• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


…Sáng hôm sau …
Bạch Tử lệ tỉnh dậy, thấy trời vẫn mưa nhưng nó đã ngớt hơn khá nhiều rồi, có vẻ hiệu lực của phép thuật sắp hết rồi.

Không biết có ai nhìn thấy lúc Bạch Tử Dương làm phép không nữa, vì lúc làm phép thì vẻ bề ngoài của Bạch Tử Lệ có thay đổi khá nhiều, tay trong vô thức sờ tay lên giữa trán – nơi có hình bông hoa đỏ rực, đó là ấn hiệu để bảo vệ Bạch Tử Lệ mà cha đã tạo ra cho, ngoài ra nó còn thông báo được tình hình sống còn của Bạch Tử Lệ cho cha biết, để cha yên tâm ở trên thiên giới.
Mẹ Bạch Tử Lệ cũng có một cái nhưng nó ở chỗ cổ tay, cái của mẹ là một bông hoa hồng, còn Bạch Tử Lệ là bông hoa sen.

Nghĩ đến đây, nước mắt Bạch Tử Lệ lại rơi xuống, Bạch Tử Lệ nhớ cha, đã lâu lắm rồi cha không về với hai mẹ con, Bạch Tử Lệ muốn gặp cha để nói rằng mẹ vẫn sống tốt lắm, mẹ được một người cưu mang về, đã vậy còn là người quen của Bạch Tử Lệ nữa chứ.

Vì vậy cha cứ yên tâm ở trên thiên giới, nếu có thể thì xuống thăm hai mẹ con, để Bạch Tử Lệ gặp lại người cha mạnh mẽ của mình, để thấy được nét mặt hạnh phúc, vui vẻ của cha mẹ khi gặp nhau, muốn gia đình lại đoàn tụ như 13 năm trước vậy…
- *Không biết cha ở trên đó như thế nào rồi? Có sống tốt hay không? Mình nhớ cha quá.


Ước gì mình được gặp cha*
- *Không được! Mình phải mạnh mẽ lên, để bảo vệ mẹ thay cha.

Không được khóc*
Bạch Tử Lệ lau đi nước mắt của mình, bỗng giữa trán thấy nhói nhói khiến Bạch Tử lệ nhăn mặt lại, rồi sờ tay lên trán, xoa nhẹ ở chỗ đó.

Đúng lúc này, cánh cửa được mở ra, người bước vào là Mạc Chi Dương, do vừa nãy khóc nên Bạch Tử Lệ không muốn để cho ai biết mà lấy vạt áo che đi.

Mạc Chi Dương đi vào thấy vậy liền ngơ ngác ra nhìn, bộ mình bị làm sao mà Bạch Tử Lệ phải che mặt lại vậy? Chả nhẽ lại hở chỗ nào sao? Mạc Chi Dương cúi xuống nhìn đi nhìn lại mình nhưng chả thấy chỗ nào bất thường cả, cầm theo giỏ đồ ăn tiến tới, ngồi cạnh Bạch Tử Lệ, ngó nghiêng để xem Bạch Tử Lệ rốt cuộc đang che che cái gì.

Nhưng Bạch Tử Lệ cứ né tránh khiến Mạc Chi Dương khó chịu, tay cầm lấy vạt áo của Bạch Tử Lệ rồi kéo ra, vừa mới kéo ra đã thấy mắt Bạch Tử Lệ sưng đỏ lên rồi
- “Ngươi… Ngươi làm sao mà mắt sưng húp lên vậy?”
- “Ta… Ta ngáp ngủ nên nó như vậy đó”_Bạch Tử Lệ cố gắng che đi nhưng không được
- “Không phải! Mắt sưng đỏ lên như thế này chỉ có khóc thôi.

Ngươi đừng nói dối ta.

Rốt cuộc ai bắt nạt ngươi? Để ta đi xử lý”
- “Không… Không ai bắt nạt ta cả… Là do ta ngáp ngủ nên mới như vậy thôi”
- “Bạch Tử Lệ! Ngươi đừng giấu giếm ta cái gì cả, chúng ta là phu thê với nhau, có ai bắt nạt ngươi thì ngươi cứ nói với ta để ta xử lý bọn chúng”

- “Thực sự ta không bị ai bắt nạt cả đâu mà…”
Bây giờ người đang bắt nạt Bạch Tử Lệ lại chính là Mạc Chi Dương chứ không ai khác, đã bảo là không sao rồi mà cứ dồn ép hỏi khiến Bạch Tử Lệ không biết chối cãi như thế nào được.

Mạc Chi Dương thấy Bạch Tử Lệ cự quyệt vậy cũng thôi, rồi nhẹ nhàng kéo vạt áo Bạch Tử lệ xuống, tay sờ lên trán của Bạch Tử Lệ xem có nóng nữa không? Thái y bảo là sáng nào cũng phải kiểm tra xem trán có nóng nữa không để biết đường cho thuốc để kiểm soát sức khỏe hoàng tử phi, thái y khi kiểm tra cho Bạch Tử Lệ thì lắc đầu ngao ngán rồi nói đứa trẻ này suy dinh dưỡng nặng nề, cần phải bồi bổ thêm chứ như thế này không tốt đâu.
Mạc Chi Dương sau khi nghe xong liền cho đầu bếp chuẩn bị một thực đơn riêng biệt cho Bạch Tử Lệ và hiện giờ trên tay của Mạc Chi Dương là phần ăn đặc biệt để vỗ béo cho Bạch Tử Lệ.

Bạch Tử Lệ sau khi thấy tay của Mạc Chi Dương giơ ra, tưởng rằng Mạc Chi Dương tức giận định tát mình nên đã nhắm tịt mắt lại.

Nhưng mãi không thấy gì, liền mở mắt ra thì thấy Mạc Chi Dương đang sờ tay lên trán mình để kiểm tra gì đó, mặt bỗng chốc đỏ lên vì ngại, không ngờ lại nghĩ sai cho người ta
- “Không nóng nữa, nhưng vẫn hơi ấm.

Thái y bảo ngươi quá gầy nên ta đã sai người chuẩn bị suất ăn riêng cho ngươi.

Ngươi phải ăn đúng bữa đó, cấm được bỏ bữa.”
- “Nhưng… Sao ngài lại làm như vậy chứ? Ta thấy ta ăn bình thường mà.


Không cần ngài phải bận tâm đến đâu”
- “Vì sao ta làm như vậy ư? Đơn giản thôi, vì ngươi là hoàng tử phi của ta, thì ta phải quan tâm chứ…”
Câu nói ấy của Mạc Chi Dương khiến Bạch Tử Lệ ngây người ra, mặt bỗng chốc đỏ bừng bừng lên vì ngại.

Mạc Chi Dương thấy phản ứng của Bạch Tử Lệ liền cười đắc ý, nhẹ nhàng ghé vào tai Bạch Tử Lệ nói nhỏ
- “Vì vậy… Hoàng tử phi của ta phải bồi bổ để có sức khỏe “phục vụ” ta chứ~”
- “Ngài… Ngài…”
Bạch Tử Lệ bị Mạc Chi Dương trêu cho quá xấu hổ, không nói nên lời, sao có thể nói những lời quá nhạy cảm này chứ? Phục vụ gì mà phục vụ? Ai thèm phục vụ chứ? Vả lại con trai với con trai sao có thể làm với nhau mà nói như vậy? Bạch Tử Lệ ngồi im không dám nhúc nhích, Mạc Chi Dương thấy vậy liền mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu Bạch Tử Lệ rồi dặn sau khi ăn xong thì đến thư phòng gặp Mạc Chi Dương rồi rời đi
- *Gọi mình đến thư phòng? Rốt cuộc là có chuyện gì quan trọng sao?*.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK