• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đột nhiên lại nghĩ tới một chuyện.

Gã này chịu bắn rồi, như vậy thì tốt lắm, nhưng rủi hắn bắn trượt thì sao !?

Hắn có thể lực tốt, tuy khả năng chạy thoát không cao nhưng chung quy vẫn là có khả năng thoát, còn hai đứa mình thì tính sao bây giờ !?

Chết chắc chứ không đùa.

Frozen và Claude nhìn bóng lưng Trung Thành đang tập trung ngắm ngắm mà thấy chột dạ, đang định mở miệng nói gì đó thì đột ngột nghe đoàng một tiếng.

Tiên sư, thằng này nó còn chẳng có giảm thanh.

Hai người hồi hộp căng thẳng vội vã ló đầu ra cửa sổ nhìn xuống, vừa bị Trung Thành chạy tới kéo ngược về, thấp giọng mắng:

“Ngu ngốc, muốn chết à !? Nó vừa nhìn ra hướng này, lại gặp ánh mắt của nó thì uổng công ta !”

“Bắn trúng chưa !?”

“Trúng rồi. Ghim luôn cả đầu nó xuống đất, thân bắn lên trời, tan xác vỡ sọ, không chết ta đi đầu xuống đất.”

Frozen liếc mắt, Claude gật đầu vội xòe bàn tay ra, một quả cầu lửa tròn vo đỏ rực nhanh chóng hình thành.

“Được chưa !? Mau chạy” Đến lượt Trung Thành gấp gáp, hắn không muốn thí cái mạng nhỏ này ở đây.

“Đi.”

Không có nhiều lời để nói, lúc này còn không đi chính là tìm chết. Đột ngột Trung Thành ôm lấy Frozen lăn sang một bên, chân còn lại đá bay Claude ra một đoạn. Ngay sau đó vách tường chỗ bọn họ đang núp chấn động nổ bùm một tiếng rồi vỡ tan thành từng mảnh. Một khuôn mặt máu me be bét cùng đôi đồng tử đỏ rực nhìn vào, cánh tay và cẳng chân nó vỡ vụn, gần như dùng chính cơ thể của mình để biến thành một viên đạn pháo xung kích tòa nhà.

Gạch đá vụn văng tứ tung, đập lên trán Trung Thành một cái khiến hắn muốn hôn mê đi, đầu óc mơ hồ, chỉ thoáng thoáng cảm thấy không ổn, mình sắp xong đời.

Với tốc độ của hắn, ở cự ly này không tài nào chạy được.

Cái xác sống vừa oanh kích tòa nhà dùng cánh tay độc nhất của mình bám vào vách tường bên cạnh, tiếp tục lấy đà vọt tới, hàm răng mở rộng, rõ là muốn giở ngón cẩu xực.

Trung Thành hoàn toàn cảm nhận được nguy hiểm dâng trào kịch liệt, nhưng chấn động khiến hắn không cách nào kiểm soát được thân thể, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó cắn tới.

Đột ngột trước mắt rực cháy ánh lửa, sau đó một con hỏa long từ bên cạnh nhào qua, nuốt chửng cái xác sống đang khí thế bừng bừng lao tới, ngay lập tức thiêu rụi và hất văng nó khỏi tòa nhà.

Cái xác trên không bốc cháy dữ dội rồi tán thành tro bay lả tả giữa trời tuyết rơi, nhìn từ ngoài vào trong, một đoạn vách tường lớn cũng bị nhiệt độ khủng khiếp nung nóng, còn đang chảy xuống từng mảnh như dung nham.

Siêu năng lực hệ hỏa !?

Lại mạnh như vậy.

Vừa trợn mắt nhìn gã thanh niên tóc đỏ còn đang đắc ý làm biểu tượng chiến thắng với mình, Trung Thành cảm thấy cánh tay mình bị nhéo, quay sang thấy cô gái trong lòng đang đỏ mặt nói:

“Còn không buông tay.”

Hắn ngờ ngờ nghệch nghệch buông tay ra, môi mấp máy không nói lên lời, lại tiếp tục bất ngờ nghe thấy tiếng xé gió.

Bùm bùm bùm.

Toàn bộ vách tường trước mặt đã bị đánh nát, hơn chục cái đầu tử đồ nối đuôi nhau xuất hiện, Trung Thành chỉ cảm thấy mình bị một bàn tay lạnh toát túm cổ áo, lôi đi. Theo lối bên hông mở ra nhờ con rồng lửa vừa rồi, bay vọt ra khỏi tòa nhà.

“Claude, bọc hậu.” Frozen hét lớn một tiếng, kéo Trung Thành bay giữa trời, sau lưng cô ta mọc ra một đôi cánh băng sương lấp lánh, giống hệt như một con bươm bướm khổng lồ. Cánh vừa vỗ, hai người đã phá không vọt ra khỏi khu chung cư toàn những tòa nhà cao tầng này. Tốc độ không hề thua kém máy bay phản lực.

Claude gật đầu, cười cười nhìn Trung Thành bám chặt lấy Frozen biến thành chấm đen mất hút đằng xa, giống như con sợ lạc mẹ, vừa vung vẩy hai tay, tạo thành một đoàn bão lửa, dùng áp xuất khí lưu đánh bay toàn bộ đám xác sống ra khỏi căn nhà, sau đó cũng không ham đánh mà nhảy ra luôn.

Hai chân hắn biến thành một quầng lửa lớn, gia tốc như một đầu tên lửa, nhanh chóng đuổi theo.

Ở trên nóc tòa nhà, cô gái giống như con mèo hoang dã với đôi móng vuốt lớn đứng giữa hơn mười cái xác sống khác, dõi đôi mắt đỏ rực nhìn theo, nghĩ nghĩ một chút rồi cũng tung mình xuống đất, dắt theo đám “bộ hạ” nhằm hướng đó chạy tới, tốc độ không hề thua kém chút nào.

...

Sáng ngày thứ mười, tuyết tan, trời vẫn lạnh, nhưng được cái nhiệt độ đã tăng dần lên, không còn khiến gấu bắc cực cũng phải sợ hãi nữa. Dù khí trời quái ác này vẫn chẳng quan tâm xem người trên đảo có chết vì sốc nhiệt hay không.

Căn nhà gỗ đã được Tường sửa lại, chủ yếu là để chắn gió, đốt lửa cũng tiện hơn. Thời tiết khó chịu thế này, chỉ cần đầu óc bình thường một chút thì sẽ chẳng ai nghĩ đến công kích ai. Dựng nhà xây tổ ấm là điều nên làm.

Trong suốt quá trình dựng nhà dựng cửa này, Linh vẫn luôn nằm trên lưng Tường. Chủ yếu là do cô không thể rời khỏi bán kính 1m ngoài cái vòng bảo hộ bằng ánh sáng do hắn dựng lên, nếu không thì chỉ có thể yên phận mà làm tượng băng trang trí cho đảo mà thôi. Trong thời gian này có rất nhiều cái bất tiện, như vấn đề ăn ở hay vệ sinh, tóm lại, một căn nhà vẫn là cần thiết đấy.

Nói tới ngại ngùng xấu hổ thì hẳn là cũng có, nhưng hai người đã như hình với bóng trong suốt một năm trời, giống như hai chị em vậy, những cảm xúc bất bình thường đã vô số lần bị nhen nhóm rồi tiêu diệt, giống như một đôi vợ chồng già đã quá rõ đối phương rồi, muốn xúc động hay đỏ mặt cũng chẳng còn mấy cơ hội nữa.

Hai ngày vừa qua là quãng thời gian bình lặng nhất của họ từ khi lên đảo. Từ khi đụng độ Radiz, gã siêu năng lực gia hệ tốc độ kiêu ngạo ngông nghênh, giết chết hắn, lại giết chết thêm một gã đặc công xấu số, sau đó lần lượt bị hai gã siêu năng lực gia hệ thổ và hệ thân thể khác luân phiên tập kích, đụng độ một gã người sắt toàn thân vũ trang khủng bố, có thể nói là kẻ mạnh nhất mà họ từng gặp sau khi lên đảo, cũng là người duy nhất sống sót sau khi đánh với Tường. Thậm chí còn khiến hắn trọng thương bất tỉnh mất nửa ngày.

Đến hai ngày trước, thật sự là một đêm não nề, ba siêu năng lực gia cùng nhau tập kích, rồi còn nghe nói có một gã ẩn trong bóng tôi nữa. Dù tất cả đều được Tường giải quyết, nhưng mỗi lần nghĩ lại đều cảm thấy sợ hãi. Đó cũng là lần đầu tiên Linh nhìn thấy giới hạn của Tường. Thật sự sống sót được, có lẽ cũng một phần là do may mắn. Tuy rằng hay không bằng hên, nhưng nếu so sánh về hiệu suất giết người trên đảo, Linh cảm giác cái gã trai mặt điềm đạm đang cần mẫn cõng mình bước đi này cũng là dân có số má đấy.

Cũng không biết may hay rủi vì ngay sau đó trời trở lạnh, bọn họ bị kẹt trong ngôi nhà nhỏ dưới thung lũng này, dù sao vẫn còn tốt đẹp hơn mấy người khác phải chui rúc trong các vách núi như thổ dân dân dã, muốn đi ăn cũng ngại thò đầu ra.

Cầm bát cơm nóng hổi trên tay, nhìn đống nồi liêu xoong chảo treo lủng lẳng ở vách tường, lại nhìn thác nước đóng băng bên ngoài như cột trụ pha lê trắng tinh óng ánh, thật sự không có cách nào hình dung ra chỉ mới hai ngày trước mình còn đang đánh đánh giết giết với người ta. Giống như đang đi nghỉ đông ở một đất nước phương Bắc nào đó vậy. Tất nhiên có trời mới biết tại sao trên đảo lại có gạo và thức ăn còn tươi như thế này. Hỏi người sáng tạo ra nó bên cạnh, hắn đáp:

“Cứ 12 năm một lần, hòn đảo sẽ tự động phân giải và tái cấu trúc lại. Tất cả trang thiết bị và vật tư trên đảo đều được phục hồi lại như cũ. Gạo cậu đang ăn không phải là cây gạo phổ thông trưởng thành nhờ hút dưỡng chất của đất, nó chỉ là một hình thức biểu hiện của việc chuyển hóa tinh hoa tính mạng mà thôi. Thay vì thành dinh dưỡng cho cây trên đảo, nó được nén lại thành hình dạng thức ăn như vậy đấy.”

Suy nghĩ một chút rồi lại bổ xung:

“Nói đến nguồn gốc thì thứ chúng ta vừa ăn chính là tính mạng của những người đã chết trên đảo trước đây. Tôi không cảm nhận được mùi vị, ăn thế nào !? Có ngon không !?”

Linh đặt bát cơm xuống, cố gắng áp chế cảm giác buồn nôn của mình, thành thật trả lời:

“Trước khi cậu nói thì nó vẫn ngon lắm.”

Kể cũng lạ, mấy ngày trước ăn hoa quả trên đảo, vốn có cùng nguồn gốc thì chẳng có cảm giác gì, chỉ phì cười một cái, còn bây giờ, sau khi tận mắt chứng kiến vài người sống sờ sờ, có lý tưởng, có hi vọng, có đau thương chết đi trước mặt mình, những thức ăn này lại trở nên kinh tởm khó nuốt. Con người vốn luôn mâu thuẫn như vậy.

Lại nghĩ đến chuyện dưới tán cây hoa anh đào mãn khai, xác người chết tầng tầng lớp lớp.

Tất cả đều chỉ là một vòng tròn khép kín, con người ta chết đi, thân thể mục rữa, bị các vi sinh vật phân giải, những vi sinh vật này lại trở thành mồi cho các sinh vật lớn hơn, cuối cùng những sinh vật này cũng đều chết đi, trở thành dưỡng chất của đất, cây cối lại hút những dưỡng chất này mà trưởng thành, sinh ra hoa trái cho con người ăn. Thực nghiệm đảo cũng có một vòng tròn chuyển hóa như vậy, chẳng qua nó nhanh và trực tiếp hơn rất nhiều mà thôi.

Tuy nhiên cũng không thiếu những vòng tròn phản nghịch, chẳng hạn như những người chết đang đuổi theo ba người Trung Thành, Frozen và Claude ấy. Đến lúc bọn họ chẳng thể chạy được nữa, chẳng biết là ai ăn ai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK