• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


...Bên chỗ Kỳ Lâm...
Trên cả chặng đường về, Kỳ Lâm liên tục chửi mắng Thất Vĩnh hết lấy uy quyền của mình rồi lại đe dọa Thất Vĩnh bỏ mình xuống nhưng Thất Vĩnh không hề để tâm tới những lời ấy mà chỉ chuyên tâm làm nhiệm vụ của mình, không nói bất cứ câu nào cả.

Cho đến khi về đến nhà, Thất Vĩnh mới mở lời ra nhưng bây giờ Kỳ Lâm thực sự rất tức giận.

Đường đường là con trai của vị tướng quân tài giỏi nhưng khi ra lệnh cho một tiểu nô tài còn không hề nghe lời khiến Kỳ Lâm tức lắm.
Vừa tức lại vừa buồn bã vì người mà mình theo đuổi bấy lâu nay lại trở thành người yêu của người khác mà đau nhất lại còn là thằng bạn thân mình nữa chứ.

Lần đầu tiên Kỳ Lâm bị đối xử như vậy, một cảm giác thất vọng, suy sụp ùa về thêm cả việc mình ra lệnh cho mà người cấp dưới mình còn chả thèm nghe.

Vậy thì còn đâu là thiếu gia của một tướng quân có tiếng chứ, uy quyền đều mất hết rồi, nó khiến cho Kỳ Lâm buồn bã, định mắng thêm Thất Vĩnh nhưng cũng chả buồn nữa mà lủi thủi đi vào trong phòng vậy.

Bây giờ chả có tâm trạng làm bất cứ cái gì cả.

Bỗng dưng, tay Kỳ Lâm bị Thất Vĩnh kéo lại rồi một lần nữa bế Kỳ Lâm lên khiến cho Kỳ Lâm bất ngờ mà ôm lấy cổ Thất Vĩnh

- “AH! Ngươi...Ngươi đang làm cái gì vậy? Mau thả ta ra”
Thất Vĩnh vẫn chả nói một câu nào liền nhảy lên trên mái nhà, rồi đưa Kỳ Lâm đến một nơi nào đó.

Kỳ Lâm lúc đầu còn giãy dụa nhưng sau khi bị Thất Vĩnh đánh vào mông thật mạnh.

Bị ăn đau nên Kỳ Lâm không dám phản kháng nữa, để im cho Thất Vĩnh đưa mình đi đâu thì đi.

Thất Vĩnh dẫn Kỳ Lâm đến một cái hồ lớn ở phía Tây Nam, cách khá xa với kinh thành, Kỳ Lâm không biết Thất Vĩnh vì sao lại có thể tìm được một nơi đẹp đến vậy mà thích thú sáng mắt ra nhìn.

Thất Vĩnh nhẹ nhàng đạp xuống bên cạnh hồ nước rồi dịu dàng đặt Kỳ Lâm xuống, Kỳ Lâm thích thú chạy ra bên bờ hồ ngồi xuống rồi chạm tay vào mặt nước hồ mát lạnh ấy.

Trong hoang mạc cằn cỗi này, việc có một hồ nước lớn như vậy là cực kì hiếm, nên Kỳ Lâm mới cảm thấy thích thú
- “Ngươi kiếm đâu ra chỗ này vậy? Đẹp quá...”
- “Ngài...Đã đỡ buồn hơn chưa?”_Thất Vĩnh không trả lời câu hỏi của Kỳ Lâm mà đi vào mục đích chính luôn
- “Hửm?”_Bây giờ Kỳ Lâm mới hiểu được mục đích của việc Thất Vĩnh đưa mình đến đây.

Hóa ra Thất Vĩnh đưa Kỳ Lâm đến đây là để giải tỏa tâm trạng, hóa ra cũng có chút thành ý đối với mình.

Kỳ Lâm hài lòng mỉm cười rồi từ từ tiến đến chỗ Thất Vĩnh, khoảng cách của hai người càng ngày càng gần với nhau.

Thất Vĩnh có chút không quen liền lùi lại nhưng rất nhanh chóng bị Kỳ Lâm kéo lại, ôm lấy vòng eo săn chắc của Thất Vĩnh không cho chạy trốn.

Thất Vĩnh cũng vì thế mà đỏ mặt lên, lần đầu tiên tiếp xúc với một người gần như vậy khiến cho Thất Vĩnh không quen và cả điều quan trọng Kỳ Lâm là người mà Thất Vĩnh thích thầm bấy lâu nay nữa.

Kỳ Lâm bây giờ mới có thể nhìn cận mặt của Thất Vĩnh, hóa ra cũng đẹp phết đó chứ, cao hơn Kỳ Lâm một cái đầu, nước da ngăm đen nhưng rất mịn, mái tóc đen dài, mỹ quan nhìn cũng được, nét nào ra nét đó những mỗi tội không phải sở thích của Kỳ Lâm.

Và dường như Kỳ Lâm cảm nhận được Thất Vĩnh có tình ý với mình
- “Ngươi đưa ta đến đây là muốn ta giải tỏa tâm trạng ư? Hmm...Để xem nào, tâm trạng ta vẫn không đỡ chút nào cả.”

- “V-Vậy ta phải làm như thế nào để ngài bớt giận?”_Thất Vĩnh nghe thế liền bối rối không biết phải làm sao
- “Làm cách này nè...”
Kỳ Lâm đột nhiên choàng tay lên cổ của Thất Vĩnh và hôn lên môi Thất Vĩnh.

Thất Vĩnh bị hành động của Kỳ Lâm làm cho sững sờ nhưng cũng rất nhanh lấy lại tinh thần, ôm lấy vòng eo của Kỳ Lâm, chủ động phối hợp với Kỳ Lâm...
...Bên chỗ Mạc Chi Dương...
Sau khi nhận được món quà của Bạch Tử Lệ xong thì sung sướng vô cùng, công nhân bánh rất ngon, vui vẻ ngồi ôm Bạch Tử Lệ từ đầu đến cuối không rời.

Bạch Tử Lệ cũng bất lực trước Mạc Chi Dương, Tiểu Hoa nằm ở đó cũng ngán ngẩm khi nhìn chủ nhân mình mà ngáp dài một cái.

Nhưng Bạch Tử Lệ đang hơi khó chịu vì Mạc Chi Dương liên tục hôn vào cổ, nơi đó rất nhạy cảm nên Mạc Chi Dương cứ hôn là Bạch Tử Lệ rụt cổ lại.

Bạch Tử Lệ đã nhắc nhở Mạc Chi Dương rồi nhưng Mạc Chi Dương vẫn không nghe khiến Bạch Tử Lệ tức giận quay qua
- "Ngài đừng làm như vậy nữa.

Em nói với ngài bao nhiêu lần rồi, ngài đừng có làm như thế nữa.

Để em làm việc coi nào"
- "Em thơm quá.


Ta không chịu nổi, ta muốn hôn em..."_Mạc Chi Dương chu môi lên muốn hôn nhưng đã bị Bạch Tử Lệ chặn lại
- "Không là không, để em làm việc đi.

Ngài đừng quấy rầy em nữa"
- "Không, ta muốn hôn em cơ.

Em cho ta hôn đi mà...Ui da!"
Bạch Tử Lệ tức giận véo má Mạc Chi Dương khiến Mạc Chi Dương đau đớn kêu lên, ủy khuất nhìn Bạch Tử Lệ.

Bạch Tử Lệ nhìn hình ảnh nhị hoàng tử đã bị tình yêu thuần hóa cho thành người như thế này, thực sự rất bất lực.

Bạch Tử Lệ thở dài rồi hôn nhẹ lên môi Mạc Chi Dương để người này đỡ quấy nữa.

Mạc Chi Dương được hôn thì liền mỉm cười thỏa mãn rồi ôm lấy Bạch Tử Lệ và không quấy nữa
- *Con người khi yêu vào sẽ thay đổi như vậy sao? Thật đáng kinh ngạc mà*_A Vân đứng bên ngoài thở dài trước những hình ảnh mà mình thấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK