• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


...Bên chỗ Kỳ Lâm và Bạch Tử Lệ...
Hai người vẫn nói chuyện vui vẻ với nhau, Kỳ Lâm dẫn Bạch Tử Lệ tham quan cả cung này, hết ngự hoa viên rồi từ phía tây sang phía đông, phía nam sang phía bắc, ngõ ngách nào Kỳ Lâm cũng giới thiệu cho Bạch Tử Lệ và còn chỉ dẫn rất chi tiết nữa.

Bạch Tử Lệ vừa đi vừa nói chuyện rất vui vẻ với Kỳ Lâm, lại vừa học đường mà đi, Kỳ Lâm nói những chỗ mấu chốt nên Bạch Tử Lệ cũng nhớ được đại khái rồi.
Phải công nhận, ở với Kỳ Lâm thoải mái hơn Mạc Chi Dương nhiều, từ cách nói chuyện đến cách ứng xử, hành động cũng vô cùng tinh tế với người khác.

Kỳ Lâm thì liến thoắng nói về đủ thứ trên đời, nào thì con người trong cung, cuộc sống trong cung khác xa với cuộc sống bên ngoài như thế nào rồi thì mình thích ăn gì, làm gì, thi thoảng cũng nhắc đến Mạc Chi Dương nhưng tần số khá ít, chủ yếu là nói về tính cách của ông bạn mình, tuy nhìn vậy nhưng không phải vậy nên đã nói rằng Bạch Tử Lệ chớ có lo.

Nghe Kỳ Lâm nói xong thì Bạch Tử Lệ cũng yên tâm hơn phần nào, nhưng hôm qua Bạch Tử Lệ đã gặp mặt của Minh Hạ, kiểu gì Minh Hạ cũng tìm ra Bạch Tử Lệ mà xử lý thôi, vì thế vẫn nên đề phòng là tốt hơn.

Những con người ở đây cũng theo phe của Minh Hạ nên càng phải cẩn thận trong từng hành động hơn
- “Tử Lệ à, ngươi có thích cái gì không? Ta chưa thấy ngươi nói ngươi thích cái gì cả.”
- “Ta á? Hmm...!Bình thường ta chỉ lo nghĩ về cái ăn của hôm nay với cả ngày mai làm gì để có tiền thôi chứ ta cũng chưa nghĩ tới mình thích và mình muốn cái gì cả”_Bạch Tử Lệ thở dài rồi nói
- “Ừ nhỉ, ta quên mất ngươi xuất thân từ một vùng quê nghèo.


Vậy thì tất cả đều đầy đủ rồi, có tất cả rồi thì ngươi muốn cái gì?”
- “Ta muốn mẹ ta đến đây ở với ta.

Vậy là vui rồi, cả đời mẹ đã cực khổ vì ta nên ta chỉ muốn thấy mẹ hạnh phúc thôi”
Nói đến đây, Bạch Tử Lệ chỉ cười nhẹ nói, khuôn mặt man mác buồn, Kỳ Lâm nghe thấy thế cũng cảm thấy khá tội cho Bạch Tử Lệ.

Chuyện này Kỳ Lâm không thể quyết định được vì đây là cung điện của Mạc Chi Dương, phải có sự cho phép của cậu ta thì mới được đưa người vào, tuy là bạn thân nhưng Kỳ Lâm luôn nghe theo ý của bạn mình khi không phải ở trong cung mình, chứ không tự tiện đưa người vào.

Đưa mẹ của Bạch Tử Lệ vào cũng khá khó vì sợ Mạc Chi Dương không cho người ngoài, nhỡ đâu là người xấu vào để lấy thông tin cũng như hãm hại Mạc Chi Dương thì sao?
Chuyện gì chứ chuyện này Kỳ Lâm cũng bó tay.

Bạch Tử Lệ thấy Kỳ Lâm không nói gì, cũng ngầm hiểu ý, đương nhiên rồi, tự nhiên đưa người ngoài nhỡ ảnh hưởng đến danh tiếng cũng như nhỡ ai đó làm hại Mạc Chi Dương thì sao nên chắc chắn Mạc Chi Dương không đồng ý rồi
- “Ngài không cần phải tốn công giúp ta đâu.

Ta hiểu mà, cảm ơn ngài đã giúp đỡ ta trong mấy ngày qua.

Ngài đã giúp ta quá nhiều rồi, ta cũng không biết báo đáp ngài kiểu gì nữa đây.”
- “Ấy ấy, sao ngươi lại nói như vậy.

Không sao đâu, ta thích giúp đỡ người khác lắm, ngươi không cần phải báo đáp ta cái gì đâu”
- “Không được, ta có biết làm mấy món ăn vặt.

Hay là khi nào ta làm rồi ta tặng ngài nhé, coii như quà ta báo đáp cho ngài, nhé...”_Bạch Tử Lệ nhìn Kỳ Lâm với ánh mắt mong chờ
- “Thôi được rồi, ta chấp nhận nhưng đừng gắng sức quá nhé”_Nhìn thấy Bạch Tử Lệ quyết tâm như vậy, Kỳ Lâm cũng bất lực mà để cho Bạch Tử Lệ làm, chứ Kỳ Lâm sợ Bạch Tử Lệ mệt nên không muốn cho làm thôi

- “Vậy thì tốt quá.

Ta sẽ cố gắng hết sức để làm món ăn thật ngon cho ngài”
Bạch Tử Lệ vui vẻ khi đạt được mục đích của mình mà nhảy cẫng lên theo thói quen.

Kỳ Lâm thấy hành động này của Bạch Tử Lệ liền bật cười vì quá đáng yêu, nó như một đứa trẻ được mẹ mang quà về nên vui mừng mà nhảy cẫng lên vậy.

Bạch Tử Lệ sau khi nghe thấy tiếng cười của Kỳ Lâm liền phát giác ra hành động của mình, khuôn mặt bắt đầu đỏ bừng lên vì ngại
- "Ngài...!Ngài đừng cười ta như vậy mà"
- "Sao thế? Ngươi đáng yêu quá ta mới cười thôi mà"
- "Không, ta không đáng yêu.

Ta là nam nhân mà"
- "Ồ, vậy thì ta cười vì Tử Lệ rất là xinh đẹp, rất là khôi ngô tuấn tú"
- "Dung mạo ta bình thường thôi, ngài coi trọng quá rồi"
Thấy Kỳ Lâm khen mình, Bạch Tử Lệ cũng khá ngại vì lần đầu tiên có người khen Bạch Tử Lệ đẹp, trong khi đó, ai ai cũng nói Bạch Tử Lệ là một con quái vật, đương nhiên đã là một con quái vật thì rất xấu xí rồi.

Người duy nhất nói rằng Bạch Tử Lệ rất đẹp đó là mẹ, mẹ luôn luôn an ủi, động viên Bạch Tử Lệ bằng cách khen ngợi không ngừng, để cho Bạch Tử Lệ không màng tới những tin đồn thất thiệt, tiêu cực ngoài kia

- "Ơ kìa, ta nói thật mà.

Ngươi không cần phải khách khí đâu"
- "Vậy...!Vậy thì ta cảm ơn lời khen của ngài"
Hai người tiếp tục nói chuyện với nhau rồi kể về gia cảnh của mình.

Bạch Tử Lệ bây giờ mới biết Kỳ Lâm là con của một tướng quân giỏi, vì thế mới được gặp gỡ và kết bạn với Mạc Chi Dương.

Nghe Kỳ Lâm kể kíc đầu Mạc Chi Dương không chịu nói chuyện gì cả nhưng càng về sau thấy Kỳ Lâm càng dính mình với không có ý định xấu thì mới chấp nhận kết thân.

Kỳ Lâm cũng được thừa hưởng tính cách cũng như ngoại hình khá giống cha mình nên cũng thuộc loại giỏi, Mạc Chi Dương thì khỏi phải nói rồi, phải là người giỏi nhất trong đám hoàng tộc ấy, đã thế lại còn tự học hỏi nữa chứ...!
- "Nô tỳ - Minh Hạ, xin tham kiến hoàng tử phi ạ"
Bỗng từ đâu, Minh Hạ đến đừng trước hai người, khom mình cúi người chào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK