"Mạnh ca" Ngoài cửa sân bay, ba chiếc xe đậu trước mặt, sáu người đàn ông bước xuống cung kính nói.
Người đàn ông này là tam đệ Thạch Hổ, Thạch Mạnh, hắn mới từ Thái Lan trở về để xử lý hậu sự, tuy nói là xử lý hậu sự, nhưng hắn thật sự cảm thấy nuốt không trôi được vụ này, hắn trở lại đây nhằm mục đích báo thù.
Chiếc xe màu đen có rèm che chạy nhanh chóng ra sân bay, gian phòng năm sao xa trông thấy Đại Tửu Điểm từ bên trong chạy ra, nửa canh giờ sau, Thạch Mạnh đẩy cửa vào một gian phòng, bên trong phòng đã có mười mấy người ngồi chời đợi, thấy hắn tới nhanh chóng đứng dậy, gọi một tiếng "Mạnh ca".
Bên cạnh tiểu đệ đang đưa một điếu xì gà, thay hắn đốt thuốc , Thạch Mạnh hung hãn hút một ngụm, đi đến bên ghế sofa ngồi xuống, tháo mắt kính ra, ánh mắt hung ác băn về các phái trong phòng, tất cả các thuộc hạ đều sợ hãi gục đầu xuống, không dám ngẩn mặt lên nhìn, Thạch mạnh cười lạnh một tiếng:
" Các người đều có lòng trung thành, các ngươi không chết, nhưng đại ca của ta đã chết."
Nói xong, một cước đạp trên bàn, ly rượu trên bàn tơi xuống đất, các ngươi tính giải thích như thế nào về chuyện này đây"
Trong phòng đầy tĩnh mịch, mấy người đàn ông ở bên cạnh trên khuôn mặt đều toát ra mồ hoi, nơm nớp lo sợ không dám trả lời, đúng lúc này, chuông điện thoại rêu lên vô cùng chói tai, Thạch Mạnh lấy điện thoại cẩn thận lên tiến "Alo"
"Quang...Quang ca đã chết, bị người cắt cổ chết ở nhà" Người nọ sợ hãi nói
Tiểu đệ khẩn trương thấp giọng nói với Thạch Mạnh " Mạnh ca, A Quang đã chết, bị giết ngay tại nhà"
"Mẹ nó, rốt cuộc ai dám làm ra chuyện này" Thạch Mạnh nỗi giận, phẫn nộ quát
Một tiểu đệ đột nhiên chạy đén " Mạnh ca, tối hôm trước chúng tôi cùng Quang ca đi hát karake, lúc ấy hắn đi có dẫn theo một người con gái, có phải hay không do cô ta làm"
"Nhất định là Chu Khánh đã phái người đến giết Hổ ca" Một người khác lên tiếng.
" Vào một tháng trước, Hổ ca nhận được tin tức, một năm trước Chu Khánh Thành giúp một đưa trẻ đang bị tai nạn xe, có người nhận ra Hổ ca, theo như thông tin mấy ngày nay thì Chu Khánh đang vội vàng tìm người xử lý Hổ ca, hiện tại Hổ ca đột nhiên bị giết, Chu Khánh không thoát khỏi liên quan"
Thạch Mạnh híp híp con mắt, vẻ mặt giận dữ, cắn răng nói một tiếng " Chu Khánh Thành ta tuyệt đối không tha cho ngươi, đã tìm ra hung thủ giết chết đại ca chưa"
"Ta nghe nói Chu Khánh Thành còn có mọt trợ thủ đắc lực, có chuyện gì đều một tay hắn làm, hắn nhất định sẽ biết Chu Khánh Thành lần này giết ai, tìm hắn, chúng ta có thể tra ra được manh mối và tư liệu của sát thủ"
"Chuyện lần này giao cho các ngươi làm, bất kể như thế nào, trong vòng 3 ngày, nhất định phải tìm ra hung thủ thật sự giết đại ca của ta, ta Thạch Mạnh muốn tự tay giải quyết hăn, thay đại ca báo thù" Thạch Mạnh nói gằn từng chữ, ánh mắt hiện lên tia ác độc
Ban đêm, trong phòng ăn sa hoa, giữa phòng yên tĩnh, hai bóng dáng cùng đi ăn tối có thể dễ dàng nhìn thấy, nhu hòa với ánh nến, chiếu vào bóng dáng mê lòng người của cô gái, lông mày tinh tế, mũi xinh đpẹ, khóe miệng khêu gợi nở nụ cười làm mê hoặc lòng người, xinh đẹp đến mức lòng cho người ta quên cả thở
Đối diện là người đàn ông thành thục, xuất sắc, tao nhã, tà mị, kết với với khí phách, hoàn mỹ làm cho người ta phải e sợ, mắt sáng giữa đêm khuya, đang thưởng thức mỹ nữ ở đối diện, lộ ra một xíu say mê
"Tối nay cô đi đâu vậy?"
"Chỉ mời tôi dùng bữa tối, anh nghĩ mà có thể thu mua tôi sao? Giá của tôi rất cao đấy". Người con gái nhấc hàng lông mày kẻ đen lên, cao giọng cất tiếng nói.
"Từ trước đến giờ tôi không thu mua đàn bà, luôn là đàn bà chủ động đưa tới cửa." Người đàn ông ý cười hiện trong mắt, hơi thở tôn quý lộ ra.
"Tôi không phải là loại đàn bà chủ động đưa tới cửa." Tô cẩm khóe miệng khẽ cười, cô xưa nay ngông cuồng, không ngờ giờ lại đụng phải đối thủ lớn.
"Nhưng cô không cự tuyệt việc đưa tới cửa." Lãnh Mặc Phàm nhíu mày, xem ra sau này muốn dạy dỗ cô, chắc không dễ dàng gì.
"Vậy phải xem là tuýp đàn ông như thế nào đã, giống như Lãnh tiên sinh đây, chắc là miễn cưỡng phù hợp." Tô Cẩm giương mắt lạnh nhạt quan sát kỹ lưỡng Lãnh Mặc Phàm.
Lãnh Mặc Phàm không chút để ý, nhấc khóe miệng khêu gợi lên: "Nói như vậy, là cô đồng ý?"
"Vừa đúng lúc không có việc gì làm, nên tùy tiện thôi." Tô Cẩm nhún nhún vai, tạo vẻ mặt gượng gạo.
Trong phòng ngủ đơn giản và rộng rãi, tầm hai trăm mét vuông, giữa phòng là chiếc giường rộng lớn, đối diện với nó là cửa sổ ở sát đất, nhìn ra ngoài cửa sổ là cảnh đêm say đắm lòng người của A Thị , một bộ ghế sa lon lớn đặt ở trước cửa sổ, trên mặt bàn thủy tinh đặt trai rượu đỏ đắt giá. Cả gian phòng tạo cho người ta một loại cảm giác muốn buông lỏng bản thân.
Tô Cẩm bước vào trong phòng ngủ, vừa nhìn thấy nó cô đã yêu thích ngay, cô thích cảm giác tự do tự tại này. Tô Cẩm như cô gái nhỏ chạy chân trần đến bên cửa sổ, thưởng thức cảnh đẹp ở trước mắt. Tô Cẩm xoay người, nghiêng đầu nhìn thấy tủ quần áo, đem túi ném qua một bên, cô đi về phía tủ treo quần áo, mở ra, bên trong để mấy bộ nam trang, cùng vài món nữ trang, còn có mấy bộ áo ngủ sexy.
Tô Cẩm tiện tay cởi T shirt cùng quần đang mặc trên người ra , cầm lên một bộ áo ngủ mỏng manh màu tím mặc vào người. Khi cô quay đầu lại liền tiếp đón ánh mắt sáng quắc mãnh liệt của Lãnh Mặc Phàm.
Cô nở nụ cười nịnh nọt, quyến rũ lòng người: "Chúng ta uống vài ly nha!"
Dưới ánh đèn vàng, cô gái nằm khiêu gợi trên ghế sa lon, những lọn tóc quăn lười biếng buông xõa, tay cầm ly rượu, môi đỏ mọng mị hoặc, ánh mắt say lờ đờ mê ly.
Nếu như hiện tại có máy ảnh ở đây, cứ tùy ý chọn một góc độ, cũng có thể chụp được những bức ảnh mị hoặc lòng người. Cặp mắt thâm thúy của Lãnh Mặc Phàm nhìn cô say đắm, anh đem một cái nhăn mày một nụ cười, một cử chỉ rất nhỏ của Tô Cẩm thu hết vào tầm mắt. Cô lười biếng như mèo, nhưng lại lộ ra sự nguy hiểm trí mạng, cô khiến người khác say mê, nhưng lại tàn nhẫn nói cho họ biết, cô sẽ không phụ trách, quan tâm đến tình cảm của họ.
"Rượu." Tô Cẩm hé mở môi đỏ mọng, hướng anh yêu cầu.
Lãnh Mặc Phàm ngồi trước mặt cô, đưa tay nâng ly rượu lên, uống một hớp, anh ôm Tô Cẩm vào lòng , môi mỏng bá đạo hôn cô, trút toàn bộ rượu vào trong miệng.
Tô Cẩm nhìn người đàn ông trước mặt, hai người kịch liệt hôn, hai người cơ hồ quên mình, giờ khắc này, tất cả tâm tư bỏ ra, chỉ cần người trước mắt, chỉ muốn đòi lấy mùi vi sự nhiệt tình của anh.
Rốt cuộc, Lãnh Mực Phàm cũng dừng lại, anh thưởng thức gương mặt ửng hồng của cô, quyến rũ như Yêu Tinh, khiến tâm hồn anh say lòng. Giọng nói Lãnh Mặc Phàm khàn khàn: "Tô cẩm, tôi muốn cô làm người phụ nữ của tôi."
"Chờ một ngày kia, tôi yêu anh, tôi liền làm người phụ nữ của anh."
"Tôi sẽ khiến cô yêu tôi." Lãnh Mặc Phàm tự tin nói, anh hôn vào mi tâm của cô.
"Tôi sẽ cho cô thời gian để cô yêu tôi, nhưng phải nhanh lên một chút, từ trước đến giờ sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn."
Cặp mắt kia thâm trầm khó dò, lại lộ ra khí phách vương giả.
Tô Cẩm hiểu những lời anh nói, cô tuyệt không thích cảm giác bị uy hiếp, nhưng kỳ quái ở chỗ, cô lại có chút hưởng thụ giọng điệu bá đạo của anh.
"Tắt đèn đi, tôi thích đêm tối." Tô Cẩm nhỏ giọng yêu cầu .
Lãnh Mặc Phàm kéo môi trầm thấp cười hạ xuống, đứng dậy tắt tất cả đèn trong phòng, chỉ còn ánh trăng từ ngoài sổ chiếu vào, nhàn nhạt, giống như một miếng màng mỏng bao trùm lên hai người, có thể mơ hồ thấy được đôi nam nữ đang cật lực dây dưa quấn quít trên ghế sa lon. . . . . .