Gã thanh niên này có khuôn mặt như một con rắn độc, đầu đội chiếc mũ phớt rộng vành, mặc một bộ lễ phục tuxedo ôm sát thân thể thon dài, giống như quý tộc phương tây chạy ra từ mấy phim điện ảnh rẻ tiền. Hắn đang choàng tay qua vai Linh, một tay cầm con dao khảm bạc kê sát lên cần cổ trắng muốt của cô, khuôn mặt ghé xuống thì thầm vào tai người bị hại rất thân mật.
“Vi thế anh mới bắt tôi để uy hiếp cậu ấy !?”
“Ấy không, nói uy hiếp thì hơi quá. Vì trên hòn đảo này sinh mạng thật sự quá rẻ tiền đó mà, nếu dùng cô để uy hiếp anh bạn máu lạnh kia, bắt hắn đầu hàng hay tự sát thì hắn cũng dám hi sinh cô lắm.” Gã tuxedo thình thình xuất hiện này nheo cặp mắt ti hí của mình nhẹ giọng giải thích.
Linh thậm chí còn không biết được hắn đã ở sau lưng mình bao lâu rồi, thẳng tới khi chiến đấu bên kia kết thúc, con dao sáng loáng trên tay hắn mới dùng hơi thở lạnh lẽo âm hàn cực độ này báo hiệu cho cô biết sự hiện diện của hắn. Lúc này thì Linh đã là cá trong rọ rồi, chỉ có thể bị động đáp trả với giọng buồn bực:
“Ừm, cậu ta chắc chắn sẽ làm vậy đấy !”
“Cho nên ấy mà, đành phải núp sau lưng cô bạn để hắn kiêng kị không đánh thẳng tay thôi. Thú thực, ta có chút sợ hắn...” Người này cười tươi giải thích.
“Anh cẩn thận quá, nhưng vẫn còn có chỗ thiếu sót lắm.”
“Hô, cô bạn nhỏ, cô không nghĩ cái kìm chích điện đó sẽ có tác dụng với ta chứ ! Thiếu nữ thời nay thật cảnh giác quá, lúc nào cũng có đồ đạc phòng thân vậy nhỉ !”
Hắn vừa nói vừa cười, ánh mắt nheo nheo lại nhìn vào cái kìm chích điện đang cắm ở bên hông của mình, Linh vừa mới nhân cơ hội tán chuyện linh tinh để hắn mất cảnh giác đã nhanh như chớp dí mũi giật điện kia vào sát lớp áo sơ mi mỏng manh phía trong của hắn, chỉnh mức điện ở công xuất cao nhất, khiến nó phát ra những tiếng nổ lạch tạch lạnh người.
Thế nhưng chẳng có gì đặc biệt xảy ra cả, con dao trên cần cổ vẫn sắc lẹm, tỏa ra hàn khí thấu xương như thường lệ. Cánh tay gì lên bả vai cô vẫn hữu lực như vậy, và khuôn mặt tươi cười thân thiện kia đâu có giống của người vừa bị chích điện.
“Ây dà, thật không phải, siêu năng lực của ta là chuyển đổi dạng vật chất của cơ thể, tùy tâm và tùy hoàn cảnh. Chỉ chuyển cơ thể về dạng cao su là miễn nhiễn toàn bộ sát thương vật lý với điện thế rồi, ở dạng này sét đánh ta còn không chết, chút xíu điện này ăn thua gì chứ !!” Hắn cười lạnh với ánh mắt xem hài kịch nhạt nhẽo. Thời điểm Linh lấy ra cây kìm chích điện này, dù có cẩn thận vô cùng, nhưng làm sao qua mắt được hắn chứ !? Nếu nhận thấy thứ gì đó nguy hại, cây dao trên tay hắn đã không do dự cứa một đường thẳng tắp lên cái cần cổ trắng ngần kia rồi.
Hắn còn chưa ra tay vì ánh mắt của Tường vẫn đang như viên đạn găm lên làm hắn rùng mình vô cùng. Dù thế hắn vẫn cười cợt nhả, không hề lỏng tay ra chút nào. Con mồi mạnh mẽ như Tường chính là hàng hiếm, so sánh với gã Thần Tiễn đang được cộng đồng người chơi đỏ mắt kéo quân dò tìm kia chẳng kém hơn chút nào, lại không có đối thủ cạnh tranh, đi đâu có đồ tốt như vậy chứ. Nghĩ vậy hắn lại khoái trá cười tiếp, như để thêm can đảm và niềm tin cho lần hành động mạo hiểm này.
Linh trầm mặc để hắn cười rung rung bả vai, lặng lẽ đếm giờ.
“Năm”
“Bốn”
“Ba”
“Hai”
“Một”
“Hơ...”
Đang cười rung rung khoan khoái, gã trai mặc mũ phớt với lễ phục này đột ngột dừng lại, một cảm giác bất an chạy dọc xương sống, sau đó hắn kinh hoàng phát hiện, cơ thể mình bắt đầu hoạt động chậm lại, không theo ý chí kiểm soát nữa.
Sau đó, dù rất muốn siết mạnh con dao ở cái cần cổ trắng ngần kia, nhưng hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn cô gái ấy nhẹ nhàng giãy ra, dẩy một cái, hắn đã vô lực ngã xuống, ánh mặt tràn ngập vẻ phẫn nộ, không thể tin tưởng cùng bất cam.
...
Cũng giờ này, chiều hôm qua.
“Người ta đã chết rồi, còn muốn lục lọi để ăn cướp, cậu có chút xíu đạo đức nào không vậy !?”
Tường không để ý đến lời Linh, chỉ chăm chú lục chỗ quần áo còn lại từ tên đặc công sau khi toàn bộ thân xác hắn đã bị phân giải. Lính đặc công chiến một lượng lớn trong số các thí sinh lên đảo. Dù sao đào tạo một chú lính chì dũng cảm giỏi võ vẫn dễ dàng hơn một siêu năng lực gia nhiều. Thế giới bên ngoài tuy chẳng hiếm lạ gì đối với các siêu năng lực gia, nhưng nhóm tinh anh chất lượng cao thật sự cũng không nhiều, đều là tài nguyên quý giá của quốc gia cả. Những kẻ được công chúng biết tới nhiều nhất chỉ là đám lặt vặt với khả năng bẻ cong thìa hay nâng vật nhẹ bằng ý chí thôi. Những người đó cho lên đảo thì chắc chưa được ba ngày đã thành thuốc tẩm bổ cho người ta.
Lính đặc công thì khá hơn rất nhiều. Chỉ cần chú tâm đào tạo từ thời niên thiếu khoảng chục năm sẽ được một tay thiện chiến cứng cỏi. Lại trang bị thêm vài vũ khí công nghệ cao, thừa sức làm gỏi một vài tên bẻ cong thìa nào đó.
Cũng có thể nói, đám lính đặc công này ngoài thân mang tuyệt kỹ ra, hàng nóng mang theo cực kỳ nhiều, chính là một kho vũ khí di động. Tường chỉ lục sơ sơ ra cũng được 4 con dao quân dụng với khả năng rung động cao tần, chỉ cần vung lên là kim cương cũng cắt được. Hai cái kìm chích điện có điện áp cao nhất lên tới 3500kv, chính là loại giật cái chết luôn. Một chiếc áo chống đạn, một khẩu Air gun (súng không khí) vô hạn đạn, mười mấy quả lựu đạn mini dạng hạt, nhỏ như bi ve. Cuối cùng bên hông hắt còn dắt thêm ba quả địa lôi nữa.
Những trang bị này đều thiết kế ở dạng nhỏ gọn, để tiện bề mang theo. Thế nhưng thực chất thì do khối lượng bị nén lại, bản thân lại cấu thành từ mấy kim loại hiếm với mật độ phân tử rất cao, tổng thể chắc cũng phải tới hơn 50kg. Gã này mang theo mấy quả tạ như vậy còn muốn đi giết người, nói lên sự tự tin vô đối, có lẽ cũng vì vậy mà chết nhảm.
Linh ngồi một bên nghe Tường giảng giải từng thứ một mà trợn mắt há mồm. Thành thật ngồi nghiên cứu mấy thứ vũ khí chết người này, tránh vì không hiểu biết mà ngậm cười nơi chín suối. Thứ khác không nói, chỉ riêng mấy viên bi ve màu bạc nhìn rất vô hại kia, chỉ cần bóp mạnh hai đầu thì ba giây sau sẽ nổ, sức công phá có thể đánh lõm mặt đất xuống gần 3m vuông. Nếu nhét bừa vào balo, không cẩn thận để chúng bị nén ép, chắc chắn sẽ chết rất oan uổng.
Tường lại nhân cơ hội đó tiếp tục lục xem. Hắn không tin tên này lên đảo chỉ mang theo mấy thứ dễ thấy như vậy, ám chiêu chắc chắn phải có. Chỗ giấu thì.... để xem nào.
“Này, đó là quần lót của hắn, cậu kéo ra kéo vào làm gì vậy !? Biến thái !” Giọng nói trong trẻo có chút chán ghét.
“Đến tất cũng ngửi thử à !?” Lúc này lại đổi thành sợ hãi cùng kiêng kị.
Tìm được rồi.
Giấu dưới gót gày, có một công tắc để khi dồn trọng lực vào gót chân thì gót giày sẽ bật ra một mũi kim cực nhỏ, trên đó bôi thuốc gây tê cực mạnh cùng một loại độc tố phá hủy cấu trúc cơ bắp trong cấp tốc. Thứ này nằm dưới gót giày hết sức âm hiểm, chỉ cần bị tên lính này đá trúng một cái, đối phương chắc chắn sẽ dẹo. Mũi kim cực kỳ nhỏ này chỉ cần đâm sâu vào một nanomet thôi, chất độc chắc chắn vẫn sẽ truyền vào cơ thể nạn nhân như thường.
Không chết người, nhưng chỉ cần năm giây là đối phương hết đường cựa quậy, sẽ sống trong trạng thái thực vật cả đời.
“Linh, đeo cái giày này vào !” Sau khi biểu diễn một lần cho Linh xem, Tường nói.
“Chân không vừa mà !”
“Hay là lót lá cây để cho vừa nhỉ.”
“Lá cây trên đảo này đều cứng như gai, cậu nghĩ hay nhỉ, thử tự lót vào xem nào !”
“Thôi cứ đeo vào đi vậy, dù sao chủ yếu cũng là tôi cõng cậu.” Tường bất đắc dĩ nói.
Sau cùng hai người phân chia số chiến lợi phẩm còn lại. Những thứ nguy hiểm Tường cầm hết, chỉ để lại cho Linh một con dao rung động siêu tần, và nghiêm khắc cảnh cáo cô không được tùy tiện rút nó ra khỏi vỏ, trừ khi thực sự cần thiết. Loại dao này chỉ cần bị rung nhẹ, trên lưỡi dao sẽ có vô số phân tử với cấu trúc răng cưa chạy qua chạy lại, chính là cái gì cũng cắt được hết, không phải đồ chơi trẻ em nên dùng.
Sau khi hắn nói vậy thì cô nàng giận dỗi trả lại cả con dao đó, chỉ cầm một cái kìm chích điện, đôi giày có thuốc độc kia, và khẩu Air gun vô thanh. Trước đó đã thử chíu chíu vài lần, bắn rụng được ba cái lá cây và mười mấy sợi tóc của Tường. Đáng nói là mục tiêu chính là cái thân cây to đùng ở cách đó không xa vẫn hoàn hảo không thấy một vết xước.
...
Cái kìm chích điện chỉ là nghi binh, cho thấy con mồi đang phản kháng vô cùng yếu ớt mà thôi, sát chiêu chính là khi Linh dẵm nhẹ lên chân gã mũ phớt áo Tuxedo kia.
Hoàn hảo, vì phối hợp với trang phục thượng lưu của mình, hắn đi giày da mỏng dính.
Mũi kim cứ thế nhẹ nhàng xuyên qua, chích lên chân gã người cao su này một cái như chuồn chuồn điểm nước rồi thu vào. Thuốc tê hoạt động ngay sau đó, khiến hắn chẳng đau đớn hay cảm thấy có gì bất thường. Còn lại thuốc độc thì sau năm giây đếm ngược của Linh đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của nó.
Khuôn mặt tươi cười của hắn cũng vì cấu trúc cơ bị phá hủy nên không khép lại được, trái lại cứng đơ và vặn vẹo tương đối khó coi, nhưng so với ánh mắt bất cam muốn giết người của hắn, vẫn còn đẹp đẽ hơn nhiều lắm.
“Tôi đã nói anh còn thiếu sót lắm mà !” Linh nói với giọng thông cảm.
Sau đó giơ tay phải lên, dưới ống tay lộ ra một nòng súng bạch kim nho nhỏ. Có chút tiếc nuối nói:
“Thuốc hoạt động hiệu quả quá, vốn dĩ tôi còn định thử bắn mấy cái lúc anh đang chú ý đến cái kìm chích điện đấy !”
Hắn có chút chết lặng.
Thật ra không phải hắn khinh địch hay sơ ý. Mà là do quá chú ý vào thiếu niên tóc trắng tỏa ra khí tức vô cùng nguy hiểm đang lạnh lẽo nhìn hắn đằng xa kia. Đến mức xem nhẹ “con tin” trong tay, và vì thế đã ngậm phải một quả đắng tê tái cho tới hết phần đời còn lại của mình. Cũng chỉ tại trong đầu hắn đã có sẵn định kiến đứa con gái này yếu ớt và vô dụng vô cùng.
Trên thực tế, nó đúng là yếu ớt thật, nhưng không hề vô dụng như hắn tưởng. Lúc này giá có ai bán cho hắn lọ thuốc hối hận...
Tuy thế, hắn vẫn còn chút tiền vốn cuối cùng, đủ để đánh cược một lần nữa.
Hắn vẫn đang ở trạng thái người cao su. Dù các bó cơ đã bị phá hủy nghiêm trọng, nhưng siêu năng lực cao su này vẫn còn dùng được vài giây nữa, chỉ là quá kinh hoàng và bất cam, hắn chút nữa đã bỏ qua thứ này.
Tay phải của hắn đột ngột dài ra như con rắn, trên đó mang theo lưỡi dao nhọn hoắt vừa rồi còn kề sát vào cổ cô gái kia, một lần nữa cường ngạnh đưa nó bay về chỗ cũ. Tiền vốn cuối cùng, mạng đổi mạng. Cùng chết.
Linh vẫn chưa rời mắt khỏi hắn một giây nào, thấy một màn quỷ dị như vậy không khỏi hoảng hồn, khuôn mặt đang giả vờ bình tĩnh lập tức bị đánh tan thành một màu tái mét.
Gần quá. Không phản xạ kịp rồi.
Tường lúc này mới chạy tới, cây gậy trên tay hắn đã đi trước phóng ra, nhưng kể cả như vậy, vẫn không kịp.
“Tiêu rồi !” Trong đầu Linh ngập tràn một mảng chết chóc đáng sợ, lưỡi đao kia vẫn vô tình được cánh tay đẩy tới, chỉ cách cổ họng cô vài cm nữa.