Ngay từ đầu tôi đã không muốn rồi. Tôi chưa từng yêu cầu có một bà chị. Tôi sống một mình vẫn ổn.
Và dù sao thì tôi cũng không một mình. Tôi có một cuộc hôn nhân bền vững tràn ngập tình yêu. Tôi cần quái gì một bà chị rẻ tiền chứ!
“Bà chị ngu ngốc,” tôi nói lớn, vặn mạnh nắp lọ mứt. Đã gần hai tuần rồi kể từ ngày Jess bỏ đi. Luke sắp phải đi họp trong thành phố, và bố mẹ tôi tạt qua chơi trên đường ra sân bay, nên tôi làm bữa sáng cho mọi người.
“Xin lỗi?” Luke nói, đi vào bếp. Trông anh xanh xao và căng thẳng, vài ngày nay lúc nào anh cũng thế. Arcodas Group đang suy nghĩ đưa ra quyết định và giờ tất cả những gì anh có thể làm được là chờ đợi. Mà Luke thì không giỏi chờ đợi chút nào. Hơn nữa, anh chịu nhiều áp lực khi làm vụ này hơn bình thường vì đó là khách hàng chủ lực anh muốn có. Tôi nghe thấy anh nói chuyện điện thoại với Gary tối qua, rằng nếu họ không đạt được thì người ta sẽ nhìn chuyện đó thế nào.
Rắc rối của Luke là ở chỗ anh làm gì cũng luôn thành công ngay lập tức. Có lẽ tôi nên kể cho anh câu chuyện về chú nhện bé nhỏ can trường cố gắng giăng tấm mạng của mình, giăng đi giăng lại.
Nghĩ lại thì có lẽ không nên thế.
“Em chợt nghĩ đến Jess,” tôi nói. “Anh đã hoàn toàn đúng về chị ấy. Bọn em không thể hợp nhau, một triệu năm nữa cũng không! Em chưa từng thấy ai khắc khổ tận xương tủy như vậy!”
“Ừm,” Luke lơ
đãng nói, tự rót nước cam cho mình.
Anh lẽ ra nên ủng hộ tôi hơn chút nữa.
“Lần sau em sẽ nghe lời anh,” tôi nói, cố gắng lôi kéo sự chú ý của anh. “Lẽ ra em không bao giờ nên mời chị ta đến đây. Em không thể tin được rằng mình với chị ta lại thực sự có liên quan với nhau!”
“Anh nghĩ dù gì thì chị ấy cũng tốt,” Luke nói. “Nhưng anh có thể hiểu tại sao hai người không thể hòa hợp.”
Anh đáng ra không nên nói là “Anh nghĩ dù gì thì chị ấy cũng tốt.” Anh nên nói “Đúng là một con mụ đáng ghét, anh không thể tin là em từng bên mụ ta dù chỉ một phút!”
“Becky... em đang làm gì thế?” Luke nhìn số vụn bánh và giấy gói vương vãi đầy sàn đá granít.
“Làm bánh quế nướng!”
Và việc đó lại chứng minh thêm một điều nữa. Jess đã hoàn toàn sai. Thực tế là hầu như ngày nào tôi cũng dùng cái máy nương bánh quế. Kia kìa! Tôi gần như ước gì chị ta ở đây mà chứng kiến.
Vấn đề tí xíu duy nhất là tôi không giỏi trộn bột lắm. Thế nên cách làm của tôi là: mua bánh quế làm sẵn, cắt thành hình trái tim rồi cho vào máy nướng bánh để lng.
Nhưng thế thì đã sao? Tôi đang dùng nó, chẳng lẽ không phải thế? Và chúng tôi đang ăn bánh quế, không phải vậy sao?
“Bánh quế... lại nữa?” Luke nói, hơi nhăn nhó. “Anh nghĩ anh sẽ bỏ qua bữa sáng, cảm ơn em.”
“Ôi,” tôi chưng hửng nói. “Thôi được, thế bánh mì nướng thì sao? Hoặc là trứng? Hay là... bánh nướng xốp?”
“Anh uống cà phê được rồi.”
“Nhưng anh phải ăn gì chứ!” tôi nói, giật mình khi nhìn anh. Anh đúng là đang gầy đi vì lo lắng cho vụ Arcodas này quá. Tôi cần phải bắt anh ăn cho béo lên.
“Em sẽ làm cho anh mấy cái bánh kếp!” tôi hào hứng nói. “Hoặc trứng ốp!”
“Becky, để đó đi!” anh đáp. “Anh ổn.” Anh sải bước ra khỏi bếp, mở di động ra nghe. “Có tin gì mới không?” tôi nghe anh nói trước khi cửa phòng làm việc đóng lại.
Tôi nhìn xuống cái bánh quế vỡ trong tay, cố không buồn.
Tôi biết Luke thật sự căng thẳng vì công việc. Và đó có thể là lý do khiến hiện tại anh có vẻ hơi dễ nổi cáu với tôi. Không phải vấn đề gì to tát cả.
Nhưng tận sâu thẳm lòng mình, tôi cứ nhớ mãi đến những gì tôi nghe anh nói với Jess tối hôm đó. Rằng anh thấy sống với tôi thật khó khăn. Thật ra tôi đã nghĩ mãi về chuyện này hai tuần nay rồi, vừa nghĩ vừa cố lý giải.
Làm sao lại thấy khó khăn khi sống với tôi? Ý tôi là... tôi đã làm gì sai chứ?
Tôi đột ngột với lấy bút chì và giấy. OK. Tôi sẽ tự nhìn vào sâu thẳm lòng mình và sẽ thật sự, thật sự thành thật.
Becky Bloomwood: Những khó khăn khi sống cùng
1.
Đầu óc tôi trống trơn. Tôi không thể nghĩ ra dù chỉ một điều.
Thôi nào. Hãy thành thật và nghiêm khắc. Phải có điều gì đó chứ. Vấn đề cơ bản giữa hai chúng tôi là gì? Vấn đề thật sự là gì?
Tôi chợt nghĩ ra. Tôi hay trộn lẫn nhiều loại dầu gội đầu với nhau khi tắm, và Luke than phiền rằng tôi không bao giờ chịu đóng nắp lại để anh dẫm vào.
Becky Bloomwood: Những khó khăn khi sống cùng
1. Không đóng nắp chai dầu gội đầu
Đúng thế. Và tôi còn đãng trí nữa. Tôi luôn quên mã số chống trộm. Có lần tôi đã phải gọi cảnh sát để hỏi, và họ đã cử hai đội xe đến quanh nhà tôi.
Becky Bloomwood: Những khó khãn khi sống cùng
1. >
2. Quên mã số chống trộm
Tôi xem xét danh sách này một cách không chắc chắn lắm. Hẳn phải có thêm gì nữa chứ. Hẳn phải có điều gì đó thật sự quan trọng và sâu sắc.
Bất chợt tôi há hốc miệng và lấy tay bịt mồm mình.
Những cái CD. Luke luôn cằn nhằn là tôi lấy ra mà không chịu cất lại vào kệ.
Tôi cũng biết điều này nghe không được sâu sắc lắm - nhưng có lẽ đó là giọt nước cuối cùng làm tràn ly. Ngoài ra, hôm qua tôi đã đọc một bài báo trên tờ Marie Clair nói rằng những điều nhỏ bé vụn vặt có thể gây ảnh hưởng lớn đến một mối quan hệ.
Tôi vội vàng vào phòng khách và đi thẳng đến chồng CD lộn xộn cạnh bộ dàn. Khi sắp xếp lại chúng, tôi cảm thấy khá nhẹ nhõm. Một sự giải thoát. Đây có thể là bước ngoặt trong cuộc hôn nhân của chúng tôi.
Tôi xếp chúng gọn gàng và chờ đến khi Luke đi ngang cửa trên đường về phòng ngủ.
“Xem này!” tôi gọi to, không giấu nổi tự hào trong giọng nói. “Em đã sắp xếp lại đống CD đấy! Đĩa nào về hộp nấy rồi!”
Luke liếc mắt vào phòng.
“Tuyệt,” anh nói với một cái gật đầu lơ đãng rồi tiếp tục đi.
Đó là tất cả những gì anh có thể nói sao?
Tôi đang ngồi đây, sửa chữa cuộc hôn nhân trục trặc của chúng tôi, còn anh thì thậm chí chẳng buồn để ý.
Chợt nghe thấy tiếng bước chân trên hành lang, tôi nhổm dậy. Hẳn là bố mẹ tôi rồi. Tôi sẽ phải trở lại vấn đề hôn nhân sau thôi.
***
Tôi biết rằng bố mẹ thật sự mê khóa học, nhưng dù sao tôi cũng không ngờ họ lại xuất hiện với mấy cái khẩu hiệu trên áo phông thể thao như thế. Áo mẹ viết: TÔI LÀ PHỤ NỮ, TÔI LÀ CHÚA TRỜI, còn áo bố thì: ĐỪNG ĐỂ NHỮNG TÊN KHỐN THỤ ĐỘNG VÀ HIẾU CHIẾN ĐÓ HẠ GỤC BẠN.
“Chà!” tôi nói, cố giấu ngạc nhiên. “Những cái áo thật tuyệt!”
“Bố mẹ mua ở trung tâm đấy,” mẹ nói, mỉm cười. “Hay không?”
“Chắc bố mẹ thích liệu pháp này lắm.”
“Thật là kỳ diệu!” mẹ thốt lên. “Thú vị hơn chơi bài brit nhiều. Lại còn được tiếp xúc với nhiều người nữa. Hôm trước bố mẹ vừa họp nhóm và con đoán xem ai đã đến nào? Marjorie Davis, cái cô từng sống bên đường ấy!”
“Thật ạ?” tôi ngạc nhiên nói. “Cô ta đã lấy chồng chưa?”
“Ôi chưa!” mẹ khéo léo hạ giọng xuống. “Cô ấy có vấn đề về giới hạn, tội nghiệp.”
Tôi không hiểu chuyện này lắm. Vấn đề về giới hạn là cái quái gì không biết?
“Thế... ừm... bố mẹ có vấn đề gì không?” tôi hỏi khi chúng tôi vào bếp. “Mọi thứ có khó khăn lắm không ạ?”
“Ồ, bố mẹ đã đến bờ vực rồi trở về,” mẹ nói, gật đầu. “Đúng không Graham?”
“Ngay sát mép vực,” bố đồng tình.
“Nhưng giờ thì sự thù hận và tội lỗi đã ở sau lưng bố mẹ rồi. Bố mẹ đều đã được trao cho sức mạnh để sống và yêu.” Mẹ cười với tôi và lục tung túi để đồ của mình. “Mẹ mang theo một ổ bánh cuộn Thụy Sĩ đây. Chúng ta đun nước nóng nhé?”
“Mẹ đã tìm thấy vị nữ thần trong tâm hồn,” bố tự hào nói. “Mẹ con đã đi trên than nóng đấy, con biết không!”
Tôi há hốc mồm nhìn mẹ.
“Mẹ đã bước đi trên than nóng ư? Ôi lạy Chúa! Hồi ở Sri Lanka con cũng từng làm thế! Đau không mẹ?”
“Không một chút nào! Hoàn toàn không đau!” mẹ nói “Mẹ đi đôi ủng làm vườn, tất nhiên,” mẹ nói sau khi suy nghĩ một lát.
“Wow!” tôi nói. “Thật thông minh.” Tôi nhìn mẹ thoăn thoát cắt ổ bánh cuộn Thụy Sĩ. “Ở lớp đó mẹ nói những vấn đề loại gì?”
“Mọi thứ!” mẹ bắt đầu xếp các lát bánh lên đĩa. “Mẹ nói về vấn đề lòng oán giận, tất nhiên rồi...”
“Em đã không chịu đối mặt,” bố chen ngang.
“Ôi, ban đầu thì em thấy rất khó khăn.” Mẹ gật đầu. “Thực tế rằng bố con đã cóhụ nữ khác trong đời... Lại còn có con gái nữa... Nhưng rồi mẹ nghĩ tất cả đã xảy ra trước khi gặp mẹ. Và sự thật là, một người đàn ông đẹp trai như bố con chắc chắn phải có vài cuộc phiêu lưu.” Mẹ nhìn bố, cười tình tứ. “Mẹ chưa bao giờ cưỡng lại bố con được... thế thì sao những người phụ nữ khác làm được cơ chứ?”
Có phải mẹ đang đá lông nheo không nhỉ?
“Anh cũng không thể cưỡng lại em,” bố đáp, giọng hơi véo von như đang tán tỉnh.
Họ nhìn nhau say đắm qua đĩa bánh cuộn Thụy Sĩ. Lẽ ra tôi không nên có mặt trong phòng này.
“E hèm.” Tôi hắng giọng và cả hai quay sang tôi.
“À! Ừ. Bố mẹ còn nhiều điều phải học lắm,” mẹ nói, chìa đĩa ra mời tôi. “Đó là lý do bố mẹ đi du lịch bằng tàu biển lần này.”
“Phải,” tôi nói sau khi ngừng một chút. “Vâng. Chuyến... du thuyền điều trị.” Lần đầu tiên nghe mẹ nói thế tôi cứ tưởng mẹ đùa. “Vậy là mẹ có ý tưởng đi tàu vòng quanh Địa Trung Hải và trong lúc đó mọi người tham gia các buổi điều trị bằng liệu pháp tâm lý.”
“Đó không đơn thuần là một liệu pháp!” mẹ nói. “Đó còn là chuyến du lịch ngắm cảnh nữa.”
“Và giải trí,” bố chen vào. “Hiển nhiên là cũng có những chương trình biểu diễn rất hay. Cả một bữa tiệc tối trang trọng kèm khiêu vũ nữa.
“Tất cả bạn bè cùng trung tâm đều đi,” mẹ nói thêm. “Bọn mẹ còn tổ chức một bữa tiệc cocktail nhỏ dành cho đêm đầu tiên! Cộng thêm...” Mẹ ngập ngừng. “Một trong số diễn giả khách mời là chuyên gia về vấn đề đoàn tụ với một thành viên gia đình thất lạc lâu ngày, vấn đề đó đặc biệt thú vị cho bọn mẹ
Tôi cảm thấy hơi khó chịu. Tôi không muốn nghĩ về thành viên gia đình thất lạc lâu ngày. Bố mẹ nhìn nhau băn khoăn.
“Vậy... con không hợp Jess lắm thì phải,” cuối cùng bố thăm dò.
Ôi trời. Tôi có thể nhận thấy ông đang thất vọng.
“Không hẳn thế,” tôi nói, nhìn ra chỗ khác. “Bọn con chỉ... không giống nhau lắm.”
“Mà sao các con hợp nhau được chứ?” mẹ nói, đặt tay lên tay tôi an ủi. “Con lớn lên trong hoàn cảnh hoàn toàn khác. Con chỉ có điểm chung với Jess như với... cứ cho là...” Mẹ nghĩ một lát. “Kylie Minogue là cùng.”
“Becky có nhiều điểm chung với Jess hơn với Kylie Minogue!” bố kêu lên ngay lập tức. “Trước hết, Kylie Minogue là người Úc.”
“Điều đó chẳng chứng minh gì cả,” mẹ nói. “Chẳng phải chúng ta đều trong khối Thịnh Vượng Chung sao? Có lẽ Becky cũng có thể hợp với Kylie Minogue. Đúng không, con yêu?”
“Ơ…”
“Becky và Kylie sẽ chẳng có gì để nói với nhau,” bố nói, lắc đầu. “Anh khẳng định thế đấy.”
“Tất nhiên là sẽ có!” mẹ đáp. “Chúng sẽ có những cuộc nói chuyện vui vẻ! Em nghĩ chúng sẽ trở thành những người bạn tuyệt vời!”
“Hay là Cher,” bố nói. “Đó là một phụ nữ thú vị.”
“Becky không muốn làm bạn với Cher!” mẹ nổi cáu. “Có lẽ là Madonna
“Thôi được rồi, khi nào con gặp Kylie Minogue, Cher hay là Madonna con sẽ cho bố mẹ biết, được chưa ạ?” tôi nói, cáu kỉnh hơn dự định.
Bố mẹ quay sang nhìn tôi. Rồi mẹ đưa mắt sang bố.
“Graham, anh mang cà phê cho Luke đi.” Mẹ đưa một cốc cho bố, rồi ngay khi bố đi, mẹ nhìn tôi dò hỏi.
“Becky, con yêu!” mẹ nói. “Con không sao chứ? Con có vẻ hơi căng thẳng.”
Gương mặt thông cảm của mẹ khiến vẻ bình tĩnh của tôi òa vỡ. Đột nhiên tất cả những lo lắng tôi đã cố bao công kìm nén bất đầu tràn lên bề mặt.
“Con đừng lo lắng về chuyện Jess,” mẹ dịu dàng nói. “Việc hai con không hợp nhau chẳng quan trọng tí nào. Chẳng ai quan tâm!”
Tôi bắt mình loay hoay với bình cà phê, hy vọng có thể kìm những giọt nước mắt đang dâng lên ngay phía sau mắt mình.
“Không phải vì Jess,” tôi nói. “Ít nhất thì cũng không chỉ vì Jess. Đó là vì... Luke.”
“Luke?” mẹ kinh ngạc nói.
“Hiện tại mọi việc không được tốt lắm. Thật ra...” Giọng tôi bắt đầu run run. “Thật ra... con nghĩ cuộc hôn nhân của bọn con đang trục trặc.”
Trời ơi. Giờ khi tôi đã nói to điều đó lên, nghe nó hoàn toàn đúng. Cuộc hôn nhân của chúng tôi đang trục trặc.
“Con có chắc không thế, con yêu?” mẹ có vẻ bối rối. “Mẹ thấy cả hai con đều rất
“Không phải đâu! Bọn con vừa cãi nhau một trận to khủng khiếp!”
Mẹ bật cười.
“Mẹ đừng có cười!” tôi giận dữ nói. “Nó tồi tệ hết mức!”
“Tất nhiên là thế, con yêu!” mẹ nói. “Các con sắp có lễ kỷ niệm đầu tiên rồi đúng không?”
“À... vâng.”
“Ừm, thế thì đó cũng là thời điểm xảy ra Trận Cãi Vã Lớn Đầu Tiên! Con biết thế mà, đúng không, con yêu?”
“Gì ạ?” tôi thờ ơ nói.
“Trận Cãi Vã Lớn Đầu Tiên ấy!” Mẹ tặc lưỡi khi thấy tôi phản ứng như thế. “Khổ thân tôi! Không hiểu ngày nay mấy tờ tạp chí cho phụ nữ dạy bọn con gái các con những gì nữa!”
“À... cách vẽ móng bằng màu acrylic.”
“Thế đấy! Mấy tờ tạp chí đó nên dạy cách để có hôn nhân hạnh phúc mới phải! Mọi cặp vợ chồng đều có Trận Cãi Vã Lớn Đầu Tiên trong khoảng một năm sau khi cưới. Một trận cãi nhau long trời lở đất, rồi trời quang mây tạnh, và mọi chuyện trở lại bình thường.”
“Con không hề biết điều đó,” tôi chậm rãi nói. “Nghĩa là... cuối cùng thì cuộc hôn nhân của bọn con chẳng gặp vấn đề gì cả?”
Điều này có rất nhiều ý nghĩa. Trận Cãi Vã Lớn Đầu Tiên - rồi mọi thứ sẽ hạ nhiệt và chúng tôi lại hạnh phúc. Như một cơn bão. Bầu không khí thanh sạch và được tái sinh. Hoặc giống như những trận cháy rừng có vẻ kinh khủng nhưng thật ra l tốt vì từ đó những cây con lại mọc lên. Chính xác. Nhưng vấn đề thật sự là... Đúng! Điều này nghĩa là tôi không có lỗi gì cả! Kiểu gì thì chúng tôi cũng sẽ cãi nhau, bất kể tôi có làm gì! Tôi thật sự bắt đầu vui trở lại. Mọi thứ đang dần tốt đẹp như cũ. Tôi mỉm cười với mẹ và cắn một miếng bánh cuộn Thụy Sĩ thật to.
“Thế thì... Luke và con sẽ không cãi nhau thêm nữa,” tôi nói, chỉ để cho yên tâm.
“Ôi không đâu!” Mẹ trấn an tôi. “Cho đến Trận Cãi Vã Lớn Thứ Hai, việc này sẽ không xảy ra cho đến khi...”
Mẹ ngưng lại khi cánh cửa bếp bật mở và Luke đứng đó. Anh đang cầm điện thoại và mặt rất phấn khởi.
“Bọn anh làm được rồi. Bọn anh đã có được Arcodas Group!”
***
Tôi đã biết mọi chuyện sẽ ổn thỏa cả! Tôi biết mà! Mọi thứ đều tốt đẹp! Đúng ra thì cả ngày cứ như Giáng Sinh vậy!
Luke hủy cuộc họp và đi thẳng đến công ty để ăn mừng - sau khi tiễn bố mẹ lên taxi tôi cũng đến đó với anh. Trời ơi, tôi yêu trụ sở của Brandon Communications. Thật sành điệu, đồ gỗ đánh véc ni và đèn chùm ở khắp nơi, và ai đó đã lập trình tất cả các máy tính cứ mười phút một lần lại hát bài “Chúc mừng.”
Luke và những quan chức cấp cao trong công ty tổ chức một buổi lễ ăn mừng ngắn kiêm một cuộc họp chiến lược mà tôi được dự thính. Đầu tiên tất cả bọn họ đều nói những câu như là “Công việc bất đầu từ đây”, “Chúng ta cần tuyển dụng” và “Trước mắt còn nhiều thách thức lớn.” Nhưng rồi Luke chợt kêu lên, “Mẹ kiếp. Tiệc tùng đi. Ngày mai ta sẽ nghĩ đến các thách thức sau.”
Sau đó anh bảo trợ lý gọi điện yêu cầng đồ ăn tới, và đến năm giờ có rất nhiều anh chàng đeo tạp dề đen xuất hiện ở công ty mang theo sâm panh, cùng bánh ngọt xếp trong hộp Perspex sành điệu. Tất cả nhân viên chen chúc trong phòng họp lớn, nhạc bật trên hệ thống âm thanh, và Luke phát biểu ngắn rằng hôm đó là một ngày vĩ đại đối với Brandon C, anh phát biểu rất hay, rồi mọi người nâng cốc.
Giờ thì vài người chúng tôi chuẩn bị đi ăn tối để chúc mừng lần nữa! Tôi đang trong văn phòng của Luke trang điểm lại một chút, còn anh thay áo sơ mi khác.
“Chúc mừng anh,” tôi nói lần thứ một triệu. “Thật là tuyệt.”
“Hôm nay là một ngày tốt lành.” Luke cười với tôi, bẻ lại cổ áo. “Chuyện này có thể mở ra nhiều cơ hội mới.”
“Em rất tự hào về anh.”
“Anh cũng vậy.” Mặt Luke chợt dãn ra. Anh tiến lại vòng tay qua tôi. “Anh biết là gần đây anh hơi thiếu quan tâm. Và anh xin lỗi.”
“Không sao đâu anh,” tôi nói, nhìn xuống. “Và em... em cũng xin lỗi đã bán mấy cái đồng hồ đó.”
“Không sao hết!” Luke vuốt tóc tôi. “Anh biết là mọi chuyện không dễ dàng với em. Bao nhiêu chuyện... trở về nhà... chị gái...”
“Vâng,” tôi nói ngay lập tức. “Đừng nghĩ đến chị ấy nữa. Hãy nghĩ về chúng ta. Về tương lai.” Tôi níu đầu anh xuống và hôn. “Rồi mọi thứ sẽ rất tuyệt.”
Trong một lát cả hai chúng tôi đều im lặng. Nhưng theo một cách tốt đẹp. Chỉ có hai chúng tôi, trong vòng tay nhau, thư giãn, hài lòng bên nhau, như trong suốt kỳ trăng mật. Tôi thấy nhẹ nhõm vô cùng. Mẹ nói đúng quá đi mất! Trận Cãi Vã Lớn Đầu Tiên đã làm sạch không khí! Chúng tôi lại gắn bó hơn bao giờ hết!
“Em yêu anh,” tôi thì thầm.
“Anh yêu em.” Luke hôn lên mũi tôi. “Chúng ta nên đi thôi.”
“OK. Em sẽ xuống xem xe đã đến chưa.”
Tôi đi dọc hành lang, bồng bềnh vui sướng như trên mây. Mọi thứ thật hoàn hảo. Mọi thứ! Khi tôi đi qua các khay bánh và rượu, tôi lấy một ly sâm panh và nhấp vài ngụm. Có lẽ tối nay chúng tôi sẽ đi khiêu vũ. Sau bữa tối. Khi mọi người đã về hết, Luke và tôi sẽ đến một câu lạc bộ và ăn mừng đúng cách, chỉ hai chúng tôi thôi.
Tôi hạnh phúc lướt xuống cầu thang, vẫn cầm ly của mình, và mở cửa ra quầy lễ tân. Rồi tôi sững lại, bối rối. Cách vài mét là anh chàng mặt gầy mặc com lê sọc trắng đang nói chuyện với Janet, nhân viên lễ tân. Anh ta trông có vẻ quen quen, theo một cách nào đó, nhưng tôi không thể nhớ đã gặp anh ta ở đâu...
Có. Mình có thể.
Đó là anh chàng ở Milan, người đã xách túi của Nathan Temple ra khỏi cửa hàng. Anh ta làm gì ở đây?
Tôi thận trọng tiến vài bước lên trước để có thể nghe họ nói chuyện.
“Tức là ông Brandon không bị ốm?” anh ta nói.
Ôi không.
Tôi chuồn ra sau cánh cửa và đóng chặt. Giờ mình phải làm gì?
Tôi uống một ngụm sâm panh lớn để bình tĩnh lại - rồi thêm một ngụm nữa. Vài người từ bộ phận IT tha thẩn bươc qua và nhìn tôi kỳ lạ, tôi hoan hỉ cười
Thôi được rồi. Tôi không thể trốn sau cánh cửa này mãi. Tôi rướn đầu lên khung kính phía trên cánh cửa cho đến khi tôi nhìn được quầy lễ tân - và ơn Chúa. Anh chàng mặc com lê sọc đã đi. Như trút được gánh nặng ngàn cân, tôi đẩy cửa mở và làm bộ vô tình đi vào khu vực lễ tân.
“Xin chào!” tôi thân thiện nói với Janet, người đang bận rộn gõ máy tính. “Người vừa rồi là ai thế? Người vừa nói chuyện với cô ấy?”
“A, anh ta ấy à! Anh ta làm việc cho một người tên là... hình như là Nathan Temple.”
“À. Thế... anh ta muốn gì?”
“Kỳ cục lắm!” cô nói, làm mặt nhăn nhó. “Anh ta cứ hỏi xem Luke đã ‘khỏe hơn’ chưa.”
“Thế cô nói gì với anh ta?” tôi nói, cố gắng giảm bớt mức độ khẩn cấp trong giọng mình.
“Ừ thì tôi nói là anh ấy khỏe, tất nhiên! Chưa bao giờ khỏe hơn!” Cô cười vui vẻ, rồi khi nhìn thấy mặt tôi cô chợt ngưng gõ máy tính. “Ôi trời ơi. Anh ấy không khỏe, đúng không?”
“Gì cơ?”
“Đó là một bác sĩ, đúng không?” cô nhoài người về phía tôi, có vẻ bị sốc nặng. “Chị có thể nói với tôi, Becky. Có phải là Luke đã mắc một bệnh nhiệt đới khi hai người đi nghỉ không?”
“Không! Tất nhiên là không!”
“Thế có phải tim anh ấy sao không? Hay là thận?” Mắt cô rơm rớm. “Chị biết không... năm nay tôi đã mất người dì thân yêu của mình. Thật sự không dễ dàng với tôi để vượt qu
“Tôi rất tiếc,” tôi nói, đầu óc rối tinh rối mù. “Nhưng tôi nói thật đấy, đừng lo! Luke rất khỏe! Mọi chuyện ổn, mọi chuyện ổn cả...”
Tôi ngước lên - và ngôn từ kiệt quệ trên môi tôi.
Làm ơn, xin đừng.
Điều này không thể xảy ra được.
Đích thân Nathan Temple đang đi vào tòa nhà.
Ông ta to lớn vạm vỡ hơn trong trí nhớ của tôi và đang mặc chính cái áo viền da từng mặc ở Milan. Từ người ông ra tỏa ra mùi quyền lực, tiền và xì gà. Và đôi mắt xanh lơ sắc như dao của ông đang nhìn thẳng vào tôi.
“Xin chào,” ông cất giọng Cockney khàn khàn. “Bà Brandon. Chúng ta lại gặp nhau.”
“Xin... xin chào!” tôi nói. “Lạy Chúa! Thật là... một sự ngạc nhiên thú vị!”
“Cô vẫn thích cái túi chứ?” Ông ta thoáng cười.
“À... vâng! Nó thật tuyệt!”
Mình phải làm cho ông ta biến khỏi đây. Mình phải làm cho ông ta biến khỏi đây.
“Tôi đến để bàn chuyện khách sạn của tôi với chồng cô,” ông dịu dàng nói. “Như thế có được không?”
“Được chứ!” tôi nuốt nước miếng. “Tất nhiên rồi. Hay quá! Vấn đề duy nhất là Luke đang hơi bận, thật không may. Nhưng ông có muốn uống gì không? Chúng ta có thể đến một quán bar... nói chuyện thật thoải mái... ông có thể bàn mọi chuyện với tôi...”
Đúng thế. Thiên tài thật. Mình sẽ lôi ông ta ra ngoài... mời ông ta đi uống nước... Luke sẽ không bao giờ biết gì hết...
“Tôi không ngại phải đợi đâu,” ông ta nói, thả thân hình khổng lồ xuống chiếc ghế da. “Nếu cô báo cho anh ấy biết tôi đang ở đây.” Mắt ông ta lóe sáng. “Tôi nghe nói là anh ấy đã khỏi ốm rồi?”
“Vâng! Anh ấy... anh ấy đã khỏe hơn nhiều rồi! Cảm ơn ông đã gửi hoa!”
Tôi liếc Janet, người đang theo dõi đoạn hội thoại này một cách bối rối.
“Tôi gọi báo cho Luke nhé?” cô nói, với lấy điện thoại.
“Không! Ý tôi là... đừng lo! Tôi sẽ tự đi gọi,” tôi nói, giọng run rẩy.
Tôi bắt đầu đi về phía thang máy. OK. Mình có thể xử lý vụ này. Mình sẽ dụ Luke ra khỏi tòa nhà bằng cửa sau bằng cách nói rằng có người vừa làm đổ nước ra sảnh rất trơn. Phải. Rồi sẽ vào ô tô... rồi mình sẽ giả vờ quên thứ gì đấy và quay trở lại với Nathan Temple, rồi mình sẽ nói...
“Becky?”
Tôi giật nảy mình lên đến cả mét rồi ngẩng lên. Luke đang xuống cầu thang, hai bậc một. Mặt anh rạng rỡ, vừa đi vừa khoác áo.
“Thế, xe đã đến chưa?” Anh ngạc nhiên săm soi nét mặt cứng đơ của tôi. “Em yêu... em không sao chứ?”
Hay là mình nói với Luke mọi chuyện?
K chuyện này kết thúc, tôi tự hứa, tôi sẽ không bao giờ nói dối anh nữa. Tôi sẽ trung thực, thẳng thắn và chân thành. Ngoài ra tôi sẽ học làm bánh quế nướng nữa.
“À... anh này?” cuối cùng tôi cũng cố nói.
“Gì thế?”
“Có... có vài chuyện em cần nói với anh.” Tôi khó nhọc nuốt khan. “Lẽ ra em nên nói với anh hàng thế kỷ nay rồi nhưng... em đã không làm thế... và em đang xử lý nó, nhưng...”
Tôi chợt nhận ra Luke không thèm nghe lấy một từ. Mắt anh tối sầm lại khi tập trung không phải vào tôi mà là Nathan Temple.
“Đó có phải là...” Anh lắc đầu không tin vào mắt mình. “Ông ta làm gì ở đây vậy? Anh nghĩ là Gary đã tống cổ ông ta rồi cơ mà.”
“Luke…”
“Từ từ đã Becky. Chuyện này rất quan trọng.” Anh lôi điện thoại ra bấm số. “Gary,” anh trầm giọng nói. “Nathan Temple đang làm gì ở sảnh của chúng ta thế? Lẽ ra anh phải giải quyết vụ này chứ.”
“Luke...” tôi thử lần nữa.
“Em yêu, đợi anh một phút.” Anh quay lại điện thoại. “Ông ta đang ở đây. Lù lù một đống!”
“Luke, xin anh, nghe này...” tôi giật tay anh khẩn thiết.
“Becky, cho dù là chuyện gì thì để sau có được không?” Luke nói, hơi mất kiên nhẫn. “Anh có một vấn đề ở đây và anh cần phải giải quyết…”
“Nhưng đó chính là điều em muốn nói với anh!” tôi tuyệt vọng nói. “Về vấn đề của anh! VNathan Temple!”
“Sao lại liên quan đến Nathan Temple được? Becky, em thậm chí còn không biết Nathan Temple!”
“À... ừ... thật ra thì... có, em có biết.” Tôi cắn môi. “Gần như thế.”
Luke từ từ gấp điện thoại lại. “Em ‘gần như’ biết Nathan Temple à?”
“Ông Brandon đây rồi!” Một giọng nói vang lên và chúng tôi cùng ngẩng lên thấy Janet ở quầy lễ tân đã nhìn thấy chúng tôi. “Luke, anh có khách!”
“Tôi ra ngay đây, Janet,” Luke lớn tiếng đáp lại với một nụ cười chuyên nghiệp. Anh quay sang tôi, vẫn cười. “Becky, chuyện khỉ gì đang diễn ra vậy?”
“Đó... đó là một câu chuyện khá dài,” tôi nói, mặt nóng bừng.
“Em có kế hoạch chia sẻ với anh bất cứ đoạn nào của câu chuyện ấy không?” Nụ cười của Luke vẫn nguyên trạng, nhưng giọng anh thì chắc chắn có thay đổi.
“Có chứ! Tất nhiên! Em chỉ đang... đợi thời điểm hợp lý.”
“Em có nghĩ lúc này có lẽ là một thời điểm hợp lý không? Nhớ rằng ông ta chỉ cách có vài mét chết tiệt?”
“Ừm… có chứ! Chắc chắn rồi.” Tôi căng thẳng ho. “Thôi được. Mọi chuyện bắt đầu... ừm... trong một cửa hàng, khi chuyện đó xảy ra...”
“Quá muộn rồi,” Luke trầm giọng ngắt lời tôi. “Ông ta đang tiến lại.”
Tôi nhìn theo ánh mắt Luke và thấy Nathan Temple đã đứng lên khỏi ghế và đang tiến lại phía chúng tôi.
“Anh ấy đây rồi.” Ồng ta cất giọng khàn khàn chào chúng tôi. “Anh chàng Luke Brandon khó gặp mặt. Cô đã ngăn không cho chồng gặp tôi đúng không, thưa quý cô?” Ông ta lắc lắc ngón tay về phía tôi, mỉa mai buộc tội.
“Tất nhiên là không!” tôi cười ré lên. “À... Luke, anh biết Nathan Temple chứ? Bọn em gặp nhau ở Milan, ừm... nhớ không, anh yêu?” tôi rạng rỡ cười giả tạo như thể tôi là bà chủ một bữa tiệc tối và mọi chuyện đều bình thường một cách hoàn hảo.
“Chào buổi tối, ông Temple,” Luke điềm đạm nói. “Được chính thức gặp ông thế này thật tốt quá.”
“Đó là vinh dự của tôi.” Nathan Temple vỗ lưng Luke. “Tôi hy vọng anh đang cảm thấy khá hơn.”
Mắt Luke nhìn tôi tóe lửa, rồi ngay lập tức trở lại với Nathan Temple.
“Tôi cảm thấy khá khỏe rồi,” anh đáp. “Liệu tôi có thể được biết chuyến thăm đột ngột này là vì chuyện gì không?”
“À,” Nathan Temple nói, thò tay vào túi áo lấy ra hộp xì gà bằng bạc có chạm chữ lồng. “Có vẻ như anh sẽ không nhận điện thoại từ văn phòng của tôi.”
“Tuần này tôi đang rất bận”, Luke đáp không hề nao núng, “Tôi thật sự xin lỗi nếu thư ký của tôi đã không chuyển lời nhắn nào của ông cho tôi cả. Có chuyện cụ thể gì ông muốn bàn bạc chăng?”
“Dự án khách sạn của tôi,” Nathan nói, mời Luke một điếu xì gà. “Dự án khách sạn của chúng ta, tôi nên nói vậy.”
Luke định đáp lại, nhưng Nathan Temple đưa tay ra hiệu anh đừng nói. Ông ta cẩn thận châm xì gà và bập bập vài lần. “Thứ lỗi cho tôi đã đến mà không báo trước,” cuối cùng ông ta nói. “Nhưng kh điều gì... tôi sẽ không loanh quanh đâu hết. Tôi sẽ thẳng tiến lấy nó. Rất giống người vợ tốt của anh ở đây.” Ông ta nháy mắt. “Tôi chắc cô ấy đã kể mọi chuyện cho anh.”
“Tôi nghĩ có lẽ cô ấy đã giữ lại phần hay nhất,” Luke nói với một nụ cười mím chặt.
“Tôi thích vợ anh,” Nathan Temple niềm nở nói. Ông ta nhả ra một đám khói và nhìn tôi từ đầu đến chân như đánh giá. “Bất cứ khi nào cô muốn đến làm việc cho tôi, cưng ạ, chỉ cần alô một tiếng.”
“Trời ơi!” tôi nói, hơi hụt hơi. “Ừm... cảm ơn ông!”
Tôi lấm lét nhìn Luke. Trán anh nổi lên một mạch máu.
“Becky,” anh nói bằng một giọng lịch sự thận trọng. “Liệu chúng ta có thể nói chuyện một chút được không? Xin thứ lỗi cho chúng tôi một lát,” anh nói thêm.
“Không vấn đề gì.” Nathan Temple hất đầu chỉ hộp xì gà. “Tôi sẽ hút hết chỗ này. Rồi chúng ta có thể bàn bạc.”
Luke lôi tôi vào một phòng họp nhỏ và đóng cửa lại. Rồi anh quay sang tôi, mặt anh đanh lại đầy vẻ có chuyện.
Đột nhiên tôi thấy sợ.
“Được rồi, Becky, bắt đầu từ đầu đi. Không...” Anh tự ngắt lời mình. “Đi thẳng đến đoạn giữa đi. Làm sao em biết Nathan Temple?”
“Em gặp ông ta khi chúng ta ở Milan. Em vào một cửa hàng và ông ấy… ông ấy đã giúp em một chuyện.”
“Ông ấy giúp em?” trông Luke có vẻ kinh ngạc. “Giúp kiểu gì vậy? Em bị ốm à? Hay bị lạc
Đầu óc tôi chạy loạn xạ, cố nghĩ ra cách tốt nhất để diễn đạt. Tôi không chắc là có cách nào như thế không.
“Là một cái... túi xách,” cuối cùng tôi đành nói.
“Một cái túi xách?” Luke tiếp tục sững sờ. “Ông ta mua cho em một cái túi xách à?”
“Không! Em mua nó. Nhưng ông ta đã đưa em lên đầu danh sách. Ông ta thật sự tốt bụng! Và em thật sự biết ơn...” Tôi đan hai bàn tay vào nhau. “Rồi khi chúng ta về Anh, ông ta gọi điện và nói muốn anh tham gia vụ khách sạn...”
“Và em đã nói gì?” Luke nói, lặng lẽ một cách nguy hiểm.
“Vấn đề là” - tôi nuốt khan - “em nghĩ anh sẽ thích tổ chức một lễ khai trương khách sạn.”
Cánh cửa đột ngột bật mở và Gary bước vào phòng.
“Có chuyện gì thế?” anh nói, tròn mắt. “Nathan Temple đang làm gì ở đây thế?”
“Hỏi Becky ấy.” Luke chỉ vào tôi. “Có vẻ như cô ấy đã qua lại khá thân với ông ta.”
“Em không biết ông ta thế nào!” tôi chống chế. “Em không biết gì hết! Ông ta chỉ là một người vùng Đông London đã giúp em mua được cái túi...”
“Túi?” Gary nói, hết nhìn tôi lại nhìn Luke. “Túi nào?”
“Becky có vẻ như đã đề nghị đổi việc tôi sẽ phục vụ Nathan Temple để lấy một cái túi xách,” Luke sẵng giọng nó
“Một cái túi?” trông Gary bàng hoàng.
“Đó không đơn giản là một cái túi cũ kỹ nào đó!” tôi rít lên. “Đó là một chiếc túi Thiên Thần được sản xuất với số lượng có hạn! Cả thế giới này chỉ có vài chiếc thôi! Nó được lên trang bìa tờ Vogue! Tất cả các ngôi sao điện ảnh đều muốn có một cái!”
Cả hai người đàn ông đều nhìn tôi như thể tôi đang nói tiếng Sao Hỏa.
“Và dù sao thì,” tôi nói, mặt nóng bừng lên, “em nghĩ một lễ khai trương khách sạn sẽ rất tuyệt! Đó là một khách sạn năm sao! Anh sẽ được gặp những người nổi tiếng!”
“Những người nổi tiếng?” Luke nhắc lại, đột nhiên không hiểu gì cả. “Becky, anh không cần gặp loại người nổi tiếng kiểu đó! Anh không cần phải tổ chức lễ khai trương cho khách sạn của một tên tội phạm tồi tệ nào đó! Anh cần phải ở đây, cùng với đội của mình, tập trung vào những yêu cầu từ khách hàng mới của anh.”
“Em đã không nhận ra!” tôi tuyệt vọng nói. “Em nghĩ đó là một vụ hợp tác tuyệt hảo!”
“Bình tĩnh nào sếp,” Gary mềm mỏng nói với Luke. “Chúng ta vẫn chưa hứa gì mà...”
“Cô ấy hứa rồi.” Luke chỉ về phía tôi, và giờ thì Gary hoàn toàn không hiểu gì hết.
“Em không... hứa cụ thể điều gì.” Giọng tôi hơi run. “Em chỉ nói rằng anh sẽ sẵn lòng.”
“Em có nhận thấy với anh như thế còn khó khăn hơn gấp bội không?” Luke ôm đầu. “Becky, sao em không nói với anh? Sao em không nói chuyện đó từ hồi ở Milan
Căn phòng không một tiếng động.
“Bởi vì cái túi Thiên Thần đó giá những hai nghìn euro,” cuối cùng tôi cũng lí nhí lên tiếng. “Em nghĩ là anh sẽ điên lên mất.”
“Chúa ơi...” Luke rên lên, chịu hết nổi.
“Mà em cũng không muốn làm phiền anh! Anh đang quá bận với vụ Arcodas... Em nghĩ tự em sẽ giải quyết. Và em vẫn đang giải quyết.”
“ ‘Giải quyết,’ ” Luke nhắc lại ngờ vực. “Em giải quyết thế nào?”
“Em bảo Nathan Temple là anh bị ốm,” tôi nuốt nước bọt.
Mặt Luke chợt sáng lên vẻ thông hiểu.
“Bó hoa,” anh đều đều nói. “Từ Nathan Temple đúng không?” Ôi trời.
“Vâng,” tôi thì thầm.
“Ông ta gửi hoa cho anh à?” Gary ngạc nhiên nói.
“Cả một giỏ hoa quả nữa,” Luke nói ngay.
Gary chợt bật cười.
“Không buồn cười đâu, Gary,” Luke nói, giọng anh đanh lại. “Chúng ta vừa mới giành được một hợp đồng lớn nhất đời mình. Lẽ ra chúng ta nên ra ngoài ăn mừng. Chứ không phải là ngồi xử lý lão Nathan Temple khốn kiếp đang đợi ngoài sảnh kia.” Anh buông mình xuống g
“Chúng ta cũng không muốn đối đầu với ông ta, Luke,” Gary nói, nheo mắt. “Không hề muốn khi ông ta sắp mua Daily World.”
Mặt Luke căng thẳng và bất động. Tôi không dám nói một từ.
Rồi anh đột ngột đứng dậy. “Chúng ta không thể ngồi cả ngày ở đây được. Tôi sẽ đến gặp ông ra. Nếu tôi phải làm việc đó thì có nghĩa là tôi phải làm.” Anh nhìn tôi. “Anh chỉ hy vọng cái túi xách đó đáng để làm thế, Becky. Anh thực sự hy vọng nó đáng.”
Tôi chợt cảm thấy đau nhói.
“Luke, em xin lỗi,” tôi nói. “Em thật sự xin lỗi. Em không hề cố ý... Em không nhận ra rằng...”
“Được rồi, Becky,” anh cất ngang bằng giọng mệt mỏi. “Sao cũng được.”
Anh rời căn phòng, Gary theo sau. Còn tôi chỉ ngồi đó. Đột nhiên một giọt nước mắt lăn xuống má tôi. Mọi thứ từng rất hoàn hảo. Và giờ thì tất cả đã sụp đổ hết rồi.