Cô có chút hối hận vì không mặc thêm chút quần áo nữa.
Cô rẽ vào một ngã rẽ, phía trước là con đường làm bằng xi măng, Kiều Sâm đang đứng bên cạnh cây long não. Rõ ràng đang là mùa đông, nhưng nó lại rất xanh tươi.
Người đứng dưới gốc cây mặc áo khoác màu đen, cơ thể thẳng tắp, rất nổi bật!
Có lẽ trong lúc chờ đợi anh ấy cảm thấy buồn chán nên đang hái lá trên cây để đùa nghịch.
Khi Dương Dịch Lạc nhìn qua, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cô vậy mà lại là thời gian cuối mùa hạ, Phó Bác Nhất đứng ở đó mỉm cười với cô.
Khoảnh khắc đó cô thực sự có cảm giác như xuyên thời gian và không gian vậy!
Thấy chưa, nhưng vậy thật không công bằng cho Kiều Sâm biết bao nhiêu. Từ đầu đến cuối, trong mắt cô không hề có vị trí dành cho anh ấy!
Không phải vì anh ấy không đủ ưu tú, không đủ tốt. Từ đầu đến cuối, có thể là do cô chưa từng quan sát kỹ đến anh ấy.
Khi cô vừa ra khỏi cửa, Kiều Sâm đã nhìn thấy cô, anh ấy bước nhanh về phía cô, vui vẻ nói: “Em đến rồi à? Đã khỏe hơn chút nào chưa?”
Dương Dịch Lạc hơi nghiêng người: “Đỡ hơn rồi ạ.”
Kiều Sâm lại nói: “Thật xinh đẹp, một trắng một đen rất hợp đấy chứ!”
Giờ đang là chiều chủ nhật, các sinh viên ngủ nguyên một ngày lần lượt ra ngoài tìm thức ăn, hai người một trắng một đen, khuôn mặt xuất sắc, còn là nhân vật nổi tiếng trên diễn đàn trường nên ai ai cũng dừng bước nhìn bọn họ.
Vừa mới đứng một lúc mà đã có mấy chục ánh mắt nhìn vào rồi. Kiều Sâm cũng chú ý đến chuyện này, cười nói: “Chúng ta mau đi thôi, anh không muốn ở đây làm khỉ cho bọn họ xem đâu.”
Dương Dịch Lạc cũng không chắc anh có nhìn thấy chuyện trên diễn đàn trường hay không, gật đầu đồng ý.
Kiều Sâm đi phía trước, Dương Dịch Lạc đi theo phía sau. Sáu giờ tối, tia nắng cuối cùng cũng đã biến mất, cả bầu trời là màu xanh, trong buổi tối mùa đông này trông nó rất đẹp.
Khắp nơi đều sáng rực, chỉ có chân trời là màu xanh đậm, giống như muốn nhấn chìm người ta vào đó vậy.
Kiều Sâm rất biết cách ăn nói, anh ấy biết hai người không thân quen, cũng không dò hỏi chủ đề liên quan đến cô, mà chỉ nói đến những chi tiết mà cô chưa từng để ý trong ngày lễ kỷ niệm trường.
“Khi lên sân khấu, An Dương căng thẳng đến mức liên tục đi vệ sinh. Đến lúc sắp lên rồi thì nhốt mình trong đó không chịu ra luôn. Vẫn là bọn anh dùng sức kéo cậu ấy ra đó.”
“An Dương? Em hoàn toàn không nhìn ra được.”
Anh ấy biểu diễn trước cô, khi đó còn gây nên cơn chấn rất lớn. Bốn người mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, trông trẻ tuổi xinh đẹp, động tác hất tung điện thoại tràn đầy sức mạnh và hóc môn nam tính.
“Em không nhìn ra được nha, trước khi lên sân khấu trông anh ấy rất bình tĩnh mà, không ngờ lại căng thẳng đến như vậy.”
“Em chỉ biết mỗi việc luyện tập thôi, còn biết được gì nữa chứ! An Dương còn thầm thích Từ Lỵ Lỵ nữa đó.”
Dương Dịch Lạc càng ngạc nhiên hơn: “Đàn chị?”
“Ừ.”
Dương Dịch Lạc khẽ cười: “Hóa ra em bỏ lỡ nhiều như vậy à.”
Người đang đi bên cạnh bỗng dừng lại, Dương Dịch Lạc quay đầu hỏi: “Anh sao thế?”
Hình như Kiều Sâm có một khoảnh khắc nào đó mất tập trung: “Dương Dịch Lạc, em không biết rằng lúc em cười lên trông rất đẹp sao?”
Những chi tiết mà trước đây không phát hiện thì hôm nay đều biểu hiện ra hết. Kiều Sâm luôn nhìn cô chăm chú, biết tâm trạng của cô không tốt, anh ấy sẽ nghĩ cách chọc cô vui.
Hình như Kiều Sâm thích cô thật, không phải cô suy diễn lung tung.
Dương Dịch Lạc quay đầu lại: “Đi thôi!”
Đi ven theo con đường trong khuôn viên trường, đi thẳng đến cổng trường. Trời đã sắp tối, chầm chậm che lấp bóng hình của hai người vào trong màn đêm. May mắn là trời đã tối, bằng không hai người họ không biết sẽ gây nên tiếng động lớn thế nào nữa.
Nhà hàng mà Kiều Sâm đặt ở bên ngoài, cách trường không xa lắm, là một nhà hàng chuyên món Hồ Nam được đánh giá rất cao. Dương Dịch Lạc và bạn cùng phòng từng đến đó ăn một lần, mùi vị không tệ.
“Em có ăn cay được không?”
Dương Dịch Lạc hơi khó hiểu: “Tại sao lại không thể chứ?”
Kiều Sâm không biết nên làm gì, sờ đầu: “Chẳng phải người ta thường nói người ca hát phải bảo vệ tốt cổ họng của mình sao?”
Dương Dịch Lạc phì cười: “Em có phải ca sĩ chuyên nghiệp đâu, thỉnh thoảng ăn một chút vẫn được. Chỉ cần nó không quá cay thì đều được hết.”
“Vậy thì tốt.”
Anh ấy chỉ tiệm trà sữa bên cạnh: “Anh muốn uống, em uống không?”
Dương Dịch Lạc gật đầu: “Cảm ơn anh, một ly nước cam.”
Khi Phó Bác Nhất từ bệnh viện trở về, anh bước xuống xe, vừa ngẩng đầu lên đã trông thấy Dương Dịch Lạc đứng cách đó không xa. Anh đang định gọi cô thì bỗng bên cạnh cô xuất hiện một người con trai mặc đồ đen, tay cầm hai ly trà sữa. Anh trông thấy Dương Dịch Lạc mỉm cười nhận lấy, hai người vừa nói vừa cười, rời đi.
Tay anh rủ xuống, ngay cả bàn tay siết chặt, móng tay cấu xước lòng bàn tay cũng không biết.
“Mày chính là đứa trẻ không ai cần, ai sẽ thích mày chứ.”
“Nếu không phải mày, sao con gái của bà chết được, đều tại mày.”
…
Bên tai anh lại xuất hiện giọng nói sắc bén như dao của Phó Hoa, không phải kim loại lạnh lẽo, mà hình như con dao này được lấy ra từ trong hầm băng ngàn năm vậy.
Vừa sắc vừa lạnh.
“Quý khách? Quý khách?”
“Hả?” Phó Bác Nhất trả lời.
“Đến nơi rồi, làm phiền anh đóng cửa xe lại. Tôi phải đi đón vị khách tiếp theo.”
Lúc này Phó Bác Nhất mới ra bản thân vẫn đang đứng trước cửa xe, còn nắm chặt tay nắm cửa. Phó Bác Nhất nói xin lỗi: “Thật ngại quá.”
Đợi xe đã đi xa, Phó Bác Nhất vẫn đang nhìn bóng lưng rời đi của Dương Dịch Lạc, nhưng rõ ràng bóng dáng cô đã khuất xa từ lâu.
Quả nhiên, cô vẫn giống như những người khác, chỉ là hứng thú nhất thời mà thôi.
Sau khi đến nơi, hai người tìm một bàn ăn hai người, Dương Dịch Lạc ngồi đối diện anh ấy. Bên cạnh là tấm kính một mặt, có thể nhìn rõ dòng người đông đúc bên ngoài cửa sổ.
Đèn nê-ông sặc sỡ sắc màu khiến mùa đông lạnh giá càng thêm nhộn nhịp. Người qua lại dưới lầu đông đúc, có các cặp tình nhân đang trêu đùa nhau, có người dẫn theo con nhỏ đi siêu thị, rất thú vị.
Cô không nghe thấy người bên dưới nói gì, nhưng từ động tác, vẻ mặt có thể đoán được tâm trạng lúc này của bọn họ.
Dương Dịch Lạc một tay cầm trà sữa, một tay chống cằm, nhìn rất chăm chú.
“Em có muốn ăn trước không?”
Dương Dịch Lạc không hề ngoảnh đầu lại: “Em không kén chọn, anh cứ chọn theo ý mình đi!”
Kiều Sâm nói: “Em dễ nuôi thật đấy.”
Kiều Sâm không hổ là chuyên ngành báo chí, một bữa ăn rất vui vẻ. Thậm chí, Dương Dịch Lạc cảm thấy bản thân không phải lần đầu tiên đi ăn cơm cùng anh ấy, mà giống như hai người đã ăn chung trăm ngàn lần rồi.
Sau khi ăn xong cũng chỉ mới hơn tám giờ. Kiều Sâm thanh toán: “Chúng ta ra ngoài đi dạo nhé.”
Cô biết anh có chuyện muốn nói với mình nên gật đầu.
Hai người đi trở lại con đường lúc tới đây. Khi mới tới thì trời vừa tối, có rất nhiều cửa hàng vẫn chưa mở cửa. Hiện giờ con đường vốn đã chật chội lại càng đông đúc những sạp hàng nhỏ.
Có chỗ bán đồ chơi, trang sức, thậm chí bên cạnh đã bắt đầu bán táo bình an rồi.
Lúc này Dương Dịch Lạc mới nhớ ra hiện tại đã giữa tháng mười hai rồi, thêm một tuần nữa sẽ đến lễ giáng sinh. Qua tết Tây thì bọn họ cách kỳ nghỉ đông không còn xa nữa rồi.
Cô cảm thấy dường như bản thân vừa mới đến mà học kỳ này đã sắp qua rồi.
Kiều Sâm không biết mua bó hoa ở đâu, có thể anh ấy đã sắp xếp xong từ trước.
Hai người đứng trên cây cầu đi bộ ở phía xa, nơi đây không phải trục đường chính đi đến trường học, ngày thường rất ít người đi lại. Kiều Sâm nói chuyện thẳng thắn, đôi mắt anh ấy trong suốt, bàn tay ôm hoa đang run lên:
“Thực ra chắc em đã biết hôm nay anh hẹn em đến đây vì điều gì rồi.”
Dương Dịch Lạc khẽ ừ một tiếng.
“Vậy anh nói thẳng nhé. Dương Dịch Lạc, anh thích em, em có thể làm bạn gái của anh chứ?”
Nghe thấy điều này, cô không hề ngạc nhiên. Trải qua vài tiếng tiếp xúc ngắn ngủi này, cô cũng hiểu được một chút về tính cách của Kiều Sâm.
Mọi người đều nói anh ấy tài giỏi, nhưng tích cách của anh ấy lại rất thẳng thắn, suy nghĩ rất ân cần chu đáo. Anh ấy biết cô hay hát nên đặc biệt hỏi cô có thể ăn cay hay không.
Dương Dịch Lạc hỏi: “Người ta đều nói anh tài giỏi, em còn tưởng rằng anh sẽ có khúc dạo đầu, chẳng hạn như đọc thơ gì đó chứ? Không ngờ anh lại thẳng thắn như vậy.
Kiều Sâm nghe vậy cũng không thấy buồn: “Mọi người đều biết nói chuyện lãng mạn, thiếu anh cũng chẳng sao cả. Điều hiếm có là dám thừa nhận thích một người, làm sao để thể hiện rõ niềm thích của người này đối với người còn lại.”
“Anh rất chắc chắn mình thích em, muốn em làm bạn gái của anh.”
Đúng vậy. Điều hiếm có là dám thừa nhận thích một người. Có bao nhiêu cuộc tình dù yêu nhưng không có được, đều bại ở hai chữ “dũng cảm” này.
Tiếng động cơ xe hơi phía dưới truyền đến, cùng lúc đó là tiếng cười vui vẻ của mọi người. Ở một cây cầu đi bộ cách đây không xa, tiếng loa kêu gọi khách hàng của những cửa hàng vang đội: Đến đây xem đi nè…
Gió đang thổi vù vù, Dương Dịch Lạc quấn chặt khăn quàng cổ, nhìn chằm chằm mũi chân của mình, giọng nói như được truyền tới từ trong lớp khăn quàng cổ dày cộm vậy.
“Đàn anh Kiều, con người của anh thực sự rất tốt, hài hước thú vị, cũng rất đẹp trai.”
Dương Dịch Lạc còn chưa nói hết đã bị Kiều Sâm cắt ngang: “Thôi, được rồi, đừng phát thẻ người tốt cho anh nữa. Em đừng từ chối anh vội, có được không?”
“Chúng ta chỉ mới quen biết được mấy tuần, chờ khi nào thân thiết hơn một chút nữa rồi em nói cho anh biết đáp án, được chứ?”
Nhất thời Dương Dịch Lạc không biết nên nói gì, bầu không khí có chút ngượng ngùng, nhưng hình như Kiều Sâm không cho là vậy.
“Trời không còn sớm nữa, chúng ta về thôi.”
“Ừ.”
Trên đường trở về, anh ấy không hề nói đến chủ đề kia nữa, giống như chưa từng nhắc tới vậy. Kiều Sâm là một người rất dễ thả lỏng, nếu như không vì chuyện này, Dương Dịch Lạc nghĩ cô và anh ấy sẽ trở thành người bạn rất tốt của nhau.
Kiều Sâm đưa cô về đến dưới lầu ký túc xá, Dương Dịch Lạc đứng trước cửa vẫy tay với anh ấy: “Hôm nay cảm ơn anh nhé.”
Kiều Sâm: “Sao có thể để em cảm ơn anh được, anh nên cảm ơn em mới đúng. Cảm ơn vì em đã đến. Mau lên đi, bên dưới lạnh lắm.”
Dương Dịch Lạc: “Vậy anh về sớm đi nha. Bye bye.”
“Bye bye.”
Không ai chú ý đến vẫn còn một người đang đứng dưới cây long não bên cạnh bồn hoa. Phó Bác Nhất nhìn Kiều Sâm ngân nga rời đi, mới bước ra khỏi bóng tối.
Cô gái kia đi sát bên cạnh anh ấy. Hai người một đen một trắng, trai xinh gái đẹp, trông rất xứng đôi.
Chỉ đứng ở đó một lúc, hai người đã cười mấy lần. Không giống như lúc ở bên cạnh anh, luôn là cô nói không ngừng nghỉ, còn anh thì hệt như gỗ mục, nhìn một cách lạnh lùng.
Phó Bác Nhất ngây người, anh biết rõ nhìn một lần thì lòng sẽ khó chịu một phần, nhưng vẫn không nhịn được mà nhìn cô, đi nghe họ nói chuyện. Đến cả bản thân anh cũng không thể hiểu được tại sao phải đứng mấy tiếng đồng hồ trong thời tiết lạnh lẽo như vậy.
Bắt đầu từ hôm qua, điện thoại anh đã không còn nhận được tin nhắn của Dương Dịch Lạc nữa, có lẽ sau này cũng vậy.
Phải biết rằng, trước đây cô uống một ly nước đều sẽ gửi qua cho anh.
Những điểm đỏ khắp màn hình cuối cùng sẽ không còn nữa.