Năm tiếng đồng hồ sau tôi đã thật sự ở đây, ở Cumbria, tại ngôi làng của Jess. Tôi đang ở miền Bắc!
Tôi đi bộ dọc theo con đường chính ở Scully - và phong cảnh đẹp quá đi mất! Y như Gary đã tả, những bức tường xây bằng đá xếp lên nhau không cần chất gắn kết và mọi thứ khác. Bên kia đường là những ngôi nhà đá cổ mái lợp ngói acđoa. Xa xa sau các ngôi nhà là những ngọn đồi dốc đứng, hiểm trở, nhấp nhô đá có đàn cừu đang gặm cỏ, thấp thoáng cao hơn tất cả là một ngọn đồi khổng lồ mà thật ra là một ngọn núi.
Khi bước qua một ngôi nhà nho nhỏ xây bằng đá duyên dáng, tôi để ý thấy tấm rèm cửa nhích ra và ai đó đang nhìn tôi. Mình có nổi bật một cách quá nhí nhảnh với hai chiếc va li một đỏ một xanh nõn chuối không nhỉ? Những cái bánh xe va li đang kêu ầm ầm trên đường, cộng thêm cái hộp đựng mũ cứ nảy lên nảy xuống theo nhịp bước của tôi. Khi tôi đi qua một chiếc ghế băng, hai bà già mặc váy hoa với áo len cộc tay nhìn tôi nghi ngờ, tôi còn thấy một bà chỉ trỏ đôi giày da lộn màu hồng của tôi. Tôi cười thân thiện với họ, đang định nói “Cháu mua ở Barneys đấy!” thì họ đứng lên, vin tay nhau bỏ đi, mắt vẫn quay lại liếc tôi. Tôi đi bộ một đoạn nữa dọc phố, rồi dừng lại, phều phào hổn hển.
Vùng này khá nhiều đồi núi, phải không nhỉ? Không phải những ngọn đồi có gì không ổn. Chuyện đồi núi chẳng ảnh hưởng gì đến tôi hết. Nhưng ngay cả như thế, tôi cũng nên dành một lát để thán phục vùng nông thôn này và thở cho ra hơi. Anh lái xe taxi đề nghị đưa tôi đến tận cửa, nhưng tôi bảo với anh ta rằng tôi thích đi bộ đoạn đường cuối, đơn giản là để bình tĩnh lại. Tôi bắt đầu thấy hơi bồn chồn khi nghĩ đến chuyện gặp Jess, chuyện này thật buồn cười vì tôi đã có hàng giờ trên tàu để chuẩn bị tinh thần rồi.
Lúc trên tàu tôi thậm chí còn phải nhờ đến sự hỗ trợ chuyên nghiệp! Tôi nhảy vào toa đồ uống gọi một ly Bloody Mary[1] - chỉ để lấy thêm chút can đảm nhờ chất cồn. Ở đó có cả một nhóm các diễn viên chuyên diễn kịch Shakespeare đang nốc rượu và hút thuốc, họ đang đi lưu diễn vở Henry V. Chúng t
ôi bắt đầu tán chuyện và cuối cùng tôi đã kể hết cho họ, cả chuyện tôi đi xa thế này chỉ để cố gắng làm lành với Jess nữa. Tất cả bọn họ đều xúc động khá mạnh. Họ nói cứ như trong Vua Lear, rồi gọi Bloody Mary cho mọi người, khăng khăng đòi huấn luyện tôi cách nói chuyện với chị.
[1] Tên gọi một loại cocktail pha chế từ nước cà cp, rượu vodka và một số thành phần phụ khác.
Tôi không chắc có làm bất cứ cái gì trong số những điều họ khuyên không. Như việc tự gọi mình là “con đàn bà khốn nạn” chẳng hạn. Nhưng cũng có nhiều lời khuyên có ích! Ví dụ như không bao giờ được chơi trội hơn bạn diễn, có nghĩa là không bao giờ được đứng ở vị trí khiến bạn diễn phải cách xa khán giả. Tất cả bọn họ đều nhất trí đó là việc tồi nhất tôi có thể làm với chị mình, nếu tôi làm thế thì cơ hội làm lành sẽ về mo và họ sẽ chẳng buộc tội chị ấy. Tôi chỉ ra rằng chẳng có khán giả nào hết, nhưng họ nói thật vớ vẩn, đám đông sẽ tụ tập ngay.
Gió thổi tung tóc tôi và tôi có thể cảm thấy không khí khắc nghiệt miền Bắc đang làm môi mình nứt nẻ nên lấy sáp dưỡng ẩm ra thoa. Rồi, nhói đau, lần thứ một triệu tôi lôi điện thoại di động ra xem biết đâu Luke đã gọi điện nhưng tôi bị nhỡ. Nhưng không có tí sóng nào. Chắc chúng tôi đang ở ngoài vùng phủ sóng. Trong một phút tôi không rời mắt khỏi cái màn hình điện thoại trắng trơn bé xíu, tim đập rộn lên trong niềm hy vọng ngớ ngẩn. Nếu như không có sóng thì có thể tin là anh đã cố gọi! Có lẽ ngay lúc này anh đang cố gọi nhưng không thể liên lạc được...
Dù vậy, tận đáy lòng tôi vẫn biết điều đó không phải là sự thật. Đã sáu tiếng trôi qua kể từ khi anh ra đi. Nếu anh muốn gọi thì đã gọi trước rồi.
Trận cãi vã cứ cuồng nộ vang vọng trong đầu tôi cả ngày. Giọng gay gắt của Luke. Cái cách anh nhìn tôi ngay trước lúc đi, thất vọng và mệt mỏi. Mọi điều anh nói. Tôi hoảng sợ, nước mắt chợt dâng lên trong mắt, và tôi giận dữ chớp mắt giữ chúng lại. Mình sẽ không khóc. Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Mình sẽ sửa chữa, biến thành một con người mới và Luke thậm chí sẽ không thể nhận ra.
Tràn đầy quyết tâm, tôi bắt đầu kéo va li lên đồi lần nữa, cho đến khi đến ngã tư Hill Rise. Tôi dừng lại và đưa mắt dọc theo những dãy nhà xây bằng đá, cứng đờ vì sợ. Đường nhà Jess đây rồi. Chị sống ở một trong số những căn nhà kia!
Tôi đang tìm trong ví số nhà chính xác thì chợt để ý thấy có cái gì đấy chuyển động trên cửa sổ tầng hai của một căn nhà cách tôi vài nhà. Tôi ngẩng lên - và đó là Jess! Chị đang đứng bên cửa sổ há hốc miệng nhìn tôi, kinh ngạc tột độ.
Bất chấp mọi chuyện đã xảy ra giữa chúng tôi, tôi cảm thấy cảm xúc trào dâng khi trông thấy khuôn mặt quen thuộc của chị. Xét cho cùng, đây chính là chị tôi. Tôi bắt đầu chạy ngược con phố, kéo cái va li đằng sau, cái hộp mũ nảy lên nảy xuống. Tôi chạm tay tới cánh cửa, hụt hơi, và chuẩn bị gõ cửa thì nó mở ra. Jess đang đứng trước mặt tôi, mặc quần nhung kẻ sọc nâu và áo tập, sững sờ.
“Becky... em đang làm quái gì ở đây thế?”
“Jess, em muốn học chị,” tôi run run nói, giơ tay cầu xin như những diễn viên chuyên diễn kịch Shakespeare dạy tôi. “Em đến để làm học trò của chị.”
“Hả?” Chị kinh hãi lùi về phía sau một bước. “Becky, em vừa uống rượu à?”
“Không! Ý em là, đúng thế. Vài ly Bloody Mary, chắc thế... nhưng em không say, thề luôn! Jess, em muốn trở thành người tốt.” Từ ngữ lộn xộn vội vã tuôn ra. “Em muốn học hỏi chị. Và hiểu chị nữa. Em biết mình đã phạm sai lầm... nhưng em muốn học từ những sai lầm ấy. Em xin lỗi vì trước đây đã không nghe lời chị, nhưng giờ thì em sẵn sàng rồi. Jess, em muốn được như chị.”
Im lặng đáng ngại.
“Em muốn giống chị á?” cuối cùng chị nói. “Chị tưởng chị là ‘con bò cái bủn xỉn đau khổ’ mà?”
Khỉ thật. Mình đang hy vọng chị ấy đã quên chuyện đó.
“À... ừ... Em thật sự xin lỗi vì đã nói thế,” tôi luống cuống lí nhí. “Em không có ý đó.”
Trông Jess chẳng có vẻ gì là bị thuyết phục cả. Tôi nhanh chóng dẫn tâm trí mình trở lại khóa huấn luyện trên tàu. “Thời gian đã hàn gắn vết thương giữa chúng ta...” tôi nói, cầm tay chị
“Không, vẫn chưa đâu!” Jess nói, rụt tay lại. “Và chuyện em đến đây thật điên rồ.”
“Nhưng em đang xin chị giúp đỡ em mà, với tư cách là chị của em!” tôi tuyệt vọng nói. “Em muốn học chị! Chị là Yoda, còn em...”
“Yoda?” Jess trợn mắt ngạc nhiên.
“Bề ngoài của chị không giống Yoda,” tôi vội nói thêm. “Không giống chút nào! Em chỉ muốn nói rằng...”
“Thôi được rồi, chị không quan tâm,” Jess cắt ngang. “Đến em, hay ý tưởng ngu ngốc mới nhất của em cũng vậy. Em đi đi.”
Chị đóng sập cửa, để tôi đứng chôn chân trên phố. Jess vừa sập cửa vào mặt tôi sao? Tôi, em gái ruột của chị ấy?
“Nhưng em đã từ London đến tận đây!” tôi nói to qua cánh cửa đã đóng.
Không trả lời.
Tôi không chịu bỏ cuộc. Không đơn giản như thế được.
“Jess!” tôi bắt đầu đập cửa ầm ầm. “Chị phải cho em vào nhà! Làm ơn đi! Em biết là chúng ta có những sự khác biệt...”
“Để cho cái cửa nhà chị yên!” Cửa lại hé ra và Jess lại đứng đó. Nhưng lần này trông chị không chỉ bực. Trông chị thật sự tức đến tím mặt. “Becky, chúng ta không chỉ có những sự khác biệt! Chúng ta thật sự khác nhau. Chị không có thời gian cho em đâu. Nói thật chị ước gì chưa từng gặp em. Và chị không hiểu em đang làm trò gì ở đây.”
“Chị không gì cả,” tôi nói nhanh, trước khi chị có thể lại sập cửa lần nữa. “Em biết đó là lỗi của em. Nhưng em nghĩ cuộc hôn nhân của bọn em đang thật sự trục trặc. Em thật sự nghĩ thế.”
Khi nói những lời đó, tôi cảm thấy nước mắt lại chực trào ra. Tôi chớp mắt thật mạnh, cố gắng giữ chúng lại.
“Jess... xin chị hãy giúp em. Chị là người duy nhất trên đời em nghĩ tới. Nếu em có thể học chị, có lẽ Luke sẽ quay lại. Anh ấy thích chị.” Tôi cảm thấy cổ họng nghẹn lại nhưng buộc mình phải nhìn thẳng vào chị. “Anh ấy thích chị hơn em.”
Jess lắc đầu, nhưng tôi không thể khẳng định là bởi chị không tin tôi hay không quan tâm.
“Về đi,” chị lạnh lùng nói.
“Nhưng...”
“Em có hiểu tiếng Anh không thế? Về đi!” Chị xua tay như thể đang xua một con chó.
“Nhưng... em là người nhà chị!” Giọng tôi bắt đầu run lên. “Người nhà phải giúp nhau! Người nhà phải quan tâm đến nhau. Jess, em là em gái chị...”
“Đó không phải lỗi của chị,” Jess nói cộc lốc. “Chị chưa từng yêu cầu được làm chị của em. Tạm biệt, Becky.”
Chị lại sập cửa, mạnh đến mức khiến tôi giật mình. Tôi đưa tay gõ cửa lần nữa - nhưng chẳng để làm gì, có để làm gì không?
Tôi đã đi ngần ấy đường đất chẳng vì cái gì cả.
Mình nên làm gì bây giờ? Chậm chạp, tôi quay lưng và lại bắt đầu kéo lê va li ngược con phố.
Ý nghĩ đi thẳng về nhà thật không sao chịu đựng nổi. Ngần ấy giờ trên tàu... để làm gì cơ chứ? Một căn nhà trống. Một căn nhà trống và không có chồng.
Và khi nghĩ đến Luke, đột nhiên tôi không thể kiềm chế nữa. Nước mắt bắt đầu tràn ra trên má tôi không sao ngăn lại, tôi chỉ biết nức nở. Khi tôi đến góc phố, có hai phụ nữ đẩy xe nôi nhìn tôi tò mò nhưng tôi chẳng quan tâm. Tôi khóc nhiều quá. Đồ trang điểm của tôi chắc đã nhoe nhoét khắp mặt... và thậm chí tôi còn không có tay nào rảnh mà lấy khăn ra lau nữa, nên đành sịt lên... Tôi cần phải ngừng lại. Tôi cần phải nín khóc.
Bên tay trái tôi có một nơi như kiểu bãi cỏ chung của làng, ở giữa có một chiếc ghế băng. Tôi tiến đến đó rồi ngồi phịch xuống, lấy tay ôm mặt và để mặc những giọt nước mắt nóng hổi chảy thành dòng.
Giờ thì mình ở đây, cách xa nhà hàng trăm dặm, hoàn toàn đơn độc và chẳng ai muốn hiểu mình. Tất cả là tại mình. Mình đã phá hỏng mọi thứ.
Và Luke sẽ chẳng bao giờ yêu mình nữa.
Tôi chợt hình dung ra cảnh mình dọn ra khỏi nhà. Đóng gói số giày của mình. Luke bảo tôi rằng anh muốn giữ bộ mộc cầm Indonesia...
Tôi lờ mờ nghe thấy tiếng một người đàn ông trên đầu mình. “Nào, nào. Có chuyện gì thế?”
Tôi mở mắt nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc bộ áo liền quần nâu vàng pha xanh lá cây đang cúi xuống nhìn tôi, nửa trách móc nửa quan tâm.
“Thế giới đến hồi kết thúc rồi sao?” anh ta lạnh lùng nói. “Quanh đây có nhiều người già đang cố ngủ trưa.” Anh ta chỉ những căn nhà quanh bãi cỏ. “Cô ồn ào quá, cô đang làm lũ cừu sợ đấy.”
Anh chỉ lên đồi, nơi, đúng thật là, có vài con cừu đang nhìn tôi tọc mạch.
“Tôi rất xin lỗi vì đã làm ảnh hưởng đến sự yên tĩnh quanh đây,” tôi nuốt nước bọt. “Nhưng lúc này với tôi mọi thứ không sáng sủa lắm.”
“Cãi nhau với bạn trai,” anh phán như đúng rồi.
“Không, tôi có chồng rồi, thật sự là thế.” Tôi giơ tay trái lên cho anh ta nhìn thấy cái nhẫn. “Nhưng hôn nhân đang trục trặc. Trên thực tế, tôi nghĩ nó có thể tan vỡ. Và tôi vượt ngần ấy đường đất đến đây để gặp chị gái nhưng chị ấy thậm chí còn không thèm nói chuyện với tôi...” Tôi có thể thấy nước mắt lại tràn trên má. “Bố mẹ tôi đang đi du lịch chữa bệnh, còn chồng tôi đi Cyprus với Nathan Temple, bạn thân nhất của tôi quý một người khác hơn tôi, và thế là tôi chẳng biết nói chuyện với ai cả. Tôi còn không biết nên đi về đâu! Nghĩa đen ấy, ý tôi là thế, tôi không biết phải đi đâu sau khi rời chiếc ghế này...”
Tôi nấc một cái thật to, với tay lấy khăn giấy lau nước mắt. Rồi tôi ngẩng lên.
Anh chàng có vẻ bối rối.
“Nói gì với cô bây giờ nhỉ,” anh ta nói tử tế hơn một chút. “Một tách trà thì nghe thế nào?”
“Một tách trà nghe thật tuyệt.” Tôi ấp úng. “Cảm ơn anh rất nhiều.”
***
Anh băng qua bãi cỏ, mang theo cả hai chiếc va li của tôi như thể chúng không có trọng lượng trong khi tôi lóc cóc theo sau với cái hộp đựng mũ.
“Tôi là Jim, nhân tiện,” anh ngoái lại
“Tôi là Becky.” Tôi xì mũi. “Anh thật tốt quá. Tôi chuẩn bị uống trà ở London, nhưng lại hết sữa. Trên thực tế... đó gần như là lý do tôi đến đây.”
“Một chặng đường quá dài để uống trà,” anh lạnh lùng nhận xét.
Mới chỉ sáng nay thôi, tôi chợt nhận ra. Thế mà như đã một triệu năm rồi.
“Dù sao thì chúng tôi cũng còn lâu mới hết sữa,” anh nói thêm, rẽ vào ngôi nhà có biển đề chữ đen CỬA HÀNG SCULLY trên lối vào. Chuông leng keng khi chúng tôi bước vào, và từ đâu đó phía sau tôi nghe thấy tiếng chó sủa.
“Ôi.” Tôi nhìn quanh với một niềm vui mới mẻ. “Đây là một cửa hàng!”
“Đây là cửa hàng duy nhất,” anh đính chính. Anh đặt va li của tôi xuống và nhẹ nhàng dẫn tôi ra khỏi tấm thảm chùi chân để chuông khỏi kêu nữa. “Tôi đã cùng gia đình ở đây được bốn mươi lăm năm rồi.”
“Wow.” Tôi nhìn quanh cửa hàng tiện ích này. Ở đây có giá để bánh mì tươi, kệ đồ hộp và đồ đóng gói sắp xếp gọn gàng, những lọ kẹo kiểu cũ, kệ bày bưu thiếp và quà lưu niệm. “Dễ thương quá! Thế... anh là ông Scully à?”
Jim ngạc nhiên. “Scully là tên của ngôi làng chúng ta đang ở, cô bạn ạ.”
“Ừ nhỉ.” Tôi đỏ mặt. “Tôi quên mất.”
“Họ của tôi là Smith. Và tôi nghĩ đúng là cô cần một tách trà. Kelly ơi?” Anh cao giọng, và lát sau một cô bé đi từ cửa sau vào. Con bé khoảng mười ba tuổi, gầy gò, mái tóc nâu mượt mà buộc đuôi ngựa, đôi mắt được trang điểm cẩn thận. Nó mặc quần jeans với áo phông sát nách hồng, tay cầm tạp chí Hea
“Con vẫn trông cửa hàng mà bố, thật đấy,” con bé nói ngay lập tức. “Con chỉ lên gác lấy tờ tạp chí thôi...”
“Được rồi, con yêu. Bố muốn con pha một tách trà thật ngon cho cô đây. Cô ấy vừa trải qua một chút... đớn đau.”
“Ôi, vâng.” Kelly liếc trộm tôi nghi ngại, và tôi chợt nghĩ rằng trông mình hẳn là kinh lắm.
“Cô có muốn ngồi xuống không?” Jim kéo ghế ra.
“Cảm ơn anh,” tôi nói đầy biết ơn. Tôi đặt hộp mũ xuống và lục túi Thiên Thần tìm bộ trang điểm. Tôi mở gương ra soi - và lạy Chúa. Suốt đời tôi chưa từng trông tệ hại hơn thế. Mũi tôi đỏ ửng lên, mắt đỏ ngầu, chì kẻ mắt phai ra khiến tôi trông như con gấu trúc, lại còn một vệt nhũ mắt màu ngọc lam “mắt rực rỡ cả ngày” đã bằng cách nào đấy ngự trên má.
Tôi nhanh chóng lấy giấy tẩy trang ra, lau sạch toàn bộ cho đến khi mặt tôi trở lại hồng hào không tí mỹ phẩm nào và buồn bã nhìn lại mình trong gương. Một nửa con người tôi muốn tôi cứ để mặt mình như thế. Sao tôi lại phải trang điểm chứ? Để làm gì, khi cuộc hôn nhân của tôi thế là hết?
“Của cô đây.” Một tách trà bốc hơi nghi ngút xuất hiện trên mặt bàn trước mặt tôi, tôi ngẩng lên và thấy Kelly đang nhìn mình say sưa.
“Cảm ơn cháu rất nhiều,” tôi nói, giọng vẫn còn hơi run. “Cháu ngoan quá.”
“Dễ ợt mà cô,” Kelly nói khi tôi uống ngụm trà ngon lành đầu tiên. Ôi trời, một tách trà đúng là giải pháp cho mọi chuyện.
“Đó có phải là...” Tôi ngẩng lên, lần này thấy Kelly đang hau háu nhìn cái túi của tôi với đôi mắt mở to bằng cái đĩa. Chắc là trước đó cái túi đã bị cái hộp mũ che khuất. “Đó có phải là... túi Thiên Thầnịn không ạ?”
Tôi cảm thấy nỗi đau to lớn nhói lên trong lòng, tôi che giấu bằng một nụ cười yếu ớt. Nếu nó mà biết chiếc túi này đã gây ra chuyện gì...
“Ừ.Túi Thiên Thần xịn đấy.”
“Bố ơi, cô ấy có túi Thiên Thần!” Kelly kêu lên với Jim, anh đang lấy những túi đường từ thùng ra. “Con đã chỉ cho bố trên tạp chí Glamour!” Mắt con bé sáng lên vì phấn khích. “Mọi ngôi sao điện ảnh đều có nó! Ở Harrods cháy hàng rồi! Cô mua ở đâu vậy ạ?”
“Ở... Milan,” tôi nói sau khi ngừng một chút.
“Milan!” Kelly hổn hển. “Tuyệt quá đi mất!” Giờ thì mắt con bé lại dán vào những thứ có trong túi trang điểm của tôi. “Kia có phải là son nước Stila không ạ?”
“À... Ừ.”
“Emily Masters cũng dùng son nước Stila,” con bé thèm khát nói. “Cô ấy hoàn toàn tự tin với nó.”
Tôi nhìn đôi mắt long lanh và đôi má ửng hồng của con bé, chợt ước gì mình lại mười ba tuổi lần nữa. Thứ Bảy hàng tuần đi cửa hàng tiêu tiền tiêu vặt. Chẳng có gì phải lo ngoài bài tập về nhà môn sinh học và không biết James Fullerton có thích mình không.
“Nghe này... cho cháu đấy,” tôi nói, lục túi trang điểm lấy một cây son nước Stila mới nguyên vị nho. “Cô sẽ chẳng bao giờ dùng đến nó.”
“Thật không ạ?” Kelly há hốc mồm. “Cô chắc đấy chứ?”
“Và cháu có thích hộp phấn má dạng kem này không?” tôi chìa ra. “Không phải vì má cháu chưa
“Wow!”
“Nào, khoan chút đã,” giọng Jim vang lên từ phía bên kia cửa hàng. “Kelly, con không thể lấy đồ trang điểm của cô ấy được.” Anh lắc đầu nhìn con bé. “Trả lại đi, con yêu.”
“Cô ấy đề nghị mà bố!” Kelly nói, làn da mỏng manh của nó đỏ au lên. “Con không xin xỏ gì hết...”
“Thật đấy, Jim. Kelly có thể lấy. Tôi sẽ chẳng bao giờ dùng đến chúng. Lúc đầu tôi chỉ mua vì được khuyến mại nước hoa nếu mua hàng trên tám mươi bảng...”
Đột nhiên nước mắt lại dâng lên đầy mắt tôi. Trời ơi, Jess nói đúng. Mình đúng là ngu ngốc.
“Cô có sao không ạ?” Kelly lo lắng nói. “Cô cứ lấy lại đi...”
“Không, cô không sao.” Tôi nặn ra một nụ cười. “Cô chỉ cần... suy nghĩ về một chuyện khác.”
Tôi lấy giấy ăn thấm nước mắt, nhấc chân ra chỗ bày quà tặng. Mình cũng có thể nhân tiện mua vài món lưu niệm khi ở đây. Tôi lấy một cái tẩu cho bố và một cái khay gỗ sơn mài mà chắc mẹ sẽ thích. Ngay khi tôi đang ngắm chiếc kính kiểu Lake Windermere và không biết có nên mua cho Janice không thì chợt thấy hai bà đứng ngoài cửa sổ. Trong khi tôi nhìn thì đã xuất hiện thêm bà thứ ba.
“Họ đang chờ cái gì thế?” tôi bối rối hỏi.
“Cái này,” Jim nói. Anh nhìn đồng hồ rồi treo lên một cái biển đề BÁNH MÌ GIẢM GIÁ MỘT NỬA HÔM NAY.
Ngay lập tức các bà ào vào cửa hàng“Lấy cho tôi hai ổ đi Jim,” bà tóc bạch kim khoác áo mưa màu be nói. “Anh có giảm bánh sừng bò tí nào không?”
“Hôm nay thì không,” Jim đáp. “Vẫn nguyên giá.”
“Ôi...” Bà nghĩ một lát. “Thôi không sao.”
“Tôi lấy ba ổ bánh nguyên hạt lớn,” bà thứ hai xen vào. Bà trùm khăn trên đầu và xách một cái túi lớn màu nâu. “Ai thế này?” Bà chỉ ngón cái về phía tôi. “Chúng tôi nhìn thấy cô khóc trên bãi cỏ. Cô là khách du lịch à?”
“Họ lúc nào cũng lạc đường,” bà thứ nhất nói. “Cô ở khách sạn nào thế cưng? Mà cô ấy có biết tiếng Anh không nhỉ? Cô... biết... tiếng... Anh... không?”
“Trông cô ấy giống người Đan Mạch,” bà thứ ba ra vẻ hiểu biết. “Ở đây ai biết tiếng Đan Mạch không?”
“Tôi là người Anh,” tôi nói. “Và tôi không bị lạc. Tôi chỉ đau khổ vì...” Tôi nói nhanh, cố nghe có vẻ chẳng có chuyện gì. “Bởi vì cuộc hôn nhân của tôi bị trục trặc. Tôi đến đây nhờ chị tôi giúp đỡ, nhưng chị ấy sẽ không giúp tôi đâu.”
“Chị cô á?” bà quấn khăn trên đầu nói, ngạc nhiên. “Chị cô là ai thế?”
“Chị ấy sống trong làng này.” Tôi uống một ngụm trà. “Tên là Jessica Bertram.”
Mấy bà nhìn tôi như thể tôi vừa lấy búa phang vào đầu họ. Tôi bối rối nhìn quanh, và thấy hàm của Jim đang rớt xuống đến gần nửa mét.
“Cô là em của Jess?” anh nói.
“Ừm... đúng thế. Em cùng cha khác mẹ
Tôi nhìn quanh cửa hàng, không ai nhúc nhích. Mọi người vẫn đang nhìn tôi như thể tôi là người ngoài hành tinh.
“Tôi biết là nhìn vào thì bọn tôi hơi khác nhau...” tôi mở lời.
“Cô Jess nói cô bị điên,” Kelly huỵch toẹt ra.
“Kelly!” Jim nạt con bé.
“Cái gì?” tôi nhìn hết người này đến người khác. “Chị ấy nói cái gì?”
“Không có gì!” Jim nói, lườm Kelly cảnh cáo.
“Mọi người ở đây đều biết chuyện cô ấy đi gặp cô em gái bị lạc đã lâu,” Kelly nói, phớt lờ bố. “Nhưng khi cô ấy về, cô ấy bảo cô bị điên và đang sống trong thế giới ảo tưởng. Con xin lỗi bố, nhưng đúng thế mà!”
Tôi cảm thấy má mình đang đỏ bừng lên.
“Cô không bị điên!” tôi nói. “Cô hoàn toàn bình thường! Cô chỉ... hơi khác cô Jess một chút thôi. Bọn cô thích những thứ khác nhau. Cô ấy thích đá. Cô thích... các cửa hàng.”
“Thế tức là cô không thích đá chứ gì?” bà có khăn trùm đầu màu xanh lá cây nói.
“Không thích lắm,” tôi thừa nhận. “Thật ra thì... có chút chuyện giữa hai chúng tôi.”
“Đã xảy ra chuyện gì thế ạ?” Kelly hỏi, chăm chú.
“À thì...” tôi ngượng ngập di di trên sàn. “Cô nói với cô Jess là cả đời cô chưa bao giờ nghe thấy một sở thích nào nhàm chán hơn đá, và chỉ có sở thích đó mới hợp với cô ấy thôi.”
Tất cả há hốc mồm không tin nổi.
“Đừng có dại mà xúc phạm đến đá với Jess,” bà mặc áo mưa be nói, lắc đầu. “Cô ấy yêu những hòn đá đó, lạy Chúa.”
“Jess là một người tốt,” bà khăn xanh xen vào, nghiêm nghị nhìn tôi. “Vững vàng. Đáng tin cậy. Cô ấy sẽ là một người chị tốt.”
“Không thể mong tìm được ai tốt hơn,” bà thứ ba đồng tình, kéo chiếc áo len sợi to sát vào người.
Ánh mắt họ khiến tôi muốn tự vệ.
“Đó đâu phải lỗi của tôi! Tôi muốn làm lành với chị ấy! Nhưng chị ấy đâu có quan tâm đến chuyện làm chị tôi! Tôi không biết làm sao mà mọi chuyện đều hỏng bét thế này. Tôi đã rất muốn thân thiện. Tôi sắp xếp cả kỳ nghỉ cuối tuần cho chị ấy, nhưng chị không thích bất cứ cái gì trong số những việc tôi làm. Và lúc nào chị ấy cũng phản đối tôi. Cuối cùng chúng tôi cãi nhau kịch liệt... và tôi đã gọi chị ấy bằng một số cái tên...”
“Ví dụ như tên gì ạ?” Kelly hỏi, rất quan tâm.
“À...” tôi xoa mũi. “Cô nói cô Jess là một kẻ khốn khổ. Cô nói cô ấy tẻ nhạt chết đi được...”
Lại một đợt há hốc mồm nữa. Kelly giơ tay lên như để ngăn tôi nói tiếp, nhưng tôi không muốn dừng. Đây gọi là giải tỏa tâm lý. Giờ tôi đã bắt đầu, tôi muốn thú nhận mọi thứ.
“... và là một kẻ keo kiệt nhất cô từng gặp trong đời.” Tôi phát cáu trước vẻ mặt hoảng hốt của họ. Cứ như thể tôi đang ở đỉnh đường ray tàu lượn siêu tốc. “Không có tí cảm nhận thẩm m nào về quần áo, người hẳn là đã bị phẫu thuật cắt nhầm dây thần kinh vui vẻ...”
Tôi nhận ra có tiếng leng keng đâu đây. Một tiếng leng keng mà, giờ tôi mới để ý, đã vang lên vài giây rồi. Lạnh gáy, tôi quay lại.
Jess đang đứng ở lối vào, tái mặt.
“Jess!” tôi lắp bắp. “Trời ơi, chị Jess! Em không... em không cố tình nói bất cứ... em chỉ đang giải thích...”
“Chị nghe tin em đang ở đây,” chị nói, bằng giọng khó nhọc trông thấy. “Chị đến xem em có sao không. Xem liệu em có cần chỗ ngủ đêm nay không. Nhưng... chị nghĩ là chị đổi ý rồi.” Chị nhìn thẳng vào tôi. “Chị đã biết em thật nông cạn và hư hỏng, Becky. Nhưng chị đã không nhận ra em còn là một con quỷ cái hai mặt nữa.”
Chị quay lưng sải bước ra ngoài, sập cửa đánh rầm một cái.
Kelly đỏ lựng mặt; Jim đang nhìn đâu đó trừ tôi. Không khí ngập tràn sự gượng gạo.
Rồi bà đội khăn xanh khoanh tay.
“Thế đấy,” bà nói. “Cô đã gây ra chuyện này, đúng không?”
***
Tôi đang trong tình trạng sốc toàn phần.
Tôi đến đây để làm lành với Jess - và tất cả những gì tôi làm là khiến mọi thứ tệ hơn.
“Của cô đây,” Jim nói, đặt cốc trà mới trước mặt“Ba viên đường.”
Ba bà kia cũng uống trà. Jim giới thiệu họ với tôi: Edie (đội khăn xanh), Lorna (tóc bạch kim) và Bea (mặc áo len); và thậm chí còn làm một chiếc bánh. Tôi có cảm giác họ đang chờ tôi làm gì đấy nữa cho vui.
“Tôi không phải là con khốn hai mặt,” tôi tuyệt vọng nói. “Thật đấy! Tôi tốt lắm! Tôi đến đây để nối lại quan hệ! Ý tôi là tôi biết mình và Jess không hợp nhau. Nhưng tôi muốn học hỏi chị ấy. Tôi nghĩ chị ấy có thể giúp tôi cứu vãn cuộc hôn nhân của mình...”
Có tiếng hít vào rất mạnh trong cửa hàng.
“Cả cuộc hôn nhân của cô ấy cũng gặp trục trặc nữa sao?” Edie nói với Jim, tặc lưỡi. “Ôi, tội nghiệp.”
“Thật đúng là họa vô đơn chí mà,” Lorna sầu não thốt lên. “Bỏ đi theo một cô bồ xinh đẹp phỏng?”
Jim liếc tôi, rồi nghiêng người sát lại chỗ mấy bà, nói nhỏ.
“Thật ra thì anh ta đến Cyprus với một người đàn ông tên là Nathan.”
“Ôi.” Edie trố mắt. “Ôi, tôi hiểu.”
“Bây giờ cô định làm gì, cô Becky?” Kelly cắn môi nói.
Về nhà, ý tưởng lóe lên trong đầu tôi. Từ bỏ.
Nhưng hình ảnh gương mặt tái mét của Jess cứ hiện ra trong tâm trí tôi, và tôi cảm thấy tim mình hơi đau nhói. Tôi biết bị gọi là con quỷ cái nghĩa là sao. Tôi biết đủ đám quỷ cái trên đời rồi. Hình ảnh con quỷ cái Alicia chân dài, kẻ xấu tính nhất, hay cạnh khóe nhất tôi từng biết hiện
Tôi không thể chịu đựng được việc chị gái mình lại nói mình như thế.
“Tôi phải xin lỗi Jess,” tôi nói, ngẩng lên. “Tôi biết chúng tôi sẽ không thể nào là bạn. Nhưng tôi không thể về nhà mà để cho chị ấy nghĩ xấu về tôi.” Tôi uống một ngụm trà nóng bỏng môi rồi ngẩng lên. “Quanh đây có chỗ nào tôi có thể ở được không?”
“Edie có một nhà khách phục vụ phòng ngủ và bữa sáng,” Jim nói. “Còn phòng trống nào không, Edie?”
Edie lục cái túi nâu to sụ của bà, lấy một cuốn sổ và mở ra xem.
“Cô may mắn đấy,” bà nói, ngước lên. “Tôi còn có một phòng đơn tuyệt đẹp.”
“Edie sẽ chăm sóc tốt cho cô,” Jim nói, tử tế đến mức tôi thấy nước mắt lại dâng lên một cách nực cười.
“Tối nay tôi nhận phòng luôn được không?” tôi nói, lau nước mắt. “Cảm ơn chị rất nhiều.” Tôi uống một ngụm trà nữa, rồi để ý đến cái cốc. Nó được làm bằng gốm xanh in chữ Scully trắng. “Nó đẹp quá,” tôi nuốt ngụm trà và nói. “Anh có bán không?”
“Ở trên giá phía sau,” Jim nói, nhìn tôi ngạc nhiên.
“Tôi mua hai cái, nhầm, bốn cái được không?” Tôi lấy khăn giấy xì mũi. “Và tôi chỉ> muốn nói là... cảm ơn anh và các chị. Mọi người tốt quá.”
***
Nhà khách là một tòa nhà sơn trắng nằm ngay bên kia bãi cỏ. Jim kéo va li còn tôi xử lý hộp mũ và cái túi đầy đồ lưu niệm. Edie theo sau tôi, đọc danh sách các quy tắc tôi cần tuân theo.
“Sau mười một giờ không tiếp khách nam giới... không tổ chức tiệc tùng với hơn ba người trong phòng... không lạm dụng dung môi và bình xịt... thanh toán trước tiền phòng, tiền mặt hoặc séc đều được, cảm ơn rất nhiều,” bà kết thúc khi chúng tôi đến cổng.
“Đến đây cô tự lo được rồi chứ, Becky?” Jim nói, đặt va li của tôi xuống.
“Tôi sẽ ổn thôi. Và cảm ơn anh rất nhiều,” tôi nói, cảm thấy biết ơn vô hạn, suýt thì hôn anh một cái. Nhưng tôi không dám - tôi chỉ nhìn theo anh lại bước dần xa qua bãi cỏ.
“Xin cảm ơn rất nhiều,” Edie nhắc lại đầy ẩn ý.
“Ôi!” tôi nói, chợt nhận ra bà muốn được trả tiền. “Tất nhiên rồi!”
Tôi lục túi tìm ví, và những ngón tay lại chạm tới cái di động. Theo thói quen tôi lôi nó ra nhìn màn hình. Nhưng vẫn không có sóng.
“Cô có thể dùng điện thoại công cộng trả tiền trong sảnh nếu muốn gọi điện,” Edie nói. “Chúng tôi có chỗ nói chuyện kín đáo.”
Mình có muốn gọi cho ai
Tôi nhói đau khi nghĩ đến Luke ở Cyprus, vẫn đang giận tôi; mẹ và bố đang mê mải dự hội thảo trị liệu trên chuyến tàu du lịch; còn Suze, đang đi picnic tại một bãi cỏ nào đấy đẹp như tranh dưới ánh mặt trời lấp lánh với Lulu và bọn nhóc diện toàn quần áo dễ thương.
“Không. Ổn cả,” tôi nói, cố cười. “Tôi chẳng có ai mà gọi điện cả. Nói thật là... thậm chí sẽ chẳng ai thèm để ý là tôi đã đi.”
***
5/6/03 16:45
to Becky
from Suze
Bex. Tiếc là mình rất nhớ cậu. Sao cậu không nghe điện thoại? Vừa có một buổi picnic thảm họa. Mọi người đều bị ong bắp cày đốt. Mình nhớ cậu. Đang đến London thăm cậu đây. Gọi lại cho mình nhé.
Suzexxxx
***
6/6/03 10:02
to Becky
from Suze
Chào. Bex, mình đây. Cậu ở đâu thế? Làm ơn gọi c mình đi!!!!
Suzex
***
6/6/03 2:36
to Becky
from Suze
Bex. Cậu đâu rồi????????????????
Suzexxxx