Điều then chốt đầu tiên là bề ngoài của tôi. Tôi nhíu mày nghiên cứu toàn bộ số quần áo đang vứt vương vãi trên giường phòng nhà khách. Bộ nào sẽ phù hợp hoàn hảo với một cuộc mít tinh phản đối vì môi trường nhỉ? Không thể là quần da được rồi... không phải áo lấp lánh... Mắt tôi chợt sáng lên khi thấy một cái quần kiểu bộ đội, và rút ngay nó ra khỏi đống quần áo đó.
Tuyệt. Màu hồng, nhưng tôi không thể cưỡng lại nó. Và... phải. Mình phải mặc kèm một chiếc áo phông có in khẩu hiệu cho đủ bộ. Thật thiên tài!
Tôi lôi ra một chiếc áo phông có in chữ HOT và thật sự hợp với cái quần bộ đội. Nhưng trông có vẻ không mang tính phản đối lắm, đúng không nhỉ? Tôi nghĩ một phút rồi lấy trong túi ra một cái bút đỏ, cẩn thận viết thêm chữ “BAN” nữa. BAN HOT [1] không có nghĩa lắm... nhưng ý tưởng là được rồi, chắc chắn thế. Hơn nữa tôi sẽ không trang điểm tí nào, trừ một chút viền mắt, mascara và son nước không màu.
[1] Cấm nóng.
Tôi đã đóng bộ xong, tết tóc thành bím, rồi tự ngưỡng mộ mình trong gương. Tôi thật sự trông như một cô lính xinh đẹp! Tôi thử đưa tay lên chào kiểu quân đội và dứ dứ nắm đấm trước gương.
“Hãy đứng lên cùng công nhân,” tôi trầm giọng nói. “Anh em liên hiệp lại.”
Trời ơi, đúng thế. Mình nghĩ mình sẽ rất giỏi việc này.
Cuộc mít tinh phản đối được tổ chức trong hội trường làng, và khi tôi đến thì đã thấy có bao nhiêu người đi lại ở đấy rồi, chỗ nào cũng có poster với các khẩu hiệu kiểu ĐỪNG HỦY HOẠI VÙNG NÔNG THÔN CỦA CHÚNG TA. Tôi tiến đến bàn để cà phê và bánh quy.
“Cô uống cà phê không?” một người
đàn ông đứng tuổi mặc áo khoác ngắn nói.
“Cảm ơn,” tôi nói. “Ừm, ý tôi là cảm ơn người anh em. Uống liền.” Tôi chào ông kiểu nhà binh. “Đình công muôn năm!”
Người đàn ông trông hơi bối rối, và tôi chợt nhớ ra là họ không đi đình công. Tôi cứ nhầm chuyện này với phim Billy Elliot [2]. Nhưng cũng thế cả thôi, đúng không nhỉ? Đoàn kết và cùng nhau chiến đấu vì mục đích tốt đẹp. Tôi lang thang vào trung tâm hội trường, tay cầm cốc, và một anh chàng tóc đỏ rực mặc áo khoác jean đeo đầy huy hiệu thấy tôi.
[2] Một bộ phim sản xuất năm 2000 lấy bối cảnh cuộc đình công của công nhân mỏ Anh năm 1984.
“Chào mừng!” anh nói, tách ra khỏi nhóm của mình và dang rộng tay. “Tôi là Robin. Tôi chưa từng thấy cô trong nhóm.”
“Tôi là Becky. Thật ra tôi chỉ là khách du lịch. Nhưng Jim nói tôi đến cũng không sao...”
“Tất nhiên rồi!” Robin nói, bắt tay tôi nồng nhiệt. “Mọi người đều được chào đón. Việc cô là khách du lịch hay dân ở đây chẳng có gì quan trọng cả... vấn đề vẫn thế. Ý thức cũng quan trọng như mọi thứ khác trên đời.”
“Chính xác!” Tôi uống một ngụm cà phê và để ý thấy đống tờ rơi anh đang cầm. “Tôi có thể mang theo mấy tờ về London và phát cho mọi người ở đấy, nếu anh muốn. Tuyên truyền.”
“Thế thì tuyệt quá!” Mặt Robin co lại thành một nụ cười. “Đó là kiểu thái độ chủ động mà chúng ta đang cần có thêm! Cô đặc biệt quan tâm đến vấn đề môi trường nào?”
Xem nào. V môi trường. “Ừm...” Tôi uống một ngụm cà phê. “Mọi vấn đề, thật đấy! Cây cối... và... à... ừ... loài nhím u...”
“Loài nhím u?” Trông Robin bối rối.
Khỉ thật. Đó là tất cả những gì tôi thốt ra vì tôi đang nghĩ tóc anh ấy trông y như lông nhím u.
“Khi mà chúng cứ bị ô tô cán chết,” tôi bịa thêm. “Đó thật sự là một mối nguy hiểm trong xã hội chúng ta ngày nay.”
“Tôi chắc cô nói đúng.” Robin nhíu mày suy tư. “Thế, cô đang tham gia một nhóm hoạt động chuyên theo dõi tình trạng tuyệt vọng của loài nhím u à?”
Thôi rồi. Đổi chủ đề đi Becky.
“Vâng,” tôi nghe thấy mình nói thế. “Đúng là tôi có tham gia. Nhóm của tôi tên là... Prickle [3].”
[3] Lông nhím.
“Prickle!” Anh cười. “Cái tên tuyệt quá!”
“Vâng,” tôi tự tin nói. “Đó là những chữ viết tắt của Protect... Really... Innocent... ờ...”
Thôi xong. Lẽ ra mình nên chọn một từ nào đấy bắt đầu bằng chữ N mới phải.
“Creatures...” Tôi đang rất lúng túng. “... of all Kinds... bao gồm cả loài nhím u...”[4]
[4] Becky đang cố gán cho các chữ cái trong từ Prickle thành một khẩu hiệu trong tiếng Việt sẽ là: Bảo vệ tất cả các loài sinh vật thực sự vô tội (nhưng mới chỉ gán được đến chữ “K” – kinds: các loài).
Tôi im bặt, thở phào khi thấy Jim đang đến, cùng với một phụ nữ gầy gò giọng sang sảng mặc quần jeans với áo choàng len. Đây chắc là vợ anh ấy rồi!
“Xin chào, Jim,” Robin nói, cười thân thiện. “Rất mừng vì anh đã sắp xếp tới đây.”
“Chào Jim!” Tôi nói, rồi quay sang người đi cùng anh. “Chị chắc là Elizabeth rồi.”
“Còn chị chắc là Becky nổi tiếng!” Chị siết chặt tay tôi. “Con bé Kelly nhà chúng tôi luôn mồm kể chuyện về chị.”
“Kelly ngoan lắm! Hôm nay chúng tôi đã trang điểm cho nhau rất vui...” Tôi chợt thấy Jim nhăn trán. “Và... ừm... ôn thi,” tôi vội nói thêm. “Khá nhiều bài đại số và từ vựng tiếng Pháp.”
“Jess có ở đây không?” Jim hỏi, nhìn quanh phòng.
“Tôi không biết nữa,” tôi nói, cảm thấy sợ hãi như thường lệ khi nghe nhắc đến tên chị. “Tôi vẫn chưa thấy chị ấy đâu.”
“Tiếc quá.” Elizabeth tặc lưỡi. “Jim đã kể cho tôi biết. Hai chị em, vậy mà giờ họ không nói chuyện với nhau. Nhưng hai người đều còn trẻ! Hai người còn cả đời để làm bạn với nhau, chị biết đấy. Mỗi người chị em gái là một món quà đấy!”
“Họ sẽ làm lành thôi mà,” Jim nói một cách thoải mái. “A. Cô ấy kia rồi!”
Tôi xoay người nhìn quanh và đúng thế, đúng là Jess, đang sải bước lại gần, trông hoàn toàn kinh ngạc khi thấy tôi.
“Cô ta làm gì ở đây thế?” chị nói với
“Đây là thành viên mới của nhóm chúng ta, Jess ạ,” Robin nói, mỉm cười bước tới. “Làm quen với Becky đi.”
“Chào, Jess!” tôi nói với một nụ cười căng thẳng. “Em nghĩ là em sẽ quan tâm đến môi trường!”
“Becky đặc biệt quan tâm đến loài nhím u,” Robin nói thêm.
“Cái gì?” Phải mất mấy giây Jess mới tiêu hóa nổi tin này, sau đó bắt đầu lắc đầu quầy quậy. “Không. Không. Cô ấy không phải thành viên của nhóm. Và cô ấy sẽ không được đến buổi mít tinh. Cô ấy phải đi. Ngay bây giờ!”
“Hai người biết nhau à?” Robin nói, cố gắng hiểu mọi chuyện. Jess nhìn ra chỗ khác.
“Chúng tôi là chị em,” tôi giải thích.
“Họ không hợp nhau,” Jim nói, bằng giọng thì thầm rất kịch.
“Thôi nào Jess,” Robin chân thành nói. “Cô biết lệ của nhóm mình rồi đấy. Chúng ta đặt sang một bên các khác biệt mang tính cá nhân. Mọi người đều được hoan nghênh. Mọi người đều là bè bạn!” Anh cười với tôi. “Becky đã tình nguyện giúp chúng ta một số việc tuyên truyền!”
“Không!” Jess ôm đầu. “Anh không biết cô ta thế nào đâu...”
“Đi nào Becky,” Robin nói, lờ Jess đi. “Tôi sẽ tìm cho cô một cái ghế.”
***
Dần dần mọiừng nói chuyện và ngồi xuống hàng ghế xếp hình móng ngựa. Khi nhìn khắp lượt những khuôn mặt tôi nhận ra Edie, Lorna và vài người từng đến chỗ Jim mua hàng.
“Hoan nghênh mọi người đã tới,” Robin nói, đứng vào trung tâm cái móng ngựa. “Trước khi bắt đầu, tôi có vài thông báo. Ngày mai, như các bạn đã biết, là cuộc đi bộ leo núi lên đỉnh Scully để quyên góp. Tôi có thể biết những ai sẽ tham gia không?”
Gần một nửa số người có mặt ở đó giơ tay lên, bao gồm cả Jess. Tôi cũng suýt nữa giơ tay, chỉ có điều mấy từ như đi bộ đã ngăn tôi lại, đấy là còn chưa kể đến từ leo núi.
“Tuyệt!” Robin nhìn quanh, hài lòng. “Những người tham gia xin hãy nhớ mang theo đầy đủ hành trang. Tôi e là theo dự báo thì thời tiết không được tốt. Sương mù, và có thể cả mưa nữa.”
Có tiếng đồng thanh rên rỉ thất vọng lẫn với tiếng cười.
“Nhưng cứ yên tâm, một bữa tiệc chào mừng với đồ uống nóng sẽ đợi sẵn ở cuối chặng đường,” anh nói thêm. “Và chúc mọi người tham gia may mắn nhé.” Anh cười với mọi người quanh phòng. “Giờ thì tôi muốn giới thiệu một thành viên mới của nhóm chúng ta. Becky đến với chúng ta, mang theo những kiến thức chuyên môn về loài nhím Âu và...” Anh nhìn tôi. “Các loài sinh vật nhỏ khác đang bị đe dọa hay chỉ có loài nhím Âu thôi?”
“Ừm...” tôi hắng giọng, để ý tới đôi mắt hình viên đạn của Jess đang nhìn mình. “Ừm... chủ yếu là loài nhím Âu thôi.”
“Vậy, gửi tới Becky lời chào nồng nhiệt từ tất cả chúng tôi. OK. Giờ thì đến việc nghiêm túc.” Anh với lấy cái cặp da rồi lôi ra một bó giấy. “Đề xuất xây Trung tâm Mua sắm Piper’s Hill.”
Anh ngừng một chút cho mọi người ngấm, và trong phòng vang lên tiếng xì xào giận dữ.
“Hội đồng vẫn đang vờ làm ngơ. Tuy nhiên” - anh điệu đàng búng ngón tay vào bó giấy - “bằng đủ cách, tôi đã xoay xở lấy được bản sao của dự án.” Robin đưa đống giấy tờ cho người đàn ông cuối dãy, ông này bắt đầu phân phát cho mọi người. “Hiển nhiên là chúng ta có rất nhiều khó khăn lớn. Nếu tất cả có thể nghiên cứu tài liệu này trong vài phút...”
Tôi ngoan ngoãn đọc bản kế hoạch cùng những người khác, và nhìn tất cả tranh minh họa. Khi tôi liếc quanh, mọi người đang lắc đầu một cách giận dữ và thất vọng, điều này, nói thật là cũng chẳng khiến tôi ngạc nhiên.
“Được rồi.” Anh nhìn quanh và mắt anh sáng lên khi thấy tôi. “Becky. Có lẽ chúng tôi nên nghe cô nói đầu tiên. Là một người ngoài cuộc, phản ứng đầu tiên của cô là gì?”
Mọi người đều quay sang nhìn tôi, tôi cảm thấy má nóng bừng.
“À... ờ... tôi có thể thấy ngay vấn đề,” tôi ngập ngừng.
“Chính xác,” Robin hài lòng nói. “Điều này chứng minh cho quan điểm của chúng tôi. Nhìn một cái là thấy vấn đề ngay, ngay cả với một người không biết gì về vùng này. Tiếp tục đi, Becky.”
“Ừm.” Tôi nghiên cứu dự án trong một giây, rồi tiếp tục. “Trước hết thì, thời gian mở cửa hơi hạn hẹp. Nếu là tôi, tôi sẽ mở cửa đến mười giờ tối. Tôi muốn nói là mọi người đã phải làm việc cả ngày rồi! Họ không muốn vội vàng khi mua sắm!”
Khi tôi nhìn quanh, hình như mọi người hơi kinh ngạc thì phải. Có lẽ họ không ngờ tôi lại nói chí lý đến thế. Được khích lệ, tôi nói luôn về danh sách cửa hàng ở trung tâm đó. “Và những cửa hàng này thật vớ vẩn. Lẽ ra nên có Space, NK... Joseph... cả L.K. Bennett nữa!”
Không ai nhúc nhích.
Trừ Jess, chị đang lấy tay ôm đầu.
Robin hình như đang điếng người, nhưng cố can đảm nặn ra một nụ cười.
“Becky... có nhầm lẫn một chút thì phải. Chúng tôi không phản đối bất cứ đặc điểm nào của trung tâm mua sắm này. Chúng tôi đang phản đối chính sự tồn tại của nó.”
“Gì cơ ạ?” tôi nhìn anh, không hiểu gì cả.
“Chúng tôi không muốn họ xây nó,” Jess nói, giọng trầm hết cỡ, vẻ chế nhạo. “Họ đang định hủy hoại cả một vùng thiên nhiên tươi đẹp. Đó là mục tiêu của cuộc phản đối.”
“Ôi.” Má tôi nóng bừng. “Ôi giờ thì tôi đã hiểu. Hoàn toàn hiểu. Vẻ đẹp thiên nhiên. Tôi đang... thật ra thì... ừm... chuẩn bị nói đến đó.” Bối rối, tôi bắt đầu lật giở bản dự án lần nữa. “Có lẽ nó cũng khá nguy hại đến loài nhím u,” cuối cùng tôi nói. “Tôi đã thấy vài điểm nguy hiểm cho loài nhím u rồi. Hay gọi tắt là HHPs[5], chúng tôi vẫn thường nói thế.”
[5] Hedgehog Hazard Points – những điểm nguy hiểm cho loài nhím Âu. (Becky tự bịa ra cụm từ đó).
Mình có thể thấy Jess đang trợn ngược mắt. Có lẽ mình nên thôi ngay.
“Ý hay,” Robin nói, nụ cười của anh hơi căng thẳng. “Vậy là... Becky đã chia sẻ một số lo ngại có giá trị về sự an toàn của loài nhím u. Ai có ý kiến gì khác không?”
“Tôi lo lắng cho kinh tế địa phương,” một phụ nữ diện quần áo đẹp hùng hồn nói. “Các trung tâm mua sắm ngoài thị trấn sẽ hủy hoại cuộc sống nông thôn. Nếu họ xây chúng lên, chúng sẽ khiến các cửa hiệu trong làng sạt nghiệp.”
“Đó là một tội ác,” Lorna nói oang oang. “Các cửa hiệu làng là trung tâm của cộng đồng. Chúng cần được ủng hộ
Càng lúc càng có nhiều giọng thêm vào. Tôi có thể thấy tất cả các khách hàng của cửa hàng nhà Jim đều gật đầu với nhau.
“Làm sao mà Jim cạnh tranh được với chuỗi cửa hàng lớn đó?”
“Chúng ta cần phải bảo tồn những cửa hiệu nhỏ!”
“Chính phủ phải chịu trách nhiệm...”
Tôi biết mình không nên nói nữa, nhưng đơn giản là tôi không thể im lặng được.
“Xin lỗi?” tôi thẽ thọt, giơ tay lên. “Nếu tất cả các vị đều muốn cửa hàng làng tồn tại được thì tại sao lại không mua bánh mì không giảm giá?”
Tôi nhìn quanh căn phòng, Jess đang trừng mắt với tôi.
“Đó chỉ là thói quen,” chị nói. “Mọi thứ cuối cùng chỉ là chuyện tiêu tiền thôi, đúng không?”
“Nhưng đó là một cửa hàng mà!” tôi nói, chẳng hiểu gì cả. “Toàn bộ vấn đề nằm ở đó! Mọi người tiêu tiền! Nếu mọi người tiêu nhiều tiền hơn một chút thì cửa hàng sẽ phát triển!”
“Không phải ai trên thế giới này cũng nghiện mua sắm, được chưa, Becky?” Jess phản bác.
“Ước gì họ đều như thế,” Jim chen ngang với một nụ cười nhăn nhó. “Doanh thu của tôi tăng gấp ba từ khi Becky đến.”
Jess lườm anh, mím chặt môi. Ôi trời ạ. Trông chị như bốc khói đến n
“Đó chỉ là... một ý tưởng thôi,” tôi nói nhanh. “Chẳng quan trọng đâu.” Tôi lại co rúm người xuống ghế, cố gắng sao cho không ai trông thấy mình.
Cuộc thảo luận lại sôi nổi, nhưng tôi cứ chúi đầu và lại lật giở bản dự án. Và phải nói là tôi đã đúng ngay từ đầu. Các cửa hàng ở đây thực sự vớ vẩn. Không có lấy một chỗ bán túi xách... không một chỗ để khách hàng làm móng... Ý tôi là, tôi có thể hoàn toàn hiểu quan điểm của họ. Việc gì phải hủy hoại một cánh đồng tươi đẹp bằng một trung tâm mua sắm dở hơi toàn những cửa hàng chẳng ai muốn ghé cơ chứ?
“Vậy nên ủy ban chúng tôi đã quyết định phải có hành động tức khắc và tiên phong,” Robin nói khi tôi lại ngẩng lên. “Chúng tôi sẽ tổ chức mít tinh, mỗi tuần một lần. Chúng tôi cần càng nhiều ủng hộ càng tốt. Và đương nhiên là thu hút được càng nhiều sự chú ý của công luận càng tốt.”
“Khó đấy,” một phụ nữ thở dài nói. “Chẳng ai quan tâm đâu.”
“Edgar đang viết một bài báo cho tạp chí ở giáo xứ của anh,” Robin nói, nhìn vào một tờ báo. “Và tôi biết một vài trong số các bạn đã thảo thư đến hội đồng...”
Tôi lại ngứa mồm muốn nói.
Tôi mở miệng, nhưng thấy mắt Jess nhìn mình như dao găm, nên lại ngậm lại. Nhưng - ôi trời đất ơi - tôi không thể im lặng được. Đơn giản là không thể.
“Chúng ta đã chuẩn bị một số tờ rơi rất nhiều thông tin...”
“Các bạn nên làm điều gì đó lớn hơn thế!” Tiếng tôi cắt ngang lời Robin, và mọi người nhìn cả sang phía tôi.
“Becky, ngậm mồm lại,” Jess bực dọc nói. “Mọi người đang cố thảo luận một cách nghiêm túc!
“Em cũng thế!” tôi như bị nướng chín dưới ngần ấy ánh mắt, nhưng vẫn cố. “Tôi nghĩ các bạn nên có một chiến dịch quảng bá lớn.”
“Như thế có tốn nhiều tiền không?” một người đàn ông tóc bạc nhíu mày nói.
“Trong làm ăn, nếu anh muốn kiếm tiền anh phải bỏ tiền ra. Và ở đây cũng thế thôi. Nếu các bạn muốn có kết quả, các bạn phải đầu tư chứ!”
“Lại tiền!” Jess kêu lên, điên tiết. “Lại tiêu tiền! Em bị ám ảnh rồi!”
“Mọi người có thể xin tài trợ!” tôi đáp. “Phải có những tiểu thương địa phương cũng không muốn trung tâm mua sắm đó tồn tại. Các bạn có thể lôi đài phát thanh địa phương vào cuộc... cộng thêm báo chí...”
“Xin lỗi, thưa cô,” anh chàng ngồi cạnh Jess cắt ngang một cách chế nhạo. “Cô có thể nói rất hay. Nhưng cô thật sự biết gì về việc này?”
“À, không gì cả,” tôi thừa nhận. “Trừ việc tôi từng là một nhà báo. Vậy nên tôi biết về phát hành báo chí và các chiến dịch quảng bá.” Tôi nhìn quanh, cảm thấy sự quan tâm ở vài khuôn mặt. “Và tôi đã từng làm hai năm ở Barneys, một cửa hàng bách hóa lớn tại New York. Chúng tôi từng tổ chức vô số sự kiện, như tiệc tùng, ngày cuối tuần giảm giá đặc biệt, các đêm khuyến mại... Trên thực tế, toàn bộ những việc này cũng là một ý tưởng!” Tôi quay sang Jim, đột nhiên thấy cảm hứng dâng trào. “Nếu anh muốn phát triển cửa hàng làng, anh nên tổ chức một buổi lễ! Làm một điều gì đó thật tích cực! Anh nên có lễ hội mua sắm chẳng hạn. Hay là một bữa tiệc! Sẽ vui biết bao nhiêu! Anh cũng có thể có những đợt bán hàng đặc biệt, và quà khuyến mại... gắn chặt điều này với cuộc phản đối...”
“Im đi!” Tôi giật mình dừng lại, thấy Jess đang đứng, giận tái mặt. “Hãy ngậm miệng dù chỉ một lần, Becky! Sao mọi thứ cứ phải là tiệc tùng? Sao em cứ phải vớ vẩn hóa mọi chuyện? Những người chủ cửa hàng như Jim không quan tâm đến các bọ quan tâm đến những hành động đáng tin cậy, được suy xét cẩn thận.”
“Có lẽ tôi cũng quan tâm đến tiệc tùng,” Jim ôn tồn nói, nhưng Jess không có vẻ gì là nghe thấy.
“Em chẳng biết quái gì về môi trường! Em chẳng biết gì về loài nhím u ngớ ngẩn đó! Em chỉ bịa ra chuyện đấy thôi! Tốt nhất em nên cuốn gói và để chúng tôi yên.”
“Nào, thế là hơi hiếu chiến đấy Jess,” Robin nói. “Becky chỉ đang cố giúp đỡ thôi mà.”
“Chúng ta không cần cô ta giúp!”
“Jess,” Jim nhẹ nhàng nói. “Đây là em gái cô mà. Bình tĩnh đi. Hiếu khách thêm một chút nào.”
“Hai chị em đây sao?” ông tóc bạc khi nãy ngạc nhiên nói. Tiếng xì xào bàn tán nổi lên khắp phòng.
“Cô ta không phải em gái tôi.” Jess khoanh chặt tay. Chị thậm chí còn không thèm nhìn tôi, và đột nhiên tôi cảm thấy một cơn đau đớn vì giận dữ dâng trào.
“Em biết chị không muốn em là em gái chị, Jess,” tôi nói, đứng lên đối mặt chị. “Nhưng em là em gái chị! Và chị chẳng làm được gì để thay đổi điều đó cả! Chúng ta có chung dòng máu! Chúng ta có cùng một kiểu gen! Chúng ta có chung...”
“Ờ, chị không tin điều đó, OK?” Giọng Jess vang khắp căn phòng.
“Cái gì?” Tôi không chắc mình nghe có đúng không.
“Chị không tin rằng chúng ta có chung huyết thống,” chị nói, giọng dịu đi một chút.
“Nhưng... nhưng chúng biết là đúng thế!” tôi bối rối nói. “Chị đang nói cái gì thế?”
Jess thở dài, lấy tay vuốt mặt. Khi chị ngẩng lên, trên đó chỉ còn dấu vết của sự giận dữ.
“Nhìn chúng ta xem, Becky,” chị nói, gần như tử tế. Chị chỉ vào tôi rồi vào chính mình. “Chúng ta chẳng có điểm gì chung cả. Không một điểm. Chúng ta không thể nào đến từ cùng một gia đình.”
“Nhưng... bố em là cha chị mà!”
“Ôi trời,” Jess nói, gần như chỉ cho chính chị nghe. “Nghe này Becky, chị định để sau mới nói chuyện này ra.”
“Nói chuyện gì ra?” tôi linh cảm thấy điềm gở. “Nói chuyện gì ra?”
“OK. Chuyện là thế này.” Jess đanh giọng thốt ra. “Ban đầu người ta đưa cho chị tên bố em và bảo đó là cha chị. Nhưng... chuyện đó không có lý lắm. Nên đêm qua chị đã nói chuyện rất lâu với dì Florence của chị. Bà thừa nhận là mẹ chị hơi... lăng nhăng. Có lẽ còn có những người đàn ông khác nữa.” Jess nói nhanh. “Bà nghĩ rằng có lẽ còn có những người đàn ông khác, cho dù bà chẳng đưa ra cái tên nào cả.”
“Nhưng... chị đã xét nghiệm rồi mà!” tôi nói, hoang mang. “Một xét nghiệm ADN! Điều đó đã chứng minh...” Tôi dần im bặt khi thấy Jess lắc đầu.
“Không. Chị và bố em chưa bao giờ xét nghiệm. Chỉ đang định. Nhưng chị có tên bố em, ngày tháng hợp lý, và... chị và bố em chỉ cho là thế thôi.” Chị nhìn xuống đất. “Chị nghĩ là đã nhầm.”
Đầu óc tôi quay cuồng. Họ chưa từng xét nghiệm ADN à? Họ chỉ cho là thế?
Cả phòng im lặng. Tôi không nghĩ có ai đó lại đang thở. Tôi bắt gặp gương mặt lo lắng, tốt bụng của Jim, rồi nhanh chóng ngoảnh ra chỗ
“Vậy... tất cả chuyện này chỉ là một nhầm lẫn lớn,” cuối cùng tôi nói. Đột nhiên một cục nghẹn khổng lồ xuất hiện trong họng tôi.
“Chị nghĩ đó là một nhầm lẫn,” Jess đồng tình. Chị nhìn lên và thấy bộ mặt đau khổ của tôi. “Thôi nào, Becky. Nếu em là người ngoài nhìn vào chúng ta... em có thể nói chúng ta là chị em được không?”
“Em... em nghĩ là không,” tôi cố nói.
Tôi chóng mặt vì sốc và thất vọng, nhưng đồng thời đâu đó sâu thẳm trong tôi có một giọng nói nhỏ đang bảo tôi rằng điều này là hợp lý. Tôi cảm thấy trong những tuần vừa qua mình đã cố gắng nhét chân vào một đôi giày sai cỡ. Tôi đã cố nhét, cố nhét chân vào, làm da mình trầy xước... và cuối cùng phải thừa nhận rằng nó không vừa.
Chị ấy không phải chị gái tôi. Chị ấy không phải là ruột thịt. Chị ấy chỉ là... một cô gái.
Tôi đang đứng đây nhìn chằm chằm vào một cô gái tôi chẳng hiểu gì, người thậm chí còn không thích tôi.
Tôi thật sự không muốn ở đây thêm nữa.
“Thôi được,” tôi nói, cố gắng lấy lại bình tĩnh. “Được rồi... tôi nghĩ mình phải đi thôi. Tạm biệt mọi người. Chúc cuộc phản đối may mắn.”
Không ai nói gì. Mọi người trông đều cực kỳ sốc. Tay run run, tôi nhấc túi lên, rồi đẩy ghế ra sau. Khi tôi đi qua mọi người để ra cửa, tôi bắt gặp một cái nhìn cảm thông kỳ lạ. Tôi dừng lại khi đến chỗ Jim, trông anh cũng thất vọng nhiều như tôi vậy.
“Cảm ơn anh vì tất cả, Jim,” tôi nói, cố“Tạm biệt.” Anh siết tay tôi nồng nhiệt. “Rất vui được quen biết cô.”
“Tôi cũng vậy. Chào Kelly hộ tôi nhé.”
Tôi ra đến cửa và quay lại nhìn Jess.
“Tạm biệt chị.” Tôi nuốt khan. “Chúc chị sống vui và có mọi thứ.”
“Tạm biệt, Becky,” chị nói, và lần đầu tiên có gì đó như lòng trắc ẩn ánh lên trong mắt chị. “Chị hy vọng em sẽ ổn với Luke.”
“Cảm ơn chị.” Tôi gật đầu, không chắc mình phải nói gì nữa. Rồi tôi quay lưng và đi vào bóng đêm.