• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lãnh Mặc Phàm kinh ngạc, hình như anh đã quá coi thường cô, mặc dù cô có gương mặt rất xinh đẹp, nhưng cô lại mang một trái tim lãnh lẽo vô tình. Trong chớp mắt cô có thể cướp đi tính mạng của người khác, muốn có được trái tim của cô, tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng.

"Nếu như có một ngày, mục tiêu của em là tôi, em sẽ động thủ sao?"

Đáy mắt Tô Cẩm khẽ hoảng hốt, ngau sau đó liền biến mất: "Nếu có người đưa ra một giá tiền cao, đương nhiên tôi sẽ ra tay."

Lãnh Mặc Phàm nhếch môi nở nụ cười, anh đi tới trước bàn, cầm chìa khóa xe trên tay không quay đầu lại nhìn Tô Cẩm một lần cứ thế rời đi, chẳng mấy chốc bóng dáng xe thể thao đã biến mất ở trước mắt Tô Cẩm.

Tô Cẩm duy trì dáng vẻ cứng ngắc trong một thời gian dài, đáy mắt mỹ lệ chuyển động vài tia phức tạp phiền não, rốt cuộc cũng nói hết ra rồi, chặt đứt quan hệ với anh ta chắc sau này cũng không có khã năng gặp lại, nhưng tại sao cô lại cảm thấy không được thoải mái.

Cô đã từng bỏ rơi không dưới mấy chục tên đàn ông, mỗi lần cô đều có thể tiêu sái xoay người nói bái bai với bọn họ, dù là tối hôm qua vẫn còn thân mật âu yếm, nhưng sáng ngày hôm sau cô cũng có thể quay đầu không thèm đếm xỉa đến họ nữa. Có thể đối với Lãnh Mặc Phàm, cô chưa có tình cảm gì đặc biệt, thế nhưng anh ta lại khiếm cô có chút luống cuống.

"Đáng ghét."

Tô Cẩm tính khí trẻ con khẽ nguyền rủa một tiếng, ngả người trên ghế sô pha, đột nhiên nghĩ đến cái gì, cô nhanh chóng đứng dậy, đi tới chỗ để laptop, tiếng gõ bàn phím vang lên, chỉ chốc lát sau, trên màn hình hiện ra tư liệu cô cần tìm, gương mặt anh tuấn thoáng hiện, đây hẳn là tư liệu về Lãnh Mặc Phàm.

Trong tư liệu, có liệt kê hết tất cả các công ty tài sản thuộc quyền sở hữu của Lạnh Mặc Phàm, thị trường làm ăn của anh ta khá rộng lớn rải rác khắp nơi trên thế giới, Chỉ nhìn vào điều này có thể nói anh ta chỉ là một thương nhân giàu có, nhưng là mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy sao?

Lãnh Mặc Phàm thâm trầm như vậy, sau lưng giống như có một cỗ lực lượng thần bí, từ việc anh điều tra ra tin tức của cô và cha nuôi một cách dễ dàng, hẳn là một nhân vật không đơn giản.

Đêm khuya, khi phần lớn mọi người đang say giấc, tại một bến tàu tư nhân, lúc này lại vang lên tiếng đấu súng, một mảnh hỗn loạn.

Một chiếc xe container chở đầy súng ống đạn dược đang phóng nhanh về phía trước, sau lưng là mấy chục xe cảnh sát đang theo sát phía sau. Bên cạnh là mấy chiếc xe việt dã, bên trong xe có mấy tên đang lăm le cầm sẵn súng trên tay , đang ra sức nổ sung liên tục vào mấy xe cảnh sát ở phía sau.

Một xe cảnh sát xì khói, tia lửa bắn ra, đâm vào cột điện, tóe lửa, sau lưng một xe cảnh sát không kịp phanh, liền xảy ra va chạm, nhất thời một mảng âm thanh va chạm vang lên.

"Ha ha, đám cảnh sát chó má, đi chết đi!" Người đàn ông ngồi trong xe việt dã điên cuồng cười nói, sự việc diễn ra đã cản trở việc cảnh sát đuổi theo bọn hắn, chiếc xe container màu xanh dương biến mất ở trên đường lớn.

Người ngồi ở ghế phía sau, sắc mặt âm trầm, ánh mắt tàn ác tay nắm chặt thành quả đấm, cắn răng nói: "Anh cả, chú ba, tôi tuyệt đối sẽ không để cho 2 người chết vô ích."

"Bưu ca, lần này nhất định có thể thay hai vị lão đại báo thù." Tên ngồi trước quay đầu lại nói lời an ủi

Tên ngồi bên cạnh lập tức nói tiếp: "Đó là dĩ nhiên, Bưu ca chuyển một số lượng lớn súng ống đạn được như vậy, bọn chúng chết là cái chắc. Nổ cho bọn chúng ngay cả mảnh vụn cũng không có."

"Tao sai bọn mày đi điều tra, đã tra được gì chưa?" Thạch Bưu trầm giọng hỏi.

"Đã tra ra nơi ở, chỉ cần Bưu ca nói một câu, chúng ta lập tức có thể động thủ."

Thạch Bưu nhìn khung cảnh ban đêm bên ngoài cửa sổ, khóe miệng hung ác nhếch lên:"Hiện tại ra tay luôn đi"

"Vâng"

Tên bên cạnh ánh mắt cuồng nhiệt, lập tức đồng ý, cầm điện thoại di động lên bấm một dãy số, phân phó nói: "Tiểu Quang, lái xe đến khu biệt thự phía sau núi, tối nay chúng ta hành động."

Phía chân trời phương Bắc, sao Bắc Đẩu giống như một viên kim cương chiếu sáng lấp lánh, đây là khoảng thời gian sắc trời tối tăm nhất trước, chiếc xe container dọc theo đường núi di chuyển, rốt cuộc cũng dừng lại, mấy chục bóng đen từ trong xe đi xuống.

Cửa container mở ra, chỉ thấy bên trong là mấy thùng gỗ to lớn, hẳn ở bên trong thùng là một số lượng lớn hỏa lực, súng ống, đại bác…….. Khoảng năm người bước lên xe, khiêng những thùng to ở phía bên trên xuống, sáu người đem pháo đồng đẩy tới vị trí đã định sẵn, mở thiết bị vệ tinh được trang bị trên đó ra.

Dưới chân núi tất cả mọi việc đã được chuẩn bị xong xuôi, người phụ trách hết sức thành thạo bắt đầu các thao tác, cho đến khi trên màn hình hiện lên mục tiêu là ngôi biệt thự thì hắn quay sang Thạch Bưu nói, "Bưu ca, hiện tại ả đang ở trong biệt thự, chúng ta có nên nổ súng?"

"Bọn mày đã xác định ả đã trở về biệt thự sao?" Thạch bưu xác thực hỏi.

"Xác định, chúng ta có người trong cục giao thông. Vì vậy bọn em đã xác thực chuyện này"

"Đám người còn lại đã sắp sếp ổn thỏa chưa?" Thạch Bưu nhìn về phía biệt thự nằm ở sườn núi cách đó khoảng trăm thước, hai hốc mắt đỏ ngầu vì thù hận .

"Đã sắp xếp xong hết mọi chuyện, ở dưới chân núi có bố trí mười mấy người, chỉ cần ả vừa xuất hiện, lập tức truy kích."

"Rất tốt, tao muốn ả phải trả giá vì đã giết anh cả và chú ba, làm cho ả tan xương nát thịt, phải chết trong tay tao." Thạch Bưu tay nắm chặt quả đấm, hừ nhẹ một tiếng, lần này hắn không tiếc mang một đống súng ống đạn dược từ Indonesia sang đây, ý chí quyết tâm báo thù rất mạnh liệt

Thạch bưu đi về phía màn hình trước mặt kiểm tra xong mọi chuyện, hắn trầm giọng ra lệnh: "Bắn."

Những thao tác cuối cùng đang được hoàn tất, chỉ trong nháy mắt, một âm thanh bén nhọn vang lên, hỏa lực hướng biệt thự bắn tới "Ầm. . . . . ."

Tiếng nổ mạnh vang lên, nóc biệt thự bị sập xuống, khói dầy đặc cuồn cuộn, bị lửa bao vây.

"Nổ tiếp cho tao." Thạch Bưu khí huyết dâng trào, cơ hồ điên cuồng phát lệnh.

"Vèo." Lần thứ hai hỏa lực được bắn ra, bầu trời đêm rực sáng.

Khi tiếng nổ tung vang lên lần thứ nhất Tô Cẩm đang nằm trên giường chợt bừng tỉnh, cô nhạy bén nhảy ra ngoài cửa sổ, lăn xuống trên mặt đất, chạy về phía kho súng, chỉ nghe tiếng xé gió chói tai vang lên trên đầu, bước chân của cô lập tức dừng lại, ôm lấy đầu tránh trốn ở phía sau cây.

Tô Cẩm khẽ nguyền rủa một tiếng, quay đầu nhìn lại ngôi biệt thự giờ đã trở thành phế tích, có lẽ giờ không thể đến được kho súng, cô đành nhanh chóng đi tới bãi đậu xe, mấy chiếc xe đã bị lửa bám vào, chỉ có một chiếc việt dã là không có việc gì. Cô chui vào trong xe, từ trên đầu mở ra lấy chìa khóa, việt dã giống như dã thú, hướng phía dưới núi chạy đi, dọc theo đường đi chỉ nghe thấy tiếng còi báo động vang lên.

Trên người Tô Cẩm vẫn mặc áo ngủ, cả người đầy vết máu, cũng may, tất cả đều chỉ là sát thương ngoài da, không có thương tổn đến gân cốt, nhưng tóc tai bù xù, đầu đầy bụi đất dáng vẻ xem ra cũng đủ nhếch nhác rồi.

Phía trước là mấy chục chiếc xe cảnh sát đang hú còi, cô lập tức xoay tay lái, xe chui tọt vào một ngõ hẻm, mặc dù nhà cô bị kẻ khác tàn phá, nhưng cô cũng không phải là một công dân tốt trong mắt cảnh sát, tuyệt đối không thể chạm mặt cảnh sát.

Mấy chục chiếc xe cảnh sát đang đi về phía sườn núi nơi xảy ra vụ nổ, đợi xe đi qua, chiếc việt dã mới yên lặng không tiếng động lùi về phía sau, chạy xuống dưới chân núi.

Phía sau núi, lúc này một chiếc xe container màu xanh dương đang chạy nhanh xuống núi , hội tụ cùng đoàn xe kia trên đường lớn, bốn chiếc xe việt dã trước sau bảo hộ chiếc xe container.

Mắt thấy lối ra duy nhất đang còn cách 1km nữa, Tô Cẩm nhấn ga, chuẩn bị xuyên qua, bỗng chốc, với trực giác nhạy cảm cô liền cảm thấy có mối nguy hiểm đang tiến đến gần. Quả nhiên, ở đầu đường, mười hai chiếc mô tô phân phối lớn đang xếp hàng song song, rất nhiều họng súng đang nhắm ngay vào người cô.

Tô Cẩm, gạt cần, đánh bánh lái, phanh kít, chiếc xe việt dã kịch liệt rung động, xe quay một trăm tám mươi độ đổi đường ngay trong giây lát, bánh xe ma sát trên mặt đường phát tiếng kêu kin kít. Một giây kế tiếp, bọn người kia kịch liệt nhả sung về phía Tô Cẩm, vì xe có trang bị kính chống đạn nên chỉ bị một vài vết xước nhỏ, trong buồng xe âm u, tóc Tô Cẩm hỗn loạn, nhưng đôi mắt vẫn ánh lên sáng ngời, mí mắt khẽ nheo lại, chiếc việt dã xé gió lao đi, đi về phía mấy tên đang nả súng.

Mấy tên đó vội vàng lui về phía sau, phía trước thủy tinh không chịu nổi va chạm, rốt cuộc cũng nứt ra thành một lổ hổng, vết nứt đó càng ngày càng lan rộng, ảnh hưởng đến tầm mắt của Tô Cẩm, thiếu chút nữa đầu xe đụng vào tường rào, cũng may cô phản ứng nhanh, đánh gấp tay lái, xe mới chạy nhanh trở về đường phố, đồng thời đôi chân thon dài ra một đòn cước, mặt kính thủy tinh vỡ vụn rơi xuống mặt đường, chỉ còn lại mình khuôn cửa, vẻ mặt người con gái ngồi trong xe tràn đầy nguy hiểm.

Sau lưng mấy chục chiếc xe mô tô theo sát không ngừng nghỉ, tiếng súng cứ bang bang mà vang lên, đạn từ bốn phía bắn về phía thân xe, một cuộc đụng độ bắn nhau hung hãn đang diễn ra trên đường phố an tĩnh, chiếc xe việt dã vẫn chạy như bay, sau lưng mấy chục chiếc xe mô tô vẫn theo sát phía sau, mãnh liệt truy kích, vẫn tiếp tục nả súng về phía xe việt dã.

Cửa kính thủy tinh đã bị phá, sau tai là tiếng đạn đang bay tới , Tô Cẩm nghiêng người tránh né, bỗng dưng, nàng đạp mạnh phanh xe, bánh xe nhất thời ma sát tạo ra tia lửa chói mắt, xe đột nhiên dừng lại, khiến hai chiếc xe đang theo sát phía sau không kịp phanh lại, tạo ra một cú va chạm lớn, xe hư còn người thì chết. Mà kỳ lạ tám chiếc mô tô đang xông về phía trước chợt dừng lại, đối diện với chiếc xe việt dã, Tô Cẩm giật giật khóe miệng, từ nhỏ đến lớn cô đạt được rất nhiều giải thưởng, trong đó có đua xe.

Bỗng tám chiếc Mô tô cùng nổ máy xông về phía Tô Cẩm, mỗi xe hai người, một người điều khiển xe, một người bắn súng, đúng là một chiến thuật hoàn mỹ, đạn bắn tới, Tô Cẩm cúi thấp người xuống, nằm ngang, chân vẫn đạp phanh không buông, cô bị kẹp giữa hai chiếc mô tô.

Bị hai xe ép sát, đột nhiên hai cánh cửa xe việt dã bật ra, nhất thời hai chiếc mô tô vì chưa kịp đề phòng, bị văng lên, tay súng ở bên cạnh bị sợ hãi, nhưng vẫn tiếp tục công kích chiếc việt dã, chỉ nghe thấy một tiếng hừ lạnh, chiếc xe càng phóng nhanh hơn, giống như một con dã thú nổi điên, đuổi theo hai chiếc mô tô còn lại, nhất thời hai bên đảo lộn, vốn là đi công kích người, nay lại trở thành kẻ phái trốn chạy.

Dù hai chiếc mô tô có phóng nhanh thế nào đi nữa, cũng khó địch nổi tốc độ của Tô Cầm, bọn chúng nhất thời bị luống cuống, một bị đụng trúng, một lái thất bại, đụng vào một nhà xưởng bị bỏ hoang.

Còn sót lại bốn chiếc xe mô tô, sau khi chứng kiến mọi chuyện vừa xảy ra, quá hoảng loạng, sau đó liền quay đầu rời đi.

Lúc này, trời đã sắp sáng rồi.

Đường phố dần dần tấp nập, ở tại một chỗ dừng đèn xanh đèn đỏ trên đường, chỉ nghe thấy tiếng phanh xe, kèm theo tiếng kim loại va chạm dừng lại, nguwoif đi dường xung quanh kinh ngạc nhìn về phía chiếc xe việt dã rách nát, nhìn về phía cửa kính xe bị vỡ, thì thấy một cô gái xinh đẹp hấp dẫn trong bộ đầm ngủ, giống như nữ dũng sĩ vừa chiến đấu hăng hái từ trên chiến trở về, mang theo sức hấp dẫn trí mạng, khiến cho người khác sợ hãi.

Tô Cẩm không chút để ý đến những ánh mắt đang nhìn cô từ bốn phía, ngược lại ánh mắt cô lại chú ý đến một chiếc xe thể thao mà chủ nhân của nó lại là một anh chàng đẹp trai, cô tiến lại gần chiếc xe, ngồi vào trong bằng một tư thế lười biếng, đầu gối ở trên tay lái, nhìn hắn bằng ánh mắt quyến rũ: "Anh đẹp trai, có thể cho em mượn điện thoại di động dùng một lát được không?"

Người kia trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn Tô Cẩm, ánh mắt tràn đầy cuồng nhiệt, mất hồn đưa điện thoại di động cho cô. Cô gái trước mắt khiến cho hắn nhiệt huyết dâng trào, chính vào lúc hắn đang chuẩn bị tiến đến gần, đèn chuyển sang xanh, chiếc sẽ việt dã màu đen cuồng dã rời đi, chỉ để lại người kia dõi mắt nhìn theo, hắn như chợt bừng tỉnh đuổi theo Tô Cẩm gọi một tiếng: "Em tên là gì?"

Tô cẩm bấm số gọi cho Tưởng vinh: "Alo."

"Cha nuôi, Thạch Bưu hắn đã tìm được con." Tô cẩm trầm giọng nói.

"Con đang ở đâu?" Giọng nói Tưởng Vinh tràn đầy lo lắng.

"Yên tâm đi! Con không sao, con chỉ là muốn nhắc nhở cha một tiếng, lần này Thạch Bưu dùng được là trọng hình quân hỏa, cha nuôi, người hãy cẩn thận."

"Vậy con cẩn thận một chút."

Tô Cẩm khẽ cười một tiếng: "Bọn chúng muốn giết con, vậy thì xem ai chết trước ."

Nói xong, liền cúp điện thoại, lái xe vào bãi đậu xe, Tô Cẩm bước xuống xe, cô đưa tay ấn vào một nút trên chìa khóa, đây là một chức năng khác của chiếc chìa khóa trên tay cô. Quả nhiên, ở cách cô 50m vang lên một tiếng ‘Cạch’ , ngay sau đó một chiếc xe màu vàng chạy chậm về phía cô, Tô Cẩm ngồi vào trong, khởi động xe, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Chiếc xe thể thao màu vàng hòa vào dòng xe đang lưu thông trên đường, xe di chuyển về hướng bãi biển.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK