Gia đình
Suze là thế đấy. Không ai chỉ có một căn nhà cả.
Khi chúng tôi lái xe xuôi theo đại lộ rợp bóng cây quen thuộc, tôi như nhảy lên vì phấn khích. Căn nhà xây bằng đá trông vẫn rộng rãi và sang trọng như ngày nào với những hàng cột ở lối vào, dù dàn cây thường xuân trước nhà đã bị tỉa sạch. Hai con điểu sư đá vẫn đứng như hai lính gác trước cửa, và trên đầu chúng đội vòng hoa, y như hồi lễ cưới của Suze.
“Nhanh lên anh!” tôi nói lúc anh điều khiển xe vào bãi đỗ. Khi anh thậm chí còn chưa kịp tắt máy, tôi đã nhảy ra khỏi xe chạy vụt qua con đường lát sỏi về phía ngôi nhà. Giờ thì mình đã ở đây rồi. Mình không thể chờ đến khi gặp Suze được!
Cánh cửa trước nặng nề đang khép hờ và tôi đẩy nó mở ra. Bên trong, cái đại sảnh khổng lồ lát đá được trang hoàng với những bình hoa huệ tuyệt đẹp được cắm cầu kỳ. Hai anh phục vụ đang sải bước qua, mang theo khay đầy những ly sâm panh. Trên chiếc ghế cổ bên lò sưởi là một cái yên ngựa không còn dùng đến. Vẫn y nguyên như cũ.
Hai anh phục vụ mất hút cuối hành lang, và tôi bị bỏ lại một mình. Thả bước trên nền đá lát, tự dưng tôi thấy hơi căng thẳng. Sẽ ra sao nếu Suze cũng trở nên kỳ quặc, như bố mẹ tôi?
Rồi tôi thấy bóng cô ấy qua cánh cửa mở, đang đứng trong phòng vẽ. Mái tóc vàng búi cao, cô ấy đang mặc một chiếc váy ôm duyên dáng in hình hoa văn. Còn tay thì đang ẵm một em bé nhỏ xíu mặc áo choàng rửa tội dài. Wow. Chắc hẳn đấy là một trong hai đứa nhóc song sinh.đứng gần đó đang bế đứa còn lại, cũng mặc áo choàng rửa tội. Và cho dù anh có đang mặc bộ com lê cổ lỗ nhất thế giới, trông anh vẫn thật sự bảnh bao! Không đến nỗi... ẻo lả lắm. Hình như Tarquin càng nhiều tuổi càng đẹp trai. Khi nào năm mươi tuổi có thể anh sẽ trở thành một vị thần tình dục không biết chừng!
Một đứa nhóc tóc vàng mới biết đi chập chững túm lấy chân anh, và như tôi thấy thì, Tarquin đang dịu dàng gỡ những ngón tay của nó ra.
“Ernie,” anh kiên nhẫn nói.
Ernie? Tôi choáng quá. Trời đất ơi, Ernest? Lần cuối cùng tôi thấy nó, nó còn đang nằm trong nôi cơ mà.
“Trông Wilfie như con gái ấy!” Suze nói với Tarquin, trán nhăn lại theo cái cách quen thuộc. “Còn Clementine thì trông như con trai.”
“Em yêu, trông chúng đều trăm phần trăm giống những đứa bé con mặc đồ rửa tội,” Tarquin đáp.
“Lỡ cả hai đứa đều gay thì sao?” Suze nhìn Tarquin lo lắng. “Lỡ lúc còn trong bụng em hoóc môn của chúng bị lẫn lộn thì sao?”
“Chúng ổn mà!”
Tôi thấy ngượng ngùng một cách nực cười, đứng tần ngần ở cửa. Tôi không muốn cắt ngang. Trông họ như một gia đình vậy. Họ là một gia đình.
“Mấy giờ rồi nhỉ?” Suze cố xem đồng hồ, nhưng Ernie giờ lại đang bám chặt lấy tay cô, cố gắng nhảy lên. “Ernie, con yêu, mẹ cần tô son! Để tay mẹ yên nào... Anh bế con một lúc được không, Tarkie?”
“Để anh đặt Clemmie xuống đâu đó đã...” Tarquin bắt đầu nhìn quanh phòng như thể cái nôi sẽ từ trên trời rơi xuống.
“Nếu anh muốn thì để tôi bế nó cho,” tôi nói, giọng nghẹn trong cổ họng.
Suze nhìn quanh.
“Bex?” Mắt Suze mở to bằng cái đĩa đựng đồ ăn tối. “Bex?”
“Bọn mình về rồi!” tôi cố tỏ ra bình thường. “Ngạc nhiên chưa!”
“Ôi trời ơi! Ôi Chúa oi!”
Suze ấn đứa nhóc vào tay Tarquin, người hiện đang can trường làm một việc như tung hứng với hai đứa nhóc. Cô chạy ào đến quàng tay ôm cổ tôi.
“Bex! Bà Brandon!”
“Bà Cleath-Stuart!” tôi đáp, cảm thấy nước mắt chực trào ra. Mình biết Suze sẽ không thay đổi mà. Mình biết mà.
“Mình không thể tin là cậu đã về!” mặt Suze rạng rỡ. “Kể cho mình nghe về tuần trăng mật của cậu đi! Kể cho mình nghe mọi thứ cậu...” Cô đột ngột ngừng lại, nhìn chằm chằm vào túi xách của tôi. “Ôi lạy Chúa,” cô hổn hển. “Đây có phải là túi Thiên Thần xịn không?”
Aha! Bạn thấy không? Ai biết khắc biết mà.
“Tất nhiên là đồ xịn.” Tôi thờ ơ đung đưa nó trên tay. “Chỉ là một món lưu niệm nhỏ từ Milan thôi mà. À... dù sao thì mình cũng sẽ không nhắc đến nó trước mặt Luke,” tôi nói thêm, hạ giọng xuống. “Anh ấy không hẳn là biết về nó đâu.”
“Bex!” Suze vừa cười vừa trách. “Anh ấy là chồng cậu mà!”
“Chính xác.” Tôi gặp ánh mắt cô ấy, và cả hai chúng tôi đều cười khúc khích.
Trời ạ, cứ như mình chưa từng đi đâu ấy.
“Thế, cuộc sống hôn nhân thế nào?” Suze hỏi.
“Hoàn hảo.” Tôi thở hắt ra hạnh phúc. “Hoàn toàn hạnh phúc. Cậu biết đấy. Như những đôi đi hưởng kỳ trăng mật.”
“Mình có thai trong kỳ trăng mật của bọn mình.” Trông Suze hơi chưng hửng. Cô với tay vuốt ve túi Thiên Thần một cách ngưỡng mộ. “Mình thậm chí còn không biết là cậu đã đến tận Milan. Hai người còn đi những đâu nữa?”
“Bọn mình đi mọi nơi! Vòng quanh thế giới!”
“Cháu có đến khu mộ cổ của Mahakala không?” Một giọng trầm vang phát ra từ lối vào. Tôi quay người lại, thấy mẹ Suze, Caroline, đang bước vào phòng. Bà mặc chiếc váy kỳ lạ nhất tôi từng thấy, làm từ cái gì đấy như vải bạt màu đậu xanh, đi kèm với quần tất nâu sẫm và bốt phủ da lộn đến tận gót.
Tôi chưa từng thấy Caroline mặc cái gì bình thường bao giờ.
“Dạ rồi!” tôi nói vui vẻ. “Chúng cháu đã đến đó!”
Ban đầu chính Caroline là người đã khiến chúng tôi nảy ra ý tưởng đi du lịch khi nói rằng bạn tốt nhất của bà là một nông dân người Bolivia.
“Thế còn Ollantaytambo, thành phố cổ của người Inca?”
“Bọn cháu đã ở lại đó!”
Mắt Caroline sáng lên như thể tôi vừa qua bài kiểm tra và tôi thấy vô cùng tự hào. Mình là một khách du lịch thiên tài! Tôi sẽ không nói thêm là chúng tôi đã ở lại đó trong một khách sạn năm sao.
“Giờ thì, mũ mẹ đâu ấy nhỉ?” Bà cau mày nhìn quanh. “Mẹ vứt nó đâu rồi ấy.”
“Cái mũ kiểu châu Phi ấy ạ?” Suze nói, hơi cáu. “Ừm... Con không biết nữa!”
Tôi liếc Suze một cái sắc lẹm. Cô ấy đã giấu cái mũ. Tôi biết thừa.
“Caroline!” Giọng bố Suze cất lên vang vang trong không khí, lát sau ông vào đại sảnh, mặc áo choàng dài bằng lụa có họa tiết cánh hoa, bên dưới là quần sọc tăm. Tóc ông bạc và rậm, còn mũi thì đã đỏ hơn rất nhiều so với cái năm gần đây nhất tôi gặp ông. Thực tế thì nó chính xác là màu tía.
“Chào Ngài Gilbert,” tôi mở lời một cách lễ phép. “Chú khỏe không...”
“Caroline!” ông nhắc lại, hoàn toàn phớt lờ tôi. “Fella nói là chúng ta có thể nuôi một con sư tử ở bãi đất cho ngựa tập trước nhà. Anh ta bảo sẽ lo chuyện vận chuyển và làm mọi thủ tục giấy tờ. Bà thấy thế nào?” Mắt Ngài Gilbert ánh lên phấn khích. “Như thế sẽ thêm chút hương vị cho cuộc sống, đúng chứ hả?” Ông gầm lên như sư tử, và tôi giật nảy mình.
“Một con sư tử” Suze hoảng hốt nói. “Bố ơi, bố không thể nuôi sư tử ở đây được! Nó sẽ ăn thịt bọn nhóc mất!”
“Gilbert, sư tử thuộc về thế giới hoang dã.” Trông Caroline giận tím mặt. “Tự do lang thang trong thế giới tự nhiên của chúng. Bất cứ ai từng đến khu bảo tồn Serengeti Plain và trải qua niềm kiêu hãnh khi cho chúng ăn vào bình minh...”
“Sao bố cậu lại muốn có một con sư tử?” tôi thì thầm với Suze trong khi Caroline vẫn tiếp tục.
“Ông già muốn mở một vườn thú và cho mọi người đến xem,” Suze khẽ đáp lại. “Đó là một trong những dự định dở hơi của ông. Như vụ mấy con rùa ấy, nhớ không?”
Khoảng bốn năm trước, khi tôi và Suze còn sống chung trong một căn hộ ở London, bố cô ấy đã quyết định trở thành người nuôi rùa, và chúng tôi chính là người phải chuyên chở hai mươi con rùa con và chăm sóc chúng vào cuối tuần.
“Con vật cao quý đó nhìn tôi,” Caroline vẫn đang diễn thuyết hùng hồn, “và một sự thấu hiểu sâu sắc dường như đã xuất hiện giữa chúng tôi...”
“Bà có thể nhìn con sư tử của tôi nếu thích,” Ngài Gilbert nói. “Trong lồng của nó.” Ông cười phá lên. “Thế nào?”
Trông ông rất hài lòng với bản thân, còn Caroline thì trông rõ là phản đối, tôi không ngăn nổi mình bật cười. Tôi yêu gia đình Suze quá. Trời ạ, đúng là về nhà tốt thật.
“Có lẽ cháu phải ghé qua nhà thờ,” tôi nói, liếc đồng hồ. “Hẹn gặp lại mọi người sau...”
“A, cháu nhắc cô mới nhớ!” Caroline đột ngột ngưng lại. “Cô đã gặp cha sở và ông ấy nói cái khỉ gì đấy về nước ấm dùng trong lễ rửa tội. Cô nói là không đời nào! Một chút nước lạnh sẽ trao cho bọn nhóc sức mạnh tốt lành.”
“Mẹ!” Suze hét lên. “Con đã đặc biệt hỏi xin nước nóng! Bọn trẻ còn bé quá!”
“Vớ vẩn!” Caroline nói lớn. “Bằng tuổi chúng con đã bơi dưới hồ rồi! Sáu tháng tuổi, con đã đi du lịch bụi với mẹ lên tận đồi Tsodilo ở Botswana [1]. Ở đấy làm gì có nước nóng!”
[1] Một nước Nam
Suze tuyệt vọng nhìn tôi, và tôi cười lại với cô đầy thông cảm.
“Tốt nhất là con nên đi khỏi đây,” cô nói. “Bex, mình sẽ gặp cậu sau. Cậu sẽ ở đây vài ngày nữa đúng không?'’
“Bọn mình rất muốn thế!” tôi nói một cách hạnh phúc.
“À, và cậu phải gặp Lulu mới được!” Suze nói thêm khi đã đi ra đến nửa đường.
“Lulu là ai?” tôi gọi với theo nhưng cô ấy không nghe thấy gì.
Ờ, thôi được. Mình sẽ sớm biết thôi. Có lẽ là con ngựa mới, hay cái gì đấy đại loại thế.
***
Tôi thấy Luke ở bên ngoài, nơi người ta vừa làm xong một lối đi có mái che giữa ngôi nhà và nhà thờ, y như ở đám cưới Suze. Khi chúng tôi bắt đầu đi dọc tấm thảm trải trên lối đi, tôi không thể kìm nổi chút cảm giác hoài cổ. Đây chính là nơi chúng tôi đã nói chuyện cưới xin lần đầu tiên, một cách lòng vòng. Rồi Luke cầu hôn tôi.
Và giờ chúng tôi lại ở đây. Cưới nhau đã ngót một năm rồi!
Tôi nghe thấy tiếng bước chân đang đến và nhìn quanh thì thấy Tarquin đang hối hả bước trên tấm thảm, tay bế con.
“ChàoTarquin!” tôi nói khi anh nhập bọn với chúng tôi. “Thế... đây là đứa nào trong hai đứa song sinh thế?”
“Đứa này lementine,” Tarquin nói, mỉm cười. “Clemmie bé bỏng của chúng tôi.”
Tôi nhìn gần hơn và cố giấu ngạc nhiên. Ôi. Suze nói đúng. Con bé này đúng là trông như con trai vậy.
“Nó xinh quá!” tôi nói nhanh. “Vô cùng duyên dáng!”
Tôi cố nghĩ điều gì đấy để nói mà không nhấn mạnh đến những đặc điểm nữ tính của nó, đúng lúc đó thì có một tiếng động khe khẽ từ trên cao. Nghe như kiểu phạch-phạch-phạch. Giờ thì nó đang to dần. Tôi ngước lên, và trước sự kinh ngạc của tôi, một chiếc trực thăng đen đang đến. Thực tế thì... nó đang hạ cánh, trên cánh đồng sau nhà.
“Anh có bạn sở hữu cả máy bay trực thăng cơ à?” tôi nói, thích thú.
“Ừm... thực ra thì, đấy là của tôi,” Tarquin rụt rè nói. “Cho bạn mượn đi chơi một lát.”
Tarquin có một cái trực thăng?
“Mua năm ngoái,” anh giải thích. “Hồi đó có vở The Ring ở Covent Gardent [2], ngay giữa mùa cừu đẻ. Một tình thế vô cùng tiến thoái lưỡng nan. Mà tôi thì chẳng muốn bỏ lỡ cái nào.”
[2] Tên gọi tắt của Nhà hát Opera Hoàng gia Covent Garden – London, Anh.
“Ờ... đúng thế!” Tôi gật đầu, cứ như thể tôi thực sự thông cảm được ấy.
Thực ra thì theo một cách nào đấy tôi cũng thông cảm được. Nếu phải lựa chọn giữa việc xem cừu đẻ trên những cánh đồng lạnh cóng hay nghe một vở opera Wagner lê thê... tôi cũng sẽ mua một cái trực thăng. Để bỏ trốn.
Lúc này tôi đã đến nhà chờ, chật ních khách khứa. Luke và tôi ngồi đại vào hàng ghế gần cuối, và tôi nhìn quanh tất cả người thân của Suze. Có bố Tarquin, mặc áo smoking màu tím nhạt, có Fenella, chị Tarquin. Chị mặc đồ màu kem và đang cười nói hớn hở vói một cô gái tóc vàng mà tôi không nhận ra là ai.
“Ai thế, Agnes?” một giọng the thé vang lên sau tôi. Tôi liếc quanh, và thấy một bà tóc bạc cài trâm gắn hồng ngọc to bự cũng đang nhìn chằm chặp vào cô gái tóc vàng, qua kính cầm tay.
“Đó là Fenella, bạn yêu!” bà mặc đồ xanh da trời ngồi cạnh nói.
“Tôi không nói đến Fenella! Tôi muốn nói đến cô gái kia cơ, cái cô đang nói chuyện với Fenella ấy.”
“Ý chị là Lulu à? Đấy là Lulu Hetherington.”
Tôi ngẩng đầu lên ngạc nhiên. Thế đấy. Lulu không phải là ngựa. Đó là một cô gái.
Thực sự thì cô ta trông cũng hơi giống ngựa, cô ta gầy và lòng khòng, giống Suze, và đang mặc bộ vest vải tuýt hồng. Cô ta bật cười khi Fenella nói gì đấy - và cô ta có một kiểu cười khoe hết cả răng lẫn lợi.
“Cô ấy là mẹ đỡ đầu,” Agnes đang nói. “Một nữ siêu nhân, cô ấy là bạn thân nhất của Susan đấy!”
Cái gì?
Tôi ngước lên, choáng váng. Thật lố bịch. Tôi mới là bạn thân nhất của Suze chứ. Mọi người đều biết thế.
“Lulu chuyển đến làng này sáu tháng trước và hai người hầu như dính chặt lấy nhau!” Agnes tiếp tục. “Bọn tôi thấy họ cùng nhau cưỡi ngựa ra ngoài hàng ngày. Cô ấy giống Suze lắm. Cứ nhìn hai đứa bên nhau mà xem
Suze xuất hiện trước nhà thờ, bế Wilfrid. Tôi đồ rằng có sự giống nhau về hình thức giữa Suze và Lulu. Cả hai đều cao và tóc vàng. Họ búi tóc y như nhau. Suze đang nói chuyện với Lulu, mặt rạng rỡ sinh động, và trong khi tôi vẫn quan sát thì họ cùng nhau cười phá lên hàng tràng.
“Và tất nhiên là hai đứa có rất nhiều điểm chung.” Giọng Agnes cắt ngang không khí đằng sau tôi. “Cả với lũ ngựa và bọn trẻ con nữa... hai đứa nó hỗ trợ nhau thật tuyệt vời.”
“Mỗi cô gái đều cần một người bạn thân,” bà kia thông thái nói.
Bà ta im bặt khi đàn oóc bắt đầu chơi. Giáo đoàn đứng dậy và tôi cùng mọi người khác với lấy tờ lịch trình buổi lễ. Nhưng tôi không đọc nổi một từ. Trong lòng tôi đang ngổn ngang trăm mối.
***
Sau khi buổi lễ kết thúc, mọi người đều trở lại ngôi nhà, nơi nhóm tứ tấu đàn dây đang chơi trong đại sảnh và những người phục vụ đi đi lại lại mang theo đồ uống. Luke ngay lập tức bị một người bạn của Tarquin, người đã biết Luke qua công việc, tới bắt chuyện, và tôi phải đứng một mình một lát, ủ ê suy nghĩ về những gì đã nghe được trong nhà rhờ.
“Bex!” tôi thở phào quay lại khi nghe giọng Suze đằng sau.
“Suze!” tôi cười với cô ấy. “Tuyệt quá!”
Chỉ cần nhìn gương mặt thân thiện của Suze là đủ để quét sạch mọi lo lắng của tôi. Đương nhiên chúng tôi vẫn là bạn thân nhất của nhau!
Tôi phải nhớ mình đã đi xa trong một thời gian dài, nên Suze cần phải kết bạn với ai đó ởnhà, hay gì đấy. Nhưng vấn đề là giờ tôi đã trở lại rồi!
“Suze, mai đi shopping đi!” tôi đột ngột nói. “Chúng ta có thể lên London... Mình sẽ giúp cậu trông bọn trẻ...”
“Bex, mình không thể.” Lông mày cô nhíu lại. “Mình đã hứa với Lulu đi cưỡi ngựa sáng mai rồi.”
Trong một lát, tôi không biết phải nói gì. Chẳng lẽ cô ấy không thể hủy buổi cưỡi ngựa được sao? Lúc nào cô ấy cưỡi ngựa chẳng được, còn tôi thì chỉ vừa mới về nhà.
“Cũng được.” Tôi cố mỉm cười. “Ừ... không vấn đề gì. Chúng ta sẽ đi lần khác vậy!”
Đứa nhóc trong tay Suze bắt đầu gào khóc dữ dội và cô ấy xị mặt.
“Mình phải đi cho chúng ăn đây. Nhưng sau đấy mình nhất định phải giới thiệu cậu với Lulu mới được. Hai người sẽ rất quý nhau cho mà xem.”
“Mình chắc là thế!” tôi nói, cố sao cho giọng mình nghe có vẻ hồ hởi. “Hẹn gặp cậu sau!”
Tôi nhìn theo Suze khuất vào phòng đọc sách.
“Sâm panh không thưa bà?” một người phục vụ nói đằng sau tôi.
“Ồ, có. Cảm ơn.”
Tôi nhấc một ly sâm panh ra khỏi khay. Rồi, bất chợt nghĩ ra, tôi lấy thêm ly nữa. Tôi tiến lại cửa phòng đọc sách và chuẩn bị cầm quả đấm thì Lulu xuất hiện và sập cửa sau lưng cô ta.
“Ôi, xin chào!” cô ta nói bằng giọng bề trên cộc lốc. “Thật ra thì Suze đang cho con b trong.”
“Mình biết rồi.” Tôi mỉm cười. “Mình là Becky, bạn Suze. Mình mang cho cô ấy chút sâm panh.”
Lulu cười lại - nhưng tay vẫn không rời quả đấm cửa.
“Mình nghĩ có lẽ cô ấy cần chút riêng tư,” cô ta nói dịu dàng. Trong một thoáng tôi quá choáng đến nỗi không thể đáp lại.
Riêng tư? Với cả tôi sao?
Tớ đã ở bên Suze khi cô ấy sinh Ernie! Tôi muốn cãi lại như thế. Tôi đã nhìn thấy cô ấy nhiều hơn những gì cô sẽ được thấy!
Nhưng không. Mình sẽ không thèm cạnh tranh ghi điểm với người này. Thôi nào. Cố lên nào.
“Thế cậu chắc hẳn là Lulu rồi,” tôi nói bằng giọng nồng hậu nhất có thể và chìa tay ra bắt. “Mình là Becky.”
“Cậu là Becky. Ừ, mình từng nghe kể về cậu rồi.”
Sao trông cô ta lại thích thú đến thế? Suze đã nói gì vậy?
“Còn cậu là mẹ đỡ đầu của Clementine!” tôi thân mật nói. “Điều đó thật... tuyệt!”
Tôi cố gắng hết sức để làm bạn với cô ta. Nhưng có cái gì đấy ở cô ra khiến tôi co rúm lại. Môi cô ta hơi quá mỏng. Mắt cô ta hơi quá lạnh lùng.
“Cosmo!” cô ta bất ngờ quát lên. Theo ánh mắt của cô ta, tôi thấy một đứa nhóc mới chập chững biết đi đang lẫm chẫm tiến về phía nhóm tứ tấu đàn dây. “Ra chỗ khác chơi đi cưng!
“Cosmo! Tên hay quá,” tôi nói, cố tỏ ra thân thiện. “Nghe như, đặt theo tên một tạp chí đúng không?”
“Tạp chí á?” Cô ta nhìn tôi như thể tôi là kẻ đần độn chính hiệu. “Thật ra, từ đó có gốc từ từ kosmos trong tiếng Hy Lạp cổ. Nghĩa là ‘trật tự hoàn hảo’. ”
Tôi thấy sự xấu hổ và tức tối đâm vào da mình đau nhói. Làm sao mà tôi biết được điều đó cơ chứ?
Dù sao chăng nữa, cô ta mới là kẻ ngu ngốc, bởi có bao nhiêu người từng biết tới tạp chí Cosmo chứ? Khoảng một triệu. Còn bao nhiêu người biết một từ Hy Lạp cổ nào đấy? Khoảng ba người. Chính xác luôn.
“Cậu có con không?” cô ta nói theo kiểu quan tâm lịch sự.
“À... ừ... không.”
“Cậu có nuôi ngựa không?”
“À... ừ... không.”
Rồi im lặng. Lulu dường như đã hết câu hỏi. Tôi đoán là đã đến lượt mình.
“Vậy... cậu có mấy đứa rồi?”
“Bốn,” cô ta đáp. “Cosmo, Ludo, Ivo, và Clarissa. Hai, ba, năm, và tám tuổi.”
“Wow. Thế thì chắc cậu bận rộn lắm.”
“Ôi, khi có con thì đúng là một thế giới khác,” cô ta tự mãn đáp. “Mọi thứ đều thay đổi không tưởng tượng nổi đâu.”
“Có lẽ là mình có thể chứ,” tôi vừa nói vừa bật cười. “Mình đã giúp Suze khi Ernie mới chào đời mà. Nên mình cũng biết chuyện đó thế nào...”
“Không đâu.” Cô ta cười kiểu bề trên. “Chưa thực sự làm mẹ thì cậu sẽ không biết đâu. Không biết tí nào.”
“Phải,” tôi nói, thấy mình mềm nhũn.
Làm sao mà Suze có thể thân thiện với người phụ nữ này cơ chứ? Làm sao được cơ chứ?
Chợt có tiếng cạch cửa phòng đọc sách và Suze xuất hiện. Một tay cô bế con còn tay kia cầm điện thoại di động và trông cô rất hoảng hốt.
“Chào, Suze!” tôi nói nhanh. “Mình vừa định mang cho cậu một ly sâm panh!” tôi chìa ly rượu ra cho cô nhưng Suze dường như còn không buồn để ý.
“Lulu, Wilfie bị phát ban!” cô lo lắng nói. “Con cậu từng bị thế bao giờ chưa?”
“Để xem đã nào,” Lulu nói, nhấc đứa bé khỏi tay Suze hết sức điêu luyện. Cô ta khám nó một lát. “Mình nghĩ chỉ là nổi mẩn do nóng quá thôi.”
“Thật chứ?”
“Mình thì thấy trông như những nốt mẩn do cây tầm ma,” tôi nói, cố gắng tham gia. “Gần đây nó có ở gần cây tầm ma nào không?”
Chẳng ai có vẻ quan tâm đến những điều tôi nghĩ cả.
“Cậu sẽ cần Sudocrem,” Lulu nói. Mình sẽ mang cho cậu một ít nếu cậu muốn. Mình đang định lát nữa sẽ ghé qua hiệu thuốc.”
“Cảm ơn, Lulu. Cậu đúng là một thiên thần!” Suze bế Wilfie với vẻ biết ơn, đúng lúc chuông di động reo.
“Chào!” cô nói vào điện thoại. “Cuối cùng thì cũng thấy anh. Anh đang ở đâu?” Khi Suze nghe điện thoại, cả khuôn mặt cô ấy nhăn lại tuyệt vọng. “Anh đang đùa hả!”
“Có chuyện gì vậy?” Lulu và tôi nói đồng thời.
“Là Ngài Happy!” Suze gào lên, quay sang Lulu. “Anh ta bị xịt lốp xe! Giờ anh ta mới đang ở Tiddlington Marsh.”
“Ngài Happy là ai?” tôi bối rối nói.
“Là người diễn trò!” Suze tuyệt vọng nói. “Có cả một lũ trẻ con chật kín phòng trong kia, chỉ chờ mỗi anh ta thôi!” Cô chỉ về phía cửa, bên trong tôi thấy có rất nhiều trẻ con mặc váy dự tiệc và áo sơ mi bảnh bao xinh xinh đang đuổi bắt và ném gối vào nhau.
“Mình sẽ phóng đi đón anh ta,” Lulu nói, đặt ly của cô ta xuống. “Ít nhất thì ta cũng biết anh ra hiện ở đâu. Mình sẽ đến đó trong khoảng mười phút thôi. Bảo anh ta ở nguyên đấy và để ý đến chiếc Range Rover.”
“Lulu, cậu là một ngôi sao thật sự,” Suze nói, thở phào. “Mình không biết phải làm gì nếu không có cậu.”
Sự ghen tị thiêu đốt khắp người tôi. Tôi muốn là người giúp Suze.
“Mình không ngại đến đón anh ta đâu!” tôi nói. “Mình sẽ đi!”
“Cậu không biết ở đâu đâu,” Lulu nói một cách tử tế. “Tốt hơn là để mình.“Thế còn bọn trẻ thì sao?” Suze lo lắng liếc về phía căn phòng đang đầy tiếng trẻ con la hét mỗi lúc một to hơn.
“Chúng nó sẽ phải đợi thôi. Nếu không có ai là người làm trò thì tức là không có người làm trò.”
“Nhưng...”
“Mình sẽ diễn trò cho chúng!” tôi nói, trước khi kịp ngăn mình lại.
“Cậu á!” Cả hai đều quay sang tôi há hốc miệng.
“Ừ, mình.” tôi nói một cách tự tin.
Ha. Mình sẽ cho họ biết ai là người bạn hữu ích nhất của Suze.
“Bex... cậu có chắc không thế?” Suze nói, trông rất lo lắng.
“Không vấn đề gì!” tôi nói.
“Nhưng...”
“Suze...” Tôi đặt tay lên cánh tay cô ấy. “Làm ơn đi. Mình nghĩ là mình có thể làm vài đứa nhóc vui trong khoảng mười phút.”
***
Ôi trời ơi.
Thật là một cảnh hoàn toàn hỗn loạn.
Tôi còn không thể nghe thấy mình nghĩ gì không thể nghe thấy bất cứ cái gì ngoại trừ tiếng la hét của hai mươi đứa nhóc phấn khích đang chạy quanh phòng, đánh nhau.
Tiếng la hét còn to hơn. Tôi chắc là có ai đó vừa bị giết ở đây, chỉ có điều tôi không thể nhìn thấy là ai vì mọi thứ đều lờ mờ.
“Ngồi xuống!” tôi gầm lên át tiếng ồn. “Tất cả ngồi xuống!”
Chúng thậm chí còn không thèm ngừng lại một giây. Tôi trèo lên một cái ghế và chụm tay quanh miệng làm loa.
“Ai ngồi xuống...” Tôi gào lên. “Sẽ được nhận một cái kẹo.”
Ngay lập tức tiếng la hét im bặt và có tiếng ầm ầm khi hai mươi đứa nhóc ngồi thụp xuống sàn.
“Chào các cháu!” tôi vui vẻ nói. “Cô... cô là Wacky Becky!” tôi lắc lắc đầu. “Các cháu đồng thanh nào... ‘Chào Wacky Becky!’ ”
Chẳng đứa nào nói cả.
“Kẹo của cháu đâu?” một cô bé lên tiếng.
“À ừ...”
Tôi quờ quạng trong túi xách, nhưng chẳng có gì ngoài mấy viên thuốc ngủ thảo dược tôi mua để ngủ cho quên mệt mỏi trên chuyến bay dài. Vị cam.
Liệu mình có thể...
Không. Không.
“Để sau nhé!” tôi nói. “Cháu phải ngồi yên… rồi khắc có kẹo.
“Cái cô làm trò ảo thuật này là đồ vớ vẩn” một thằng nhóc mặc áo Ralph Lauren nói.
“Cô không vớ vẩn!” tôi điên tiết. “Xem đây này! Ú...”
Tôi đưa nhanh tay lên mặt, rồi bỏ ra. “Òa!”
“Bọn cháu đâu phải là em bé đâu,” thằng nhóc miệt thị nói. “Bọn cháu muốn cô diễn trò!”
“Sao cô lại không hát tặng các cháu một bài thật hay nhỉ,” tôi dịu dàng nói. “Hãy lái lái lái thuyền... la la la... hào nước...”
“Làm trò cơ!” một con bé ré lên.
“Bọn cháu muốn xem trò!” một thằng bé hét.
“Diễn-trò-đi! Diễn-trò-đi!”
Giời đất ạ. Chúng đang hô khẩu hiệu. Và bọn con trai đang đấm xuống sàn ầm ầm. Chúng có thể lại đứng lên và đánh nhau bất cứ lúc nào. Diễn trò. Diễn trò. Óc tôi hoạt động điên cuồng. Mình có biết trò gì không nhỉ?
“OK!” tôi nói trong tuyệt vọng. “Cô sẽ diễn một trò! Xem đây này!” Tôi vung mạnh tay để thu hút sự chú ý, rồi xoắn tay vòng ra sau lưng một cách công phu, cố duỗi tay dài hết cỡ có thể.
Rồi tôi cởi được móc áo lót của mình qua áo ngoài, cố gắng nhớ xem nó màu gì.
À phải. Nó là cái màu hồng phớt kẻ ca rô có nơ bướm. Hoàn hảo. Cả phòng xôn x
“Cô đang làm gì thế?” một con bé mở to mắt nói.
“Cứ chờ khắc biết!”
Cố gắng giữ bầu không khí thần bí, tôi kín đáo vòng một dây áo qua cánh tay, rồi cái dây còn lại. Bọn nhóc đang chằm chặp nhìn tôi háo hức.
Giờ thì tôi đã lấy lại tự tin rồi, tôi nghĩ mình sẽ làm trò này khá tốt. Kể ra tôi cũng hơi có năng khiếu!
“Xem kỹ nhé!” tôi nói, bằng giọng trịnh trọng như nhà ảo thuật, “Vì giờ cô sẽ làm cho một thứ... xuất hiện.”
Vài đứa đã thở hổn hển.
Thực sự là tôi có thể làm như vậy với vài tiếng trống nữa ở đây. “Một... hai... ba...” Trong chớp mắt tôi kéo áo con ra khỏi tay áo và giơ nó lên cao. “Tèn ten!”
Cả phòng ngập trong tiếng reo hò phấn khích.
“Cô ấy làm ảo thuật!” một thằng bé tóc đỏ hét lên.
“Lại đi!” một con bé gào lên. “Cô làm lại đi!”
“Các cháu có muốn xem cô làm lại không?” tôi nói, cười sung sướng. “Cóóóó!” tất cả chúng hét lên.
“Tôi không nghĩ vậy đâu!” một giọng thanh, cộc lốc vang lên ở cửa. Tôi quay lại - và Lulu đang đứng đó nhìn tôi với vẻ kinh sợ không che giấu nổi.
Ôi không.
Ôi trời ơi. Áo con của tôi vẫn còn lủng lẳng trên tay.
“Chúng muốn mình diễn trò,” tôi giải thích, cố nhún vai ra vẻ bình thản.
“Tôi khó mà nghĩ được những thứ đó là kiểu ‘trò’ mà lũ trẻ sẽ thích!” cô ta nói, nhướng mày. Cô ta quay lại phía bọn trẻ với nụ cười rạng rỡ, hiền từ. “Ai muốn gặp Ngài Happy nào?”
“Bọn cháu thích Wacky Becky cơ!” một cậu bé hét lên. “Cô ấy cởi áo lót!”
Mẹ kiếp.
“Wacky Becky phải... ừm... đi bây giờ!” tôi nói vui vẻ. “Nhưng hẹn các cháu lần sau!”
Tránh không nhìn thẳng vào mắt Lulu, tôi vo cái áo con thành một quả bóng nhỏ, nhét vào túi, và đi giật lùi ra khỏi phòng. Tôi tiến lại bàn buffet, nơi Luke đang lấy món cá hồi.
“Em ổn chứ?” anh ngạc nhiên nói. “Trông mặt em đỏ quá.”
“Em... ổn.” Tôi giật lấy ly của anh và uống ực một ngụm sâm panh. “Mọi thứ đều ổn cả.”
***
Nhưng chúng không hẳn là ổn.
Tôi cứ cố chờ Lulu đi về để có thể nói chuyện thoải mái với Suze - nhưng cô ta chẳng về gì cả. Cô ta đi đi lại lại, giúp pha trà cho bọn trẻ và dọn dẹp. Mỗi lần tôi cố giúp, cô ta lại ở đó trước tôi, với giẻ ẩm hay một cái cốc hoặc mấy lời khuyên theo kiểu mấy bà mẹ. Cô ta và Suze cứ nói liên tục về bọn trẻ và tôi không thể chen lời nào vào được.
Đến tận mười giờ đêm cô ta mới về và tôi cuối cùng cũng được ở một mình trong bếp với Suze. Suze đang ngồi bên cái lò Aga khổng lồ, cho một đứa sinh đôi bú và cứ ba phút lại ngáp dài một lần.
“Thế, cậu có một kỳ trăng mật vui chứ?” cô nói có vẻ thèm muốn.
“Nó rất tuyệt. Hoàn toàn hoàn hảo. Bọn mình đã đến một chỗ tuyệt vời ở Úc nơi cậu có thể lặn với bình khí, và...”
Tôi ngưng bặt khi Suze lại ngáp lần nữa. Có lẽ tôi sẽ kể với cô ấy vào ngày mai.
“Thế cậu thì sao? Cuộc sống với ba đứa con thế nào?”
“Ôi, cậu biết đấy.” Cô cười mệt mỏi. “Cũng tốt. Mệt rã rời. Mọi thứ đều khác.”
“Và... cậu đã dành rất nhiều thời gian ở bên Lulu,” tôi vô tình bật ra.
“Cô ấy không tuyệt vời sao?” Suze nói, mặt tươi lên.
“Ừ... tuyệt.” Tôi ngưng lại một cách thận trọng. “Cô ấy hơi hách dịch một chút...”
“Hách dịch á?” Suze choáng váng ngước lên. “Bex, sao cậu có thể nói thế được? Cô ấy là vị cứu tinh của tớ ở đây đấy! Cô ấy đã giúp tớ rất nhiều!”
“Ừ, phải.” Tôi vội rút lui. “Tớ không có ý...”
“Cô ấy biết chính xác tớ đang phải trải qua những gì.” Suze thở dài “Ý tớ là cô ấy đã có bốn đứa rồi! Cô ấy thực sự hiểu.”
“Phải.”
Còn tôi thì không hiểu. Ý Suze là thế đấy.
Khi tôi nhìn chằm chằm vào ly rượu của mình, tôi chợt thấy đầu mình nặng trịch. Chẳng có cuộc đoàn tụ nào diễn ra như tôi từng tưởng tượng.
Tôi đứng dậy và lững thững bước về phía cái lò Aga, nơi có rất nhiều ảnh gia đình được đính trên tường gỗ. Có một bức chụp tôi và Suze mặc đồ dự tiệc, quàng khăn lông vũ và trang điểm lấp lánh. Và một bức chụp tôi với Suze trong bệnh viện cùng Ernie bé bỏng.
Rồi, đùng một cái, tôi nhìn thấy bức ảnh mới tinh chụp Suze và Lulu, cưỡi ngựa, mặc áo khoác kỵ sĩ và đội lưới trùm đầu đồng bộ với nhau. Họ đang nhìn thẳng vào máy ảnh cười rạng rỡ và trông như hai chị em song sinh giống nhau y hệt.
Khi nhìn nó, tôi cảm thấy một quyết tâm đột ngột dâng trào. Tôi sẽ không đánh mất người bạn thân nhất của mình vào tay một bà hoàng mặt ngựa hách dịch biết cưỡi ngựa. Lulu làm được cái gì thì tôi cũng làm được cái đó.
“Có lẽ mai mình sẽ đi cưỡi ngựa với cậu và Lulu,” tôi thân mật nói. “Nếu cậu còn dư con ngựa nào đấy.”
Tôi thậm chí sẽ đội mũ bảo hiểm, nếu đó là cái giá phải trả.
“Cậu sẽ đến ư?” Suze ngước lên, choáng váng. “Nhưng mà... Bex. Cậu có cưỡi ngựa bao giờ đâu.”
“Có chứ,” tôi hớn hở nói. “Luke và mình có cưỡi ngựa một chút hồi trăng mật, thật đấy.”
Điều này cũng... khá là đúng. Gần đúng. Chúng tôi từng dự định đi cưỡi lạc đà Dubai, nhưng cuối cùng lại đi lặn có ống thở.
Nhưng dù sao chăng nữa thì cưỡi ngựa cũng nhỏ như con thỏ thôi. Mình chỉ cần giữ chặt cương... và mọi chuyện sẽ ổn!