Phó Bác Nhất ngồi bên dưới chăm chú nhìn tờ giấy ghi thời gian biểu diễn, còn một tiết mục nữa sẽ đến lượt Dương Dịch Lạc biểu diễn.
Anh không cố ý đi nghe ngóng Dương Dịch Lạc hát bài gì, bởi vì cô nói sẽ mang đến bất ngờ cho anh, Phó Bác Nhất từ từ chờ mong, từ lúc bắt đầu đã mong ngóng rồi. Thời gian càng đến gần buổi biểu diễn thì anh càng vui mừng.
Giờ đây, cuối cùng anh đã hiểu được cảm nhận của hoàng tử bé rồi!
Thời gian càng đến gần càng vui mừng.
Cô sẽ hát bài gì đây? Khi cô đứng ở trên sân khấu nhất định sẽ vô cùng sáng chói, thu hút ánh nhìn của mọi người nhỉ!
Dù gì vừa nãy khi cô xuất hiện đã cướp mất tâm trí của anh rồi.
Cô mặc một chiếc váy công chúa, để lộ ra đôi chân thon dài, đứng dưới gốc cây, cười rạng rỡ với anh. Trông cô thật xinh đẹp, thật chói mắt biết mấy. Có một khoảnh khắc Phó Bác Nhất cảm thấy cô còn ấm áp hơn cả mặt trời treo trên bầu trời nữa.
Giống như khi cô xuất hiện thì mắt anh chỉ còn thấy mỗi cô mà thôi.
Anh gõ ngón tay lên tờ giấy, một lần rồi lại một lần lướt qua tên của Dương Dịch Lạc, mỉm cười. Đến cả anh cũng không thể nói rõ vì sao chỉ một câu nói “hát riêng cho anh” của đối phương đã khiến anh vui như vậy.
Trước đây anh không hề phát hiện ra mình lại dễ vui vẻ đến thế.
Đúng vào lúc này, điện thoại trong túi bắt đầu rung lên, Phó Bác Nhất không muốn quan tâm nhưng lại sợ chuyện gấp gì đó.
Trong nhà thể dục tối mịt, anh khẽ động ngón tay, điện thoại phát sáng theo động tác của anh. Bởi vì mắt đã thích ứng với đêm tối nên Phó Bác Nhất khó chịu nheo mắt lại.
Anh nhìn cái tên xuất hiện trên màn hình, cau mày, một người bất ngờ - Phó Hoa.
Phó Bác Nhất không hề do dự, lập tức tắt điện thoại, chỉ nhìn mỗi tên này thôi thì trước mắt anh đã giống như có một tầng mây đen che phủ vậy, khiến tâm trạng vốn đang vui vẻ của anh giảm đi phân nửa.
Anh tắt điện thoại, nhanh chóng cho vào trong túi. Mắt không thấy, lòng không phiền!
Nhưng điện thoại trong túi vẫn rung liên tục, khiến anh rất bực dọc.
Cuốc điện thoại này vậy mà không phải Phó Hoa.
Anh nghe điện thoại, hỏi: “Hà Mộng, có chuyện gì thế?”
“Anh Bác Nhất, anh đang ở đâu thế!” Trong lúc nói chuyện, giọng nói cô ta đã nghẹn ngào: “Bà nội Phó, bà nội Phó bị xe đụng rồi, anh mau đến đây đi.”
“Sao rồi? Em đừng hoàng, từ từ nói. Hiện giờ em đang ở đâu?”
Hà Mộng thút thít: “Ở, ở trường của tụi anh.”
Lúc này Phó Bác Nhất không màng đến việc hỏi cô ta tại sao lại đến trường của anh nữa: “Đừng sợ, xảy ra chuyện gì rồi?”
Nghe thấy giọng nói của Phó Bác Nhất, lòng của Hà Mộng mới dần bình tĩnh lại, kìm nén tiếng khóc: “Bà nội Phó xảy ra chuyện rồi ạ.”
“Hiện giờ em đang ở đâu? Bên cạnh em có thể nhìn thấy tòa kiến trúc nào nổi bật không?”
Hà Mộng nén tiếng khóc: “Có một tòa nhà khoảng ba bốn tầng.”
“Em lại gần nhìn xem bên trên có chữ không?”
Hà Mộng làm theo lời anh, đi tới cửa chính: “Bên trên có tiếng âm nhạc truyền đến, hình như là nhà thể dục.”
“Được, em đứng ở trước cửa đi, anh tới ngay.”
Bởi vì đang biểu diễn nên cửa chính nhà thể dục đóng chặt, tất cả mọi người đều phải đi từ cửa hông ra ngoài. Phó Bác Nhất tốn rất nhiều sức mới có thể đi tới cửa, vừa đến nơi liền nghe thấy tiếng người dẫn chương trình nói: “Tiếp theo xin mời Dương Dịch Lạc mang đến tiết mục “Từ khi gặp anh” cho chúng ta.”
Bên tai không ngừng truyền đến giọng nói đùa giỡn của người dẫn chương trình: “Tân sinh viên của khóa này quả nhiên rất lợi hại, rõ ràng có thể dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm, nhưng lại cứ phải dựa vào tài năng…”
Anh bỗng dừng bước, nhưng rồi vẫn đi ra ngoài.
Hà Mộng không hề ngoan ngoãn nghe lời đứng trước cửa nhà thể dục, nên Phó Bác Nhất mất chút thời gian mới tìm được cô ta.
“Anh Bác Nhất, cuối cùng anh đã đến rồi.” Trông thấy Phó Bác Nhất, cuối cùng cô ta đã tìm được chỗ dựa, bèn lao thẳng lên người anh. Lần đầu đến nơi xa lạ, vốn dĩ Hà Mộng rất căng thẳng, kết quả vừa mới vào khuôn viên trường chưa bao lâu, bà nội Phó đã bị xe đụng rồi, cho nên cô ra rất sợ hãi.
CÔ ta sợ hãi lúc trở về sẽ bị mẹ mắng. Tuy rằng bà nội Phó nhờ cô ta dẫn tới đây, nhưng nếu như bà nội Phó có mệnh hệ gì thì phải làm sao đây!
“Được rồi, được rồi. Không sao nữa, có gì từ từ nói, từ từ nói.” Phó Bác Nhất nhỏ giọng an ủi, chắc chắn là cô ta bị dọa sợ rồi.
Vừa hay cảnh này bị Dương Dịch Lạc đang hồn bay phách lạc đi ra trông thấy.
Cô nhìn thấy Phó Bác Nhất vỗ nhẹ lên lưng đối phương để an ủi, trông thấy anh nói nhỏ gì đó, cuối cùng cô gái trong lòng cũng đã ngừng khóc.
Cô còn nhìn thấy Phó Bác Nhất nắm tay cô gái, từ từ đi trong khuôn viên trường.
Họ muốn đi đâu? Trời đã sắp tối rồi, trai đơn gái chiếc muốn đi ra ngoài trường làm gì?
Dạo gần đây cô liên tục theo đuổi đối phương hệt như một đứa ngốc, có phải cô giống như con kiến bị anh chơi đùa trong lòng bàn tay không?
Có phải anh đang cười nhạo cô không?
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng chịu ấm ức như vậy bao giờ. Mặc dù cô không phải người vô cùng xinh đẹp, nhưng cũng thường xuyên được người ta theo đuổi.
Cô cũng là người có lòng tự tôn, sao có thể chịu nỗi nhục như vậy được!
Anh được chào đón, nhưng cô cũng đâu tệ! Thế giới to lớn như vậy, việc gì phải quấn mãi mình anh chứ.
Đâu phải cô không có người theo đuổi, chẳng phải vừa nãy còn có người tặng hoa cho cô sao? Còn là hoa hồng nữa!
Khi kết thúc lễ kỷ niệm trường, cũng đã mười giờ tối rồi. Đám Thường Lam xem biểu diễn xong, muốn đến hậu trường tìm Dương Dịch Lạc nhưng được thông báo cô biểu diễn xong đã đi về rồi.
Mấy người nhìn nhau, đều thấy khó hiểu.
“Chuyện gì vậy?” Thường Lam hỏi.
Những người khác đều lắc đầu.
Khi về đến phòng kí túc xá, Dương Dịch Lạc đã tắt đèn leo lên giường từ lâu.
Thường Lam thấy bầu không khí không bình thường, mấy người đều nín thở, đi tới đầu giường cô hỏi: “Sao thế? Lạc Lạc, ai bắt nạt cậu à?”
Dương Dịch Lạc gắng nhịn không khóc, nhưng giọng nói thì nghẹn ngào: “Không sao, chỉ là biểu diễn mệt quá thôi.”
“Lạc Lạc, cậu xoay qua đây nào.”
Dương Dịch Lạc giữ chăn chặt hơn: “Tớ không sao thật mà, các cậu đi ngủ hết đi!”
Lâm Hành Tịnh đi tới nói: “Có phải Phó Bác Nhất bắt nạt cậu không?”
“Không có.”
Những người khác đều đi tới bên giường, Thường Lam dùng sức kéo chăn, khuôn mặt đẫm nước mắt của Dương Dịch Lạc xuất hiện trước mặt bọn họ.
“Lạc Lạc, Phó Bác Nhất bắt nạt cậu thật à?”
Không nhắc anh còn đỡ, vừa nhắc đến anh là Dương Dịch Lạc khóc càng đáng thương hơn.
“Hu hu, anh ấy không thích tớ, lừa tớ. Thấy tớ mỗi ngày đều chạy theo đuôi anh ấy rất thú vị sao?”
Thường Lam tức giận nói: “Phải đó, anh ấy là hot boy của học viện y học thì đã sao? Chẳng phải cậu cũng là hot girl của học viện kế toán chúng ta ư?”
Lâm Tuyết: “Đúng đó, Lạc Lạc, cậu bị tổn thương rồi, nói bọn tớ nghe đã xảy ra chuyện gì đi nào.”
Ấm ức phải chịu cuối cùng cũng đã có nơi để phát tiết, Dương Dịch Lạc nói hết những tủi thân trong lòng, hệt như đập nước xả lũ vậy.
Cô vừa khóc vừa nói đầu đuôi mọi chuyện.
“Thật quá đáng, không ngờ Phó Bác Nhất lại là người đàn ông tồi như vậy. Thật biết giả vờ đấy.”
“Chúc anh ta cũng gặp phải người phụ nữ tồi, chơi đùa với tình cảm của anh ta.”
Mấy người trong phòng đều phụ họa theo, mắng Phó Bác Nhất một trận tơi tả. Dương Dịch Lạc ngừng khóc: “Cũng không cần độc ác vậy chứ!”
“Đã vậy rồi mà cậu còn hướng về anh ta nữa hả?”
“Không có.” Cô khịt mũi: “Tớ sẽ không thích anh ấy nữa.” Nói xong, cô lại giống như cổ vũ cho mình: “Sẽ không thích Phó Bác Nhất nữa.”
“Không sao đâu, Lạc Lạc. Cậu từ bỏ anh ta, rồi sẽ gặp được người tốt hơn thôi.”
“Ừ.”
Thường Lam: “Nhìn cái mặt khóc nhè của cậu kìa.” Nói xong, cô ấy lau nước mắt cho cô: “Mẹ ơi, Dương Dịch Lạc, sao mặt cậu lại nóng như vậy, có phải bệnh rồi không?”
Những người khác vội vàng đưa tay sờ, quả nhiên nhiệt độ cơ thể cao đến dọa người.
“Mau, mau đưa cậu ấy đến bệnh viện đi!”
Nhiệt độ cao! Ồ, mình quên mất rồi, mình còn đang sốt nữa, sao vừa nhìn thấy khung cảnh kia thì quên hết tất cả, lao về kí túc xá cơ chứ!
“Người đâu, Dương Dịch Lạc ngất rồi.”
“Gọi 120 đi, đừng vội!”
Đến bệnh viện, mấy người gần như bận rộn suốt một đêm, cuối cùng Dương Dịch Lạc đã hạ sốt.
Năm giờ sáng.
Dương Dịch Lạc: “Làm phiền các cậu rồi.”
Thường Lam: “Cậu lo mà chăm sóc tốt cho bản thân đi. Giờ là còn chưa yêu đương đã khiến mình thành như vậy rồi, ai đau lòng cho cậu đây.”
“Tớ biết rồi.”
“Các cậu mau về nghỉ ngơi đi, bận rộn cả một đêm rồi. Đợi tớ khỏi bệnh sẽ mời các cậu ăn một bữa.” Dương Dịch Lạc yếu ớt nói.
Lâm Tuyết: “Cậu đừng giày vò bọn tớ là tốt rồi. Lát nữa bọn tớ sẽ đi, cậu nghỉ ngơi xíu đi.”
“Ừ, cảm ơn các cậu.”
Đợi mọi người đi khỏi, Thường Lam hỏi: “Cậu từ bỏ Phó Bác Nhất thật à, không thích anh ấy nữa?”
Dương Dịch Lạc cúi đầu, nói một cách nặng nề: “Ừ, không thích nữa.”
Không thích nữa. Thích như vậy cực khổ quá rồi, mỗi ngày đều mong ngóng được gặp anh, thứ bản thân chờ mong nhất, nhưng người khác chỉ cần giơ ngón tay là có được.
Tim đau quá rồi!
***
Cùng lúc đó, trên diễn đàn của Hoa Trung, bỗng nhiên xuất hiện một tiêu đề đỏ rực, rất lớn:
#Chấn động! Nam thần của khoa báo chí vậy mà lại tặng hoa tươi cho đàn em năm nhất, đã vậy còn là hoa hồng. Là tình yêu? Hay là tình yêu đây?#
Trà sữa cứu mạng: “Tôi ở ngay hiện trường, hai người thật sự rất xứng đôi, không thể ngờ được năm nhất lại có một người đẹp như vậy.”
Đại Đầu Trư: “Phải đấy, hát cũng hay nữa.”
Chú vịt con trôi trên nước: “Các cậu không biết à? Cô ấy là ca sĩ trên mạng, có thể hát không hay được sao?”
Mãi mãi tuổi mười tám: “Woa, một người viết văn hay, một người hát hay, đều chuyên về nghệ thuật cả. Quả nhiên, trai xinh gái đẹp mãi mãi ở bên nhau mà.”
Ông đây đẹp trai nhất: “Đàn em trông thật xinh đẹp, đôi chân kia tuyệt đẹp.”
Thích ăn bánh bao sữa: “Người bên trên nói gì thế hả, thu lại suy nghĩ bẩn thỉu của cậu đi.”
Màu vàng thêm màu vàng: “Đúng đó.”
Chủ post: “Do mọi người chưa thấy thôi, khi đó hai người họ đứng cùng nhau quả thực vô cùng xứng đôi. [Ảnh.jpg] [Ảnh.jpg]... 9 tấm ảnh tặng mấy người nè.”
Tôi thích ăn thịt: “Á á, đẹp quá đi. Mọi người nhìn vẻ mặt xấu hổ của đàn em kìa, đỏ ửng cả một mảng.
Nếu như Dương Dịch Lạc ở đây, cô nhất định sẽ không kìm được mà nói: “Là tôi bị sốt, nhìn kiểu gì mà ra tôi xấu hổ vậy hả.”
Đẳng Đẳng Đẳng Đẳng: “Đợi đã, người này có phải lúc trước đã nói sẽ theo đuổi Phó Bác Nhất không?”
Wajiji: “Cho nên, học viện y học và học viện báo chí phải hai nam giành một nữ rồi sao?”
…
Chủ post: “Có kịch hay xem rồi.”
…
…