• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian ngày càng đến gần thì tâm trạng căng thẳng của Dương Dịch Lạc ngày càng thoải mái, dù gì cũng đã đi đến bước này rồi, nên cô thả lỏng người, coi những người bên dưới như củ cải trắng là được rồi.

Bài hát này cô đã hát rất nhiều lần, rất quen thuộc với việc lấy hơi, nhịp điệu của nó. Tuy rằng chưa từng chân chính biểu diễn trước mặt người khác, nhưng nói thế nào cô cũng là một ca sĩ trên mạng, khả năng ca hát không thể làm giả được.

Sau khi đã nghĩ kỹ, con người cũng thấy thả lỏng hơn nhiều. Buổi luyện tập sau này, Dương Dịch Lạc đều giữ vững phong độ.

“Dịch Lạc, em hát nghe hay thật đó. Một cô gái như chị còn bị giọng hát của em thu hút nữa đấy.” Người nói là đàn chị năm ba, cũng là một trong những người dẫn chương trình ngày hôm nay.

“Cảm ơn đàn chị.”

Người đồng hành cùng cô ấy chính là Kiều Sâm của học viện báo chí, người cũng giống như tên, thân hình rất cao ráo, trông là một người to lớn nhưng nói chuyện lại rất dịu dàng. Nghe nói trước kia anh ấy từng học qua dẫn chương trình phát thanh, nên cách phát âm rất rõ ràng và quyến rũ, anh ấy rất được mọi người đón chào, có nhiều cô gái đều thích anh.

“Chị và đàn anh Kiều cũng không tệ nha, trai tài gái sắc, cặp đôi tiên đồng ngọc lữ.”

Đàn chị nói: “Ha ha, cảm ơn em đã khen ngợi.”

Kiều Sâm hỏi: “Ngày mai chính là lễ kỷ niệm trường rồi, em có căng thẳng không?”

Dương Dịch Lạc cười nghịch ngợm: “Chẳng phải anh đã nói hãy coi những người bên dưới như củ cải trắng là được sao ạ.”

Kiều Sâm nói: “Dương Dịch Lạc, không có ai từng nói em vô cùng đáng yêu sao?”

Dương Dịch Lạc: “Chẳng phải anh đang nói đấy ư.”

Đàn chị: “Vẫn là Hoa Trung của chúng ta có nhiều nhân tài, đàn em đều lợi hại như vậy. Nghe nói em còn là ca sĩ trên mạng nữa, giỏi thật đấy.”

Dương Dịch Lạc cười: “Chẳng qua là rảnh rỗi không có việc gì làm thôi ạ.”

Kiều Sâm khen: “Vậy cũng rất lợi hại rồi.”

Sau khi kết thúc luyện tập, Dương Dịch Lạc ôm đàn ghi-ta, vui vẻ trở về kí túc xá. Lễ kỷ niệm trường được tổ chức vào chiều thứ bảy, mà phần trình diễn của cô được xếp ở chính giữa, hoàn toàn không có thời gian đi bắt Phó Bác Nhất.

Anh nói không đến, cô không tin đích thân mình đi bắt mà anh còn không đến sao?

Chớp mắt đã đến thứ bảy. Từ sáu giờ sáng thức dậy đến nay Dương Dịch Lạc chưa từng rảnh rỗi. Bởi vì là hoạt động quan trọng, khi đó không những lãnh đạo nhà trường đến, mà ngay cả truyền thông bên ngoài cũng sẽ đến.

Khiến cô căng thẳng hơn rồi.

“Trước đây cũng không thấy nhà trường coi trọng như thế bao giờ!”

“Thì trước đây cũng đâu phải bảy mươi năm thành lập cơ chứ.”

Suốt cả buổi sáng, Dương Dịch Lạc chưa uống miếng nước nào, cô mặc lễ phục đi tới đi lui. Để tạo thêm điểm nhấn, đàn chị đã phối cho cô một đôi giày cao gót màu trắng, ước chừng khoảng tám phân. Mới đầu cô vẫn chưa đi quen, đàn đàn chị ép cô mang cả sáng mới thích ứng được một chút.

Buổi sáng là đợt tập duyệt rất quan trọng, quần áo và trang điểm đều xong cả. Dương Dịch Lạc lần đầu tiên nhìn thấy bản thân trang điểm đậm như vậy.

Đánh má hồng, kẻ viền mắt, tạo khối không thiếu cái nào. Trong ấn tượng của cô, trang điểm đậm đều vô cùng khó coi, nhưng đàn chị khiến cô ý thức được rằng, có đôi khi trang điểm đậm không hẳn là xấu và khó coi.

Để hợp với bài hát vui vẻ này nên cô mặc một chiếc đầm xòe màu vàng, độ dài trên đầu gối một chút, để lộ ra đôi chân thẳng tắp của cô. Cổ áo có khoét chữ V nhỏ, khiến người ta nhìn vào không có cảm giác trẻ con, nhưng có thêm vài phần xinh xắn, tinh nghịch.

Giày cao gót màu trắng càng khiến chân cô trông dài hơn, nổi bật trong mắt mọi người. Khi cô vừa mang vào, đàn chị hâm mộ hét lên, đôi chân này quá đẹp mắt rồi.

Dài, thẳng, thon đều có đủ cả.

Khi đó Dương Dịch Lạc còn nói đùa: “Đáng tiếc là thiếu mỗi trắng nữa thôi.”

Thực ra Dương Dịch Lạc rất xinh đẹp, mặc dù làn da không được trắng nhưng vô cùng mềm mịn, lớn chừng này tuổi vẫn rất ít bị nổi mụn, đôi mắt của cô rất có hồn, con ngươi đen láy hệt như có ánh sáng lấp lánh bên trong. Cô thường xuyên chế giễu bản thân có làn da đen. Trắng, giàu hay đẹp đều không chiếm được một cái.

Đàn chị tức giận: “Nếu như vừa trắng vừa dài vừa thẳng nữa, em còn để người khác sống không hả?” Nói xong, bèn nhìn chằm chằm vào chân Dương Dịch Lạc nói tiếp: “Dương Dịch Lạc, chị nói thật đó, đôi chân này của em mà bước ra ngoài không biết sẽ cám dỗ được bao nhiêu người đâu.”

Dương Dịch Lạc nghe vậy, vội vàng che chân mình lại: “Đàn chị, ánh mắt của chị như muốn ăn tươi nuốt sống em vậy.”

Đàn chị: “Biến.”

Cuối cùng, đợt tập duyệt thứ hai cũng kết thúc, sau khi mọi người sắp chết đói thì bộ trưởng bộ văn nghệ kiêm tổng đạo diễn đã cho bọn họ được nghỉ ngơi một lúc.

“Ăn cơm đừng ăn no quá, chú ý đừng làm hỏng lớp trang điểm.”

“Vâng ạ.” Mọi người đồng thanh đáp.

Còn không cho nghỉ ngơi, chắc bọn họ chưa biểu diễn thì đã lên Tây Thiên trước rồi.

Ba giờ chiều chính thức bắt đầu buổi lễ, hiện giờ đã một giờ rồi, mặc dù cách học viện y học có hơi xa, nhưng ráng một chút cũng có thể chạy được đến phòng học của Phó Bác Nhất.

Sáng sớm thức dậy cô đã bảo Trịnh Lỗi chặn Phó Bác Nhất lại, không được để anh đi, nhất định phải đợi cô đến.

Không biết anh có ngoan ngoãn nghe lời hay không. Nhưng tỷ lệ cao là không thể nào.

Cô mặc lễ phục, trang điểm tinh tế, mang giày cao gót. Trước giờ cô chưa từng ăn mặc như vậy, bỗng nhiên hôm nay cô cảm thấy bản thân trở nên tự tin hơn nhiều.

Đi trên con đường nhỏ trong trường, sau bữa trưa nên có rất nhiều đi ra từ căn tin, bọn họ đều hơi đưa mắt nhìn cô một cái.

Thực ra sinh viên của đại học Hoa Trung đều không tò mò như vậy, đột nhiên có một cô gái mặc lễ phục xuất hiện trong khuôn viên trường nên mọi người cũng sẽ hiếu kỳ nhìn một cái khi đi ngang qua, nhưng đi qua rồi thì cũng thôi, sẽ không khiến bạn cảm thấy xấu hổ khi mặc bộ đồ này đi trong trường.

Thậm chí cô còn nghe được hai chị gái phía sau nói nhỏ với nhau: “Cô gái kia xinh đẹp quá, chân vừa thon vừa thẳng, quả thực là đôi chân bước ra từ truyện tranh mà.”

Được người ta khen ngợi, Dương Dịch Lạc lại có thêm tự tin rồi. Phó Bác Nhất chắc chắn sẽ thích cho xem.

Lúc đến đây cô đã gửi tin nhắn cho Trịnh Lỗi, nhưng lại sợ cậu ấy không nhìn thấy, nên đã lén gửi thêm một tin nhắn cho Phó Bác Nhất, xác định anh đang ngoan ngoãn đợi cô ở kí túc xá.

Thực ra, tối qua cô đã nói với Phó Bác Nhất rồi, và anh cũng đã đồng ý. Chuyện đã đáp ứng thì anh nhất định sẽ làm được, nhưng không biết tại vì sao Dương Dịch Lạc vẫn muốn đích thân nhìn anh đi vào hội trường.

Trên đường đi, người nhìn ngó cũng bắt đầu nhiều lên, có lẽ vì người biểu diễn đã ra ngoài nên có một số người tò mò đến xem. Cho dù biết bọn họ không có ý xấu, nhưng cô vẫn không kìm được mà bước nhanh hơn.

Cô vừa đến học viện y học thì bắt đầu gọi điện thoại.

“Phó Bác Nhất, em đến đón anh rồi nè.” Giọng nói của Dương Dịch Lạc vô cùng vui vẻ.

Phó Bác Nhất đặt sách Dược lý sang một bên, đi tới ban công, một tay cầm điện thoại, một tay khác gác trên ban công, để lộ ra ngón tay thon dài trắng trẻo của mình, anh hơi cau mày: “Hôm nay em không luyện tập à? Sao lại đến giờ này?”

Tâm trạng của người bên kia rất tốt: “Còn không phải là em sợ anh không đến sao?” Thực ra, cô còn muốn nói một câu nữa. Chẳng phải là muốn cho anh xem bản thân xinh đẹp nhất à.

Phó Bác Nhất nhíu chặt mày: “Điều anh hứa với em thì nhất định sẽ làm.” Anh còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng vừa rũ mắt thì trông thấy trong ngày đông lạnh lẽo có một cô gái mặc chiếc đầm màu vàng đứng dưới lầu, khuôn mặt rạng rỡ, móng ngóng nhìn lên lầu.

Anh biết rõ đối phương không nhìn thấy mình, nhưng vẫn ngẩn người.

“Tớ ra ngoài đây.”

Trịnh Lỗi đã được Dương Dịch Lạc mua chuộc với giá cao, hét lớn: “Em gái Dịch Lạc bảo tớ trông cậu, cậu muốn làm gì hả!”

Đương nhiên, đáp lại Trịnh Lỗi chỉ có tiếng vọng ở dưới lầu, cậu ấy nhanh chóng gửi tin nhắn cho Dương Dịch Lạc: “Đại ca à, không cách nào trông coi được Phó Bác Nhất, vừa nãy cậu ấy nhận điện thoại xong thì vội vội vàng vàng xuống lầu rồi.” Nói xong, cậu ấy còn gửi một me me “lấy cái chết để tạ lỗi” cho cô.

Dương Dịch Lạc cười, nói không sao cả.

Trải qua mấy ngày tiếp xúc với nhau, Dương Dịch Lạc cũng biết mình không phải đơn phương, Phó Bác Nhất cũng đang cố gắng lại gần cô.

Mặc dù lúc đi học anh sẽ mắng cô ngốc nghếch, nhưng vẫn chỉ dạy cô từng chút một. Anh sợ cô lạnh, sẽ âm thầm mang theo một chiếc áo khoác dày, giả vờ vô tình khoác lên người cô. Khi thấy bản thân chán chường, anh cũng sẽ lặng lẽ ngồi bên cạnh, kể cho cô nghe những chuyện thú vị ở lớp học thêm. Tuy rằng chuyện anh cho là buồn cười, ở chỗ cô lại trở thành khô khốc, nhưng anh vẫn sẽ dùng cách của bản thân để chọc cô vui.

Nghĩ đến những điều này, Dương Dịch Lạc càng vui vẻ hơn. Dương Dịch Lạc coi trọng bữa tiệc tối nay như vậy, đương nhiên không chỉ vì nó là lễ kỷ niệm trường, mà cô còn định sẽ tỏ tình với anh tại đó.

Cô nhìn ra được Phó Bác Nhất cũng thích mình, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà không nói rõ ra.

Nếu đã như vậy thì để cô phá vỡ ranh giới này.

Cho nên cô mới quan tâm việc Phó Bác Nhất có thể đến hay không. Còn không tiếc bỏ số tiền lớn để mua chuộc Trịnh Lỗi trông coi giúp mình.

Người trong kí túc xá đều biết kế hoạch hôm nay của cô, người trong phòng lại càng không cần cô phải nói nữa, mua hoa, ghi hình đều có cả, lúc cô luyện tập buổi đầu tiên thì ngồi đó đợi.

Thời tiết lạnh như vậy, làm khó bọn họ rồi. Đợi chuyện thành công, cô nhất định sẽ phát huy chương “bạn cùng phòng tốt Trung Quốc” cho bọn họ.

Khi nhìn thấy tin nhắn của Trịnh Lỗi, Dương Dịch Lạc hơi thấp thỏm đứng dưới gốc cây lớn. Thời tiết đã vào đông, cây cối điêu tàn, mà Dương Dịch Lạc vẫn rúc mình sau gốc cây lớn hệt như kẻ trộm, muốn dùng cành cây ốm yếu kia che đi một chút bóng dáng của bản thân.

Nghe thấy âm thanh lạch bạch dưới lầu, Dương Dịch Lạc không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn. Cuối cùng, vào lần thứ ba cô ngẩng đầu, bóng dáng chờ mong đã xuất hiện trước mắt.

Lúc này cô cũng không quan tâm ánh mắt chọc ghẹo của người khác nữa mà lao ra từ phía sau gốc cây, hét lớn: “Phó Bác Nhất, em ở đây nè.”

Vừa nãy ở trên lầu nên anh nhìn không được rõ ràng lắm, lúc xuống mới biết Dương Dịch Lạc mặc rất mỏng, nhiệt độ bên ngoài đã bảy, tám độ C, thậm chí gió Bắc thổi đến thì mọi người đều rụt cổ lại.

Vậy mà Dương Dịch Lạc chỉ mặc một bộ quần áo mùa hè ra ngoài.

Thấy mày anh cau lại, Dương Dịch Lạc hỏi: “Sao thế?” Cô kéo vai anh hỏi: “Em có đẹp không?” Cô tiến gần anh, chớp mắt: “Anh xem, đẹp không hả?”

“Sao em lại mặc mỏng như vậy, không lạnh sao?”

Kết quả, cô chạm vào cánh tay, cơn lạnh lẽo ập đến: “Thời tiết lạnh lẽo thế này, Dương Dịch Lạc, có phải em chán sống rồi không?”

Dương Dịch Lạc: “...” Hóa ra vừa nãy ở trên đường mọi người không chỉ thấy cô xinh đẹp, mà còn vì cô mặc một chiếc váy mùa hè giữa trời đông giá rét ra ngoài.

Chẳng trách dọc đường đi cô đều cảm thấy mọi người là lạ.

“Không lạnh lắm.” Nói xong, cô rùng mình.

Vừa nãy đi trên đường trong lòng cô đều suy nghĩ đến Phó Bác Nhất, nên cô thật sự không cảm thấy lạnh.

“Sao em lại ra ngoài rồi?” Phó Bác Nhất cởi áo khoác phao của mình cho cô mặc, cách biệt chiều cao quá lớn, áo khoác Phó Bác Nhất mặc trên đầu gối một chút, nhưng đến khi Dương Dịch Lạc mặc thì nó lại dài đến mắt cá chân.

“Ấm áp ghê.” Cô nói giống như quần áo cũng là con người vậy.

“Quả nhiên là đồ ngốc mà.”

Dương Dịch Lạc cười vui vẻ hơn: “Phó Bác Nhất, lần trước anh ỷ vào việc em không hiểu Dược lý mà mắng em, sao giờ anh lại không uyển chuyển như thế nữa vậy?”

“Em ngốc quá rồi, nói uyển chuyển quá, anh sợ em nghe không hiểu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK