Lục Thiểu Đình chớp đôi mắt ngái ngủ, hai thân phận trái ngược nhau, nên ngay cả một lời tiếp đón đối với bạn bè anh cũng không nói nên lời, anh chỉ có thể lẳng lặng nhìn cô, nửa ngày mới thấy ảo não nói,“Vì sao em không rời khỏi Mĩ?”
Tô Cẩm liếc mắt nhìn ra bốn phía xa xa, châm chọc lên tiếng, “Xem ra tôi luôn phải rơi vào trong tay anh.”
Đột nhiên cách đó không xa có đèn chiếu sáng, đội viên của Lục Thiểu Đình đã đuổi tới, Tô Cẩm căng thẳng, tuy rằng hiện tại cô giữ ưu thế tuyệt đối, nhưng cô không biết suy nghĩ của Lục Thiểu Đình, là tình nguyện thả cô đi, hay là thật sự muốn bắt cô?
Đương nhiên Lục Thiểu Đình cũng biết không tới 5 phút nữa, đội viên của anh sẽ tới đây, anh nhíu mày lại, mở miệng nói,“ Để khẩu súng đó lại, em đi đi!”
Tô Cẩm sợ run lên một cái, anh thả mình đi? Đột nhiên Tô Cẩm có chút buồn bực, cô khẽ nói,“Vì sao phải làm như vậy?”
“Xem như tôi nợ em.” Lục Thiểu Đình cười khổ một tiếng.
“Vẫn luôn là tôi nợ anh......” Tô Cẩm vô lực phản bác.
“Vậy đồng ý với tôi, sau này không được tổn thương người vô tội.”
“Thả tôi đi, anh sẽ không hối hận chứ?” Tô Cẩm ngẩng đầu, nhìn anh.
Lục Thiểu Đình nhìn thẳng cô, bất cứ lúc nào khuôn mặt này cũng đều hấp dẫn anh như vậy, anh trầm thấp trả lời,“Vậy trước khi tôi hối hận, hãy biến mất trước mặt tôi đi.”
Tô Cẩm thấy đèn càng ngày càng gần, nếu không đi sẽ không kịp, cô ném súng trong tay xuống đất, cuối cùng liếc mắt nhìn gương mặt anh tuấn kia một cái, diễn<;"Dànnlle3[{Quy1đooon nhanh chóng tẩu thoát trong bóng đêm, ra sức chạy, đảo mắt liền cách đó khoảng trăm mét, nhưng mà, đúng lúc này, sau lưng cô vang lên một tiếng súng, bước chân của cô dừng lại, cô kinh ngạc quay đầu, hô hấp như bị cái gì đó chặn lại, làm cho cô cực kỳ khó chịu.
“Lục Thiểu Đình.......” Cô khẽ gọi một tiếng, giọng nói đầy thương cảm......
Anh thật sự ngốc nghếch, lại lựa chọn tự tổn thương mình để cứu cô.
“Đội trưởng bị thương, mau gọi cứu viện.” Trong rừng cây, vai Lục Thiểu Đình chảy máu, ánh mắt anh nhìn về phía chân trời, chậm rãi khép lại, tim anh quá mệt mỏi, anh muốn nghỉ ngơi......
Tô Cẩm cắn đôi môi đỏ mọng, cố nén sự buồn bực trước ngực, tiếp tục chạy về phía trước, nhanh chóng chạy tới quốc lộ, có một chiếc xe tải đứng ở ven đường, lúc này đang sắp lăn bánh, cô nhanh chóng kéo khóa cửa ra lén lút đi vào.
Ngồi ở trong xe tối tăm, Tô Cẩm ôm ngực, hít một hơi thật sâu, lòng của cô thật loạn, cô thiếu Lục Thiểu Đình rất nhiều, nhiều đến nỗi làm cho cô không biết làm sao để trả lại.
Nửa tiếng sau, xe chạy vào một trạm xăng dầu, Tô Cẩm nhảy xuống xe, đi vào một chiếc xe hơi đỗ ở ven đường, kéo cửa ra đi vào, nhanh chóng chạy trên quốc lộ, chạy khoảng 10 phút, Tô Cẩm đạp phanh thắng lại, dừng ở một bãi đỗ xe cũ, cô mở đèn xe, nhìn vị trí cách cổ tay trái ba cm, có thể nhìn thấy một vật thể trong suốt mờ mờ dưới da, cô nắm chặt quyền, cắn chặt môi, rút một con dao trong túi ra, để lên da.
Nhưng cuối cùng cô vẫn không có cách nào xuống tay, cô dựa vào ghế dựa thở dài một hơi, đối với quyết định trong lòng, cô còn chưa đủ kiên định, cô biết nếu lấy con chíp này ra, sẽ có ý nghĩa gì, ý là sau này cô sẽ không còn quan hệ gì với Lãnh Mặc Phàm nữa, thoát khỏi cuộc sống của anh, gạt bỏ tất cả mọi tình cảm vốn có, cô sắp trở về cuộc sống của Tô Cẩm, biến mất khỏi cuộc đời của anh, không qua lại cùng anh nữa.
“Hừ, mình còn hy vọng xa vời cái gì nữa?” Tô Cẩm tự giễu hỏi, mắt đấu tranh đầy đau khổ chậm rãi biến thành vẻ lạnh nhạt, giống như đáy lòng có một âm thanh đang giễu cợt thứ tình cảm mà cô quyến luyến, vốn không thuộc về cô, cô không có tư cách hưởng thụ tình yêu của một người đàn ông, cô chính là cô, một sát thủ lạnh lùng mà tàn ác.
Tô Cẩm cắn chặt răng, lưỡi dao bén nhọn rạch da thịt, máu chảy ra như nước, lòng Tô Cẩm đau đớn co rút, giống như không phải da thịt của cô rách, mà là lòng của cô.
Không nén được nên thấy đau khổ than nhẹ một tiếng, mặt Tô Cẩm đầy mồ hôi lạnh, rốt cục lấy con chip trong da ra, chỉ nho nhỏ, mỏng dính trong suốt, nhìn dưới ánh đèn trong chốc lát, Tô Cẩm nhẹ nhàng vặn bung hai cánh hoa ra, cuối cùng ném ra ngoài cửa sổ.
Gió đêm thổi qua mặt của cô, làm tóc cô rối loạn, nhưng khuôn mặt lạnh như băng không có một chút cảm xúc, xe lại tiếp tục lăn bánh trên quốc lộ, biến mất ở trong bóng đêm.
Ba giờ đêm, ba chiếc xe hơi màu đen chậm rãi chạy vào khách sạn trên núi, dừng ở bãi đỗ xe, chiếc xe màu đen ở giữa hơi mở cửa, bảo an tiến lên kéo cửa xe ra, diễn[[email protected]<lle3quy11dd0nn một bóng người xuất sắc bước xuống, Lãnh Mặc Phàm chỉnh lại tây trang, cất bước đi vào đại sảnh, Jack đi theo phía sau, vào thang máy đi tới tầng thứ ba, đi qua hành lang dài, căn phòng xa hoa cuối cùng chính là phòng của Lãnh Mặc Phàm và Tô Cẩm, Jack ở dừng lại phòng của anh, nói chuyện,“Lãnh tổng, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Lãnh Mặc Phàm kín đáo gật đầu một cái, đi tới trước cửa phòng, môi mỏng có ý cười vui vẻ, nghĩ đến việc Tô Cẩm đang ở trong phòng chờ anh, đây là chuyện duy nhất mà dù chỉ tưởng tượng cũng khiến anh thấy vui vẻ.
Cô sẽ dùng cách gì để nghênh đón mình đây? Một cái ôm sao? Tốt nhất là một nụ hôn mạnh mẽ, Lãnh Mặc Phàm tưởng tượng, vươn tay mở cửa phòng, nhưng mà, khiến anh ngoài ý muốn, thứ nghênh đón anh lại là một bóng tối mù mịt, trong phòng tối om làm cho người ta nhìn không rõ lắm.
Lãnh Mặc Phàm sợ run một chút, nhìn về phía giường gọi một tiếng,“Tiểu Cẩm?” Chẳng lẽ cô ngủ? Nhưng vì sao anh cảm giác trong căn phòng này không có hơi thở của cô? Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu, Lãnh Mặc Phàm vươn tay ấn công tắc đèn, ánh đèn chói mắt lập tức lan rộng khắp căn phòng, anh không để ý tới ánh sáng chói mắt, con mắt đen đảo qua mỗi một góc trong phòng.
“Tiểu Cẩm?” Lãnh Mặc Phàm bước nhanh tới phòng ăn, tìm kiếm ngoài ban công, đúng như anh dự liệu, Tô Cẩm vốn không có ở trong phòng, vậy cô đi đâu? Lãnh Mặc Phàm bắt đầu dâng lên một dự cảm bất an.
Lãnh Mặc Phàm cầm điện thoại trên bàn lên, đầu bên kia vừa bắt máy, anh liền trầm giọng nói,“Jack, qua đây.”