Cô cầm điện thoại bắt đầu quậy phá. Cô tìm kiếm meme, là một người cầm tấm bảng, vẻ mặt vô cùng tức giận, bên trên tấm bảng có viết chữ “vô sỉ”. Cô gửi liên tiếp mấy cái, nhiều đến mức điện thoại cô cũng không phản ứng kịp. Lúc này, tâm trạng của Dương Dịch Lạc mới miễn cưỡng tốt hơn một chút.
Rõ ràng biết đó là giả, nhưng cô vẫn không kìm được mà nhớ lại. Cô gửi tin nói đàn chị là mấy bữa nay cô mệt nên không chạy nữa. Đàn chị liên tục nói làm phiền cô rồi, đợi đến lễ quốc khánh sẽ mời cô ăn bữa cơm.
Cô suy nghĩ một lúc, vẫn muốn hỏi hồ nước ở học viện y học kia thực sự có người chết đuối thật không.
[Dương Dịch Lạc: Đàn chị, hồ nước ở học viện y học kia thật sự có người chết đuối à?]
[Đàn chị: Hồ nước nào cơ?]
[Dương Dịch Lạc: Đường tới học viện chỉ có mỗi bức tường cách ngăn?]
[Đàn chị: [Ngạc nhiên.jpg] Sao em lại đi đến đó vậy?]
[Dương Dịch Lạc: Hôm nay điểm bắt buộc phải ngang qua nằm ở đó, cho nên em mới đi.]
[Đàn chị: Lẽ nào em không biết là có thể lựa chọn lại sao? Chỉ cần không chạy, em thoát ra rồi lựa chọn điểm bắt buộc khác.]
[Dương Dịch Lạc: [Chấn động.jpg] Còn có thể như vậy sao? Lẽ nào có người bị chết đuối ở đó thật ạ?]
[Đàn chị: Nghe khóa trước nói có người chết đuối thật. Đừng thấy nó không lớn, nhưng nước rất sâu. Bởi vì chuyện này mà đã xây lên rồi.]
[Dương Dịch Lạc: …]
[Đàn chị: Nhưng sao em biết được, người bình thường đều không biết nơi đó từng có người chết đuối đâu.]
Không biết tại sao, bản năng Dương Dịch Lạc lại không muốn để người khác biết đây là Phó Bác Nhất nói, giống như đây là bí mật của riêng hai người vậy.
[Dương Dịch Lạc: Hôm nay em chạy đến đấy có nghe người khác nói đến ạ.]
[Đàn chị: Cho nên em không chạy nữa.]
[Dương Dịch Lạc: [Biết thì đừng nói ra, chúng ta vẫn là bạn bè tốt.jpg]]
“Cho nên việc này là thật rồi? Có điều, anh ấy cũng không nên nói những lời đó trong tình cảnh đấy chứ? Rõ ràng là muốn mình sợ mà.”
Lâm Hành Tịnh: “Dịch Lạc, cậu đang lẩm bẩm gì thế, mau ngủ đi. Ngày mai còn phải dậy sớm đấy.”
“Ừ, được, tớ ngủ ngay đây.”
Trong màn đêm đen có một đôi mắt vô cùng sáng rõ. Dương Dịch Lạc càng nghĩ càng không ngủ được. Cô cầm lấy điện thoại, gửi một chuỗi meme cho tên đầu sỏ.
Nếu hỏi vì sao cô biết được phương thức liên lạc của Phó Bác Nhất, thì chính là dũng cảm, da mặt dày.
Cô cũng không hiểu được vì sao bản thân lại to gan đi xin của đối phương như vậy, không hề suy xét đến việc đối phương sẽ từ chối.
Khi buổi tiệc sắp kết thúc, hai người vẫn còn nhiều chuyện để nói. Được thôi, bây giờ nghĩ lại có thể chỉ mình cô thấy vậy, nhưng cuối cùng cô vẫn lấy hết can đảm để nói: “Chúng ta kết bạn Wechat nhé, đều là đồng hương với nhau, trở về ít nhiều gì cũng có liên lạc.”
Đối phương chắc không thể ngờ được cô sẽ hỏi như vậy, anh ngẩn người một lúc nhưng vẫn lấy điện thoại ra.
Có lẽ vì có quá nhiều người hỏi Wechat của anh nên phản xạ theo bản năng chăng. Dương Dịch Lạc tự an ủi mình.
Phó Bác Nhất đang làm bài tập thì điện thoại liên tục chớp nháy, nhìn thấy đối phương mắng chửi mình, tâm trạng vui vẻ hiếm có không thể nào kìm nén được, anh cũng không úp điện thoại đi, chỉ chăm chú nhìn vẻ mặt tức giận của hình người kia liên tục xuất hiện. Phó Bác Nhất dường như có thể cảm nhận được sự tức giận của Dương Dịch Lạc thông qua hình người này.
Anh lặng lẽ cười, đợi anh quay đầu đi, liếc nhìn bản thân qua tấm gương thì hơi ngẩn ra. Anh tựa như có chút chán ghét gì đó, bèn úp tấm gương xuống.
Dạo này anh có vẻ không bình thường cho lắm, không phải là lần đầu tiên gặp mặt, mà còn có cả lúc nãy, anh vậy mà lại đi trêu chọc Dương Dịch Lạc. Anh trở nên rảnh rỗi như vậy từ khi nào thế.
Lần đầu tiên gặp mặt, có khi nào anh nói nhiều như vậy đâu, đã vậy mắt còn nhìn chằm chằm vào phía đối diện. Hiện giờ, ngay cả đối phương gửi tin nhắn đến anh cũng cảm thấy vui sướng.
Phó Bác Nhất, mày thật sự xứng đáng có được nó sao?
Từ buổi tối bị Phó Bác Nhất dọa sợ, mấy bữa nay Dương Dịch Lạc đều đi trễ về sớm, chỉ sợ sẽ gặp lại anh. May thay, trường học nói lớn không lớn, nói nhỏ thì muốn trốn một người cũng vẫn được.
Cuối cùng, buổi dạy cho sinh viên mới nhập học trong ba ngày đã kết thúc rồi. Mới sáng sớm, Dương Dịch Lạc đã thu dọn đồ đạc xong xuôi.
Bởi vì vé xe ngày mười một quá khó mua, thế là các cô cắn răng mua một vé máy bay. Khi học tiết cuối cùng, vali đã được đặt ở trước cửa lớp. Giáo viên vừa nói tan học, cô và Thường Lam là người đầu tiên lao ra ngoài.
Cô đẩy vali, bước đi thật nhanh. Cô hận không thể mọc cánh bay đi. Ban đầu khi cô điền nguyện vọng, lòng thầm nghĩ rằng có thể đi bao xa thì đi. Nhưng hiện giờ chỉ mới rời khỏi nhà hơn một tháng, mà giống như bản thân lâu rồi chưa về nhà vậy.
Cô đã đặt vé máy bay, bởi vì vẫn còn tiết học, cô sợ không đến kịp giờ nên sáng sớm đã đặt xe taxi. Vừa ra khỏi cổng trường, quả nhiên trông thấy một chiếc xe màu đỏ chói mắt: “Thường Lam, chiếc này nè, mau lên.”
“Đến đây.”
Hai người nhanh chóng bỏ vali, ngồi lên xe. Cho đến hiện tại cô mới cảm thấy bản thân sắp về nhà thật rồi.
“Chú tài xế, bọn cháu có chuyến bay lúc bảy giờ rưỡi, làm phiền chú lái nhanh một chút ạ, sắp trễ rồi.” Khi thấy thời gian ngày càng đến gần, Dương Dịch Lạc nôn nóng.
Phó Bác Nhất đang ở trước cổng trường đợi bạn cùng phòng, trông thấy hai người vội vội vàng vàng ngồi lên xe thì ngẩn người, còn chưa đợi anh lên tiếng, Dương Dịch Lạc đã giục anh lái nhanh lên.
Phó Bác Nhất cười bất lực, không ngờ hai người này lại ngờ nghệch như thế. Máy bay bảy giờ rưỡi, hiện giờ đã sắp sáu giờ rồi. Phó Bác Nhất thấy hai người vội vàng, nên tốt bụng làm tài xế taxi lần này.
“Ừ, ở đây gần sân bay, không trễ được. Xin hãy thắt chặt dây an toàn.” Giọng nói trẻ trung và quyến rũ từ phía đầu xe truyền tới.
Dương Dịch Lạc ngồi ở phía sau nghe thấy giọng nói này bỗng cảm thấy quen thuộc, cô khều Thường Lam: “Cậu có cảm thấy giọng nói này nghe quen quen không?”
Thường Lam vừa mới để xong túi xách trong tay, tùy tiện nói: “Dịch Lạc, đam mê giọng nói không được đâu đó, thông thường thì…” Thường Lam còn chưa nói xong, chỉ cảm thấy cả người cô ấy đơ cứng, lắp bắp: “Đàn… đàn anh.”
“Cậu quen à?”
Bởi vì hai người quá nôn nóng về nhà nên không hề chú ý đến người phía trước. Lúc này ngẩng đầu lên thì ngẩn cả người.
Vào lúc này, giọng nói vui vẻ của Dương Dịch Lạc vang lên, cô đã có dự đoán trong lòng, nhận điện thoại: “A lô, ai vậy ạ?”
“Cho hỏi là cô Dương Dịch Lạc phải không ạ? Cô đang ở đâu vậy? Tôi đợi nửa ngày cũng không thấy cô lên xe.”
Dương Dịch Lạc và Thường Lam nhìn nhau, nhỏ giọng xin lỗi người kia: “Thật xin lỗi, xin lỗi ạ, hình như vừa nãy bọn cháu lên nhầm xe rồi.”
Mặc dù cô rất cố gắng hạ thấp giọng, nhưng không gian trong xe cũng chỉ có nhiêu lớn. Bên trong không gian kín, giọng nói của cô vô cùng rõ ràng.
Không có gì bất ngờ, phía trước có tiếng cười truyền đến.
Thường Lam: “Thật ngại quá. Đàn anh, giờ bọn em mới phát hiện mình lên nhầm xe rồi. Cũng may anh không có đuổi bọn em xuống.”
Anh cười nói: “Không sao.”
Nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, Dương Dịch Lạc không vui. Chẳng phải anh đang cười nhạo bọn họ sao? Hôm nay nhiều xe như thế, cũng khó tránh nhận nhầm xe mà.
Thường Lam không hề để ý đến vẻ mặt u ám của Dương Dịch Lạc, cả người hận không thể bò về phía trước, giọng nói dịu dàng: “Đàn anh, đây là xe của anh ư!” Cô ấy vừa hỏi vừa lấy điện thoại chụp lại, dường như người vừa nãy ở bên ngoài chê bai không phải cô ấy vậy.
Dương Dịch Lạc ngẩng đầu nhìn người phía trước đang nghiêm túc lái xe, nhớ đến bản thân dạo này vì trò đùa của anh mà mỗi ngày đều phải đi muộn về sớm, chỉ sợ sẽ gặp ma. Cô trở nên u uất, không biết đang giận mình hay giận anh nữa.
Thường Lam chẳng đợi người kia trả lời: “Đàn anh, anh chuẩn bị lái xe về nhà sao?”
“Không phải.”
“Không về nhà ạ?” Anh có chút lạnh lùng nhưng Thường Lam cũng không để ý, tiếp tục hỏi.
“Ừ, dạo này hơi bận.”
Thời gian tiếp theo đều là giọng nói choe chóe của Thường Lam, cô ấy cũng không quan tâm Phó Bác Nhất có trả lời hay không, cả người giống như hạt đậu vậy, bắt đầu kể hết về cuộc sống sinh viên trong một tháng này.
Dương Dịch Lạc cũng hơi cạn lời. Đừng thấy Thường Lam trông rất hoạt bát, nhưng thực ra cô ấy là một người rất dễ xấu hổ, không dám bắt chuyện với người khác. Thế mà lại trông thân thiết với Phó Bác Nhất, nói hết chuyện trên trời dưới đất.
Dương Dịch Lạc thấy cô ấy càng nói càng kích động, nhịn không được mà kéo tay áo cô ấy. Thường Lam chẳng phản ứng, cô đành phải nói: “Thường Lam, đừng tìm chủ đề nói chuyện với đàn anh nữa. Hôm nay xe cộ nhiều, để anh ấy tập trung lái xe đi.”
“Được, được, an toàn là quan trọng nhất mà.”
Thường Lam không nói chuyện nữa, bầu không khí trở nên yên tĩnh. Dương Dịch Lạc nghĩ đến bản thân không dám bước ra ngoài mấy bữa nay bởi vì sợ hãi, lòng khó tránh cảm thấy tức giận. Khi nhìn thấy người này, cơn giận không trút được thực sự rất khó chịu. Thế là, ngay cả “đàn anh” cô cũng không gọi nữa, mà gọi thẳng họ tên anh: “Phó Bác Nhất, anh không cảm thấy anh nên nói tiếng xin lỗi với em sao?”
“Cái gì?” Phó Bác Nhất hỏi theo thói quen, sau đó như đã phản ứng lại, bèn nhìn khuôn mặt hệt như bánh bao ở phía sau thông qua gương chiếu hậu, cười nói: “Xin lỗi, khi đó anh không nghĩ là em sẽ sợ đến như vậy!”
Anh cũng không ngờ một câu nói tùy tiện khi đó của mình sẽ dọa cô sợ thật. Anh nghe Trịnh Lỗi nói mấy bữa nay chưa đến trưa cô sẽ không ra ngoài, trời chưa tối thì đã vội về ký túc xá, người khác có gọi thế nào cô cũng không ra.
Sau khi biết những chuyện này, Phó Bác Nhất mới biết trò đùa tùy tiện của mình đã mang đến phiền phức lớn cho người khác.
“Thật sự xin lỗi, khi đó anh quá manh động rồi, rất xin lỗi em.” Không còn là giọng điệu ban nãy nữa, lần này là anh thật lòng xin lỗi.
Một câu nói mà xin lỗi tận hai ba lần, làm cho Dương Dịch Lạc không biết nên làm thế nào.
“À thì, cũng không có gì cả. Thực ra, lúc ở nhà em đã nhát gan rồi, anh cũng không cần cảm thấy áy náy đâu, em tha thứ cho anh rồi.” Ánh mắt của cô không biết nhìn về hướng nào, lắp bắp nói.
Thường Lam ở bên cạnh cứ túm lấy tay áo của cô, trừng mắt nhìn cô. “Nam thần” đã hạ giọng như thế rồi, cậu còn không mau tha thứ à.
Đúng vậy, chỉ mới một chốc thời gian, Thường Lam đã thăng cấp cho anh trở thành “nam thần” đời này của cô ấy rồi.
Thường Lam nói nhỏ bên tai cô: “Giữa cậu và nam thần xảy ra chuyện gì mà tớ không biết à!”
“Không có gì cả, chỉ là lần trước tình cờ gặp mặt, hết hồn thôi.”
“Đây chính là nguyên nhân mấy hôm nay cậu không ra khỏi cửa à. Vậy cậu cũng nhát gan quá rồi đó!”
“Ừ, cho nên sau này cậu phải bảo vệ cho tớ thật tốt đấy.” Cô trêu đùa.
Trong lúc nói chuyện, xe đã lái vào sân bay. Dương Dịch Lạc nhìn thời gian, từ lúc xuất phát đến sân bay cũng chỉ mới hai mươi phút. Điều quan trọng là cô ngồi trên xe không hề cảm nhận được tốc độ xe lại nhanh như thế. Sau khi Phó Bác Nhất đậu xe xong, bèn giúp hai người lấy vali xuống.
Phó Bác Nhất lại lên xe, lấy bánh kem mình mua ở ghế lái phụ đưa cho Dương Dịch Lạc, nói: “Cho em nè, quà xin lỗi.”
“Hả!”
Dương Dịch Lạc còn chưa trả lời, anh đã rời đi, chỉ để lại cô và Thường Lam nhìn nhau!
“Đàn anh, anh ấy thân thiện như vậy sao?”
Dương Dịch Lạc cười gượng hai tiếng: “Tớ thấy phải đấy!”
Thường Lam lại nhìn cô: “Chắc do tớ và anh ấy là đồng hương!”
Trịnh Lỗi đứng ở cổng trường mãi chẳng thấy Phó Bác Nhất đâu: “Kỳ lạ, chẳng phải vừa nãy cậu ấy nói với tớ đã đến rồi sao? Mà tớ nhìn cả một vòng cũng không thấy người đâu, trước giờ có thấy cậu ấy như vậy bao giờ?” Cậu ấy vỗ vai Chung Phàm, đưa điện thoại cho đối phương: “Cậu nhìn đi, có phải tớ nhìn sai giờ rồi không?”
Chung Phàm nhận lấy, nghiêm túc nhìn: “Đâu có sai!”
Hai người đang nói chuyện, bỗng có tiếng kèn xe vang lên. Mấy người lấy lại tinh thần, hậm hừ nói: “Cậu đi đâu thế? Bọn tớ đợi ở đây cả nửa ngày, phơi thành cá khô luôn rồi nè.”
Trịnh Lỗi lên xe trước, nhìn hồi lâu cũng không thấy bánh kem mà mình nhớ nhung: “Bánh kem của tớ đâu?”
Phó Bác Nhất không hề cảm thấy áy náy: “Tặng người ta rồi.”
“Hôm nay là sinh nhật tớ, cậu lại mang bánh sinh nhật của tớ tặng cho người khác á?”
“Ừ.”
“Phó Bác Nhất, cậu còn là người không? Tớ muốn quyết một trận sống mãi với cậu!”