Mắt Lãnh Mặc Phàm nhìn chăm chú vào cô một giây, dò xét đến cổ tay trái của cô, nhanh chân bước đến, giọng điệu hoảng sợ vội vàng hỏi,“Tay của em?”
“Gãy, nhưng đã nối lại rồi.” Tô Cẩm nhẹ nhàng bâng quơ nói, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt tao nhã đầy sương gió của người đàn ông này, mắt đột nhiên có chút ướt át, cô nhẹ nhàng lắc đầu,“Anh không nên tới nơi này.”
“Tôi không nên đến đây thì phải làm gì? Ở khách sạn xem tivi sao?” Lãnh Mặc Phàm buồn bực gầm nhẹ một câu, cô có biết anh có lo lắng bao nhiêu hay không? Cảm giác sắp tắt thở gần chết, cảm giác sắp mất đi của cô, cô có biết sao? Cô lại nói nhẹ nhàng như vậy.
Tô Cẩm sửng sốt một chút, nghĩ đến chuyện anh nhìn thấy tin tức trên tv, mới truy tìm hành tung của cô tới đây, cô cắn đôi môi đỏ mọng, vẫn lạnh nhạt như cũ,“Tôi sẽ liên lụy anh, anh nhanh chóng rời đi đi.”
Lãnh Mặc Phàm hiểu được suy nghĩ của Tô Cẩm lúc này, lo lắng anh sẽ bị chuyện này liên lụy, diễn,,dàn;llequydoon khiến cho anh thân bại danh liệt, nhưng anh tình nguyện không cần những thứ nông cạn đó, chỉ muốn cùng tiến cùng lui với cô, miệng anh nhếch lên một nụ cười tà ác,“Hiện tại em muốn tôi rời đi sao? Đùa giỡn cái gì vậy? Vất vả lắm tôi mới tìm được em, sao tôi có thể rời đi?”
“Chẳng lẽ anh không sợ bị tôi liên lụy sao?” Tô Cẩm ngẩng đầu nhìn anh.
“Em vẫn không biết gì về tôi, cho tới bây giờ tôi cũng không phải là một người an phận, ở trên thương trường, tôi và em đều có thân phận sát thủ, vì sao tôi lại sợ những thứ này?” Lãnh Mặc Phàm lại tò mò nhìn chăm chú vào cô.
Trong lòng Tô Cẩm cười khổ, Lãnh Mặc Phàm thật sự là sát thủ hung tàn hơn cả cô, nhưng cô vẫn lo lắng như cũ bởi vì mình mà anh lâm vào khốn khó, có lẽ cho tới nay, mỗi chuyện cô đều học cách tự mình chịu đựng, chưa bao giờ muốn chia sẻ với ai, điều này làm cho cô không thích ứng được.
Hai người trò chuyện, trong phút chốc, trong gió truyền đến tiếng vù vù, không phải tiếng gió thổi trong rừng cây, mà giống như là âm thanh của phi cơ trực thăng, Tô Cẩm và Lãnh Mặc Phàm liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều hiểu rõ, cảnh sát đã đến đây.
“Lên xe.” Lãnh Mặc Phàm trầm giọng kêu một tiếng.
--- Susublue ~ d i e n d a n l e q u y d o n ---
Tô Cẩm nghĩ đến cái gì đó, lập tức chạy về phía xe của cô, lấy dụng cụ leo núi ở sau xe ra rồi lên xe anh, đóng cửa xe lại, một giây tiếp theo xe vọt thẳng vào trong rừng cây, chui vào một rừng cây âm u, đây cũng là một con đường để ngắm cảnh, toàn bộ tầm mắt đều bị che phủ, không có một khe hở, hoàn toàn có thể che khuất tầm nhìn của phi cơ trực thăng.
Tô Cẩm nắm chặt dụng cụ leo núi, nhìn mặt đường phía trước gồ ghề không bằng phẳng, cô hơi quay đầu nhìn Lãnh Mặc Phàm, chỉ thấy hai mắt anh kiên định, môi mỏng nhếch lên, toàn thân tỏa ra khí chất kiên nghị không sợ sệt, ai từng nghĩ đến anh là một thương nhân giàu có?
“Rất tuấn tú sao? Cảm động không?” Lãnh Mặc Phàm đột nhiên quay đầu nhìn cô, khóe miệng lại có vẻ đắc ý.
Tô Cẩm nhịn không được nở nụ cười,“Anh còn có tâm trạng nói giỡn sao?”
“Em có biết tôi rất để ý suy nghĩ của em về tôi không, tốt nhất bây giờ em nên nói yêu tôi, tôi sẽ càng có thêm động lực.” Ngoài miệng Lãnh Mặc Phàm vẫn nói mấy chuyện xấu xa như cũ, nhưng trên thực tế là vì anh không thích bầu không khí quá nghiêm trọng thôi.
“Yêu tôi, có chỗ nào tốt chứ? Mỗi ngày đều chạy trối chết theo tôi sao?” Tô Cẩm nói một câu hài hước, có hàm ý tự giễu.
“Yêu em thật sự không có nào tốt, ngoại trừ vẻ bề ngoài mê người ra, có thể nói em là ác ma, nhưng, thế giới này có rất nhiều người sẽ yêu đến mù quáng, thật bất hạnh, tôi cũng là một trong số đó.” Lãnh Mặc Phàm nhếch môi cười rộ lên, nhưng hai mắt lại vẫn chăm chú nhìn đường như cũ, tốc độ xe không giảm.
Tô Cẩm giật mình, lại có chút say mê cho anh một ánh mắt mê người, giọng nói nửa thật nửa đùa, cô giống như cảm giác được người đàn ông này cũng không nói quá vội vàng, có lẽ trời sinh cô không thích chuyện tình cảm, diien]dànlle6;quy1do6nn đối với tình cảm đều không tin tưởng và ngờ vực vô căn cứ, cô vẫn cảm thấy người đàn ông này nói yêu, nói thích mình, chỉ theo thói quen của anh, mà cô cũng đặt vào lòng theo thói quen, cũng không để ý, trước mắt, anh nói chuyện này trong lúc chật vật đang chạy trối chết như vậy, cũng có một ít tính chân thật.
Tô Cẩm không nói gì, bởi vì cô không biết nếu nói chuyện tiếp thì có thể thoải mái được không, cô nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, có chút đăm chiêu.
Biểu cảm trên mặt Lãnh Mặc Phàm cũng bắt đầu yên lặng xuống, có thể là sắc trời càng ngày càng đen, chiếu lên gương mặt anh, làm nó bị bao phủ một tầng âm u, tiếng phi cơ trực thăng trên đầu vù vù, đi qua đi lại, đi rồi lại trở về, xem ra phi cơ trực thăng đang tìm kiếm bóng dáng bọn họ trong khu vực này.
Tô Cẩm nhẹ nhàng quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, đáy lòng thầm nghĩ, nếu có thể tránh được một kiếp này, sau này cô nhất định sẽ trả lại gấp bội cho anh, không nhất định là tình cảm, nếu có thể, có lẽ sẽ là mạng của cô.
Phía trước đột nhiên xuất hiện một ngọn núi, xe bọn họ chạy tới ngọn núi đã không còn đường để đi nữa, Lãnh Mặc Phàm xuống xe nhìn thoáng qua, nói với Tô Cẩm,“Xem ra chúng ta phải đi bộ rồi.” Nói xong, anh cầm túi quân dụng ở ghế sau lên bỏ đồ ăn vào, đồng thời lấy ra hai cây súng ngắn ở phía sau ra, lấy mấy thanh đạn bỏ vào trong túi, đưa một cây cho Tô Cẩm,“Cầm phòng thân.”
Súng trong tay Tô Cẩm đã vô dụng rồi, cô cầm lấy, gài vào túi quần.
“Tạm thời bọn họ còn chưa tìm được chúng ta, đi thôi! Tranh thủ thời gian.” Lãnh Mặc Phàm chỉ vào một hướng, theo như bản đồ đó là nơi anh thấy thích hợp nhất để chạy trốn.
Tô Cẩm nở nụ cười, “Chúng ta dự đoán được, nhất định bọn họ cũng tính đến, cho nên, tôi không muốn đi về hướng đó.” Ngược lại chỉ vào chỗ sâu nhất của ngọn núi,“Chúng ta đi từ nơi này.”
“Mạo hiểm đi trong cây cối lớn rậm rạp sao?” Lãnh Mặc Phàm nở nụ cười.
“Anh sợ sao?” Tô Cẩm trêu ghẹo anh.
“Có mỹ nữ đi theo, chân trời góc biển cũng dám đi.” Lãnh Mặc Phàm nói xong, đi đến trước mặt Tô Cẩm, cầm tay cô dắt cô đi.