• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thôi Chấn Kinh âm thầm kiêng kị.

Thiếu niên này thể hiện ra khả năng chiến đấu ngòai sức tưởng tựong của hắn.

Một đòn đầu tiên thật đáng sợ, không có chút dấu hiệu nào để đề phòng, nếu không phải hắn phản ứng nhanh, chỉ sợ không phải đôi tay bị phế mà là cái đầu.

Lúc di chuyển mở linh quang tráo lên thì tốc độ sẽ chậm đi, thằng nhóc kia biết trước điểm này, tranh thủ một đòn đã đập nát hai tay hắn. Âm hiểm hết sức, chớp thời cơ và tính tóan thật đáng sợ.

Đối với câu hỏi dè chừng của Thôi Chấn Kinh, Tường không trả lời, chân đạp mạnh xuống đất, cả người tiếp tục lao vút đi như mũi tên, tàn ảnh hiện ra khắp chân tháp.

“Chút tài mọn !” Thôi Chấn Kinh hừ lạnh, dù hai tay bị đánh gãy, nhưng chẳng qua do đối thủ tập kích bất ngờ thôi, công kích của nó vốn dĩ không thể phá vỡ được linh quang tráo của gã.

Cái lồng bảo vệ bằng ánh sáng này, bắn hết cả băng đạn cũng đừng mong xuyên qua nổi, sức người thì làm được gì chứ.

Hơn nữa, tu chân giả vốn không cần cận thân chiến đấu.

“Phù bảo – Bích Vũ Kiếm !”

Thôi Chấn Kinh phồng má lên, phun ra một tấm bùa nhỏ màu vàng, trên đó còn đọng máu. Tấm bùa vừa rời khỏi phạm vi vòng sáng bao quanh hắn, đột nhiên rực rỡ ánh sáng màu vàng. Sau đó nhanh chóng trải rộng, biến hình thành một thanh kiếm màu lam đẹp mắt.

Cái gì càng đẹp càng dễ chết người, huống chi đối với Từơng, ngoại hình không bao giờ nằm trong phạm vi đánh giá của hắn, liếc mắt sơ đã đoán ra công dụng của phù bảo, hắn nhìn chằm chằm vào thứ này, không dám buông lòng chút nào.

Veoo….

Quả nhiên, thanh kiếm này bay lơ lửng quanh người Thôi Chấn kinh một vòng rồi bất ngờ phóng đến, tập kích hắn.

Tốc độ quá nhanh, tránh né không kịp, Từong chỉ còn cách lộn người ra đằng sau, vừa đúng lúc phi kiếm lướt sát qua, cắt đứt một đoạn tóc mái của hắn.

Phập.

Thanh kiếm đâm vào vách tường đằng sau, như dao đâm đậu phụ, chẳng gặp chút trở ngại nào, nhẹ nhàng rút ra, sau đó tiếp tục truy kích hắn.

Tốc độ càng lúc càng nhanh.



Góc nhìn trải rộng ra, đến khi hai con người nơi góc phố đang gườm gườm nhìn nhau chỉ bằng một con muỗi.

Tiếp tục trải rộng hơn, đến khi khu dân cư số 5 chỉ còn bằng hạt đậu.

Cuối cùng, tới khi cả vùng 20 triệu dân này chỉ là một điểm đen nhỏ trên bề mặt hành tinh trắng mỹ lệ này, người ta mới thấy, lơ lửng trong không gian đen trầm của vũ trụ, bay xung quanh mặt trăng là một vệ tinh hình trụ, 8 cánh to bằng một tòa cao ốc nhỏ. Trên thân vệ tính là ba chữ IMI được in nổi lên thật lớn, đặc trưng cho tài sản cá nhân của tập đoàn khổng lồ này.

Mắt thần vệ chinh nở rộng hơn, tỷ lệ ảnh không ngừng được phóng đại, đến tận con hẻm nhỏ nơi diễn ra cuộc đụng độ.

Toàn cảnh mọi thứ bắt đầu rõ ràng, theo những đà ống kính xoay chuyển, lấy nét. Thậm chí nếu có người biết đọc môi ngữ (nhìn môi đoán từ) ở đây, ắt hẳn có thể theo dõi được hai người này đang nói gì.

Tín hiệu hình ảnh truyền thẳng về trái đất, trong một căn phòng nhỏ, với ánh sáng dịu nhẹ. Được một cô gái trẻ với mái tóc vàng ngồi trước bàn làm việc hoàn toàn thu vào mắt.

“Ha, sức mạnh cube lên tới 5%, đã tiến nhập trúc cơ kỳ rồi cơ đấy ! Vị vua của chúng ta gặp khó khăn rồi đây !”

Cô gái chống tay lên má, đầu nghiêng nghiêng trước màn hình tinh thể lỏng, để ánh sáng phản chiếu lên khuôn mặt mình nói với vẻ hứng thú. Cô ta mặc cả bộ trang phục công sở màu trắng dáng người thướt tha bước ra, lớp trang điểm nhẹ nhàng, mặt mày như vẽ, đeo đôi khuyên tai hình chiếc thuyền rất thời thượng, tôn thêm vẻ đẹp cho khuôn mặt quyến rũ. Mái tóc màu vàng búi cao lên, để lộ vầng trán cao cùng đôi mắt ngập vẻ trí tuệ.

Cư dân cả thế giới, chỉ cần biết tới tập đoàn IMI, đều sẽ nhắc tới người phụ nữ nắm quyền lực to nhất trái đất hiện tại, bộ dáng không quá hai mươi này. Stellar Verminton.

Người nắm quyền điều hành cỗ máy kinh tế, chính trị khổng lồ, chiếm lĩnh 1/3 mọi ngành hoạt động trên thế giới, tập đoàn IMI.

Đứng bên cạnh Stellar là một cô thư ký trẻ, với vẻ mặt quyến rũ phong tình động lòng người, dễ làm cho đàn ông liên tưởng đến yêu quái Lilith đầy vẻ mị hoặc, còn phụ nữ nghĩ ngay đến một con yêu quái, hồ ly tinh. Cảm nhận thấy sự hứng thú của Stellar, thư ký nhìn vào màn hình, do dự một chút rồi nói:

“Chúng ta liệu có nên cử người lại gần đó, nhỡ trường hợp xấu xảy ra....”

Stellar liếc nhìn thư ký một cái, dọa cho cô ta lùi lại hai bước với đôi mắt sắc lạnh, thản nhiên nói:

“10km xung quanh hắn đều được [chân lý] giám thị, dù là ta cũng không thể lại gần hắn mà không bị phát hiện được. Bớt làm chuyện thừa thãi đi một chút. Nếu đơn giản như vậy thì việc gì chúng ta phải xây dựng cả một vệ tinh chuyên theo dõi hắn !?”

“Nhưng nếu ngài ấy gặp chuyện, không phải cô cũng sẽ...”

“Đúng là hắn bây giờ rất yếu.” Stellar ngắt lời.

“Nhưng để dạy bảo một tên trúc cơ kỳ thì vẫn dư sức, chỉ hơi vất vả chút thôi !”

Không biết tại sao Stellar có thể nói với giọng tự tin như vậy, thư ký tiếp tục chăm chú lên màn hình, trên đó hiển thị rõ tương quan sức mạnh của hai người theo số liệu cube.

Của Thôi Chấn Kinh là 5% - trong khi của Tường – năng lượng dao động tỏa ra còn chưa tới 1% cube.

Hắn, thật sự đánh được sao !?



Thời điểm thanh phi kiếm rời khỏi vách từơng, tiếp tục công kích hắn, thiếu niên đã phóng tới trước mặt Thôi Chấn Kinh, hai bên chỉ còn cách nhau mười mét. Phi kiếm phù bảo vẫn bám sát sau lưng hắn như tên lửa tiêm kích, không phút nào lơi lỏng.

“Ngu ngốc !” Thôi Chấn Kinh cười lạnh, chưa nói công kích của thiếu niên này có phá được linh quang tráo của gã hay không, tốc độ thanh phi kiếm kia thừa sức đuổi kịp nó.

Muốn gậy ông đập lưng ông !? Dễ như vậy sao !?

Veoo….

Lại tiếng gió rít sau lưng. Tốc độ thanh phi kiếm này nhanh hơn Tường rất nhiều, bị nó chém trúng chắc chắn là người chia hai nửa, độ sắc bén của thứ này đã được vách tường xấu số kia kiểm nghiệm.

Tường đã biết điểm này từ truớc, hắn cũng không muốn phí sức công kích Thôi Chấn Kinh làm gì. Ngay từ đầu hắn đã nhắm vào thanh phi kiếm này.

Tiếng gió rít sau lưng đã rất gần, mắt thấy thân thể mảnh mai của thiếu niên sắp bị xuyên thủng, hắn đột ngột vứt cây gậy ra trước mặt. Như có một sức mạnh vô hình nâng đỡ, trong vài tích tắc ngắn ngủi cây cậy lơ lửng trước mặt hắn một mét. Tường không để phí một giây nào, đạp lên thân gậy, cả người lộn ngược ra đằng sau một vòng santo đẹp mắt. Vừa đúng lúc phi kiếm bay tới.

Hai chân hắn hạ xuống, vừa vững vàng đứng trên thanh phi kiếm ấy, trước con mắt trợn trừng đầy vẻ khó tin của Thôi Chấn Kinh.

Đạp…

Đạp lên phi kiếm !?

Cái này cũng làm được sao !?

Thôi Chấn Kinh muốn rớt quai hàm, khả năng khống chế, nắm bắt sự vật của thiếu niên này quá kinh người, dường như mọi thứ đều dứơi tầm khống chế của hắn. Thế nhưng điều mà hắn cảm thấy kinh dị nhất là hai chân của Tường dẵm lên Phi Kiếm không chút tổn hao nào.

Phải biết rằng trên thân kiếm tràn ngập linh lực của hắn đấy. Những dòng linh lực này bao quanh, điều khiển phi kiếm, công kích thêm năng lực kim hệ nguyên tố, khiến cho Phi kiếm trở nên sắc bén vô cùng, dẵm lên phi kiếm cũng như dẵm lên lưỡi cưa vậy, thế mà tên nhóc này lông tóc không rụng một cái.

Điều này…

Con mẹ nó quá phi lý rồi.

Tường miết chân, lộn ngược một vòng nữa rồi mới rời khòi Phi Kiếm tiếp đất. Thanh kiếm dưới đà miết chân của hắn, theo quán tính tiếp tục bay về đằng trước, Thôi Chấn Kinh muốn hãm lại cũng không kịp, dù sao khỏang cách chỉ còn chưa tới 5m, thật sự quá gần.

Chát.

Mũi kiếm nhọn hoắt, sắc bén vô cùng va chạm với vòng bảo vệ của Thôi Chấn Kinh, để lại vài tia lửa tóe ra như pháo hoa ngày lễ, Thôi chấn kinh bị chấn lùi vài bước, vòng bảo hộ như muốn nứt ra.

Đúng lúc này thì Tường lại nhào tới.

Cây gậy trên tay xoay tròn vài đường tích tụ động năng đạt tới ngưỡng cực hạn, mạnh mẽ giáng xuống chuôi phi kiếm kia. Giống như búa gõ lên dùi.

Ầm…

Một tiếng nổ nhỏ như bật lửa bị đập vang lên, Phi Kiếm tan nát – dù sao nó cũng là thứ đứng mũi chịu sào giữa hai phe. Đồng thời vòng bảo hộ cũng như kính bị trẻ con ném đá, tan thành từng mảnh, Thôi Chấn Kinh tòan thân bại lộ, sắc mặt tái mét.

Hắn muốn vung tay đỡ lấy, nhưng cơn đau nhói bất chợt hiện ra đã thông báo – tay hắn sớm đã bị phế rồi.

Tường vẫn lạnh nhạt áp sát. Nhưng cây gậy trên tay không lạnh nhạt chút nào, vung lên – đập xuống, thân mật tiếp xúc vớ khuôn mặt Thôi Chấn Kinh, giã nát hòan tòan bộ nhá của hắn, khiến khuôn mặt hắn biến dạng vặn vẹo như bột mỳ bị nhồi.

Máu và răng văng lên như sóng bạc xô bờ.

Thôi Chấn kinh bị đập quay lòng mòng vài vòng trên trời rồi mới nặng nề rơi xuống.

Lập tức ngất xỉu.



“Thấy chưa !? Ta đã nói không có vấn đề gì mà !” Cô gái tóc vàng ngồi trước màn hình nhếch miệng cười có vẻ đắc ý.

“Vừa rồi quá nguy hiểm, nếu phi kiếm đột nhiên bay nhanh hơn một chút, với tình trạng cơ thể hiện tại, ngài ấy rất có thể sẽ bị xẻ làm đôi...”

“À, cái đó không thành vấn đề, tốc độ và khả năng gia tốc của phi kiếm đều đã bị [chân lý] tính toán và suy diễn không dưới nghìn lần, lúc hắn nhảy ngược lại cũng chính là lúc cây kiếm đó muốn bộc phát tốc độ, cảnh đó nhìn thì nguy hiểm, nhưng sau cả ngàn lần tính toán thì làm dễ dàng như nước chảy mây trôi thôi.” Stellar đáp, nhưng rồi lại nhíu mày.

“Thế nhưng... sử dụng [chân lý] nhiều như vậy, gánh nặng cho bộ não chỉ sợ...”

Không khí trong căn phòng lại trầm xuống.

...

Trong một công xưởng kín bưng, mùi sắt thép xung kích khứu giác khiến Thôi Chấn Kinh nhăn nhó tỉnh lại, mất vài phút mới lấy lại được tỉnh táo, hắn mở miệng muốn nói gì đó, nhưng đau khổ phát hiện, quai hàm của mình đã bị người ta bẻ lệch.

Hắn không bị trói, nhưng bánh chè đã bị tháo rời, hai tay bị đập nát, muốn đứng thẳng lên cũng không thể, đừng nghĩ tới việc muốn chạy trốn. Dùng thần thức tìm tòi một hồi, tất cả phù bảo và trang bị trên người đều đã không cánh mà bay, liên hệ sở hữu với những món bảo vật đó cũng hoàn toàn biến mất. Đối với Tu chân giả, không còn pháp bảo, tứ chi bị phế, bọn họ bây giờ còn vô hại hơn mấy con cừu bị chăn.

“Con mẹ nó, làm thật triệt để.” Thôi Chấn King đảo tròng mắt đã đầy tơ máu của mình âm thầm chửi bới. Cú đánh vừa rồi quá mạnh, máu tụ vẫn dồn ở vùng mặt bị đánh sưng, khiến một con mắt của hắn chuyển thành màu đỏ ké, nhìn hết sức dọa người.

Tất nhiên, không thể dọa được thiếu niên đang ngồi ngay ngắn trước mặt hắn.

Tường vừa kết thúc nhóm bài tập cuối cùng, gấp tấm pad học tập lại, vừa đúng lúc Thôi Chấn Kinh đã tỉnh. Hắn luôn làm việc với hiệu suất như vậy, không bỏ phí chút thời gian nào.

“Nếu hứa không kêu lên, ta sẽ để ngươi nói chuyện.” Tường đứng trước mặt Thôi Chấn Kinh, nhìn xuống nói đều đều.

Còn có thể làm gì hơn !? Thôi Chấn Kinh ấm ức gật đầu. Hắn không quá sợ chết, nhưng hôm nay còn nhiều thứ rất không minh bạch, cứ như vậy ù ù cạc cạc đi gặp diêm vương thì thật không cam lòng. Ít nhất hắn cũng phải biết được, mình đã đá nhầm thiết bản nhà ai, cái khu dân cư số 5 xập xệ này lại có thể bới ra được một nhân vật quái gở như vậy.

Nhìn thấy Thôi Chấn King gật đầu, Tường ngồi xổm xuống trước mặt hắn, đưa một tay lên vùng quai hàm đã bị một gậy của mình đánh lệch, chính xác chỉnh lại.

Crac... Crac....

Nhà xưởng không phải hoang, nhưng rất vắng, kim loại lại truyền thanh hêt sức hữu hiệu, tiếng sụn kêu xương nắn này vang lên rất rõ ràng. Thôi Chấn Kinh thấy lạnh gáy, bởi vì đối phương làm rất lạnh nhạt, rất thuận tay, chứng tỏ đã làm rất nhiều lần rồi !? Thậm chí hắn còn chưa kịp thấy đau đớn thì bộ nhá đã trở lại đúng vị trí.

“Được rồi, nói chuyện thử xem.” Tường đứng lên, dựa lưng vào một chiếc máy chuyển đồ củ rỉ, lấy điện thoại ra bấm bấm.

Linh nhắn tin, nói rằng mẹ cô rất thích món quà. Dù cảm thấy nhắn trả lời rất phiền toái, nhưng đang sống ở thế giới người thường, hắn cũng không ngại làm đúng thủ tục.

Thấy đối phương chẳng có vẻ gì là để ý đến mình, Thôi Chấn King hậm hực hỏi, với sắc mặt âm trầm.

“Ngươi biết trước là ta sẽ giơ tay lên đỡ !? Ngươi không muốn giết ta !?” Công kích lúc vừa rồi từ trên không giáng xuống rất nhanh và mạnh, nhưng Thôi Chấn King vẫn kịp đỡ lấy, nếu không đầu hắn đã nát bét. Cẩn thận ngẫm nghĩ lại thì lúc đó đối phương thừa sức một đòn bang vỡ đầu hắn, vậy nên Thôi Chấn Kinh nghi hoặc.

“ Đó là phản xạ tự nhiên của con người, đương nhiên ta không muốn giết ngươi, nếu không ngươi đã chết từ chiều !” Tường vẫn loay hoay với chiếc điện thoại cùng chức năng soạn thảo tin nhắn.

...

[Cái đó rất rẻ, bảo mẹ cậu đừng để nhúng nước, lớp sơn sẽ bong ra – ba tháng sau là gỉ.]

“Không được, nhắn như vậy cô ấy sẽ lại tức giận vô cớ.” Hắn nhíu mày rồi xóa đi, viết lại một đoạn tin khác.

[Không có gì.]

Như vậy quá ngắn, thế nào cũng bị gọi điện tới oanh tạc màng nhĩ.

“Thật phiền toái.” Tường nhỏ giọng lẩm bẩm.

...

“Cả hai lần đều là do dùng thủ đoạn, có gì hay ho chứ !?” Thôi Chấn Kinh cười lạnh.

“Ngươi cũng có thể dùng thủ đoạn, ta không cấm!” Cau mày vì phải tìm ra đoạn tin nhắn phù hợp, Tường lắc đầu đáp.

“Nói đi, muốn hỏi gì ta !?” Thắng làm vua, thua làm giặc, Thôi Chấn Kinh cũng không muốn giây dưa với vấn đề này nữa.

“Mấy vụ án mạng gần đây, có phải ngươi làm !?” (xem lại chap 1).

“Đúng !”

“Cần tinh nguyên để đột phá !?” Tường hỏi tiếp.

“Thằng nhóc, xem ra ngươi biết khá rõ về người tu chân nhỉ !? Ngươi là ai !?” Thôi Chấn Kinh thóang ngạc nhiên trầm giọng hỏi.

“Trả lời đi.”

Bốp.

Cây gậy trên tay Tường đột nhiên dài ra nhanh như đạn bắn, hắn chỉ lật tay một cái, cán gậy đã thúc vào bụng Thôi Chấn Kinh, tống văng hắn ra đằng sau vài mét nữa. Thôi Chấn kinh thổ ra chút mật xanh mật vàng, miễn cưỡng mới lảo đảo ngồi dậy được. Hắn nhăn nhó trả lời.

“Đúng, ta sắp đột phá lên kim đan kỳ !” Thôi Chấn Kinh không giấu diếm, ánh mắt sắc bén của tên nhóc này làm hắn rất khó nói láo. Chỉ cần nó phát hiện ra, người chịu thiệt chắc chắn là hắn, chi bằng thành thật một chút mà tìm cơ hội.

Tường gật đầu, sau cùng hắn cũng đã tìm ra một mẩu tin phù hợp.

[Bác ấy vui vẻ là tốt rồi. Tôi cũng rất vui.]

“Vui mới là lạ.” Tiếp tục lẩm bẩm, thiếu niên cất điện thoại đi, lúc này mới rảnh chú ý đến Thôi Chấn King đang ngắc ngoải đằng xa. Dẫu vậy, những gì vừa đối đáp hắn vẫn nghe không xót một từ. Về việc Thôi Chấn King sắp đột phá, hắn cũng đã nhìn ra từ trước, hỏi vậy chỉ để uy hiếp tinh thần đối phương và câu giờ để tập trung nhắn tin tiếp mà thôi. Hắn tiếp tục đều giọng nói:

“Một vấn đề nữa, ai đưa ngươi lên mặt trăng !?”

“Tự ta trà trộn lên phi thuyền dân sự, có vấn đề gì sao !?” Thôi Chấn Kinh kỳ quái hỏi lại, thời điểm hắn trà trộn lên, cảnh giác cũng khá lỏng lẻo, với người thường có lẽ khó khăn một chút, chứ với bọn họ, cái này chẳng tính là khó khăn gì, di chuyển nhanh một chút là lách qua được.

Tường nhíu mày. Hắn không hài lòng với câu trả lời của Thôi Chấn Kinh, nhưng từ dao động sóng não mà hắn đọc được từ kẻ này, hắn đang nói thật.

Hệ thống cảnh giới của IMI do chính tay hắn thiết lập, đừng nói là một tu chân giả cỏn con, bất kể loại ma pháp hay siêu năng lực nào cũng đừng hòng đi qua mà không hề bị phát hiện. Trong này chắc chắn có vấn đề. Vậy chiều hướng suy luận hợp lý nhất là : Có người cố ý thả tên này lên mặt trăng.

Là ai !? Có lẽ hắn cũng đóan ra một chút. Nhưng để làm gì thì hắn lại không đóan được.

Thấy Tường yên lặng cau mày, Thôi Chấn Kinh mới lảo đảo đứng dậy nói:

“Hỏi nhiều như vậy, có thể cho ta hỏi một việc được không !?”

“Muốn hỏi ta là ai !?” Tường lắc đầu đáp. Hắn còn chưa muốn giết Thôi Chấn Kinh ngay, giữ lại tên này có lẽ có thể đóan ra người phụ nữ kia muốn gì, mấy năm nay cô ta không ngừng đi tìm hắn, một năm nay tần suất càng lúc càng mạnh, vòng vây khép chặt liên tục khiến hắn cũng bắt đầu thấy phiền tóai.

“Không phải việc đó, ngươi là ai thì quan hệ quái gì đến đại gia. Ta chỉ muốn hỏi, vừa rồi làm sao ngươi có thể đánh lén ta !? Cây gậy đó cực kỳ bắt mắt, dù cách vài trăm mét chắc chắn ta cũng vẫn nhìn thấy, nhưng ngươi áp sát đánh đến đầu rồi ta mới cảm nhận được một chút ! Có thể nói tại sao không !? Để ông đây chết thống khóai một chút !” Nhìn khuôn mặt lạnh băng vô cảm kia, Thôi Chấn Kinh không hề nghi ngờ khi thằng nhóc này giết hắn, chắc chắn mày cũng không nhíu một cái.

Giống như ánh mắt của cá sấu - là loại máu lạnh bẩm sinh, không biết chỗ nào đào tạo ra cái đứa quái thai thế này, hắn cảm thấy thằng nhóc này mạnh hơn tiểu sư đệ không ít.

Đối với yêu cầu này của Thôi Chấn Kinh, Tường cũng không cự tuyệt, cái này có lộ ra cũng chẳng sao, không ai có thể bắt chước được. Hơn nữa, hỏi đáp như vậy sẽ làm cho Thôi Chấn Kinh có cảm giác trao đổi ngang hàng, có lẽ sẽ cạy miệng hắn thêm một chút.

“Thời điểm ta đốt thần thức của ngươi, tòan bộ vùng cảm giác của ngươi đã bị nhiễu, mọi thứ đều bị lệch đi so với điều khiển một chút. Ta có thể nhìn rõ cử động từng tia thần thức của ngươi, trong khi rơi tự do xuống, điều khiển hướng gió lách qua tất cả các tia thần thức trải rộng là được !”

“Không thể nào !?” Thôi Chấn Kinh như con mèo bị dẵm phải đuôi hét lên. Thần thức giống như một lưới cảm giác hình mạng nhện, có con ruồi nào bay qua được mạng nhện sao !? Ngàn năm chưa chắc cũng đã có một ấy chứ.

Nếu làm được thì trình độ phản ứng, điều khiển khí lưu phải đến mức nào chứ !? Một thằng nhóc trẻ măng thế này làm được hay sao !?

Hơn nữa hắn không phải tu chân giả, làm sao có thể sử dụng được nhiều nguyên tố khác nhau như vậy !? Vừa rồi là ánh sáng, lúc chiều là một loạt lửa trắng, đến tối – khi tập kích lại là phong kỹ !?

Ma pháp và đấu khí có thể sử dụng nhiều nguyên tố, nhưng không thể linh hoạt như vậy. Còn siêu năng lực gia thường chỉ có một loại năng lực, nếu không sẽ tạo ra xung đột về gene. Vậy mà... đứng trước mặt hắn...

Là thứ quái thai gì vậy !?

“Chẳng có gì là không thể cả !” Giọng nói của Tường phiêu hốt đánh thức Thôi Chấn Kinh đang khiếp sợ. Hắn hỏang hốt nhìn lại, thiếu niên này đã đứng trước mặt hắn, hai ngừơi cách nhau chưa đầy nửa mét.

Lách qua thần thức, không một dấu hiệu tiếp cận người ta. Tên này thật sự có thể làm được.

“Ngươi rốt cuộc là ai !?” Thôi Chấn Kinh giật mình lùi – đúng hơn là bò về sau ba bước, cười khổ.

“Là con người.” Từơng vẫn từ chối cho ý kiến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK