưa cậu con trai lên xe, vừa định lên tiếng cảm ơn, nhưng không biết tại sao hai chữ đó lại nghẹn trong cổ. Cô sốt ruột, muốn duỗi tay bắt lấy tay ông ấy, nhưng cả người lại đột nhiên ngã xuống.
Người đàn ông trung niên vừa đặt cậu con trai hôn mê lên xe, vừa quay đầu lại thấy cô bé này cũng ngất xỉu liền vội vàng dìu cô lên, nhịn không được mà thở dài. Không biết cô gái này có chuyện gì mà nghĩ quẩn như vậy chứ?
Ông ấy đưa bọn họ tới bệnh viện gần nhất, hơn nữa còn giúp bọn họ xử lý thủ tục nằm viện. Mọi thứ xử lý xong xuôi thì trời cũng sáng. Nhìn Thẩm Duy Nhiên hôn mê còn chưa tỉnh lại, ông ấy lắc đầu rời đi.
Người đàn ông trung niên vừa tới cửa bệnh viện liền bị hai người chặn lại, họ dẫn ông đi gặp một người ở bãi đổ xe gần bệnh viện. Một người đàn ông mặc đồ vest màu đen xuất hiện, duỗi tay đưa ra một phong thư, nói: "Đây là mười vạn, thù lao của anh, đừng nói ra chuyện này!"
Ông ấy do dự, không nhận lấy, người đàn ông mặc đồ vest liền hỏi: "Sao vậy? Chẳng lẽ chê ít?"
Người đàn ông trung niên vội phất tay: "Không phải, tôi không phải chê ít, cứu người là chuyện tôi nên làm, chi phí thủ tục năm việc chẳng qua chỉ có một vạn, mười vạn này của anh thật sự là không cần thiết!"
Người đàn ông mặc đồ vest như hiểu được suy nghĩ của người trước mặt, liền nói: "Cũng không phải tiền không rõ lai lịch, anh đã cứu cô chủ nhà tôi, đây là thứ anh nên nhận được, cầm đi!"
Người đàn ông trung niên nhận lấy, lại đưa mắt nhìn thoáng người ngồi trong xe, vội vàng nói tiếng cảm ơn rồi cuống quít rời khỏi.
Sau khi thấy người đàn ông trung niên kia đã đi xa, cửa sổ chiếc Audi mới hạ xuống, người đàn ông mặc vest đi lên trước, hỏi: "Thị trưởng, ngài có muốn vào bệnh viện thăm cô chủ không?"
Thì ra người bên trong chính là cha của Thẩm Duy Nhiên - Cao Hạo Thiên!
Cao Hạo Thiên xoa xoa huyệt thái dương, sau một lúc lâu mới nói: "Nếu hiện tại nó đã không sao, chúng ta đi thôi."
Người đàn ông mặc đồ vest thấy ông chủ nhà mình như vậy, bất giác đồng cảm, đường đường là thị trưởng lại không dám đi thăm con gái của mình!
Cao Hạo Thiên đột nhiên cảm thấy may mắn, nếu không phải ông phái hai người đi theo cô, bằng không sao lại có người đúng lúc có người đưa cô vào bệnh viện như vậy. Trên đời này lấy đâu ra nhiều người nhiệt tình như thế.
Cô bé ngốc của ba, nếu con xảy ra chuyện, kêu ba phải làm sao đây?
Nghĩ tới đây, Cao Hạo Thiên thở dài một tiếng.