"Tiểu thư, đã tìm thị vệ Thanh Tiêu hỏi rõ ràng rồi."
Hồ Đào bưng một chậu nước sạch vào lều, thay Ngu Linh Tê xắn tay áo lên nói: "Người đánh xe ngựa đi theo đêm qua đều ăn phải đồ hư dẫn đến đau bụng, nôn ói, bệnh không dậy nổi. Quản gia thật sự không tìm được người khác, tình cờ thấy tên ăn xin kia đánh xe ngựa giỏi liền tạm thời gọi hắn đến thay thế, nói là chỉ cho hắn giúp trông coi ngựa, không được đến hầu hạ bên cạnh tiểu thư, có lẽ cũng không xảy ra vấn đề gì."
Ngu Linh Tê ngâm tay trong nước sạch, trong lòng lại nghĩ đến một vấn đề khác.
Cho dù Ninh Ân bị lạnh nhạt, ở trong cung cũng không có cảm giác tồn tại, nhưng dù sao trước kia hắn cũng là Hoàng tử, mà trong số con cháu thế gia đi săn lần này không thiếu hoàng thân quốc thích, hắn không sợ bị người khác nhận ra sao?
Càng nghĩ càng cảm thấy quá khứ của Ninh Ân là một bí ẩn, nàng chưa bao giờ nhìn thấu.
"Tuế Tuế, mau ra đây đi! Mọi người đã sẵn sàng rồi chuẩn bị đi săn thôi." Giọng nói của Đường Bất Ly truyền đến từ ngoài trướng, cắt đứt suy nghĩ của Ngu Linh Tê.
Ánh mặt trời buổi chiều vừa vặn, phơi nắng đến nỗi cả người đều thoải mái.
Đúng như dự đoán con cháu các nhà đều đã cầm cung trên tay, tập hợp bên ngoài rừng. Người có gia thế lớn chú ý đến sự phô trương, còn nuôi đại bàng cùng chó săn, chim hót chó sủa, thật là náo nhiệt.
Ngu Linh Tê thay đổi bộ hồ phục màu đỏ thuận tiện cho việc cưỡi ngựa bắn cung, tay cầm roi ngựa vàng khống chế con ngựa Tây Vực mà cha đã dùng một số tiền lớn để mua về.
Ngựa là báu vật, người là mỹ nhân, trang phục đỏ tươi dưới ánh mặt trời rực rỡ có một không hai, càng chói mắt hơn so với dáng vẻ trâm ngọc váy hoa ngày thường.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt con cháu các nhà nhìn về phía nàng đều mang theo vẻ kinh diễm, có lẽ không nghĩ tới tiểu nữ nhi bệnh tật mà Ngu gia nuôi trong khuê phòng lại là mỹ nhân xinh đẹp như vậy.
Tiết Sầm giục ngựa tới trước, đi vòng quanh nàng một vòng mới ghìm ngựa dừng lại, ôn nhu nói: "Nhị muội muội, địa thế trong rừng phức tạp, lát nữa muội đi theo đoàn người, chớ chạy xa."
"Được." Ngu Linh Tê gật đầu, cùng hắn gia nhập đội ngũ săn bắn, đứng bên cạnh Ngu Tân Di.
Tiếng kèn vừa vang lên, cả trăm con ngựa vòng qua sườn núi dài, đua nhau chạy làm kinh động vô số chim bay trong rừng.
Xông lên phía trước chính là Ngu Tân Di một thân binh phục, còn có một thiếu niên cao quý đeo cung vàng chạm khắc ngang hàng cùng nàng ấy, không phân biệt trước sau.
Thân ảnh thiếu niên kia nhìn có chút quen mắt, có thể là kiếp trước từng thấy trong yến hội một lần.
Ngu Linh Tê để mắt đến, đánh ngựa hỏi Đường Bất Ly: "A Ly, thiếu niên cầm cung vàng ở phía trước là ai?"
Tay Đường Bất Ly vén mái che nắng nhìn về phía trước, sau đó "Ồ" một tiếng: "Tiểu quận vương Nam Dương Ninh Tử Trạc, cháu ruột của đương kim Hoàng thượng."
Ánh mắt nàng lập tức híp lại, dùng roi ngựa nhẹ nhàng đẩy lên vai Ngu Linh Tê, thần bí nói: "Tiểu quận vương tuy là hoàng thân, nhưng chính là một tiểu hoàng thất bị chiều hư, ngươi cũng đừng nghĩ nữa! Thành thật ở bên Tiết Nhị Lang của ngươi đi, ta thấy trong đám con cháu thế gia chưa thành thân này, cũng chỉ có tướng mạo của hắn mới xứng với ngươi..."
Đề tài này càng nói càng xa, Ngu Linh Tê biết dừng lại đúng lúc: "Ta chỉ thuận miệng hỏi thôi, ngươi lại nghĩ đi đâu rồi?"
Đang nói, bỗng nhiên nghe thấy phía sau truyền đến một giọng nữ quen thuộc, nhỏ giọng gọi: "Linh Tê biểu muội."
Ngu Linh Tê quay đầu lại, thấy Triệu Ngọc Mính cưỡi trên lưng ngựa không linh hoạt.
Vô thức siết chặt dây cương, những cuộc giao dịch mà nàng gặp phải khi sống nhờ ở Triệu phủ kiếp trước lại hiện lên trong đầu, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh gương mặt Triệu Ngọc Mính bị rạch đầy máu.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
Có lẽ nàng nên tức giận.
Nhưng chỉ cần nhớ tới kiếp trước lúc bị ép lên kiệu của phủ Nhiếp Chính vương, Triệu Ngọc Mính thản nhiên nói một câu: "Biểu muội, muội phải chấp nhận số phận." Mọi oan ức và hờn giận đều tan biến, chỉ còn lại sự trống trải vô tận.
Ngu Linh Tê thẳng người trên lưng ngựa, thản nhiên đáp một tiếng: "Biểu tỷ."
Phía sau Triệu Ngọc Mính còn có một nam nhân trẻ tuổi, dung mạo tinh tế hai má gầy gò, nhìn hết sức nữ tính trầm mặc, là con nuôi do Triệu gia nuôi dưỡng.
Triệu Ngọc Mính không biết cưỡi ngựa bắn cung, cưỡi ngựa không thạo mà lại thong thả, một lúc lâu sau mới đi tới trước mặt Ngu Linh Tê, ánh mắt đảo qua chiếc trâm cài hạt châu trên tóc nàng, cười nói: "Đôi trâm hạt châu này của biểu muội thật đẹp mắt, không biết là mua ở cửa hàng nào?"
Ánh sáng và bóng tối rải rác giữa những chiếc lá, được phản chiếu loang lổ trong mắt Ngu Linh Tê.
Người bên ngoài đều nói Triệu Ngọc Mính có hơi giống nàng, mà bây giờ xem ra cũng không có gì giống nhau.
Ngũ quan của Triệu Ngọc Mính nhu nhược nhạt nhẽo hơn rất nhiều, trong mắt giống như bị sương mù che phủ, sạch sẽ động lòng người nhưng lại thiếu ánh sáng.
Tất nhiên Ngu Linh Tê sẽ không nói thật, chỉ tùy ý đáp: "Kiểu dáng cũ của năm ngoái, cũng không phải thứ gì tốt."
Ý cười trong mắt Triệu Ngọc Mính dừng lại, sắc mặt nhanh chóng phiếm hồng, sau đó trở nên tái nhợt.
Nàng ta rũ mắt xuống, cúi đầu nhìn quần áo trên người mình.
Gia thế nàng ta không bằng Ngu Linh Tê, không có cha huynh đáng tin cậy làm chỗ dựa, trang phục đang mặc trên người chính là xiêm y cũ của năm ngoái.
Tiếng reo hò từ xa đã phá vỡ sự im lặng trong rừng.
Ánh mắt Đường Bất Ly sáng lên: "Xem ra có người săn được vị trí thứ nhất, nhanh như vậy sao!"
"Đi, đi xem một chút." Ngu Linh Tê không để ý tới Triệu Ngọc Mính, vung roi cưỡi ngựa chạy vào trong rừng.
Ngu Tân Di săn được một con hươu đực, vươn lên dẫn đầu, thuận tay cắm cờ mang biểu tượng của dòng họ Ngu vào trong rừng, vô cùng hiên ngang.
Mà bên cạnh, tiểu quận vương Nam Dương tranh tài thất bại, mệt đến cả mặt ửng đỏ, thở hồng hộc cưỡi trên lưng ngựa, không cam lòng trừng mắt nhìn Ngu Tân Di một cái.
"Vừa rồi ta thấy ngươi là nữ nhân mới nhường ngươi ba phần, lần sau bổn vương tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình!"
Ninh Tử Trạc lấy một mũi tên ném xuống chân Ngu Tân Di, ngẩng đầu tuyên chiến nói: "Lại lần nữa!"
Ngu Tân Di nhướng mày cười, xoay người nhảy lên ngựa nói: "Tiểu quận vương, đợi lát nữa lại thua đến không còn mặt mũi cũng không được khóc!"
Mọi người ồn ào, Ninh Tử Trạc như bị nhục nhã, mặt càng đỏ lên, tức giận hô to: "Ai khóc người đó là chó!"
Dứt lời vung roi ngựa đuổi theo Ngu Tân Di, bỏ lại một đám thị vệ phía sau.
Tính tình Tiểu quận vương Nam Dương như một đứa trẻ, Ngu Linh Tê thấy buồn cười, trong lòng ngược lại chắc chắn, đối thủ của Ngu gia không có khả năng là hắn ta.
Đường Bất Ly sai người khiêng con hươu đực kia về lều trại, người vây xem cũng tự mình đi săn bắn khắp nơi.
Đám người đã chạy rất xa, tài nghệ bắn cung và sức khỏe của Ngu Linh Tê đều không bằng tỷ tỷ, chỉ dạo vài vòng ở trong rừng rồi cùng Đường Bất Ly và một đám quý nữ trở về lều trại.
Nắng chiều thật đẹp, dòng suối tỏa ra ánh sáng ấm áp như vảy vàng.
Trên lưng ngựa của Ngu Linh Tê treo hai con thỏ xám vừa săn được, đánh ngựa đi về phía chuồng ngựa mộc mạc ở phía sau lều trại.
Lưng ngựa rất cao, nàng đang do dự nhảy xuống có bị thương hay không, liền thấy một bóng dáng quen thuộc đi tới, khụy gối nửa quỳ đưa hai tay dưới bàn đạp ngựa, dựng thành một cái thang bằng cánh tay người cho nàng.
Ninh Ân?
Ngu Linh Tê ngẩn người, giẫm lên trên bàn đạp không xuống được.
"Ta không có thói quen giẫm lên ghế người, ngươi tránh ra một chút." Nàng nói với giọng điệu nhẹ nhàng ôn nhu, nhưng nghe ra có chút không vui.
Nếu đã quyết định giữ Ninh Ân lại, nàng phải sửa những tật xấu làm nhục người khác của hắn lại từng chút một.
Ninh Ân mím môi, nghe lời đứng dậy lùi xuống từng bước từng bước.
Ngu Linh Tê bình tĩnh lại, giẫm lên bàn đạp yên ngựa bước xuống, lúc chạm chân xuống đất vẫn có chút lảo đảo.
"Cẩn thận."
Ninh Ân đỡ lấy nàng trước tiên, ngón tay thon dài mang theo chút cảm giác lạnh lẽo nắm chặt cổ tay nàng.
Trái tim Ngu Linh Tê căng thẳng, đầu ngón tay theo bản năng phát run.
Bốn mắt nhìn nhau, con ngươi Ninh Ân đen kịt bình tĩnh, không có một tia khống chế hoặc là dục niệm.
Lúc này Ngu Linh Tê mới phục hồi tinh thần lại, quả thực thiếu niên trước mặt không phải là Ninh Ân của kiếp trước.
"Cảm ơn." Nàng thở phào nhẹ nhõm di chuyển cổ tay của mình.
Ninh Ân thuận theo buông lỏng tay ra, suy nghĩ một chút, hắn ngước mắt lên nhìn về phía Ngu Linh Tê lộ ra một nụ cười hào phóng.
Hoàng hôn lấp lánh rơi xuống chân trời, chim mệt mỏi trở về rừng, nụ cười của thiếu niên giống như nước suối trong vắt trong núi, đủ để làm rung chuyển tất cả khói mù.
Đều nói Tiết Sầm có tấm lòng thẳng thắn, tướng mạo như Phan An (*), nhưng lúc Ninh Ân cười rộ lên, cho dù là mười Tiết Sầm cũng thua xa.
(*) Phan An là một nhân vật cực kỳ nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc. Chàng được khen là người đứng đầu trong tứ đại mỹ nam thời cổ đại.
Từ đêm giao thừa, Ngu Linh Tê kêu Ninh Ân "cười một cái", từ nay về sau mỗi lần gặp hắn, hắn đều sẽ lộ ra nụ cười vô hại.
Dường như làm như vậy mới thể khiến nàng hạnh phúc, làm cho nàng ít ghét mình hơn.
Ngu Linh Tê nghĩ, hắn lang bạt đầu đường xó chợ mấy năm nay, nhất định rèn luyện ra tính mẫn cảm cùng cảnh giác vượt qua người thường. Nếu không làm sao hắn có thể nhạy cảm nhận ra chút oán giận cùng xa cách mà Ngu Linh Tê chôn vùi trong đáy lòng, từ đó nắm lấy tất cả cơ hội tỏ vẻ lấy lòng đây?
"Sau này đừng ép mình cười nữa." Nàng nói.
Ninh Ân lộ ra một chút khó hiểu, hỏi: "Tiểu thư không thích sao?"
"Thật ra cũng không phải không thích."
Trong mắt Ngu Linh Tê cũng có ý cười nhợt nhạt, lại cố ý mím môi, nghiêm túc dạy dỗ hắn: "Nhưng tự dưng bật cười, nhìn rất ngốc."
Nàng giao dây cương cho Ninh Ân, giọng nói nhỏ nhẹ hơn một chút: "Thay ta chăm sóc ngựa cho thật tốt."
Dứt lời lắc lư roi ngựa nhỏ trong tay, nghênh đón ánh sáng đi về phía lều trại.
Vào lúc hoàng hôn, trống đánh kết thúc săn bắn.
Trên bãi cỏ bên bờ suối đầy chim và thú, Đường Bất Ly đang phái người kiểm tra, dựa theo mũi tên và biểu tượng trên người kiểm tra các nhà có được bao nhiêu con mồi, từ đó chọn ra người đứng đầu.
Sau mấy đợt kiểm tra, Ngu gia săn được nhiều con mồi nhất, không kể số lượng, cho dù là những con mồi quý hiếm như hươu, nai cũng kiếm được rất nhiều.
Quận vương Nam Dương Ninh Tử Trạc đứng thứ hai, tiếp theo là đám người Tiết Sầm.
Ít nhất là mũi tên của phủ Triệu Ngọc Mính, chỉ có một con thỏ và một con hồ ly vàng với bộ lông xấu xí.
Ban đêm đốt lửa trại, nam nữ trẻ tuổi vây quanh thành một vòng chia nhau nướng thịt, chia sẻ chiến lợi phẩm hôm nay.
Ngu Linh Tê sai người cắt một miếng thịt hươu chia cho người hầu đi theo, sau đó lại chọn chút trái cây và thịt nướng nóng hổi, phân phó Hồ Đào nói: "Những thứ này, cho một mình Ninh..."
Dừng một chút, nàng đổi giọng: "Đi đưa qua cho tên ăn xin nuôi ngựa kia."
Vừa sắp xếp xong, liền nghe trong đám nữ nhân người hỏi: "Sao không thấy Ngọc Mính cô nương của Triệu phủ?"
Đích nữ nhà Binh bộ Lưu thị lang liếc Ngu Linh Tê một cái, mặc dù mang theo nụ cười nhưng lời nói ra lại chứa đầy kim châm: "Ai bảo có người cướp hết danh tiếng, săn sạch con mồi trong rừng, không lưu lại đường sống cho người ta. Cô nương Triệu phủ nào còn dám lộ diện?"
Chuyện Bắc Chinh lúc trước người mà cha huynh hoài nghi đầu tiên chính là Binh bộ Lưu thị lang, hiện giờ lại nhìn thái độ của Lưu gia cô nương, có thể thấy được quan hệ hai nhà quả thật không tốt.
Trận săn bắn này, danh tiếng Ngu gia nổi bật, người nào ngưỡng mộ, người nào đố kỵ xa lánh, Ngu Linh Tê đều ghi nhớ trong lòng.
Dù sao, đám thiếu nam thiếu nữ này đều là đại diện phía sau cho lợi ích của gia tộc họ.
Bên ngoài lửa trại náo nhiệt, doanh trướng của Triệu Ngọc Mính lại vắng vẻ.
Bên ngoài doanh trướng có mấy bóng người đi qua, nghị luận: "Ban đầu ta cảm thấy Triệu gia cô nương là một mỹ nhân, nhưng hôm nay nàng ta đứng chung cùng Ngu gia cô nương, lại biến sắc không khác gì một tảng đá được nặn bằng đất sét."
Một người khác cười nói: "Không phải sao! Nếu ta là Tiết Sầm, ta cũng thích Ngu gia cô nương, dung mạo và dáng người kia... Chậc chậc!"
Tiếng bước chân vang lên, giọng nói nghị luận bên ngoài đột nhiên dừng lại.
Triệu Ngọc Mính nhìn túi mũi tên đặt trên bàn, nghe vậy năm ngón tay trong tay áo siết chặt, bi thương trong mắt càng nhiều hơn, muốn khóc.
Lát sau, Triệu Tu bưng thịt thỏ nướng xong vào cửa, nhìn thấy Triệu Ngọc Mính một mình ảm đạm đau thương, trong mắt hiện lên vẻ đau lòng.
"Ăn chút gì đi, Ngọc Mính."
Triệu Tu xé một miếng thịt thỏ, thật cẩn thận đưa lên môi Triệu Ngọc Mính: "Những người nói lung tung kia, ta đã đuổi đi rồi."
Triệu Ngọc Mính lắc đầu: "Bọn họ nói không sai, tất cả mọi người đều thích cô nương rạng rỡ cao quý như biểu muội. "
"Ta sẽ không thích." Triệu Tu nói.
Triệu Ngọc Mính nhìn hắn ta một cái, nước mắt không nhịn được chảy xuống: "Huynh không thích thì có ích lợi gì? Ta không có phụ thân tốt như muội ấy, không có huynh trưởng làm chỗ dựa, đi đâu cũng sẽ bị người ta lấy ra so sánh trêu chọc, thấp hơn muội ấy một bậc."
"Sẽ không. Ngày mai săn bắn, ta nhất định sẽ là người đứng nhất, nhất định sẽ cho muội chỗ dựa, cho muội thể diện."
Triệu Tu vừa thấy nước mắt nghĩa muội thì tim như bị đao cắt, trong mắt hiện lên một tia tối tăm: "Đến lúc đó, không ai dám khinh thường trêu chọc muội nữa."
......
Trăng tàn nghiêng về phía tây, lửa trại dập tắt, chỉ một tia lửa nhỏ bốc lên rồi biến mất trong tích tắc.
Tất cả mọi người đều ngủ, doanh trướng một mảnh yên tĩnh.
Trong rừng cây lạnh lẽo lộ ra khí lạnh, một con chim ưng xám vụt qua bầu trời đêm, chuẩn xác rơi vào tay Ninh Ân.
Vừa mới lấy tình báo xuống, liền thấy bên ngoài rừng cây truyền đến tiếng bước chân cố ý nhẹ nhàng.
Thính lực Ninh Ân cực tốt, lập tức phân biệt được thanh âm này truyền đến từ chuồng ngựa của Ngu Linh Tê.
Hắn chậm rãi nhấc ngón tay đặt trên môi, ý bảo chim ưng xám đã được huấn luyện trên tay không được nhúc nhích. Sau đó chuyển mình, ẩn ở sau thân cây âm u rình mò.
Một bóng đen lén lút mò đến chuồng ngựa, sau đó lấy ra một gói gì đó đổ vào máng ngựa, đưa tay khuấy lên, lại vội vàng rời đi.
Đợi đến khi bóng đen biến mất hoàn toàn, Ninh Ân nâng cánh tay lên, thả con chim ưng màu xám ra, từ sau thân cây đi ra.
Hắn chắp tay ra sau đi tới chuồng ngựa, tiện tay cầm một nắm cỏ đặt ở chóp mũi ngửi ngửi.
Ngay lập tức bờ môi nhếch lên, trong cổ họng có một tia chế nhạo rất thấp, dưới ánh trăng đôi mắt phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.
Xem ra không cần hắn ra tay, đã có người khẩn cấp muốn làm loạn.