Cho dù có thích Phó Bác Nhất thế nào thì cô cũng không muốn đến lớp dược lý. Khi vừa nghĩ đến bản thân tự dưng có thêm một môn tự chọn, cô lại thấy đau đầu.
Cho dù có không muốn đến lớp dược Lý hơn nữa, Dương Dịch Lạc vẫn lê cơ thể mệt mỏi của mình đến đó. Có đôi khi cô cũng nghi ngờ có phải số mệnh trêu ngươi mình hay không. Mới đầu Dương Dịch Lạc muốn nói với thầy giáo là môn học trùng với giờ học của mình, kết quả khi thời khóa biểu hoàn chỉnh xuất hiện, cô thật muốn khóc không ra nước mắt. Bốn tiết học dược lý, không có tiết nào trùng với giờ học của cô cả!
Thật là oái oăm mà!
Cô ôm cuốn sách bản thân tốn tiền mua, lặng lẽ ngồi xuống phía sau.
Tiếng chuông vào lớp vẫn chưa vang lên, nhưng giáo sư đã vào lớp. Nhìn một cái đã nhìn thấy cô: “Cô gái đến rồi à. Có sách chưa?”
Dương Dịch Lạc hết cách, chỉ đành đứng lên, đi tới bên cạnh ông ấy, chỉ vào sách của mình nói: “Có ạ. Em mua của một đàn chị.”
Giáo sư lật hai trang sách ra xem, bên trong đã ghi chép kín mít: “Không tồi, không tồi.” Giáo sư không ngừng khen ngợi cô!
Sau khi khen ngợi xong mới cho cô đi xuống. Đến khi cô trở về thì phát hiện vị trí vừa nãy mình ngồi đã có người. Hiện giờ lại sắp đến giờ vào học, trong phòng học ngồi chật kín người. Sau khi cô nhìn một vòng, phát hiện chỉ còn vị trí bên cạnh cửa sổ ở hàng thứ ba!
Chuyện này không thể trách cô được! Bởi vì hiện giờ thực sự không còn chỗ nào nữa! Sau khi chuẩn bị xong tâm lý, cô bèn ngồi xuống bên cạnh Phó Bác Nhất.
Sau khi ngồi xuống, cô chẳng dám nhìn mặt anh, lập tức di chuyển tầm mắt đến nội dung trên tay, sau đó mới nói: “Trong lớp hết chỗ ngồi rồi.”
Cô vốn tưởng rằng Phó Bác Nhất sẽ không trả lời, nào ngờ anh lại khẽ “ừ” một tiếng, nhưng nghe giọng giống như không được vui cho lắm!
Bài giảng gì đó Dương Dịch Lạc đều nghe không hiểu, chỉ đành ôm lấy cuốn sách dày cộm, vừa nghe giảng vừa cố gắng đánh dấu điểm trọng tâm.
Thực ra, giáo sư nói để cô thi cử gì đó, nhưng người ta biết chuyện này là không thể nào. Cô chỉ mới là sinh viên năm nhất, mà môn dược lý lại khó, nếu như học kỳ này cô có thể đủ điểm đậu, vậy những người ngồi ở đây không cần phải học nữa rồi.
Nhưng hiển nhiên chuyện này chỉ có Dương Dịch Lạc là không biết mà thôi.
Khi cô phát hiện mình nghe không hiểu thì đã mở sách dược lý ra, bắt đầu xem từ trang thứ nhất, nếu gặp chỗ nào không hiểu thì sẽ đánh dấu lại, sau đó đi B trạm tìm giáo trình.
Cô trông rất nghiêm túc!
Dương Dịch Lạc cũng muốn tìm Phó Bác Nhất, nhưng từ sau khi cô ngồi xuống thì sắc mặt anh đã không được tốt rồi, nên cô cũng không dám chủ động gây chuyện nữa!
Cô sợ ảnh hưởng đến việc học của anh nên động tác rất nhẹ nhàng, cẩn thận. Cô lật từng trang, gặp phải định nghĩa không hiểu thì học thuộc nó trước rồi tính sau.
Vị trí mà trước đây không ai ngồi đột nhiên có thêm một người khiến anh không được quen lắm, huống chi cô gái bên cạnh còn có một mùi hương kỳ lạ, vấn vương quanh đầu mũi anh.
Phó Bác Nhất càng phiền lòng hơn! Anh không hiểu tại sao lần nào cũng là cô!
Lúc lên lớp, giáo sư lại gọi cô trả lời câu hỏi: “Cô gái, em nghe hiểu chưa?”
Ngay cả ông ấy đang nói đến trang nào Dương Dịch Lạc cũng không biết, chỉ có thể ngượng ngùng gật đầu.
Từ khi cô đứng dậy, tay đã không ngừng khều Phó Bác Nhất. Hết cách rồi, cô ngồi sát cửa sổ, bên cạnh ngoại trừ Phó Bác Nhất ra thì chẳng còn ai để cô cầu cứu cả.
Cô không dám ngoảnh đầu sang, chỉ để tay khều lung tung ở bên dưới. Phó Bác Nhất túm lấy bàn tay đang sờ mó lung tung phần bụng của anh, bàn tay khác thì nhanh chóng viết đáp án lên giấy trắng.
Dương Dịch Lạc nhanh chóng nhìn, rồi lưu loát trả lời câu hỏi. Giáo sư lại khen ngợi cô, đến mức cô cảm thấy xấu hổ.
Khi đứng dậy cô vẫn chưa ý thức được, đến khi ngồi xuống, Dương Dịch Lạc mới nhận ra Phó Bác Nhất hiện giờ đang chủ động nắm lấy tay cô.
Dương Dịch Lạc học theo bộ phim truyền hình, ngón tay khẽ cử động, khều lòng bàn tay của anh.
“Anh thích nắm tay em như vậy à!”
Ánh mắt lạnh lùng của Phó Bác Nhất nhìn sang: “Dương Dịch Lạc, em có biết mình đang làm gì không hả?”
Cô đang làm gì? Chẳng phải là muốn đến gần người mình thích sao?
“Em có biết phần hông của đàn ông không thể đụng vào không hả?”
Thấy anh tức giận, Dương Dịch Lạc ngoan ngoãn nói: “Em xin lỗi.”
“Sau này đừng tùy tiện đụng vào hông đàn ông, còn cả động tác vừa nãy, không được phép làm nữa.”
“Vâng.” Cô hệt như một học sinh ngoan ngoãn: “Vậy ngày mai em mang đồ ăn sáng cho anh để biểu đạt sự hối lỗi của em nhé.”
Phó Bác Nhất đen mặt, chắc lại nhớ đến lần đầu tiên cô tặng đồ ăn sáng cho mình: “Không cần.”
Ngày hôm sau vẫn là lớp dược lý, Dương Dịch Lạc giữ đúng lời hứa mang cho anh đồ ăn sáng mà anh rất thích, vừa được lấy ra từ căn tin nên còn nóng hồi hổi.
“Phó Bác Nhất, anh ăn thử đi, rất ngon đó.”
Có lẽ cuối cùng vẫn chán ghét cô nên Phó Bác Nhất không tình nguyện ăn cho lắm.
Dương Dịch Lạc phát hiện, chỉ cần mang cơm cho anh thì sắc mặt của Phó Bác Nhất đối với cô sẽ tốt hơn một chút. Về sau thì chẳng có hôm nào không có bữa sáng cả. Chủ nhật, cô ôm sách dược lý ngồi bên cạnh anh, rất là buồn phiền. Lần nào cũng là Phó Bác Nhất không thể nhìn nổi nữa, dừng bút nói với cô vài câu!
Cho dù chỉ lạnh lùng nói vài câu như vậy nhưng vẫn khiến Dương Dịch Lạc vô cùng vui vẻ.
Và rồi, chỉ cần học dược lý thì Dương Dịch Lạc sẽ mang thức ăn sáng cho anh, khi rảnh rỗi thì hai người sẽ ngồi trong thư viện. Vẫn là cô xem sách dược lý, Phó Bác Nhất sẽ hướng dẫn. Mặc dù không nói được bao nhiêu câu, nhưng Phó Bác Nhất cũng không kháng cự lắm với sự xuất hiện của cô.
Giữa hai người có sự cân bằng kỳ lạ!
Lại đến chủ nhật, sau khi ăn trưa xong, thời tiết buổi sáng còn trong xanh lại đột nhiên thay đổi. Một trận gió lớn rít lên: “Xem ra hôm nay mưa lớn rồi đây!”
Dương Dịch Lạc đang ngủ say cũng bị tiếng gió làm tỉnh giấc, thời tiết u ám, lại là ngày chủ nhật nên mọi người thoải mái làm sâu lười, sống chết cũng không ra cửa, ăn cơm thì nhờ người giao hàng tới.
Thường Lam nói: “Dù sao cũng không có việc gì làm, chúng ta ngủ đi, thời tiết này thích hợp để ngủ nhất rồi.”
Dương Dịch Lạc mở dự báo thời tiết ra, bên trên nói rằng hôm nay sẽ có mưa lớn, cô nghĩ đến hôm nay Phó Bác Nhất phải đi làm thêm, bèn chau mày, vẻ mặt rất lo lắng, chắc anh sẽ mang theo ô nhỉ!
Cuối cùng, nỗi lo lắng trong lòng vẫn không thể chống đỡ nổi cơn buồn ngủ ập đến, cô mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Có lẽ vì tối qua thức khuya nên Dương Dịch Lạc ngủ rất say. Khi tỉnh dậy lần nữa, sắc trời vẫn u ám, khiến cô sinh ra ảo tưởng như bản thân vừa mới ngủ dậy.
Bởi vì ngủ quá lâu nên đầu óc cô hơi choáng váng, cô khàn giọng nói: “Mấy giờ rồi?”
Người ngồi phía dưới đáp: “Năm giờ rồi. Lạc Lạc, cậu ngủ lâu thật đấy.”
Khi đã lấy lại tinh thần, bên tai đều là tiếng mưa rơi tí tách: “Mưa lớn lắm sao?”
“Đúng thế. Từ trưa đến giờ chưa dừng qua.”
Cô nhanh chóng xuống giường, kéo rèm cửa sổ ra, dưới mặt đất đầy những vũng nước, phản chiếu màu xanh của thực vật, khuôn viên trường ngày thường rất nhộn nhịp thì nay trở nên trống vắng, chỉ có vài người bước vội về phòng.
Không biết hôm nay Phó Bác Nhất ra ngoài có mang theo ô hay không. Trong đầu cô lại xuất hiện câu nói này.
Nghĩ đến đây, Dương Dịch Lạc nhanh chóng thay quần áo, lao ra ngoài.
“Lạc Lạc, cậu đi đâu thế?” Nhưng đáp lại cô ấy chỉ là tiếng đóng sầm cửa.
“Chuyện gì mà vội vàng thế chứ!” Giọng nói phàn nàn của Lâm Hành Tịnh vang lên.
Dương Dịch Lạc sợ không kịp giờ nên đã chạy như bay trên đường. Khi cô vừa đến cửa kí túc xá thì vừa hay trông thấy Phó Bác Nhất cả người dính đầy nước mưa chạy vào!
Dương Dịch Lạc đang chạy điên cuồng cứ thế đứng cứng ngắc!
Phó Bác Nhất đứng dưới mái hiên, hất văng nước mưa dính trên người. Hạt mưa trên khuôn mặt của anh chảy xuống gò má, ngang qua cổ, rồi nhanh chóng chui vào trong cơ thể, cướp đi nhiệt độ, sau đó biến mất.
Bởi vì hiện giờ đang là mùa thu nên nước mưa hệt như con dao, dính trên người sẽ có cảm giác thế nào đây.
Dương Dịch Lạc đưa tay ra khỏi ô, đều là sự lạnh lẽo. Gió thu thổi lên, hình như Dương Dịch Lạc cảm thấy càng lạnh lẽo hơn rồi.
Dường như nước mưa không có gì che chắn chảy thẳng vào lòng cô.
Cô đang đau lòng cho người chạy trong mưa kia.