• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Bạch Tử Lệ ngơ ngác quay lại xem có chuyện gì, vừa mới quay ra thì thấy Minh Hạ từ đâu đến, tay cầm con dao tức giận giơ lên, Minh Hạ là đang định ám sát Bạch Tử Lệ đây mà.

Vì Bạch Tử Lệ đang ngồi xe lăn nên không thể chạy trốn, Bạch Tử Lệ hoảng sợ giơ tay chắn lại, hai mắt nhắm nghiền, cả người run rẩy cực độ vì sợ hãi, chả nhẽ Bạch Tử Lệ sắp chết sao?
Nhưng đợi mãi vẫn chưa thấy gì, lại thấy cái gì man mát như giọt nước đang nhỏ lên mặt mình, Bạch Tử Lệ hé mắt ra xem, hóa ra là Mạc Chi Dương đã dùng tay đỡ con dao cho mình.

Con dao ghim thẳng vào cánh tay Mạc Chi Dương, máu không ngừng chảy, vạt áo của Mạc Chi Dương đã thấm đẫm máu.

Bạch Tử Lệ hoảng hốt trợn tròn mắt, sửng sốt không nói nên lời, còn Minh Hạ sau khi biết mình đã đâm nhầm người liền ấp a ấp úng giải thích, khua tay để chối bỏ trách nhiệm nhưng chỉ nhận lấy ánh mắt lạnh lùng của Mạc Chi Dương, tiếp theo là cú đạp mạnh khiến Minh Hạ ngã xuống
- “Thất Vĩnh! Mau đưa cô ta xuống ngục.

Ta sẽ xử lý sau”
- “Dạ vâng thưa chủ nhân”

- “K-Không phải ta…Ta không có như vậy…Nhị hoàng tử… N-Ngài phải tin ta…Ta không có làm…Xin ngài…”_Minh Hạ sợ hãi cầu xin
- “Nhị hoàng tử…Ngài phải nghe ta…Nhị hoàng tử!! Ngài phải tin ta chứ!!”
Nhưng Mạc Chi Dương không hề quan tâm tới mấy lời ấy, Thất Vĩnh từ từ tiến đến chỗ Minh Hạ để bắt đi nhưng Minh Hạ thấy mình không còn đường thoát, đã nhanh chân chạy đi, Thất Vĩnh chỉ đứng nhìn một lúc rồi đuổi theo, để Minh Hạ đi xa xa hai người rồi mới đi bắt lại.

Minh Hạ tưởng mình đã thoát được liền vui mừng nhưng chuyện đó là không bao giờ vì Thất Vĩnh đã ở đằng sau Minh Hạ từ khi nào rồi đánh ngất.
Ở chỗ Mạc Chi Dương, máu thì chảy không ngừng nhưng câu nói đầu tiên của Mạc Chi Dương khiến Bạch Tử Lệ ngỡ ngàng
- “Ngươi có sao không? Có bị đau ở đâu không?”
Câu nói ấy khiến lòng Bạch Tử Lệ nhói lên, người bị đau chính là bản thân mình nhưng Mạc Chi Dương lại không quan tâm đến chuyện đó mà lại đi hỏi xem Bạch Tử Lệ có bị làm sao không? Rõ ràng là đang rất đau nhưng vì sao lại cố gồng mình lên như vậy chứ? Tại sao lại không lo cho mình trước đã, mà lại đi lo cho Bạch Tử Lệ chứ.
Mạc Chi Dương đã bảo vệ cho Bạch Tử Lệ khỏi những lúc nguy hiểm, quan tâm, chăm sóc cho Bạch Tử Lệ đầy đủ không thiếu một thứ gì cả nhưng chính bản thân Mạc Chi Dương lại không chăm lo cho mình mà lại đi quan tâm tới Bạch Tử Lệ.

Nghĩ đến đây, tim của Bạch Tử quặt thắt lại, đau đớn vô cùng, nước mắt không kiềm được mà chảy ra, tay Bạch Tử Lệ nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay bị thương của Mạc Chi Dương, nức nở nói
- “Ngài…Ngài bị thương rồi…Hức Hức…Để ta băng bó cho ngài…”
- “Ngươi đau ở đâu sao? Sao lại khóc rồi? Cái này ta không đau, chút nữa băng bó sau cũng được”_Mạc Chi Dương nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt ấy
- “Không…Để ta băng bó cho ngài…Ngài đừng chối…Ta muốn băng bó cho ngài”_Bạch Tử Lệ lắc đầu, nắm chặt tay Mạc Chi Dương không cho rời đi
- “Vậy được rồi.

Ta sẽ để ngươi băng bó cho ta nhé”_Mạc Chi Dương mỉm cười nhìn Bạch Tử Lệ nói
A Vân đã nhanh chân lấy hộp sơ cứu để Bạch Tử Lệ có thể băng bó cho Mạc Chi Dương.

Hộp sơ cứu vừa được mang đến, Bạch Tử Lệ thút thít nói Mạc Chi Dương ngồi bên cạnh mình để có thể dễ dàng sơ cứu hơn, Mạc Chi Dương nhìn thấy bộ dạng ấy liền không nhịn được cười, đúng là đáng yêu thật.


Bạch Tử Lệ lau nước mắt đi, tập trung vào việc sơ cứu cho Mạc Chi Dương; đầu tiên là từ từ rút con dao ra, rồi nhanh chóng sát trùng, và cứ tiếp tục rửa như vậy cho đến khi máu đỡ chảy hơn và bước cuối cùng là băng bó lại cho nó ổn định, cầm được máu.
Bạch Tử Lệ làm một cách cẩn thận và nhẹ nhàng nhất có thể, sau khi kiểm tra phần mình băng bó đã chắc chắn thì mới yên tâm thả tay Mạc Chi Dương ra, nhưng vẫn lo lắng ngước lên hỏi
- “Ngài còn đau nữa không? Ta vừa nãy băng bó cho ngài có đau không?”
- “Không…Không hề đau.

Ta chỉ sợ ngươi bị đau mà thôi, chứ mấy cái vết thương này ta quen rồi”
Mạc Chi Dương lau đi những giọt nước mắt đang không kìm chế được mà từ từ chảy ra, trong lúc Bạch Tử Lệ sơ cứu, Mạc Chi Dương cũng thấy Bạch Tử Lệ phải cố gắng lắm mới không khóc ra đấy.

Bạch Tử Lệ sau khi nghe vậy liền không nhịn nổi nữa mà khóc òa lên.

Tại sao? Tại sao Mạc Chi Dương lại nói như vậy chứ? Tại sao lại nói như thể mình không đau vậy chứ? Mạc Chi Dương thấy Bạch Tử Lệ khóc liền bối rối dỗ dành, ôm vào lòng
- “S-Sao lại khóc rồi? Ngoan, nín đi nào…Ta không sao cả mà.

Ta không đau gì cả”
- “Hức Hức…Tại sao ngài lại làm như vậy chứ? Tại sao ngài lại bảo vệ ta chứ?Tại sao? Nhỡ ngài bị làm sao thì ta như thế nào? Hức Hức…Ngài là đồ tồi…Rõ ràng là đau như vậy mà vẫn cố giấu…Ngài là đồ nói dối”

- “Được rồi được rồi.

Ta xin lỗi vì đã nói dối em.

Đúng là ta rất đau nhưng còn hơn là để em bị thương, lúc đó ta sẽ đau gấp 2 lần so với vết thương này”
- “Nhưng… Nhưng tại sao?Sao ngài lại nói như vậy?”_Bạch Tử Lệ nức nở nhìn Mạc Chi Dương như vẫn chưa hiểu ý nghĩa rồi nói
- “Bởi vì ta thích em.

Vì vậy khi nhìn thấy em đau, trái tim ta cũng đau theo…”
- “Hả?!”
Bạch Tử Lệ bất ngờ trước câu nói của Mạc Chi Dương, không tin nổi vào mắt mình….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK