Nội thành Kuala Lumpur.
Đêm khuya, trong một quán bar cao cấp, lúc chín giờ, ở cửa có một chiếc xe việt dã màu đen, một người phụ nữ bước xuống xe, cao gầy, gợi cảm, váy ôm màu đen mê người, mang một đôi giày cao gót màu đen, thời tiết vào 10 tháng, ban đêm vẫn nóng bức.
Mái tóc quăn màu đỏ rượu dài đến thắt lưng, dày mà mềm mại, để lộ khuôn mặt xinh đẹp, hết sức mê người, lông mi dày cong vút, môi đỏ mọng mềm mại như nước, toàn thân cô tỏa ra vẻ quyến rũ.
Tô Cẩm thong thả đi vào đại sảnh quán bar, không thèm nhìn những ánh mắt nóng bỏng đang nhìn cô, cô lập tức đi đến quầy bar, cử chỉ giơ tay nhấc chân đầy tao nhã, tại cái quán bar ngợp màu vàng son này, cô như một ngọn lửa, nhiệt tình cuồng dã, chói mắt áp bức người.
Phục vụ ngơ ngác nhìn cô ngồi xuống, nở nụ cười lễ phép hỏi,“Tiểu thư, có cần gì không?”
“Cho tôi một ly whisky, thêm đá.” Tô Cẩm trả lời bằng tiếng anh một cách lưu loát.
Đôi chân thon dài gác lên, Tô Cẩm nhìn đám người chung quanh quán bar, Lãnh Mặc Phàm còn chưa tới, có lẽ cha nuôi báo quá muộn, nhưng mặc kệ thế nào, Tô Cẩm đã chuẩn bị sẵn sàng để nghênh đón người đàn ông này, cùng với lửa giận và những lời chất vấn của anh.
Ở một chỗ tối trong quán bar, có bốn năm người đàn ông đang rục rịch, bọn họ đã coi Tô Cẩm là mục tiêu đêm nay, hơn nữa, bọn họ cũng đang đánh cuộc sôi nổi, xem thử đêm nay ai may mắn câu được vị mỹ nữ này, trong số bọn họ, có hai ba đại gia, trong nhà có tài sản vài tỷ, trong đó hai nhân viên công chức, gia thế đều rất hùng hậu.
Trong đó, có một người đàn ông đề nghị đứng lên đầu tiên, anh tự nhận là mình đẹp trai, diễn(dafn<lle3;;quysdo00n bước chân đến quầy bar, ngồi xuống bên cạnh Tô Cẩm, nam nữ xa lạ muốn gần gũi thì trao đổi ánh mắt là điều kiện tiên quyết, người đàn ông này cũng không ngoại lệ, hai mắt anh sáng ngời đánh giá Tô Cẩm, cuối cùng, nhếch môi cười,“Mỹ nữ chỉ có một mình thôi sao?”
Bình thường, những cô gái mặc quần áo cầu kỳ, toàn thân hàng hiệu, quảng cáo rùm beng thu hút được ánh mắt đánh giá của những người đàn ông như vậy, có lẽ sẽ e lệ, có lẽ sẽ nhiệt tình, nhưng Tô Cẩm chỉ thản nhiên lên tiếng trả lời, mắt vẫn không thèm nhìn anh,“Đúng vậy!”
“Một người phụ nữ đến quán bar! Có hai khả năng, thứ nhất, thất tình, thứ hai, cô đơn, tiểu thư là một trong số đó sao?”
“Ở trong quán bar, đàn ông đến gần phụ nữ độc thân, chỉ có một mục đích, ái mộ, tình một đêm, anh thuộc loại nào?” Tô Cẩm không hề khách sáo hỏi lại anh, rốt cục, mắt của cô cũng nhìn anh, trong veo lạnh lùng, còn không hề ngại.
Người đàn ông ngượng ngùng nở nụ cười, xua tay nói,“Hiểu lầm hiểu lầm thôi, tôi chỉ muốn làm quen với tiểu thư mà thôi, tuyệt đối không có ý khác.”
Tô Cẩm chậm rãi đánh giá anh, nhìn anh cũng áo mũ chỉnh tề, diện mạo không tệ, cô mím môi nở nụ cười,“Mời tôi uống một ly!”
Người đàn ông lập tức mở miệng cười, nói với phục vụ quầy rượu,“Lấy hai ly rượu đỏ.”
“Tôi muốn rượu mạnh, càng mạnh càng tốt.” Tô Cẩm nghiêng đầu sửa lại lời nói.
“ Rượu mạnh, cho chúng ta rượu mạnh nhất.” Người đàn ông càng cười vui vẻ, anh nghĩ cơ hội của mình tới rồi.
Phục vụ đẩy rượu qua, Tô Cẩm cầm lấy một ly ngẩng đầu uống hết, rồi đẩy cái ly qua,“Thêm một ly nữa.”
Mà người đàn ông bên cạnh cầm ly rượu còn đang ngây người, chỉ có thể khen,“Tửu lượng của tiểu thư không tệ!”
Phục vụ nhanh chóng pha chế thêm một ly, Tô Cẩm nhếch môi tự giễu hừ một tiếng, tiếp tục nâng ly uống rượu, chất cồn chạy trong cơ thể của cô, nhưng cô lại càng uống càng tỉnh, thật ra cô cũng không có bình tĩnh như ngoài mặt, lòng của cô từ khi biết Lãnh Mặc Phàm đến nay, đều luôn rối loạn.
“Tiểu thư, muốn qua chỗ tôi ngồi không?” Người đàn ông mời, anh kết luận là Tô Cẩm thất tình, mà thường phụ nữ thất tình sẽ không có lòng phòng bị, anh có thể nhân cơ hội mà vào.
Tô Cẩm không có lên tiếng, chỉ cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì, người đàn ông nghĩ rằng cô không nghe thấy, vươn tay choàng qua bả vai của cô,“Tiểu thư, không phải cô đã say rồi chứ?”
Tô Cẩm chán ghét muốn hất tay anh ra, nhưng mà, có một bàn tay túm lấy cánh tay người đàn ông nhanh hơn, sức lực to lớn, đẩy người đàn ông té từ trên ghế xuống đất, ngã xuống dưới, người đàn ông bị đau quỳ rạp trên mặt đất, còn chưa phục hồi lại tinh thần, trên đầu đã vang lên tiếng gầm nhẹ đầy tức giận,“Mày không có tư cách chạm vào cô ấy, cút ngay.”
Tô Cẩm nghe thấy tiếng nói bá đạo sắc bén phía sau, không cần quay đầu, cũng biết là anh đến đây, Tô Cẩm vẫn quay đầu lại, Lãnh Mặc Phàm ở bên cạnh cô, người đàn ông kia chật vật đứng lên khỏi mặt đất, hung tợn nhìn Lãnh Mặc Phàm,“Mày......Mày dám đánh tao?”
Lãnh Mặc Phàm khinh thường hừ lạnh một tiếng,“Đánh mày chỉ làm bẩn tay của tao.” Giọng nói vừa vang lên, chung quanh người đàn ông bị vây kín, sáu tên cao lớn bao quanh lấy anh, trong mắt bọn họ đầy sát khí, cũng đủ dội tắt lửa giận của người đàn ông này.
Thấy thế này mới hiểu được anh đã chọc tới người nào, anh đành phải xua tay cười nói,“Hiểu lầm, hiểu lầm......Tất cả đều là hiểu lầm.” Nói xong, xám xịt trở về chỗ cũ, người ngồi quanh bàn nhanh chóng rời đi.
Lúc này lửa giận trong mắt Lãnh Mặc Phàm mới tiêu tán đi, nhìn tay Tô Cẩm đặt trên bàn, anh vươn tay qua cầm lấy, Tô Cẩm quay đầu nhìn anh, không né tránh anh,“Anh đến rồi sao.”
Ánh mắt Tô Cẩm lạnh nhạt làm cho sắc mặt Lãnh Mặc Phàm rất không vui, nhếch môi nói,“Không chào đón sao?”
Tô Cẩm nhún vai, biểu cảm không sao cả, sắc mặt Lãnh Mặc Phàm càng khó coi, anh mạnh mẽ kéo cánh tay của cô, thấp giọng nói,“Nơi này không phải chỗ để nói chuyện, chúng ta đổi chỗ khác đi!”
Tô Cẩm để anh lôi kéo rời khỏi quán bar! Ra cửa bị nhét vào một chiếc xe hơi màu đen, Lãnh Mặc Phàm ngồi ở ghế lái, lái xe chạy dọc theo con đường rộng lớn, vừa lên xe, không khí rất nặng nề, Tô Cẩm không nói gì, Lãnh Mặc Phàm nhíu mi lại, ngẫu nhiên nhìn lén biểu cảm của Tô Cẩm, sau 1 phút, Lãnh Mặc Phàm chỉ lái xe bằng một tay, tay kia thì nắm tay của Tô Cẩm đặt lên đầu gối, Tô Cẩm rút tay ra theo bản năng, Lãnh Mặc Phàm lại càng nắm chặt lại, anh có chút ảo não nói,“ Rốt cuộc giữa chúng ta đã xảy ra chuyện gì?
Vì sao em nói đi là đi mà không nói một tiếng nào?”
Tô Cẩm để tùy ý anh nắm, dựa vào trước cửa sổ hóng gió,“Tôi thật sự cảm ơn anh đã cứu tôi, nhưng tôi nghĩ chúng ta không thích hợp.”
“Lời này của em là có ý gì? Có gì mà không thích hợp?” Lãnh Mặc Phàm sợ run lên, không phản ứng kịp.
Tô Cẩm quay đầu nhìn anh, mắt kiên định nhưng lạnh lùng,“Tình cảm.”
Chân Lãnh Mặc Phàm đạp phanh thắng lại, xe hơi màu đen điên cuồng vọt qua ven đường, két một tiếng rồi dừng lại, Lãnh Mặc Phàm nghiêng người nhìn cô, căm tức hỏi,“Rốt cuộc em muốn nói cái gì?Vì sao em không nói thẳng ra đi?”
Mắt Tô Cẩm nhìn thẳng vào anh, không chút sợ hãi nhìn vào đáy mắt anh, mở miệng nói,“Tôi muốn trở về cuộc sống trước kia của tôi, chỉ đơn giản như vậy thôi.”
Lãnh Mặc Phàm nở nụ cười,“Chỉ vì vậy, mà em rời khỏi tôi sao?” Anh còn tưởng là có chuyện gì! Thì ra mọi chuyện lại đơn giản như thế.
Tô Cẩm híp mắt, cảm thấy tức giận vì tiếng cười của anh,“Anh cho rằng đây là chuyện rất đơn giản sao?”
Lãnh Mặc Phàm bị vẻ giận dữ của cô làm cho hoảng sợ, cắn môi mỏng,“Chẳng lẽ còn có thể phức tạp hơn sao?”
“Anh vốn không hiểu những lời nói của tôi, tôi nói muốn trở lại cuộc sống trước kia, là trước khi tôi quen anh, anh hiểu chưa?” Tô Cẩm to tiếng, liếc nhìn anh.
Lần này Lãnh Mặc Phàm đã hiểu được, sắc mặt anh đột nhiên thay đổi, vội vàng mở miệng,“Ý của em là em muốn rời khỏi tôi?”
Tô Cẩm thản nhiên trả lời một câu,“Tôi không thích bị tình cảm trói buộc.”
“Em cảm thấy tình cảm tôi cho em là một loại trói buộc sao?” Lãnh Mặc Phàm thật sự không biết nên cười hay nên giận, sao cô có thể nghĩ về tình cảm của bọn họ như vậy?
Tô Cẩm nhìn thẳng vào cặp mắt đầy kinh ngạc kia, không chút kiêng kị thẳng thắn thừa nhận,“Đúng.”
“Ý của em là em phải rời khỏi tôi? Hoàn toàn rời khỏi sao? Giữa chúng ta đều kết thúc hết rồi phải không?” Đầu óc khôn khéo của Lãnh Mặc Phàm lại tắc nghẽn vào lúc này, chuyện này thật sự khiến anh khó thừa nhận, anh từng tưởng tượng qua Tô Cẩm rời khỏi anh chỉ vì bất đắc dĩ, hoặc là vì cái gì ngăn trở mới rời khỏi anh, nhưng không hề nghĩ tới, sẽ là lý do này.
Tô Cẩm thở dài một hơi, thật không cam lòng, lại trả lời anh,“Đúng.”
Lãnh Mặc Phàm nghẹn lời, anh có đầy những câu chất vấn thế nhưng lại không nói nên lời, nhìn khuôn mặt tuyệt sắc mà anh cam nguyện luân hãm trở thành nô lệ tình yêu, anh cảm thấy rất áp lực, áp lực đến nỗi 1 phút sau, anh đột nhiên bộc phát ra,“Sao lại có thể đối xử với tôi như vậy.” Anh kêu lên một tiếng, vươn hai tay ôm chặt lấy Tô Cẩm, ôm chặt vào trong lòng,“Tôi không tin em sẽ làm như vậy.”
Tô Cẩm không có tránh khỏi sự tiếp xúc mờ ám này, cô giống như một con rối gỗ bị Lãnh Mặc Phàm ôm lấy, nhưng rất nhanh, Lãnh Mặc Phàm liền thấy được vẻ lạnh nhạt của cô, anh kéo cô ra khỏi ngực mình, lại chỉ nhìn thấy sắc mặt Tô Cẩm đầy vẻ xa cách, Lãnh Mặc Phàm lập tức cảm thấy bị một cây roi quật vào trong lòng, anh hung hăng nâng lên mặt của cô lên, môi mỏng bá đạo mạnh mẽ hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, trằn trọc mút vào, chỉ để đổi lấy sự nhiệt tình của cô trong quá khứ.
Tô Cẩm nhắm mắt lại, cố gắng áp chế sự khát vọng ở đáy lòng, từ chối sự nhiệt tình của anh, chuyện này đối với một sát thủ mà nói, từ chối sự mê hoặc là một chuyện rất dễ dàng, Tô Cẩm không động đậy, nhưng chỉ đổi lấy lửa giận bùng phát mạnh mẽ của Lãnh Mặc Phàm, anh vươn tay xoa ngực của cô, diễn:"daffn<lle3/quydo0n ý đồ muốn khơi dậy cảm xúc của cơ thể cô, trượt dọc theo phần eo mảnh khảnh của cô, môi mỏng rời khỏi môi cô, hôn một đường xuống cần cổ duyên dáng, tới xương quai xanh xinh đẹp... Anh vận dụng hết mọi lực quyến rũ để mê hoặc cô.
Lúc tay anh sắp xâm phạm tới nơi nào đó, Tô Cẩm vươn tay ngăn động tác của anh lại, khẽ nói,“Dừng tay.”
“Làm sao vậy?” Lãnh Mặc Phàm nghĩ là mình làm cô đau, bởi vì anh tự nhận vì vội vàng muốn cô đáp lại mà hơi dùng sức.
“Tôi nghĩ đây là lúc chúng ta nên hẹn gặp lại.” Tô Cẩm thản nhiên nói, đẩy tay anh ra.
Lãnh Mặc Phàm sửng sốt, cái gì? Gặp lại là ý gì?
Tô Cẩm nói xong, đẩy cửa xe ra chuẩn bị đi xuống, Lãnh Mặc Phàm phục hồi lại tinh thần, đi ra khỏi ghế lái chỉ trong một giây, lại đến trước mặt Tô Cẩm trong một giây, ép cô vào cửa xe, hai tay ngăn cản đường đi của cô, “Em không nói rõ ràng thì đừng mong chạy thoát.”
“Được, tôi muốn trở thành người xa lạ với anh, giữa chúng ta không còn quan hệ gì cả, tôi không làm vệ sĩ kiêm bạn giường của anh nữa, tất cả mọi chi phí anh cho tôi tôi cũng đã trả lại cho anh rồi, mà cái thứ anh cho là tình cảm, cũng xin anh quên nó đi, đủ rõ chưa? Lãnh tổng.” Tô Cẩm ngẩng đầu lên, cặp mắt như báo tuyết, trong trẻo nhưng đầy khiêu khích.
“Em... Em không phải nghĩ như vậy, nguyên nhân gì khiến em thay đổi tình cảm đối với tôi?” Lãnh Mặc Phàm cố gắng kéo lý trí trở về, nếu không, anh thật sự sẽ điên mất.
“Nguyên nhân là bởi vì tôi chán ghét cuộc sống bình thản im lặng kia, cuộc sống chết tiệt, tuy rằng tôi là một tội phạm chạy trốn, nhưng tôi muốn tự do tự tại, sống một cuộc sống không ràng buộc.”
“Tôi ràng buộc em sao? Ở bên cạnh tôi, em có thể có một cuộc sống không lo nghĩ, em muốn tự do thế nào tôi cũng có thể cho em, tôi còn có thể giúp em xóa bỏ hết mọi tội danh cũ mới, trả lại thân phận tự do cho em, chẳng lẽ còn không đủ sao?” Lãnh Mặc Phàm cảm thấy lý trí cuối cùng cũng không còn nữa, muốn anh nói như thế nào, cô mới có thể hồi tâm chuyển ý? Chẳng lẽ tất cả mọi thứ giữa bọn họ chỉ cần nói chưa xảy ra là chưa xảy ra sao?
Tô Cẩm nhìn chằm chằm vào anh, trầm ngâm trong chốc lát, cười lạnh một tiếng,“Tôi nghĩ so với một đào phạm như tôi, cô gái anh quen ở bữa tiệc hôm bữa sẽ thích hợp với anh hơn.”
Lãnh Mặc Phàm sợ run một chút, dở khóc dở cười nhếch môi nói,“Em nói Sarah sao?” Những lời này làm cho anh vui vẻ một chút, anh có thể nghe ra trong giọng nói của cô có chút ghen tuông.
“Tên này rất đẹp, cô ta cũng rất đẹp, ảnh chụp của các người rất xứng đôi.” Tô Cẩm bình tĩnh nói xong, đáy lòng lại ảo não không thôi, rốt cuộc cô nói gì sai? Vì sao lại nhắc tới chuyện này?
Sự đắc ý ở khóe miệng Lãnh Mặc Phàm bắt đầu dâng lên, anh nhìn chằm chằm vào cô,“Người khác không hiểu tôi, nhưng em còn không rõ sao? Trong lòng tôi chỉ có một mình em, mà tôi tiếp cận Sarah, là bởi vì cha cô ta là Bộ trưởng bộ tư pháp của Mĩ, tôi chỉ muốn mượn quan hệ của ông ta mà thôi.”
Tô Cẩm trừng mắt nhìn anh, mắt đầy vẻ chế giễu.
Lãnh Mặc Phàm có chút buồn bực thầm rủa,“Em không cần dùng ánh mắt này nhìn tôi, tôi là loại người gì, tôi có thể thể hiện ra cho em biết mà không chút để ý, nhưng tôi chỉ có một yêu cầu, trở lại bên cạnh tôi.”
“Tôi nghĩ điều tôi nói anh đã hiểu rồi chứ, nếu ngay cả chuyện đơn giản như vậy mà đầu óc của anh còn không làm rõ được, tôi cũng không thể nói gì hơn.” Tô Cẩm lạnh nhạt đáp lại một tiếng, đứng dậy vươn tay đẩy anh ra, đi về phía trước không quay đầu lại.
Lãnh Mặc Phàm xoay người thở hổn hển, ép Tô Cẩm lên mui xe một cách thô bạo, hai tay đặt sau đầu của cô, hơi thở nam tính mạnh mẽ phà vào miệng của cô,“Trò chơi này không phải em nói ngừng là ngừng, chỉ có tôi nói mới tính.”
Tô Cẩm nghe ra ý uy hiếp trong giọng nói của anh, mắt lạnh lùng,“Anh muốn thế nào?”
“Ở lại bên cạnh tôi, tôi có thể đảm bảo cha nuôi của em an toàn, nếu không, tôi không biết sau khi mất lý trí, sẽ làm ra chuyện gì đâu, ví dụ như, để sư tỷ em tìm tới cha nuôi của em thì sao?”
“Anh...” Tô Cẩm trợn đôi mắt đẹp lên, căm tức trừng mắt nhìn anh.
Lãnh Mặc Phàm đắc ý nhếch khóe miệng,“Nếu dùng thủ đoạn này mà có thể khiến em ở lại, thì tôi sẽ dùng không chút do dự.”
“Nếu anh dám đụng đến cha nuôi của tôi, tôi vẫn chỉ có câu nói kia, đuổi giết tới chân trời góc biển.” Tô Cẩm cũng không chút khách sáo đáp trả lại.
Lãnh Mặc Phàm nhíu mày, buông cô ra, lại kéo cô lại nói,“Đêm nay theo tôi.”
“Anh cho rằng có khả năng sao?” Tô Cẩm cũng không thèm nhìn anh nữa.
“Một đêm, tôi chỉ yêu cầu một đêm.” Lãnh Mặc Phàm đột nhiên ôn nhu lại, mắt đưa tình nhìn cô.
Tô Cẩm sửng sốt một chút, từ xưa tới nay cô thích lấy cứng chọi cứng, cho nên Lãnh Mặc Phàm càng cứng rắn, cô càng lạnh lùng tĩnh lặng, nhưng ánh mắt anh lúc này, lại làm cho cô không biết nên làm sao, không đợi cô đáp lại, Lãnh Mặc Phàm đã nhét cô vào trong xe, khóa chặt cửa xe, xe nhanh chóng biến mất trong đêm tối.