Ba mươi giây thì làm gì bây giờ !?
Tường đột nhiên ngẩn người, tự hỏi. Quá trình này kéo dài năm giây.
Chân lý là chỗ dựa lớn nhất của hắn, cũng là quả bom nổ chậm to nhất treo trên đầu hắn. Nếu như cưỡng chế sử dụng tầng thứ hai của khả năng này ba mươi giây nữa, thì bộ não chắc chắn sẽ suy kiệt tới chết. Còn thoát khỏi tầng thứ hai, tức là tắt tất cả luồng điện sinh thể đang khống chế đám ruồi máy do tham bay vo ve khắp nơi và mười sáu thanh vũ khí vệ tinh được gọi là Fang kia đi thì có thể duy trì tầng thứ nhất được ba phút nữa.
Tầng thứ hai là để phát xạ sóng não. Tầng thứ nhất là để dùng ý chí khống chế cơ thể, nếu như bây giờ thoát khỏi trạng thái tầng thứ nhất, với cơ thể rách nát tứ tung và lỗ hổng lớn tướng trên vai này, chắc chắn hắn sẽ nằm liệt. Xem ra lựa chọn không có nhiều lắm, nhưng cũng đành phải quyết định thôi.
Trước hết phải nhớ lại bản đồ của thực nghiệm đảo. Đã ba mươi hai năm rồi, nhưng cảnh quan xem ra thay đổi không nhiều, đến cả làng nhỏ này cũng được tái tạo lại sau vô số lần hòn đảo reset, vậy những chỗ khác chắc chắn vẫn đang yên vị. Theo trí nhớ thì cách đây khoảng 2km, có một thung lũng khá kín đáo, dưới thung lũng là một thác nước và... chỗ đó tạm thời... có lẽ dùng được.
Tiếp theo là phương tiện. 2km nói ngắn không ngắn, nói dài không dài, trong trạng thái bình thường hắn chạy mất phút là tới, nhưng cơ thể này muốn chạy thì phải hỏi xem cái khớp xương chân thân yêu nó có rời ra trong lúc chạy không đã, chưa kể còn có một tảng thịt khoảng 50kg kia.
À không, cô ta lúc nào cũng cam đoan chỉ có 42 kg.
Cũng may, trời không tuyệt đường người ta. Dù hắn chẳng tin thần phật nào, trái lại thấy bất cứ thứ gì không phải con người mà lấy hình dạng con người để nói chuyện đều sẽ đuổi cùng giết tận. Mười sáu thanh vũ khí vệ tinh này, mỗi thanh đều có thể di chuyển với vận tốc 3Hz (150m/s). Nếu đem xếp hình, chắc cũng được một tấm ván nhỏ.... sau đó... sau đó...
Cứ như vậy đi.
Sau năm giây, Tường đã thoát khỏi trạng thái ngơ ngẩn, quay sang gọi cô gái đang chật vật chèo xuống khỏi nóc nhà kia:
“Linh, hít một hơi vào, chừng 30 giây, đừng mở mắt.”
“Hả !? Ế...”
Linh vừa đáp lại thì cả người đã nhẹ bẫng, bị một vòng tay nóng rực vòng qua eo kéo lên, mặt đất sắp sửa chạm tới lại một lần nữa rời xa. Cô muốn nói gì đó, nhưng lại nhận ra cảnh vật đằng sau đang lùi lại với vận tốc khủng khiếp, còn mình thì bị gió thổi cho không cách nào phát ra âm thanh gì cả, ba giây sau thì mắt cũng cay xè, phải nhắm chặt lại. Mười giây sau đó không hít được một ngụm không khí nào cả. Mười lăm giây thì bắt đầu hối hận vì đã không nghe cảnh báo, sau đó lại tức giận vì người cảnh báo nói quá bất ngờ.
Tường dùng mười sáu miếng vũ khí vệ tinh kia xếp thành hình một tấm ván tạm thời, đạp lên đó rồi dùng chân lý ra lệnh cho chúng bay đi như đạn bắn. Vì phải chở hai người nên vận tốc chúng cũng giảm đi kha khá, nhưng cũng vì thế mà lực cản không khí được triệt tiêu đến vừa phải, đủ cho hai người, hay đúng hơn là Tường trụ vững được mấy chục giây mà không bị hất văng.
Hai mươi giây sau.
Vận tốc giảm dần, cho tới khi Linh cảm thấy gió thổi đã như không có nữa, bên tai lại vang vọng tiếng của gã đáng ghét:
“Tôi sắp sửa ngủ một lúc, làm phiền cậu kéo vào bờ...”
Giọng nói rất mệt mỏi, rất rời dạc, có vẻ hữu khí vô lực khiến người ta thương cảm, Linh ngẩng đầu lên thì thấy khuôn mặt hắn vốn trắng sáng vô cùng, lúc này đã tái mét ảm đạm, ánh mắt đen láy kia vẫn còn đọng lại chút ánh sáng vàng kỳ lạ đang tắt đi dần dần.
Trong một giây, cô gái si ngốc nhìn vẻ bạc nhược chưa từng có này của hắn.
Trong giây tiếp theo, cô muốn kiễng chân lên để khuôn mặt mình gần với khuôn mặt hắn hơn, sau đó.... sau đó...
Sau đó trong giây thứ ba, cô phát hiện chân mình không chạm đất, vội vã nhìn xung quanh, cảnh vật trên cao thật tươi đẹp. Mọi thứ nhìn cứ bé tý xíu, rất có ý vị. Giá mà có chỗ đặt chân để ngắm. Bọn họ đang ở trên cao, cao quá, hình như xa xa đằng kia là một vách núi, hình như chúng ta vừa phi ra từ hướng vách núi đó, thế vách núi bên kia đâu !? Tại sao lại xa thế !? Như vậy thì làm sao nhảy tới được !?
Không nhảy tới được thì làm sao đây !?
Tường hết pin rất đúng lúc, hắn hoàn toàn tắt đi trạng thái chân lý ngay khi cảm nhận được mình đã đến đích kịp thời gian, còn cách đến đích thế nào không quan trọng lắm. Đến nơi thì lập tức thoát khỏi trạng thái dùng ý chí điều khiển cơ thể, chìm vào hôn mê.
Dĩ nhiên là chỉ không quan trọng với hắn mà thôi.
“Á á á....”
Mười sáu cây vũ khí vệ tinh đưa hai người tới đây đã phải bay hết tốc lực, cũng mất đi quyền khống chế, rơi lả tả xuống dưới, những người được nó chở đi cũng không loại lệ, bắt đầu tiết mục hạ cánh tự do cố hữu để tưởng niệm ngài Newton khi phát minh ra định luật táo rơi vì rụng vĩ đại. Cô thiếu nữ chỉ có thể phát ra tiếng hét thê lương để mãnh liệt biểu lộ sư u oán của mình.
Bõm bõm bõm bủm...
Đây là tiếng mười sáu cây vũ khí vệ tinh và đám ruồi máy do thám rơi xuống.
Bùm bùm...
Tiếng vật nặng hơn rất nhiều phát ra chấn động mặt hồ, bọt sủi lăn tăn, cột nước bắn tung tóe, rồi những hạt trắng bạc long lanh ấy lại rơi xuống mặt hồ không phẳng lặng, tỏa ra từng vòng sóng gợn.
“Ọc...ọc... tên khốn kiếp, buông tay ra, bám chặt thế làm sao tôi bơi được !”
Đôi bạn trẻ cứ như vậy thắt chặt vòng tay, đánh yêu mấy cái rồi cùng chìm nghỉm dưới lòng hồ.
...
Lee Ji Won khởi động chỗ năng lượng cuối cùng của bộ giáp bay về căn cứ của mình và đồng bọn. Cái trò bắn tốc độ để chạy trối chết vừa rồi tuy hay, nhưng một ngày chỉ làm được một lần, sau đó bộ giáp sẽ hết pin và thành sắt vụn nếu không được sạc lại. Cũng còn may là lê được một thân giáp tàn này về trụ sở tiếp tế.
Về đến đây là thoát rồi, chỉ cần nạp lại điện, lắp lại hệ thống vũ khí vệ tinh cùng ruồi máy do thám, hắn sẽ bá đạo trở lại, gây hại cho dân lành mấy hồi.
Ấy thế nhưng mà, tổng bộ đâu rồi !?
Hai thí sinh người Hàn Quốc này đã thông qua một cửa sau đặc biệt mang hẳn một xe tải tiếp tế với những linh kiện đủ thay thế và nâng cấp cho bộ giáp này hơn chục lần nữa. Trên xe tải có hệ thống phòng không, rada quét bốn phương, vệ tinh do thám tám hướng, cùng vô số bom đạn và vũ khí tầm xa với hỏa lực đủ để đám lính xe tăng đỏ mắt vì ghen tị. So sánh đơn giản một chút, đứa nào vô phúc lại gần cái xe tải này chắc chắn sẽ chết còn thảm hơn trăm lần nếu đánh nhau với hắn.
Ấy thế nhưng mà, cái xe tải siêu cấp vô địch, pháo đài kiên cố nhất của đại Hàn dân quốc biến đâu rồi !? Tại sao chỗ nó đóng quân lại có một mớ rác phế liệu cháy đen ám khói nghi ngút thế kia !? Thế này thì chơi hay nghỉ đây !?
Lee Ji Won nhìn muốn lồi mắt, lại hoang mang nhìn quanh xem có phải vừa có một hạm đội không quân nào oanh tạc cái pháo đài nhỏ bé được phết sơn hồng của mình không. Thật ngại, cái màu sơn này là bạn gái hắn phết.
Được rồi, bây giờ mới nhớ ra điểm quan trọng, đánh chết hắn cũng không tin cái mớ rác cháy đen kia từng là xe tải pháo đài thân yêu của mình, nhưng tạm thời không quan tâm đến nó nữa, đáng quan tâm nhất bây giờ là, cái người điều khiển pháo đài đấy chạy đi đâu mất rồi !? Chính là cái người mặc kệ hắn cau có nhăn nhó phản đối vẫn phết sơn hồng lên cái pháo đài vĩ đại này ấy.
Nghĩ đến cảnh phải bới đống rác khói đen nghi ngút kia để tìm người, Lee Ji Won cảm thấy tim mình giật thót, rồi lại đánh xuống một cách trầm trọng khiến hắn muốn hộc máu.
Hắn vội vã chạy quanh hét lớn:
“Ji Jine ! Kim Ji Jine !! Em ở đâu vậy !?”
Không có tiếng trả lời, Lee Ji Won càng thêm lo lắng, vội vã lật tung một mảng kim loại lớn như cửa nhà xem xét.
“Kim Ji Jine !”
Không có, hắn lại chạy tới một lùm cây rập rạp, gấp gáp lục xoát.
“Kim Ji Jine !”
Vẫn không có, hắn bê lên một tảng đá lớn nhìn xem... thấy rõ dưới đó có một chồi non kiên cường đang sinh tồn, rồi mới nhận ra hành vi vác đá này vô cùng nhảm nhí. Lại chạy quanh tìm kiếm bới loạn một hồi.
Đột nhiên thiết bị liên lạc bên tai hắn kêu rè rè và i i mấy đợt rồi mới truyền đến tiếng nói đứt quãng:
“Đừng tìm nữa... ở trên này. Anh mở nắp bồn câu vỡ ra làm gì... Trêu tức em à !?”
Cộp.
Lee Ji Won run run, cái bồn cầu vỡ trên tay rơi xuống nặng trịch giáng vào chân hắn, nhưng cũng không ngăn được hai hàng lệ trên má chảy dài, hắn vội vã ôm chân nhảy lò cò ngó nghiêng nhìn quanh.
“Chỗ nào !? Em đang ở chỗ nào vậy !?”
“Ngẩng đầu lên coi, đồ ngốc”
“Cây trên đảo này cao thật đó !” Lee Ji Won tặc lưỡi, nước mắt còn chảy dài đã nhanh chóng khô queo.
Cái cây đại thụ này phải cao tới hơn năm mươi mét. Cô gái đeo cặp kính vỡ với mái tóc rối bù, tay vẫn đang liều mạng ôm chặt ba cái laptop kia còn đang mắc ngang trên cành cây, dùng vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
“Hệ thống tự hủy nổ tung. May mắn có Enegy Shield đỡ cho một đòn, thế nhưng bị sức ép hất văng lên trên này, mau đỡ em xuống !”
Lee Ji Won nhìn cành cây cao hơn 50m phía trên mà nuốt một ngụm nước bọt đắng ngắt, sau cùng mới thở dài bắt đầu trèo cây.
“Chờ đã, tại sao phải trèo cây !? Bộ giáp của anh đâu !? Hệ thống phản trọng lực hỏng rồi à !?” Bên tai vang lên những tiếng rè rè đứt quãng, cũng may mắn là hắn còn hiểu hết.
Lee Ji Won chán nản nói:
“Hết pin mất rồi !”
Sau đó thành thật đóng vai Tarzan, cùng trèo lên tháp cao cứu công chúa.
Lúc này lại sinh ra ý nghĩ cổ quái, giá mà tóc cô ấy dài ngoằng ra, sau đó quấn lấy kéo mình lên trên thì thật tốt.
Dưới lòng hồ có một đôi trẻ đang ngụp lặn
Trên cây cao cũng có một đôi trẻ nhếch nhác.
“Biết vậy thì lúc trước đừng đánh nhau có phải hơn không !?”
Trong minh minh giống như có định sẵn, cùng giây phút này, những người phụ nữ sau lưng người đàn ông thất trận đều nghĩ như vậy.