Khi tôi lơ mơ khoác áo choàng vào, Luke đã tắm xong và đang mặc bộ đồ “cuối tuần thoải mái” trong khi thật ra thì anh sắp sửa dành cả dịp cuối tuần ở phòng làm việc.
“Đêm qua mấy giờ anh xong?” tôi nói, giọng khàn khàn như ống bơ gỉ.
“Muộn lắm.” Luke lắc lắc đầu. “Một khi đã bắt đầu thảo luận thì bọn anh không thể ngừng được. Jess có bao nhiêu là ý tưởng.”
“Ừ!” tôi cố ra vẻ nhiệt
“Em biết không, anh đã hiểu sai chị ấy,” anh nói thêm, buộc chặt dây giày. “Chị gái em có rất nhiều ưu điểm. Đêm qua chị ấy giúp bọn anh cực kỳ nhiều. Chị ấy chắc chắn là biết mọi thứ về máy tính.”
“Vậy sao?”
“Ừ, phải. Chị ấy thật vĩ đại!” Anh
ứng lên và hôn tôi. “Em nói đúng. Anh rất mừng vì em đã mời chị ấy đến nghỉ cuối tuần.”
“Em cũng vậy!” tôi nói, cố cười. “Bọn em cũng rất vui!”
Tôi lê chân vào bếp, Ịess đang ngồi chỗ bàn, mặc quần jeans và áo phông, tay cầm cốc nước.
Một bà tài giỏi huênh hoang. Tôi trông đợi sáng nay chị sẽ phân chia nguyên tử. Giữa những lần ngồi xuống-đứng lên.
“Chào buổi sáng,” chị nói.
“Chào buổi sáng!” tôi nói, dịu dàng hiếu khách nhất có thể.
Tối qua tôi đọc lại cuốn Bà chủ nhà duyên dáng và nó nói rằng ngay cả khi khách có làm bạn khó chịu bạn vẫn phải cư xử thật duyên dáng và lịch thiệp.
Rồi, tốt thôi. Mình có thể duyên dáng. Mình có thể lịch thiệp.
“Chị ngủ ngon không? Để em làm bữa sáng cho chị nhé!”
Tôi mở tủ lạnh và lấy ra nước cốt cam, nho, quất. Tôi thò tay vào khoang đựng bánh mì và kéo ra bánh mì, bánh sừng bò và bánh nướng xốp. Rồi tôi bắt đầu lục tung chạn lên lấy mứt. Ba loại mứt sang trọng là mứt cam, mứt dâu với sâm panh, mật ong đào… và Bỉ loại để phết lên bánh mì. Cuối cùng tôi lôi ra một loạt các loại cà phê và trà cao cấp để chị chọn. Đấy. Không ai có thể nói tôi không phục vụ khách của tôi được một bữa sáng tử tế.
Tôi để ý rằng Jess đang quan sát mọi cử động của tôi, và khi quay lại tôi thấy nét mặt chị thật lạ lùng.
“Sao vậy,” tôi nói. “Có chuyện gì à?”
“Không có gì,” chị gượng gạo nói. Chị gấp nhỏ khăn ăn lại. “Luke đã nói với chị đêm qua. Về... vấn đề của em.”
“Cái gì của em?”
“Chuyện tiêu xài của em.”
Tôi cố giấu sự hụt hẫng. Anh ấy sao? Thật sao?
“Em chẳng có vấn đề gì cả,” tôi nói, toét miệng cười với chị. “Anh ấy chỉ nói quá lên thôi.”
“Luke nói em đang thắt chặt chi tiêu.” Trông Jess rất lo lắng. “Nghe như chuyện tiền bạc với em hiện đang hơi eo hẹp.”
“Đúng thế,” tôi nói, bông đùa. Không phải chuyện của chị, tôi nghĩ. Tôi không thể tin được rằng Luke lại tông tốc kể mọi chuyện với chị.
“Thế... làm sao em lại có thể mua cà phê cao cấp thế kia, cả mứt dâu với sâm panh nữa?” chị ra hiệu về phía đống đồ ăn trên bàn.
“Tằn tiện những thứ có thể,” tôi nói trơn như bôi mỡ. “Ưu tiên những thứ cần mua. Nếu chị tiết kiệm không mua vài thứ thì sẽ có tiền mua những thứ khác. Đó là nguyên tắc đầu tiên của quản lý tài chính - Hồi em học ở trường đào tạo phòng viên tài chính,” tôi nói thêm.
OK, hơi bịa một chút. Tôi không học trường phóng viên tài chính.
“Thế... em đang tiết kiệm không mua những thứ gì?” Jess nói, nhíu mày. “Chị không thấy bất cứ thứ gì trong căn bếp này mà lại không phải được mua về từ Fortnum hay Harrods.”
Tôi đang định bực mình bật lại thì nhận ra là chị có thể đã đúng. Tôi chỉ định khuân về một chút đồ ăn từ Siêu thị Thực phẩm Harrods sau khi bắt đầu kiếm được tiền từ eBay. Nhưng sau đó Harrods đúng là một cửa hàng đủ tiêu chuẩn một cách hoàn hảo.
“Chồng em thích mức sống cao,” tôi cả quyết nói, mở lọ mứt cam.
“Nhưng em có thể có mức sống đó với ít tiền hơn.” Jess nói, rướn người về phía trước, có vẻ rất quan tâm. “Em có thể tiết kiệm ở mọi nơi! Chị có thể tiết lộ cho em vài bí quyết.”
Bí quyết? Bí quyết của Jess á?
Chợt có tiếng chuông báo “pinh” một tiếng. Đến giờ rồi!
“Em đang nấu gì à?” Jess nói, bối rối.
“Ừm... không hẳn thế. Chị cứ tự nhiên nhé... Một phút nữa em quay lại ngay...”
Tôi vội vàng vào phòng làm việc rồi bật máy tính lên. Vụ đấu giá chiếc áo kiểu cổ điển màu cam chỉ còn năm phút nữa là hết hạn, và tôi sắp mua được nó đến nơi rồi. Tôi sốt ruột nhịp nhịp móng tay xuống bàn, và ngay khi màn hình sáng rõ tôi đã mở ngay trang eBay lưu sẵn.
Biết ngay mà. Kittybeel 11 lại trả giá tiếp... £2
Cô ta nghĩ mình thông minh đây. Tốt thôi, nhận lấy này, kitty- beel11.
Tôi lấy cái đồng hồ bấm giờ của Luke ở trên bàn ra và đặt giờ là ba phút. Khi gần đến giờ tay tôi đã sẵn sàng trên bàn phím, y như một vận động viên điền kinh chỉ chờ hiệu lệnh là xuất phát.
OK. Một phút trước khi hết hạn trả giá. Tiến lên.
Nhanh nhất có thể, tôi gõ *@00,50.
Khỉ thật. Mình vừa gõ gì thế này? Xóa... gõ lại... £200,50.
Tôi bấm SEND và cửa sổ tiếp theo mở ra. Mã người dùng... Mật khẩu... Tôi gõ nhanh hết mức.
Hiện tại bạn là người trả giá cao nhất.
Mười phút trôi qua. Tim tôi nhảy tango trong lồng ngực. Lỡ có ai đang trả giá bây giờ thì sao?
Tôi điên cuồng click vào REFRESH.
“Em đang làm gì thế, Becky?” giọng Jess vang lên từ cửa ra vào. Khỉ gió.
“Không có gì!” tôi nói. “Sao chị không tự làm mấy lát bánh mì nướng thật ngon, trong khi em chỉ...”
Trang web lại đang hiện ra. Liệu mình... Liệu mình...
Chúc mừng! Bạn đã giành được món hàng!>
“Thế chứ!” tôi hét lên, không ngăn được mình nữa, và đấm vào không khí. “Có thế chứ! Mình có nó rồi!”
“Có cái gì cơ?” Jess đã đi vào phòng và nhìn qua vai tôi vào màn hình. “Có phải em không thế? Em đang thắt chặt chi tiêu và em đang mua một cái áo khoác với giá hai trăm bảng?”
“Không phải như chị nghĩ đâu!” tôi nói, bối rối trước nét mặt không đồng tình của chị. Tôi đứng dậy đóng cửa phòng làm việc rồi quay lại đối mặt chị.
“Nhìn này,” tôi nói, giữ giọng mình trầm hẳn xuống. “Không sao hết. Tất cả số tiền này là của em. Luke không hay biết gì đâu. Em đã bán hết mọi thứ bọn em mua hồi đi trăng mật - và em kiếm được một đống tiền! Một hôm em bán mười cái đồng hồ Tiffany và kiếm được hai nghìn bảng!” Tôi vênh cằm tự hào. “Vậy nên em có thể mua cái áo khoác này một cách dễ dàng.”
Nét mặt Jess vẫn không hề lay chuyển.
“Lẽ ra em nên gửi số tiền đó vào một tài khoản tiết kiệm lãi suất cao,” chị nói. “Hoặc dùng nó để trả nợ.”
Tôi kiềm chế ý muốn phản pháo đột ngột trào dâng.
“Vâng, ừm, em đã không làm thế,” tôi nói, cố làm giọng nhã nhặn. “Em đã mua một cái áo khoác.”
“Và Luke không ý kiến gì sao?” Jess chằm chằm nhìn tôi buộc tội.
“Anh ấy chẳng cần phải ý kiến ý cò gì hết! Chị Jess, chồng em là một người vô cùng bận rộn.”
“Tức là em nói dối cậu ta.”
“Mọi cuộc hôn nhân đều cần chút bí mật,” tôi điềm tĩnh đáp. “Đó là một thực tế mà ai cũng biết.”
Jess lắc đầu.
“Và đây cũng là cách em mua được tất cả đống mứt từ cửa hàng đắt đỏ Portnum ấy hả?” Chị ra hiệu về phía cái máy tính. “Chẳng lẽ em không thể trung thực được sao?”
Ôi lạy Chúa. Chẳng lẽ chị không hiểu gì sao?
“Jess... nghe em giải thích này,” tôi nhẹ nhàng nói. “Cuộc hôn nhân của bọn em là một thực thể sống phức tạp mà chỉ có hai bọn em mới thật sự hiểu được thôi. Em, một cách tự nhiên, biết rằng nên nói với Luke cái gì và không nên làm phiền anh bằng những chuyện vớ vẩn gì. Chị gọi là bản năng cũng được... gọi là sự chín chắn cũng được... hay là trí thông minh cảm xúc, nếu chị muốn.”
Jess nhìn tôi thăm dò trong vài phút.
“Thôi được, chị nghĩ là em cần được giúp đỡ,” cuối cùng chị nói.
“Em không hề cần giúp đỡ.” tôi đáp.
Tôi tắt máy tính, đẩy ghế ra sau rồi hiên ngang bước qua chị vào bếp. Luke đang pha một bình cà phê trong đó.
“Bữa sáng ngon không, anh yêu?” tôi nói to.
“Như mơ!” Luke nói. “Em đã mua mấy quả trứng chim cút đó ở đâu thế?”
“À... anh biết đấy...” tôi cười trìu mến với anh. “Em biết là anh thích chúng mà, nên em tìm mua vài quả.” Tôi ném một cái nhìn về phía Jess, người đang trợn mắt nhìn.
“Chúng ta cũng hết thịt xông khói rồi,” Luke nói. “Cả mấy thứ khác nữa. Anh đã viết ra cả rồi đấy.”
“OK,” tôi nói, đột nhiên nảy ra một ý. “Thật ra... Em sẽ đi mua mấy thứ đó sáng nay. Jess, chị không phiền nếu em làm vài việc vặt trong nhà chứ? Em không mong chị đi cùng, tất nhiên rồi,” tôi ngọt ngào đế thêm. “Em biết là chị ghét đi mua sắm thế nào.” Ơn giời phù hộ. Trốn được rồi.
“Không sao đâu,” Jess nói, lấy đầy một cốc nước từ vòi. “Chị rất vui được đi cùng em.”
Nụ cười đông cứng trên mặt tôi.
“Đến Harr... Đến siêu thị á? Nhưng sẽ chán lắm đấy. Xin chị đừng nghĩ là mình buộc phải làm thế.”
“Chị thích mà.” Jess nhìn tôi. “Nếu em không phiền.”
“Phiền ư?” tôi nói, nụ cười vẫn còn cứng ngắc. “Sao em lại phiền cơ chứ? Em đi chuẩn bị ngay đây.”
***
Khi ra đến sảnh tôi tức điên người. Chị ta nghĩ mình là ai mà nói rằng tôi cần được giúp đỡ cơ chứ?
Chị ấy mới là người cần giúp đỡ, cần hơn tôi. Cần được giúp để banh cái mồm đau khổ kia ra thành một nụ cười.
Lại còn thật trơ tráo nữa chứ, dạy dỗ tôi về chính cuộc hôn nhân của tôi. Chị ấy biết gì về nó cơ chứ? Luke và tôi có một cuộc hôn nhân quá tuyệt! Bọn tôi hầu như chưa cãi nhau bao giờ
Chuông điện thoại gọi cửa reo. Tôi nhấc máy, đầu óc vẫn đang để đâu đâu.
“Xin chào?”
“Xin chào,” một giọng đàn ông nói. “Tôi chuyển hoa đến cho nhà Brandon.”
Tôi bấm nút sung sướng. Ai đó gửi hoa cho tôi sao?
Tôi lấy tay che miệng. Hẳn là Luke đã gửi hoa cho tôi. Anh ấy mới lãng mạn làm sao! Đây có lẽ là một lễ kỷ niệm gì đó mà tôi đã quên béng mất, như là lần đầu tiên chúng tôi đi ăn tối cùng nhau chẳng hạn, hoặc là ngủ cùng nhau, hay gì đấy đại loại thế.
Thật ra thì... ăn tối với ngủ thì cũng cùng ngày thôi, giờ tôi mới nghĩ ra.
Nhưng dù sao, điểm mấu chốt là điều này đã chứng minh rằng chúng tôi có một mối quan hệ thật tuyệt vời và Jess đã hoàn toàn sai. Về mọi thứ.
Tôi mở cửa căn hộ và đứng háo hức chờ bên thang máy. Sẽ cho chị ấy thấy! Mình sẽ mang hoa đi thẳng vào bếp rồi ôm Luke thật chặt và hôn, và chị ấy sẽ phải nói vài câu khúm núm kiểu như “Chị không biết là quan hệ giữa bọn em lại hoàn hảo đến thế.” Còn tôi sẽ mỉm cười rộng lượng và nói “Chị biết không, Jess...”
Những ý nghĩ của tôi bị gián đoạn khi cửa thang máy bắt đầu mở ra. Và ôi… trời ơi. Luke hẳn phải tiêu hết cả một gia tài.
Hai nhân viên chuyển phát mặc đồng phục đang mang đến một lẵng hoa hồng khổng lồ nhất tôi từng thấy - cộng thêm cả một giỏ hoa quả đầy: cam, đu đủ, dứa, tất cả đều được gói trong những sợi cọ sành điệu.
“Wow!” tôi sung sướng thốt lên. “Những thứ quá!” tôi mỉm cười với người đang đưa cho tôi cuốn sổ bảo tôi ký vào.
“Và nhờ bà chuyển cho ông Brandon,” người đàn ông nói khi đi vào thang máy.
“Tất nhiên rồi!” tôi hoan hỉ nói.
Một phút sau lời nói của anh ta mới ngấm vào đầu tôi.
Khoan một chút. Những cái này là cho Luke sao? Trên đời này có kẻ quái nào lại tặng hoa cho Luke nhỉ?
Tôi để ý thấy cái thiệp lọt thỏm giữa những bông hoa và lấy nó ra, hồi hộp tò mò.
Kính gửi anh Brandon,
Tôi vô cùng tiếc khi nghe tin anh bị ốm. Xin hãy cho tôi biết nếu tôi có thể giúp được gì. Và xin hãy tin rằng chúng tôi có thể hoãn lễ khai trương khách sạn lại cho đến khi anh hoàn toàn bình phục.
Gửi tới anh những lời chúc tốt đẹp nhất!
Nathan Temple
Tôi cứng đờ người vì hoảng sợ. Lẽ ra Nathan Temple không nên gửi hoa mới phải. Ông ta không nên hoãn lễ khai trương khách sạn. Ông ta lẽ ra nên biến đi đâu đó.
“Cái gì thế?” tiếng Luke vang lên. Tồi bắt đầu hoảng loạn nhìn lên và thấy anh đang từ bếp bước ra chỗ t
Tôi vò nát tấm thiệp của Nathan Temple rồi tống vào túi áo ngủ nhanh như cắt.
“Chào anh!” tôi nói, giọng có vẻ hơi cao. “Mấy thứ này tuyệt không?”
“Cho anh à?” Luke ngờ vực nói, đánh mắt qua cái nhãn ghi địa chỉ. “Ai gửi thế?”
“Ừm... ừm... em!” tôi tươi tỉnh nói.
“Em á?” Luke nhìn tôi chằm chặp.
“Vâng! Tự dưng em thích tặng hoa cho anh. Và... ừm... cả hoa quả nữa. Của anh đây, anh yêu! Ngày thứ Bảy vui vẻ!”
Bằng cách nào đấy tôi đã khuân được bó hoa khổng lồ và giỏ hoa quả trao cho Luke, rồi thơm anh nhẹ một cái vào má.
“Becky, anh rất cảm động,’’ anh nói, trông hoang mang. “Thật sự cảm động. Nhưng mà... sao em lại gửi cho anh tất cả những thứ này? Sao em lại gửi cho anh một giỏ hoa quả?”
“Chẳng lẽ em phải có một lý do thì mới tặng cho chồng mình một giỏ hoa quả hay sao?” cuối cùng tôi nói, cố cho giọng mình nghe như bị tổn thương. “Em chỉ biết rằng chúng có thể trở thành một tín vật cho cuộc hôn nhân của chúng ta. Anh biết đấy, chúng ta sắp sửa kỷ kiệm một năm ngày cưới rồi!”
“Phải,” Luke nói sau khi ngừng lại một chút. “Ừ... cảm ơn em. Tuyệt quá.” Anh nhìn sát hơn vào bó hoa. “Cái gì đây?”
Tôi nhìn theo ánh mắt anh chỉ để thấy một hàng chữ nhựa mạ vàng gắn trong đám hoa, đánh vần ra thì là Chúc anh chóng khỏe
Của nợ!
“Chúc anh chóng khỏe?” Luke ngước lên, tần ngần.
Tâm trí tôi hoạt động hết công suất.
“Đó... đó... đó không có nghĩa là chóng khỏi bệnh,” tôi nói, cười một tiếng. “Đó là... mật mã!”
“Mật mã?”
“Vâng! Mọi cuộc hôn nhân đều cần một mật mã giữa hai vợ chồng! Anh biết đấy, để truyền đạt những thông điệp tình yêu bí mật nho nhỏ ấy mà. Nên em nghĩ là em sẽ mở đầu vơi một thông điệp như thế!”
Trông mặt Luke y như hồi ở Ai Cập khi tôi nói là chúng tôi nên đi học vài buổi múa bụng.
“Thế ‘chúc anh chóng khỏe’ nghĩa là gì?” anh hỏi. “Theo mật mã của chúng ta ấy.”
“Nó thật ra... ờ... rất dễ.” Tôi bối rối hắng giọng. “Chúc anh nghĩa là... em, chóng nghĩa 1à... yêu. Còn khỏe nghĩa là...”
“Anh?” Luke đoán.
“Đúng!” tôi nói. “Anh đã hiểu rồi! Không phức tạp lắm, đúng không?”
Tay tôi siết chặt ở hông. Tôi không biết Luke đang nghĩ gì.
“Và cửa hàng hoa hẳn là đã không gửi nhầm cho chúng ta chứ?” anh gợi ý.
Ô.
Giờ thì, đó là một lời giải thích hay hơn nhiều. Sao mình không nghĩ ra nhỉ?
“Anh bắt bài em rồi!” tôi kêu lên. “Quỷ sứ! Sao anh đoán ra được? Anh chắc đã quá hiểu em. Giờ thì... ừ... đi ăn sáng thật ngon đi, còn em sẽ chuẩn bị đi siêu thị.”
***
Khi trang điểm đầu óc tôi cứ xoay mòng mòng.
Nhỡ Nathan Temple gọi điện đến xem Luke sao rồi? Nhỡ ông ta gửi thêm hoa thì sao? Nhỡ ông ra đến thăm giường bệnh của Luke?
OK, bình tĩnh nào. Hãy xem xét từng khả năng một.
Phương án 1. Nói mọi chuyện với Luke.
Không. Không thể nào. Chỉ nghĩ đến điều đó thôi là dạ dày tôi đã quặn thắt. Anh đang rất bận với vụ Arcodas. Nói sự thật chỉ tổ làm anh điên tiết.
Phương án 2. Nói một số chuyện với Luke.
Như là phim đã qua biên tập vậy. Có lẽ sẽ nói cách nào đó mà không động đến tên Nathan Temple.
Ôi trời. Không thể nào.
Phương án 3. m thầm xử lý tình huống theo phong cách Hillary Clinton>
Nhưng tôi đã thử rồi và chẳng được việc gì hết.
Dù sao thì tôi cá là Hillary cũng được giúp đỡ. Những gì tôi cần là một đội ngũ, như trong phim The West Wing [1] ấy. Rồi tôi sẽ đến gặp Allison Janney [1] và thì thầm, “Chúng ta gặp rắc rối - nhưng đừng cho tổng thống biết.” Sau đó chúng tôi sẽ trao cho nhau những nụ cười ấm áp đầy căng thẳng rồi đi vào Phòng Bầu dục, nơi có lẽ Luke đang hứa hẹn với một đám trẻ em nghèo rằng sân chơi của chúng sẽ không sao hết. Và ánh mắt anh sẽ gặp ánh mắt tôi... Rồi chúng tôi sẽ cùng nhớ lại khoảnh khắc cùng nhau khiêu vũ điệu valse trên hành lang Nhà Trắng đêm qua, chỉ có một nhân viên an ninh trông chừng...
[1] Loạt phim truyền hình Mỹ phát sóng từ 1999 đến 2006, lấy bối cảnh Cánh Tây Nhà Trắng, nơi tọa lạc phòng làm việc của tổng thống (Phòng Bầu dục) và văn phòng các viên chức cao cấp.
[2] Tên diễn viên đóng vai thư ký của tổng thống phụ trách các vấn đề báo chí.
Tiếng động cơ xe rác gào rú đưa tôi trở lại thực tế. Luke không phải là tổng thống. Tôi không phải trong phim The West Wing. Và tôi vẫn chưa biết phải làm gì.
Phương án 4. Chẳng làm gì hết.
Lựa chọn này có rất nhiều ưu điểm dễ thấy. Và vấn đề là... liệu tôi có thật sự cần làm gì không nhỉ?
Tôi với tay lấy bút chì kẻ môi và bắt đầu viền môi cẩn thận. Tôi muốn nói là, tất cả những gì đã xảy ra trên thực tế chỉ là có ai đó gửi hoa cho Luke. Thế thôi.
Cộng thêm việc người đó muốn Luke làm việc cho mình. Lại còn tưởng Luke nợ gì ông ta nữa
Và là một tên găngxtơ.
Thôi. Dừng lại ngay. Ông ấy không phải là găngxtơ. Ông ấy là... một doanh nhân từng bị kết tội hình sự. Hai việc này hoàn toàn khác nhau.
Và dù sao chăng nữa - dù sao chăng nữa - ông ấy cũng rất lịch sự trong mảnh giấy đó, đúng không? Ví dụ như việc ông ấy có thể hoãn cả một buổi lễ khai trương khách sạn chờ Luke làm. Thật là một ý tưởng lố bịch.
Càng nghĩ tôi càng chắc chắn về cảm giác của mình. Nathan Temple không thể nào muốn Luke cộng tác với ông ta một cách nghiêm túc đến thế. Ông ta sẽ tìm được công ty PR khác. Mọi thứ đâu vào đấy và ông ta sẽ quên hết chuyện về Brandon Communications. Chính xác. Vậy tôi chẳng cần làm gì cả.
Nhưng ngay cả như thế, tôi vẫn có thể viết một bức thư ngắn để cảm ơn. Kèm theo ngụ ý rằng không may bệnh tình của Luke có chiều hướng diễn biến xấu đi.
Vậy nên trước khi đi siêu thị tôi nguệch ngoạc một tấm thiệp cho Nathan Temple và cho vào thùng thư bên ngoài. Khi chuồn ra ngoài tôi thật sự cảm thấy hài lòng. Mình đã hoàn toàn kiểm soát được tình hình, và Luke vẫn không biết gì. Mình đúng là một người vợ siêu hạng!
Tinh thần tôi còn lên cao hơn khi chúng tôi vào siêu thị. Trời ạ. Siêu thị thật là chốn tuyệt vời. Sáng trưng và du dương tiếng nhạc, lại còn hay tặng tôi hàng mẫu miễn phí, thường là pho mát hoặc cái gì đấy tương tự. Hơn nữa bạn còn có thể mua hàng đống CD rồi đồ trang điểm, và mọi thanh toán đều được tính vào thẻ tín dụng mang tên Tesco.
Thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là giá trưng bày trà đặc biệt, khuyến mại đồ pha trà hình hoa nếu mua ba hộp.
“Một món hời!” tôi nói, và lấy ba hộp bất k“Chẳng hời lắm đâu,” Jess nhấn giọng một cách chê bai bên cạnh tôi. Sao chị ấy lại phải đi cùng cơ chứ?
Chẳng sao. Mình vẫn cứ lịch sự nhã nhặn.
“Đó là một món hời,” tôi giải thích. “Họ tặng không một món quà.”
“Em có bao giờ uống trà hoa nhài không?” chị đáp, nhìn cái hộp trong tay tôi.
“Ừm…”
Trà nhài. Đó là loại có vị như đống phân trộn, đúng không nhỉ?
Nhưng thế thì sao nào? Cái đồ pha trà này thật sự dễ thương, và tôi vẫn chưa có cái nào.
“Chị luôn tìm được tác dụng của trà nhài,” tôi đùa, rồi bỏ vào xe đẩy. “Xong! Gì nữa nhỉ?”
Tôi tiến đến khu vực rau quả, trên đường đi dừng lại để lấy một tờ InStyle.
Ôi. Cả tờ Elle cũng ra số mới rồi nữa. Khuyến mại một áo phông ngắn tay!
“Em đang làm gì vậy?” giọng Jess vang lên tang tóc trong tai tôi. Có phải chị định tra hỏi tôi trong suốt lúc dạo quanh cửa hàng tuyệt vời này không?
“Em đang mua sắm!” tôi đáp, và cho thêm một cuốn sách bìa mềm mới nữa vào xe đẩy.
“Em có thể lấy quyển đó từ một thư viện mà chẳng mất xu nào!” Jess nói, trông có vẻ khiếp hãi.
viện? Tôi nhìn lại chị cũng khiếp hãi như thế. Tôi không muốn một cuốn sách cũ mèm được bọc giấy nilông xấu xí, mà lại còn phải nhớ mang trả nữa.
“Đây là một cuốn kinh điển hiện đại, thật sự đấy,” tôi nói. “Ai cũng nên mua một bản cho riêng mình.”
“Tại sao?” chị không buông tha tôi. “Sao em lại không thể mượn nó ở thư viện.”
Nhiệt độ đầu tôi bắt đầu tăng cao.
Đơn giản bởi vì tôi muốn có một bản đẹp đẽ bóng bẩy của chính mình! Giờ thì biến đi và để tôi yên!
“Bởi vì... em có thể muốn ghi chú điều gì đó trên lề,” tôi trịch thượng nói. “Em có chút sở thích phê bình văn học, chị biết đấy.”
Tôi tiếp tục đẩy xe hàng, nhưng chị vội đi theo tôi.
“Becky, nghe này. Chị muốn giúp em. Em phải tăng cường kiểm soát chi tiêu của mình. Em cần phải học cách tằn tiện hơn. Luke và chị đã bàn về việc này…”
“Ôi thật à?” tôi nói, bị chạm nọc. “Chị tốt quá!”
“Chị có thể cho em vài lời khuyên... chỉ cho em cách dè sẻn...”
“Em không cần chị giúp!” tôi điên tiết bật lại. “Em dè sẻn rồi! Em dè sẻn hết mức có thể rồi.” Jess trông có vẻ ngờ vực.
“Em nghĩ dè sẻn nghĩa là mua những tạp chí cắt cổ mà em có thể đọc miễn phí tại thư viện công cộng sao?”
Trong một thoá không thể nghĩ ra được lời phản bác nào. Rồi ánh mắt tôi dừng lại ở tờ Elle. Đúng!
“Nếu không mua, em sẽ không có được quà khuyến mại, đúng không?” tôi đắc thắng phản bác rồi đẩy xe đến qua góc cửa hàng.
Ở đó tôi lấy quần Miss Smarty.
Tôi tiến đến khu bán hoa quả và bắt đầu chất hàng túi lên xe đẩy.
Thế này đã dè sẻn chưa? Những quả táo bổ dưỡng. Tôi ngẩng lên - còn Jess thì đang nhăn nhó.
“Gì cơ?” tôi nói. “Giờ lại chuyện gì nữa?”
“Em nên mua ở chỗ quả không đóng gói kia.” Chị ra hiệu về phía bên kia lối đi, nơi có một phụ nữ đang vất vả chọn trong đống táo những quả ưng ý rồi nhét vào túi. “Giá tính theo quả sẽ thấp hơn nhiều! Em sẽ tiết kiệm được... hai mươi xu.”
Những hai mươi xu!
“Thời giờ là tiền bạc,” tôi lạnh lùng đáp. “Nói thật nhé, chị Jess, số tiền đó không đáng để em phải tỉ mẩn ngồi chọn từng quả táo.”
“Sao lại không?” chị nói. “Dù sao thì em cũng đang thất nghiệp mà.”
Tôi há hốc miệng, cảm thấy bị xúc phạm. Thất nghiệp? Tôi không thất nghiệp. Tôi là một nhân viên tư vấn mua sắm lành nghề! Tôi có một công việc đang chờ! Trên thực tế... tôi thậm chí còn không coi trọng nó đến mức chẳng buồn trả lời. Tôi nhấc chân bước tới quầy xa lát. Tôi nhét đầy mứt ôliu đắt tiền vào hai hộp giấy to tướng, mang trở ra xe đẩy - và đứng sững lại kinh ngạc.
Ai đã để bao khoai tây khổng lồ k vào xe đẩy của tôi.
Tôi đã nói rằng tôi muốn một bao khoai tây ư? Tôi đã nói mình muốn một củ khoai tây nào ư?
Nếu tôi đang theo chế độ ăn kiêng Atkins [3] thì sao?
[3] Chế độ ăn kiêng hạn chế carbonhydrat do Robert Atkins thiết kế, rất nổi tiếng ở phương Tây. Chế độ này khuyên không nên ăn khoai tây.
Tôi bực mình nhìn quanh, nhưng chẳng thấy Jess đâu. Và cái của khỉ này quá nặng tôi không nhấc lên nổi. Mà chị biến đâu không biết?
Bất chợt tôi thấy chị đang đi ra từ cửa phụ, ôm theo một thùng các - tông và nói chuyện với một nhân viên siêu thị. Chị đang làm gì vậy?
“Chị vừa nói chuyện với người quản lý,” chị nói, tiến lại phía tôi. “Chúng ta có thể lấy miễn phí những quả chuối nẫu này.”
Tôi nhìn vào cái thùng, nó đầy ự những quả chuối kinh tởm và vô giá trị nhất tôi từng thấy.
“Chúng hoàn toàn còn ngon. Nếu em bỏ phần nẫu đi,” Jess nói.
“Nhưng em không muốn bỏ phần nẫu đi!” Tôi không định thế nhưng giọng tôi cứ rít lên. “Em muốn có những quả chuối vàng ruộm ngon lành! Và em không muốn cái bao khoai tây tổ bố ngu ngốc này!”
“Em có thể ăn ba tuần đầy dinh dưỡng với cái bao này đấy,” Jess nói, trông như bị xúc phạm. “Chúng là loại thực phẩm kinh tế nhất, bổ dưỡng nhất em có thể mua được. Riêng khoai tây thôi...”
Làm ơn đi! Đừng có thêm một bài thuyết giảng khoai tây
“Thế em sẽ để chúng vào đâu?” tôi cắt ngang. “Em không có một cái tủ bếp đủ lớn.”
“Có một cái tủ ở sảnh,” Jess nói. “Em có thể dùng nó. Nếu tham gia một nhóm mua buôn, em có thể dùng nó bảo quản cả bột mì và yến mạch nữa.”
Yến mạch? Tôi cần yến mạch làm gì cơ clìứ? Nhưng dù sao đi nữa, rõ ràng chị chưa hề nhìn vào trong cái tủ đó.
“Đó là cái tủ để túi xách của em,” tôi giải thích. “Và nó đã đầy rồi.”
Jess nhún vai.
“Em có thể vứt vài cái túi xách đi.”
Chị ấy đang nghiêm túc khuyên tôi vứt vài cái túi xách đi để lấy chỗ đựng... khoai tây đấy à?
“Đi thôi,” cuối cùng tôi nói, và đẩy cái xe hàng đi, bình tĩnh hết sức có thể.
Cố giữ lịch sự. Cố thật duyên dáng. Hai mươi tư tiếng nữa là chị ấy biến rồi.
***
Nhưng khi chúng tôi tiếp tục đi quanh cửa hàng thì tôi mất dần bình tĩnh... Giọng Jess cứ liên tục ong ong trong tai tôi như một con ong nghệ, lải nhải mãi cho đến khi tôi muốn quay lại và đập vào mặt chị.
Em có thể tự làm pizza, chỉ mất nửa tiền thôi... Em đã từng cân nhắc việc mua một cái nồi tiết kiệm năng lượng chưa?... Bột giặt hiệu Store rẻ hơn 40 x... Em có thể dùng dấm thay cho nước xả…
“Em không muốn dùng dấm!” tôi gần như quát vào mặt chị. “Em muốn dùng nước xả, được không?” Tôi cho một chai vào xe và đi tiếp sang khu vực bán nước quả, Jess bám theo sau.
“Ý kiến gì nữa không?” tôi nói khi cho hai bịch vào xe đẩy. “Có gì không ổn với món nước cam đáng yêu và bổ dưỡng này không?”
“Không,” Jess nói, nhún vai. “Trừ việc em có thể đạt được hiệu quả tương tự về mặt sức khỏe với chỉ một cốc nước và một lọ vitamin C rẻ tiền.”
OK. Giờ thì tôi thật sự muốn tát cho chị một cái.
Tôi bướng bỉnh lấy thêm hai bịch nữa, quay mạnh xe và đến khu vực bánh mì. Mùi hương bánh nướng thoang thoảng trong không khí, và khi tiến lại gần tôi thấy một phụ nữ ngồi ở quầy, đang biểu diễn gì đó trước một đám đông nhỏ. Cô ấy có một cái máy mạ crom bóng loáng gắn trên tường, và khi cô mở nó ra, nó đầy nhóc bánh quế hình trái tim, cái nào cái nấy vàng ruộm ngon mắt.
“Máy nướng bánh quế này rất nhanh và dễ sử dụng!” cô ta nói. “Mỗi buổi sáng hãy thức dậy và ngửi hương bánh quế nướng.”
Trời ơi, như thế không tuyệt sao? Tôi chợt tưởng tượng ra cảnh mình và Luke trên giường, ăn bánh quế hình trái tim với xirô quả thích, uống hai cốc to cà phê cappuccino đánh bọt trắng bồng.
“Bình thường máy nướng bánh quế này giá £49,99,” người phụ nữ nói. “Nhưng hôm nay chúng tôi bán với giá đặc biệt... chỉ £25. Giảm giá năm mươi phần trăm.”
Giảm giá năm mươi phần trăm? OK, thế thì mình sẽ mua một cái.
“Cho tôi một cái!” tôi nói, và đẩy xe hàng của mình lên phía trước.
“Em đang làm gì vậy?” Jess nói.
“Em đang mua một cái máy nướng bánh quế chứ còn gì nữa.” Tôi đảo mắt. “Chị có thể xê ra cho em đi không?”
“Không!” Jess nói, cắm rễ trước cái xe. “Chị sẽ không để em phí hai mươi lăm bảng vào một cái máy em không cần.”
Tôi điên mất. Sao mà chị ta biết được tôi cần hoặc không cần gì? “Em thực sự cần một cái máy nướng bánh quế!” tôi độp lại. “Nó nằm trong danh sách những thứ em cần. Trên thực tế, Luke vừa mới nói hôm trước là, ‘Cái mà ngôi nhà này cần là một chiếc máy nướng bánh quế’.”
Điều này, thôi được rồi, hơi cường điệu một chút. Điều anh thật sự đã nói là “Có gì để ăn sáng nữa không ngoài bột ngũ cốc Coco Pops?” Nhưng có thể anh đã nói thế lắm chứ. Sao chị ấy biết được là anh không hề nói?
“Với lại em đang tiết kiệm tiền, nếu chị không để ý thì nói cho chị biết thế.” Tôi đẩy xe vòng qua chị. “Đó là một món hời!”
“Đó không phải là một món hời nếu em không cần!” Chị giữ cái xe lại và cố đẩy lùi nó.
“Bỏ tay ra khỏi cái xe của em!” tôi nói, tức điên người. “Em cần một cái máy nướng bánh quế! Và em thừa tiền mua nó! Quá dễ! Tôi sẽ mua một cái,” tôi nói thêm với người phụ nữ bán hàng và nhấc một cái hộp khỏi bàn.
“Không, cô ấy không mua đâu,” Jess nói, giằng nó khỏi tay tôi.
Cái gì? Cái gì?
“Chị làm thế chỉ để tốt cho em thôi, Becky! Em nghiện tiêu tiền mất rồi! Em phải họ cách nói không!”
“Em có thể nói không!” Tôi thực sự tức muốn xịt khói. “Em có thể nói không bất cứ khi nào em thích! Em chỉ không thích nói bây giờ thôi! Em sẽ mua một cái,” tôi nói với bà chị đang cau có. “Thật ra thì em sẽ mua hai cái. Em có thể tặng mẹ một cái nhân dịp Giáng Sinh.”
Tôi chộp lấy hai hộp nữa và bướng bỉnh bỏ vào xe đẩy.
“Thế là em nhất định vứt đi năm mươi bảng, đúng không?” Jess khinh bỉ nói. “Cứ việc vứt đi số tiền mà em không có.”
“Em không vứt tiền đi.”
“Có đấy!”
“Em thật sự không!” tôi bật lại. “Và em thật sự có tiền. Em có rất nhiều tiền.”
“Em đang sống ở một cõi hoàn toàn tưởng tượng!” Jess đột ngột hét lên. “Em có tiền chừng nào còn đồ để bán. Nhưng rồi sau đó thì sao? Và khi Luke phát hiện ra việc em làm thì sao? Em đang chuốc rắc rối vào người đấy!”
“Em không chuốc rắc rối vào người!” tôi giận dữ đáp lại.
“Có đấy!”
“Không, em không…”
“Liệu hai chị em có thể ngừng cãi nhau một lát được không?” một giọng phụ nữ bực tức cắt ngang, và hai bọn tôi đều giật nảy mình.
Tôi hoang mang nhìn quanh. Mẹ không ở đây đấy
Rồi tôi chợt nhận ra người phụ nữ vừa lên tiếng. Cô ta thậm chí còn không buồn nhìn chúng tôi. Cô đang chú tâm vào hai đứa nhóc ngồi trong xe mua hàng.
Ôi.
Tôi hất tóc ngược lên khỏi khuôn mặt đang nóng bừng của mình, chợt cảm thấy hơi ngượng. Tôi liếc Jess và trông chị cũng ngượng ra phết.
“Đi ra trả tiền nào,” tôi nói, chữa ngượng, và đẩy xe mua hàng đi.
Chúng tôi lái xe về nhà mà không nói lời nào với nhau, nhưng bên dưới về bề ngoài bình tĩnh của mình tôi đang sôi máu. Chị ta nghĩ chị ta là ai chứ, lên lớp mình ư? Chị ta nghĩ chị ta là ai mà nói với mình rằng mình có vấn đề?
Chúng tôi về nhà, dỡ số đồ đã mua ra, hết sức tránh giao tiếp. Thậm chí chúng tôi còn hầu như không nhìn vào mắt nhau.
“Chị có muốn một tách trà không?” tôi nói khách sáo quá đáng khi quẳng cái gói cuối cùng ra xa.
“Không, cảm ơn,” chị nói, cũng khách sáo như thế.
“Em bận trong bếp một lát, chị cứ tự nhiên nhé.”
“Được thôi.”
Chị biến vào phòng và một lúc sau ôm ra quyển sách tựa đề là Thạch học về Đá lửa Anh.
Trời ạ, chị thật biết cách giải trí.
Khi chị ngồi xuống chiếc ghế quầy bar, tôi lá cách ấm chén và làm vài ngụm giải khát. Một lát sau Luke chậm rãi bước ra, trông có vẻ lo lắng.
“Chào anh yêu!” tôi nói, thêm vào gấp đôi sự ấm áp trong giọng nói của mình so với thường lệ. “Em vừa mua cho chúng ta một cái máy nướng bánh quế! Sáng nào ta cũng có thể ăn bánh quế rồi!”
“Tuyệt!” anh nói không mấy quan tâm, và tôi bắn một cái nhìn dò hỏi về phía Jess.
“Anh có muốn uống trà không?”
“Ờ... có. Cảm ơn.” Anh xoa xoa chân mày và ngó đằng sau cửa bếp. Rồi anh nhìn lên nóc tủ lạnh.
“Anh có sao không?” tôi nói. “Có gì không ổn sao?”
“Anh bị mất một thứ.” Anh nhíu mày. “Buồn cười thật. Đồ vật không thể tự nhiên bốc hơi được.”
“Cái gì vậy anh?” tôi nói một cách thông cảm. “Em sẽ giúp anh tìm.”
“Đừng lo.” Luke lắc đầu. “Chỉ là một thứ cho công việc thôi mà. Rồi nó sẽ chui ra. Nó không thể nào đi đâu khỏi căn hộ này được.”
“Nhưng em muốn giúp!” Tôi đưa tay trìu mến vuốt ve vai anh. “Em đã nói với anh rồi, anh yêu. Nói cho em biết anh đang tìm cái gì, và chúng ra sẽ cùng nhau tìm kiếm. Đó là một cặp tài liệu... hay sách... giấy tờ...”
“Em tốt quá.” Anh hôn tôi. “Thật ra không phải những thứ đó. Đó là một hộp đựng đồng hồ. Mua ở Tiffany. Mười chiếc.”
Hơi thở tôi nghẹn lại trong họng.
Bên kia phòng tôi thấy Jess rời mắt khỏi cuốn sách.
“Anh vừa nói là... đồng hồ Tiffany à?” tôi khó nhọc nói.
“Ừ.” Anh gật đầu. “Em biết là tối mai bọn anh sẽ tổ chức một bữa tiệc lớn với Arcodas Group chứ? Toàn bộ việc đó là một phần trong kế hoạch thuyết phục họ trở thành khách hàng của mình, về cơ bản, bọn anh đang lấy lòng họ. Nên anh đã mua mấy cái đống đồng hồ để làm quà tặng của công ty - và giờ thì anh không biết chuyện quái quỷ gì đã xảy ra với chúng. Một phút trước chúng còn ở ngay đây... phút sau đã bốc hơi!”
Tôi có thể cảm thấy ánh mắt Jess đang nhìn tôi chằm chặp như tia laser.
“Mất từng ấy đồng hồ thì cũng nhiều đấy nhỉ,” chị lên tiếng giọng đều đều.
Tôi nuốt khan. Sao tôi có thể bán quà công ty của Luke đi thế cơ chứ? Sao tôi có thể ngu ngốc thế? Ý tôi là, tôi cứ tưởng mình đã mua chúng trong kỳ trăng mật mà không nhớ.
“Có lẽ anh đã bỏ quên chúng trong ga ra.” Luke với tay lấy chìa khóa. “Anh sẽ ra đó xem sao.”
Lạy Chúa. Mình phải thú nhận thôi.
“Luke...” tôi lí nhí nói. “Luke, xin anh đừng giận...”
“Cái gì?” Luke quay gót - và khi nhìn thấy mặt tôi anh chợt cảnh giác. “Có chuyện gì?”
“À.” Tôi liếm môi. “Có lẽ là em đã…”
“Đã sao?” Anh nhíu mắt lại. “Có lẽ là em đã làm gì, Becky?”
“Bán chúng,” tôi thì thầm.
“Bán chúng rồi?”
“Anh muốn em dọn dẹp sạch chỗ này! Em không biết phải làm thế nào cả! Chúng ta có quá nhiều đồ! Vậy nên em đã bán mọi thứ trên eBay. Và em... em cũng bán cả mấy cái đồng hồ đó nữa. Vô tình thôi.”
Tôi cắn môi, gần như đã hy vọng rằng Luke sẽ mỉm cười, thậm chí cười lớn, nhưng trông anh chỉ có vẻ ngán ngẩm hết sức.
“Lạy Chúa, Becky. Chúng ta có hàng đống việc phải giải quyết rồi đây, Becky. Chúng ta thật sự cần phải cuống lên rồi.” Anh với lấy điện thoại di động, bấm số và chờ máy vài giây. “Alô Marie à? Chúng ta gặp trục trặc nhỏ với bữa tối với Arcodas tối mai. Gọi lại cho tôi.” Anh đóng máy thật mạnh. m thanh duy nhất trong bếp là tiếng ấm nước reo.
“Em không biết mà!” tôi tuyệt vọng nói. “Nếu anh nói với em đó là quà của công ty... Nếu anh để cho em giúp...”
“Giúp!” Luke chặn họng tôi. “Becky, em đùa đấy à?”
Anh lắc đầu và bước khỏi bếp.
Tôi nhìn Jess. Tôi có thể thấy dòng chữ “Chị đã nói rồi mà” đóng khung to tổ bố trên đầu chị. Một lúc sau, chị đứng dậy theo Luke vào phòng làm việc.
“Nếu tôi có thể giúp được gì,” tôi nghe tiếng chị thấp giọng nói, “thì hãy cho tôi biết.”
“Không có gì đâu mà,” anh đáp. “Dù sao cũng cảm ơn chị.”
Jess còn nói gì đó, nhưng giờ giọng chị nghe không rõ nữa. Hẳn là đã đóng cửa rồi
Đột nhiên tôi thấy mình phải biết được chị nói gì. Tôi rón rén qua cửa bếp, lẻn qua sảnh, nép mình thật chặt vào cánh cửa phòng làm việc, rồi áp tai vào.
“Tôi không hiểu sao cậu có thể sống nổi với cô ấy,” Jess đang nói, và tôi cảm thấy choáng váng vì điên tiết. Sao chị ta có thể nói như thế? Chị ta chỉ vừa mới gặp tôi!
Tôi không thể cử động được, tôi không thờ nổi, tôi chờ Luke phản ứng.
“Cũng khó lắm,” cuối cùng giọng Luke cũng cất lên.
Luke thấy khó khăn khi phải sống với tôi.
Có tiếng động như thể có người đang tiến lại gần cánh cửa và tôi vội nhảy lùi lại. Tôi vội vàng quay vào bếp và đóng cửa, mắt ngập nước nóng hổi.
Chúng tôi mới cưới nhau được mười một tháng. Làm sao mà anh lại thấy khó khăn khi sống với tôi?
Ấm nước sôi, nhưng tôi không muốn uống trà nữa. Tôi mở tủ lạnh, lấy chai rượu đang uống dở, rót ra cốc. Tôi uống cạn cả cốc chỉ bằng ba ngụm lớn và đang rót đầy lại thì Jess bước vào.
“Chào,” chị ta nói. “Có vẻ như Luke đã giải quyết được vấn đề quà tặng.”
“Tuyệt đấy,” tôi nói, nghiến răng, và nốc thêm một ngụm nữa.
Vậy là Jess và Luke đã giải quyết mọi chuyện, đúng không? Chị ta và Luke đã có một cuộc trò chuyện ngắn mà tôi không được mời tham gia. Khi tôi nhìn chị ra ngồi xuống và lại mở sách ra, nỗi giận dữ và đau đớn chợt dâng lên trong tôi như một đợt triều cường.
“Em cứ nghĩ chị sẽ đứng về phía em.” Tôi cố gắng sao cho giọng mình có vẻ bình tĩnh. “Chúng ta nên là chị em tốt, dù thế nào chăng nữa.”
“Ý em là gì?” Jess nhíu mày.
“Lẽ ra chị đã có thể bảo vệ em!”
“Bảo vệ em?” Jess nhìn lên. “Em nghĩ là chị sẽ bảo vệ em khi em vô trách nhiệm đến thế?”
“Vâng, em vô trách nhiệm,” tôi nói, hơi cay đắng. “Còn chị thì hoàn hảo, em đoán thế.”
“Chị không hoàn hảo! Nhưng em thì, đúng, vô trách nhiệm!” Jess gập mạnh cuốn sách lại. “Nói thật nhé, Becky, chị nghĩ là em nên tổ chức lại chính mình. Dường như em không có khái niệm gì về trách nhiệm cá nhân… Em bị ám ảnh với việc tiêu tiền... em nói dối...”
“Vâng, còn chị thì đúng là khốn khổ!” tôi gầm lên. “Chị là một con bò cái bủn xỉn đau khổ không biết tận hưởng niềm vui!”
“Cái gì?” Trông Jess hoàn toàn chết lặng.
“Dịp cuối tuần này em đã cố làm mọi cách!” tôi hét lên. “Em đã làm mọi thứ có thể để khiến chị cảm thấy được hoan nghênh, còn chị thì không tham gia bất cứ cái gì! OK, cứ cho là chị không thích phim Khi Harry gặp Sally đi. Nhưng lẽ ra chị nên giả vờ!”
“Tức là em thích chị không thành thật hơn chứ gì?” Jess nói, khoanh tay. “Em thích chị nói dối hơn chứ gì? Đúng là bản chất của em, Becky ạ.”
“Không phải là nói dối khi giả vờ thích một cái gì đó.” Tôi giận dữ hét lên. “Em chỉ chúng ta vui vẻ bên nhau! Em đã tìm kiếm thông tin về chị, em đã sắp xếp phòng cho chị và mọi thứ... còn chị thì cứ lạnh như bom! Như thể chị không có tí tình cảm nào hết!”
Đột nhiên tôi thấy mình muốn khóc. Tôi không thể tin được mình đang la hét với chị gái mình. Tôi không thể tin rằng mọi thứ lại tan vỡ tồi tệ thế này. Tôi không nói nữa và hít thở sâu, cố gắng xây dựng lại. Có lẽ tôi có thể hàn gắn mọi thứ. Có lẽ chúng tôi vẫn có thể làm lại từ đầu.
“Vấn đề là, Jess... em làm thế bởi vì em muốn chúng ta thành bạn của nhau,” tôi nói. Và đúng thế. Tôi thật sự muốn như thế. “Em chỉ muốn chúng ta là bạn.”
Tôi chờ đợi được thấy khuôn mặt chị dãn ra, nhưng nếu tôi không nhầm thì trông chị còn khinh người hơn trước.
“Em luôn có được những thứ mình muốn,” chị nói. “Đúng không, Becky?”
Tôi cảm thấy mặt mình bốc cháy.
“Chị... chị muốn nói gì?”
“Chị muốn nói em là một đứa hư hỏng!” Giọng lưỡi cay nghiệt của chị khiến tôi đau như cắt. “Em muốn gì được nấy! Mọi thứ được bày sẵn ra đĩa và dâng cho em. Nếu em gặp rắc rối bố mẹ em sẽ cứu em ra, nếu họ không làm thế thì Luke sẽ làm! Cuộc đời em làm chị phát ốm lên.” Chị cầm sách làm điệu bộ. “Rỗng tuếch! Em nông cạn và vật chất... chị chưa từng gặp ai lại bị ám ảnh bởi vẻ bề ngoài và chuyện mua sắm...”
“Nói về ám ảnh đi!” tôi rít lên. “Nói về ám ảnh! Chị bị ám ảnh với việc tiết kiệm tiền! Em chưa từng gặp ai khốn khổ đến thế! Chị có hơn ba mươi ngàn bảng trong tài khoản mà vẫn ra phố như một kẻ không xu dính túi! Khuân về nhà giấy gói chống va đập miễn phí và những quả chuối nẫu kinh tởm đó! Ai thèm quan tâm bột giặt nào rẻ hơn bốn mươi xu chứ?”
Em sẽ quan tâm nếu em từng phải tự mua lấy bột giặt từ khi mười bốn tuổi,” Jess quát lại. “Có lẽ nếu thỉnh thoảng em quan tâm đến từng bốn mươi xu một thì giờ đã không gặp rắc rối. Chị đã nghe chuyện em suýt làm Luke phá sản ở New York. Thật không hiểu nổi em nữa!”
“Em không hiểu nổi chị thì có!” tôi gào lên, nước mắt giàn giụa. “Em đã phấn khích đến thế khi nghe tin mình có chị gái, em đã nghĩ rằng chúng ta sẽ gắn bó và thân thiện. Em đã nghĩ rằng chúng ta có thể cùng nhau đi mua sắm và vui vẻ... và ăn kem bạc hà trên giường của nhau...”
“Kem bạc hà?” Jess nhìn tôi như thể tôi bị điên. “Sao em lại muốn ăn kem bạc hà chứ?”
“Bởi vì!” Tôi vung tay giận dữ. “Bởi vì như thế sẽ vui! Chị biết từ ‘vui’ là thế nào không?”
“Chị biết cách để vui,” chị đáp trả.
“Đọc sách về đá?” Tôi giật lấy cuốn Thạch học về Đá lửa Anh. “Đá thì thú vị làm sao được? Chúng chỉ là... đá! Đó là sở thích tẻ nhạt nhất thế giới! Thật hợp với chị!”
Jess há hốc miệng. “Đá... không tẻ nhạt!” chị phản pháo, giật lại cuốn sách. “Đá còn ngàn lần thú vị hơn kem bạc hà, mấy cuộc mua sắm thiếu óc và mắc nợ vào thân!”
“Chị đứt dây thần kinh vui rồi hay sao thế?”
“Em đứt dây thần kinh trách nhiệm rồi đúng không?” Jess quát lên. “Hay em sinh ra đã là một con bé hư hỏng?”
Chúng tôi lườm nhau tóe lửa, cả hai đều cố gắng kiềm chế. Căn bếp lặng ngắt như tờ, chỉ còn nghe thấy tiếng tủ lạnh ro ro chạy.
Tôi không hoàn toàn biết Bà chủ nhà duyên dáng sẽ phải làm gì trong tình huống này.
Jess nghiến răng. “Thôi được rồi... chị không thấy còn có lý do gì để dính lấy chỗ này nữa. Bây giờ chị đi thì có thể kịp bắt xe về Cumbria.”
“Tốt thôi.”
“Chị lên lấy đồ.”
“Chị cứ tự nhiên.”
Chị quay gót và ra khỏi bếp, còn tôi uống thêm một ngụm rượu nữa. Đầu tôi muốn nổ tung.
Chị ta không thể là chị gái tôi được. Chị ta không thể. Chị ta là một con bò cái keo kiệt, ra vẻ cao đạo, và tôi không bao giờ còn muốn gặp lại chị ta nữa.
Không bao giờ.
***