• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời điểm Thôi Chấn King ngẩng mặt lên trời đa tạ lão thiên, Tường chưa từng dời ánh mắt khỏi hắn chút nào. Thấy người này rục rịch muốn động, hùng hùng hổ hổ đi về phía mình, Tường đột nhiên nháy mắt với hắn, liếc sang bên phải một cái ra hiệu.

Thôi Chấn Kinh ngạc nhiên vô cùng. Thằng nhóc nhìn có phần ẻo lả yếu đuối này lại có thể phát hiện ra hắn !? Nương theo ánh mắt của Tường, hắn nhìn thấy vài chú công an mặc cảnh phục xanh sáng ngời đang lượn qua lượn lại như sục sạo tìm kiếm cái gì. Sắc mặt hắn vặn vẹo – càng bíên dạng hơn khi Tường đưa ngón trỏ lên môi ra dấu im lặng, lắc lắc ngón trỏ theo kiểu: “không được đâu” với hắn, tư thế nhàn nhã dường như chẳng coi đấy là việc lớn gì.

Thằng nhóc này khinh thường hắn.

Trán Thôi Chấn Kinh đã nổi gân xanh, hắn thật sự rất muốn xông lên đập bể gáo cái mặt nhàn nhã vô sự kia, hắn chắc chắn trăm phần trăm sau khi đánh bể sọ nó, có thể dễ dàng cướp mặt dây chuyền kia mang đi. Nhưng hắn lại không dám chắc có thể giải quyết hết đám cảnh sát ở gần đây hay không.

Chỉ cần hắn ra tay, hành tung sẽ bại lộ. Một khi tập đòan IMI phát hiện, mặt trăng này dù lớn chắc chắn cũng không có chỗ cho hắn dung thân. Lúc đó chắc chỉ có nước ra ngòai vũ trụ chân không mà tu luyện.

Lý trí cuối cùng cũng thắng cảm tính, hắn dằn lòng không ra tay, nhưng ánh mắt như đinh dán vào thân hình hai bạn trẻ khiến cho Linh vô cớ rùng mình vài cái.

Hắn lặng lẽ lủi mất, nhưng cảm giác đã khóa chặt cả hai người, chỉ cần không đi qua 1km, họ đừng hòng thóat khỏi hắn.



“Linh, về thôi !”

Trong lúc Linh đang nhìn ngó xung quanh vì cái cảm giác gai gai khi bị ánh mắt âm lãnh kia tập trung, Tường bước ra khỏi quán nói.

“Ơ…ừ…”

Ngơ ngác một hồi cũng chẳng thấy ai, Linh chỉ đành cảm thán đen đủi, sau đó hai người cùng rẽ vào một ngõ nhỏ khác.

Để Linh đi trước, Tường chậm rãi sải bước theo sau, ánh mắt hắn chuyển thành màu vàng kim thanh thúy, sáng rực lên.

Trong tầm nhìn của mình, hắn thấy rõ ràng – quanh người hắn và Linh đều bị quấn một đoạn dây tơ rất mỏng màu xanh nhạt. Đoạn dây này là một phần thần thức của Thôi Chấn Kinh đã quấn lấy hai người.

Tu chân giả có thể phân chia khả năng cảm giác của mình thành nhiều luồng chỉ nhỏ như thế này gọi là thần thức, nhờ vậy khả năng cảm giác sẽ đuợc xa hơn, sử dụng cũng linh hoạt hơn. Một khi mục tiêu bị tu chân giả khóa chặt bằng loại cảm giác này, trừ khi năng lực mạnh hơn đối phương, còn lại rất khó thóat đeo bám. Thứ này vô hình vô chất, muốn loại trừ cũng không dễ dàng gì.

Nhưng với Tường, thứ này cũng không tính là phiền nhiễu gì cho lắm. Ngay khi hai người đi vào góc khuất, hắn tập trung một chút là nhìn rõ ràng được nhánh thần thức này, sau đó Tường giơ ngón trỏ lên. Bọc trên đầu ngón trỏ của hắn là một đốm sáng nhỏ bằng con đom đóm, nhưng quang mang rực rỡ. Nếu như không phải bây giờ vẫn là ban ngày, đốm sáng nhỏ này có thể chiếu rọi cả góc phố. Hắn dí ngón tay bọc trong ánh sáng trắng đó vào đoạn thần thức của Thôi Chấn Kinh, lập tức nó bốc hơi như lửa đốt túi bóng.

Chẳng cần ra tay đến hai lần, đoạn thần thức quấn quanh hắn cũng thu lại như chuột thấy mèo. Biến mất còn nhanh hơn quấn đến.



Trong một hẻm nhỏ khác, Thôi Chấn Kinh ôm đầu lăn lộn, bọt mép cũng muốn sùi ra, mắt hắn long lên sòng sọc, cả người co quắp, trông thê thảm vô cùng.

Thời điểm thần thức bị thứ ánh sáng quái ác kia đốt, hắn giống như bị người ta cầm cưa máy từ từ mà sẻ đôi bộ não mít đặc của mình ra, đau thấu tâm, không thể chịu nổi.

Nếu không phải hắn nhanh tay đưa lên mồm cắn mạnh, chỉ sợ giờ đã gào thét cho cả phố cùng nghe.

Dù vậy, cơn đau do bàn tay bị cắn cũng vẫn không thể so sánh được với nỗi đau khi thần thức bị đốt.

Ánh sáng đó là thứ quái gì !? Thật khủng khiếp.

Thần thức vô hình vô chất, là tồn tại còn khó nắm bắt hơn cả hồn ma, vậy mà hắn nhìn được, mà chỉ còn dùng một đốm sáng bé tý hủy đi !? Thôi Chấn Kinh cảm thấy khiếp sợ. Nếu không phải cảm ứng được trên người thiếu niên trẻ tuổi đó không có dao động của linh khí, chỉ sợ hắn đã co giò biến gấp khỏi mặt trăng.

Người này nếu cũng là tu chân giả thì cực kỳ đáng sợ.

Nhưng tu chân giả cũng không dễ dàng nắm bắt được chính xác thần thức của đối phương như vậy. Là do hắn có công pháp đặc thù, hay chính bản thân hắn cũng là dị năng giả !?

Dị năng giả đều được ESP league tuyển thẳng về một trường học riêng ở trái đất, làm gì có đứa nào rỗi việc chạy đến cái nơi khỉ ho cò gáy này.

Vậy thằng nhóc đấy là ai !?

Thôi Chấn Kinh vã mồ hôi, nghĩ nát óc cũng không ra.

Trong khi Thôi Chấn Kinh đang ngồi lẩm bẩm lảm nhảm, hai bạn trẻ đã về đến nhà. Chia tay ở đầu ngõ, Tường cũng không vội trở về nhà mình ngay, hắn đứng chờ một lúc, xác định Linh đã về nhà an tòan, mới quay người rời đi.



Trên tháp năng lượng chính cao tới hơn 800m, một thiếu niên áo trắng học sinh, đang ngồi vắt vẻo trên đoạn lan can trồi ra ở cửa sổ tầng thứ 100, lưng tựa vào khung cửa, thảnh thơi lôi một tấm pad ra gõ loạn trên màn hình cảm ứng.

Lớp trưởng một lớp có rất nhiều việc, hắn tranh thủ thời gian chờ đợi nhàm chán này làm nốt những công việc chưa xong, còn thuận tay gửi mail cho Linh đáp án mấy câu hỏi trắc nghiệm ngày mai nữa.

Lúc này đã là 6 giờ tối.

Nếu hắn tính tóan không sai, chỉ còn nửa giờ nữa tên kia sẽ khôi phục. Lúc trước là cơ hội tốt nhất để giết chết hắn, nhưng Linh đang ở đó, Tường cũng không muốn để cô nhìn thấy quá nhiều việc hay ho. Dù sao cuộc sống của bọn họ cũng khác nhau hoàn tòan, chính vì vậy, dù đi với nhau suốt nhưng hai người vẫn không thể nào hợp nhau được.

Hơn nữa, Tường rất tò mò về lý do tên này có thể chạy tới mặt trăng được.

Về lý mà nói, tu chân giả chỉ hoạt động trong lãnh thổ Trung Quốc, nơi duy nhất tôn sùng bọn họ. Cả thế giới đều bài xích đám dị nhân này, bức họ lui vào chỉ còn hoạt động trong lãnh thổ Trung Hoa – chả hiểu đám này nghĩ gì, bọn họ cũng có vẻ rất khinh thường, không hề muốn đặt chân đến thế giới bên ngòai.

Tên kia có thể tới mặt trăng, chắc chắn có một con đường hoặc lý do đặc thù. Hắn rất muốn biết.

Dựa vào dấu vết mình để lại cho hắn, chắc mất nửa tiếng nữa hắn sẽ tới đây.



Thời gian Tường canh chuẩn rất chính xác. Nửa tiếng sau, thân ảnh Thôi Chấn Kinh đã xuất hiện trong vùng cảm nhận của hắn.

Khả năng cảm nhận cực hạn của Tường là 10km xung quanh hắn, nhưng nếu muốn nhìn rõ chi tiết từng cọng lông của đối phương, con mắt màu vàng kim này cần đối tượng nằm trong phạm vi khỏang 1km.

Thôi Chấn Kinh di chuyển rất nhanh trên các mái nhà, lúc này đã là 7h tối, người dân phần lớn đều ở nhà xem thời sự, hắn lại di chuyển cực nhanh nên không hề bị ai chú ý. Có bóng đêm làm đồng bạn, mấy anh cảnh sát quèn cũng dễ dàng bị hắn qua mặt.

Cất cái pad học tập vào trong túi xách, Tường nhắm mắt lại, mở ra thì đôi đồng tử màu vàng rực rỡ đã xuất hiện. Khóa chặt thân ảnh đang phóng như bay tới của Thôi Chấn Kinh.

“Tốc độ 218km/h – Khỏang cách còn 743m – độ cao hiện tại 400m – thời điểm tiếp xúc còn…’

Hàng loạt số liệu chuyển động xoay vần liên tục trong đôi đồng tử màu vàng kim này, hiện tượng này làm Tường trở nên giống một cỗ máy tính siêu cấp.

Tính tóan xong, đôi đồng tử màu vàng vụt tắt. Để lại cái cặp bên cạnh cửa sổ, Tường giơ tay sang ngang, bàn tay xòe rộng. Ánh sáng từ bốn phương tám hứơng nhanh chóng hội tụ trở về trong lòng bàn tay hắn, chẳng mấy chốc đã xoay tròn theo một đường thẳng dài. Khi ánh sáng tán đi một phần, trên tay hắn cầm chắc một cây gậy trắng tóat, trên thân gậy khắc đủ hình thù và ký tự cổ quái.

Triệu hồi xong cây gậy ánh sáng, Tường buông mình, thả cho cơ thể rơi tự do từ độ cao hơn 400m, thẳng xuống chân tháp.

Thôi Chấn Kinh vẫn đang lao tới, tốc độ cực kỳ nhanh, hắn nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng, âm thầm cảnh giác cực độ. Bài học ăn quả đắng lúc chiều hắn vẫn còn nhớ như in, không dám có chút khinh xuất nào.

Vừa tới chân tháp, lông tóc tòan thân Thôi Chấn Kinh như dựng đứng lên, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt cảnh báo hắn. Thôi Chấn Kinh coi như cũng là thân qua bách chiến, tuy không dám nói là bách thắng, nhưng hắn cũng luyện được khả năng cảm ứng với sinh tử không tệ, thời điểm cảm giác nguy hiểm nảy lên, hắn hỏang hốt nhìn quanh, nhưng không phát giác ra bất cứ gì đặc biệt. Hắn thóang biến sắc rồi ngẩng mặt lên.

Màu trắng.

Trước mắt hắn ngập trong một màu trắng, sáng đến chói mắt. Cây gậy trên tay Tường đuợc trọng lực gia tốc càng đánh tới với tốc độ kinh khủng, khí áp ép tới cũng khiến Thôi Chấn Kinh tái mét mặt mày.

Uỳnh.

Thôi Chấn Kinh thổ ra một ngụm máu lớn, đôi tay do phản xạ cực nhanh đưa lên che chắn đỉnh đầu đã bị đập tan nát, hắn bay ngược ra đằng sau như một con diều đứt dây. Vừa bay ngược, ánh mắt hắn vừa tràn ngập khiếp sợ nhìn về phía trước.

Một đòn thật độc, vừa đủ phế đi hai tay của hắn.

Khói bụi tán dần đi, thân ảnh của Tường lạnh nhạt đứng trên một cái hố sâu tới nửa mét. Ánh mắt hắn như lưỡi đao sắc bén lạnh lẽo mà vô cảm nhìn chằm chằm vào Thôi Chấn Kinh. Ánh mắt hai người vừa chạm nhau, Thôi Chấn Kinh thấy sống lưng lạnh tóat, vừa định thần lại thì Tường đã biến mất, chỉ để lại một bóng trắng mơ hồ.

Hắn thậm chí còn chưa kịp chạm đất.

Thôi Chấn Kinh biến sắc, nhưng cũng không tới mức hỏang loạn. Tốc độ này tuy nhanh nhưng vẫn nằm trong phạm vi hắn nắm bắt được.

“Linh quang tráo.”

Boong….

Hệt như đem gậy sắt đập vào bê tông, tòan thân Tường chấn động, nương theo phản lực bị hất ngược trở lại.

Cây gậy ánh sáng trên tay Tường vẫn rung lên ông ông như mình chứng cho va chạm khủng khiếp vừa rồi. Quanh người Thôi Chấn Kinh, một vòng phòng hộ màu xanh lục hiện ra, nhìn mỏng manh vô cùng, nhưng lại dễ dàng tiếp lấy một gậy của hắn, không chỉ thế, lực phản chấn còn làm hắn bị thương không nhẹ.

Hai người cuối cùng cũng có một chút thời gian hòa hõan – đứng cách nhau khỏang 20m.

“Ngươi rốt cuộc là ai !?” Thôi Chấn Kinh sắc măt âm trầm, nhìn chằm chằm vào Tường nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK