• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi vừa ra khỏi Đường công phủ thì nắng chiều đã ngả về Tây.

Xe ngựa to lớn rộng rãi quý giá của Ninh Ân đã đứng chờ trước cửa lớn, xe ngựa của Ngu phủ thì bị chèn ép đến tận chân tường, tiến hay lùi đều khó khăn.

Ngu Linh Tê nghiêng đầu nhìn, hoài nghi Ninh Ân cố ý.

Quả thực Ninh Ân cố ý làm vậy.

Hắn đứng trước xe ngựa của vương phủ, vươn tay về phía Ngu Linh Tê, đuôi mắt khẽ nâng lên, hành vi ám chỉ này không thể rõ ràng hơn được nữa.

Ngu Linh Tê nhìn Thanh Tiêu vẫn cố gắng đánh xe ngựa của Ngu phủ thoát ra, suy nghĩ vài giây, tự nhiên đổi ý.

Nàng dặn Thanh Tiêu vài câu, sau đó thuận tay cầm lấy ngón tay khẽ nâng lên của Ninh Ân, cong môi cười: “Hôm nay thời tiết rất đẹp, chúng ta ra ngoài chơi một lát đi.”

Trên cây cầu trạm trổ tinh xảo của lầu Vọng Tiên, có đủ văn nhân mặc khách đứng từ trên cao nhìn về phía xa xa, uống rượu ngâm thơ ca hát.

Ngu Linh Tê lấy lụa mỏng che mặt, lên thẳng lầu các nhỏ trên tầng cao nhất của lầu Vọng Tiên, Ninh Ân khoanh tay thong thả theo sát phía sau, tầm mắt dừng ở mái tóc đen đong đưa ngang vòng eo thon của nàng.

Hắn nâng tay vu.ốt ve lôi kéo.

Ngu Linh Tê phát hiện ra, vừa quay đầu lại thì bắt được cảnh Ninh Ân đang định túm lấy, không khỏi cười khẽ: “Càng ngày càng trẻ con.”

Ninh Ân chậm chạp chớp mắt, ngay trước mặt nàng bắt lấy lọn tóc đen mềm mại ngậm vào giữa đôi môi, lại nhay cắn.

Ngu Linh Tê la lên một tiếng “Ấy.” Tuy rằng tối hôm qua nàng mới gội đầu nhưng vẫn nhỏ giọng nhắc nhở: “Bẩn đấy.”

“Thơm mà.”

Ninh Ân vu.ốt ve một lát mới buông lọn tóc đáng thương kia ra, đổi thành x.oa nắn sau gáy của Ngu Linh Tê: “Dù Tuế Tuế có thế nào cũng không bẩn.”

Ngu Linh Tê nhìn thị vệ đứng bảo vệ bên ngoài, bó tay hết cách với cái tính xấu xa thường xuyên xuất hiện của hắn.

Có lẽ không phải không có cách nào khác, mà trong lòng dung túng.

Gió lướt qua lầu các nhỏ hẹp, bên trong chỉ kê một chiếc bàn con. Người hầu dâng trái cây, bánh ngọt và rượu lên rồi khom người đóng cửa lui ra ngoài.

“Tuế Tuế quay lại chốn cũ vì muốn tái hiện lại lúc đó sao?”

Trong mắt Ninh Ân chứa ý cười rất nhạt, ngón tay trắng nõn mạnh mẽ nắm một quả quýt nhỏ, chậm rãi xoay chuyển.

Ngu Linh Tê nhớ đến cái hôn vào đêm Thất Tịch khi trên lầu các.

“Quay lại thăm chốn cũ cũng là một thú vui, không phải sao?”

Ngu Linh Tê ngồi xuống trước mặt hắn, “Thất” (*).

Ngay sau đó lập tức ngây người, nàng theo bản năng gọi biệt danh của Ninh Ân khi còn ở Ngu phủ.

Ninh Ân đã phải chịu rất nhiều gian khổ cùng tổn thương, có lẽ “Vệ Thất” là khoảng thời gian an bình hắn hiếm khi có được.

Ninh Ân nâng đôi mắt cong cong, gọi nàng: “Tiểu thư, lại đây.”

Nghe thấy hai chữ “Tiểu thư”, trái tim Ngu Linh Tê đập mạnh một cách kỳ lạ.

Nhất là khi tên nhóc điên đang mặc vương bào màu tím tôn quý, dịu dàng gọi nàng là “Tiểu thư”.

Nàng đứng dậy, môi mỉm cười ngồi xuống bên người Ninh Ân, sau đó nghiêng đầu gối lên vai hắn.

Ninh Ân thuận thế nâng tay ôm nàng kéo vào sâu trong lòng.

Hắn xoay vòng quả quýt trong tay rồi bắt đầu chậm rãi bóc vỏ. Ngón tay thon dài màu trắng lạnh bóc từng mảnh nhỏ vỏ quýt màu vàng hồng ra, tách sợi xơ trắng trên múi quýt, mỗi bước đều tao nhã vô cùng.

“Há miệng.” Hắn đặt cằm l.ên đỉnh đầu nàng, cọ cọ.

Ngu Linh Tê cười mở miệng, múi quýt kia được đút vào trong miệng nàng, lúc ăn thì hai ngón tay vẫn còn hơi lưu luyến đè lên bờ môi nàng.

“Miệng của tiểu thư vừa mềm vừa ngọt, xinh đẹp còn ăn rất ngon.”

Tiếng nói trầm ấm của Ninh Ân truyền xuống từ trên đỉnh đầu, khi nói chuyện lồ.ng ngực của hắn dán sát sau lưng nàng hơi rung lên, như tiếng lòng lay động.

"Tiểu thư."

Hắn lại đút một múi quýt vào trong tai của Ngu Linh Tê, môi mỏng di xuống dưới, cười khẽ bên tai nàng: “Ta gọi nàng như vậy nàng có thích không? Tiểu thư?”

Ngu Linh Tê bị hô hấp của hắn làm cho phát ngứa nên hơi nghiêng đầu đi, vành tai đỏ ửng.

Nàng không phủ nhận là trong người xuất hiện sự một ít khô nóng cấm kỵ, tựa như trước đây khi bọn họ còn là chủ tớ ở trong Ngu phủ, sự kiều diễm ngắn ngủi mà lại hỗn loạn hiếm có.

Ngu Linh Tê cũng bóc vỏ tách múi quýt ra, nhét vào trong cái miệng không chịu buông tha người của Ninh Ân.

"Thích."

Ngu Linh Tê quay đầu nhìn sườn mặt Ninh Ân, nuốt nước quýt chua ngọt trong miệng xuống, mỉm cười bảo: “Cho dù chàng nói gì hay không nói gì, chỉ cần ngồi bên cạnh ta, ta cũng thấy vui vẻ rồi.”

Ninh Ân híp mắt cắn nát miếng quýt, cao giọng: “Hôm nay tiểu thư ăn đường?”

(*) Ý là sao hôm nay Ngu Linh Tê dẻo miệng thế.

“Lúc ở Đường công phủ, chàng trừng trị người xấu giúp ta và A Ly, thật ra ta rất vui.”

Bởi vì ở quá khứ xa xôi, Ninh Ân giết người chỉ là để ph.át tiết, vui buồn khó đoán, đời này mặc dù hắn cũng điên, nhưng ít nhất còn có vài nguyên tắc.

Nguyên tắc này, có tên là “Ngu Linh Tê”.

Ninh Ân biết nàng muốn nói tiếp nên chỉ lẳng lặng lắng nghe.

Trong mắt của Ngu Linh Tê ánh lên nắng chiều tươi đẹp, dịu dàng nói: “Nhưng những việc nhỏ như vậy còn phải làm phiền chàng giúp đỡ, ta vừa vui vẻ lại vừa có chút băn khoăn.”

Ninh Ân rất thông minh, có thể hiểu được ý sâu xa ẩn dưới những lời nịnh nọt này của nàng.

Hắn thốt lên một tiếng “à” thật nhẹ, rũ mắt hỏi: “Tiểu thư cảm thấy ta xen vào chuyện của người khác?”

“Sao có thể như thế được?”

Ngu Linh Tê tựa vào lòng hắn, ngầm ngâm một lúc lâu, thả nhẹ giọng bảo: “Ta từng mơ một giấc mộng, trong mộng chàng còn mạnh mẽ tôn quý hơn bây giờ. Chàng dùng thủ đoạn như sấm rền để dọn dẹp tất cả chướng ngại, đứng trên đỉnh núi của quyền lực, nhưng lại vì thế mà gây thù chuốc oán vô số…”

Đây là lần đầu tiên Ngu Linh Tê đề cập đến kiếp trước với Ninh Ân, rõ ràng rất nhiều những tình cảm yêu hận đã phai nhạt dần, nhưng khi nhớ lại vẫn dâng lên sự thẫn thờ nhàn nhạt.

“… Ta mơ thấy mình vì việc đó mà chết đi, bỏ lại chàng sống cô quạnh một mình trên đời.”

Ngu Linh Tê nắm lấy bàn tay hơi nổi gân xanh của Ninh Ân, cười nói: “Cho nên ta hơi sợ hãi, sợ chàng kết thù kết oán nhiều như trong mộng, sau này thành người cô đơn.”

Nàng cười rất dịu dàng, nhưng Ninh Ân lại có thể nghe ra được nỗi bi thương thoang thoảng trong thanh âm của nàng.

“Bởi vì trong giấc mộng?”

Ninh Ân gập ngón tay nắm lấy cằm của Ngu Linh Tê nhấc lên để nàng ngẩng đầu nhìn bản thân mình: “Nàng sẽ không chết.”

“Ta nói lỡ như…”

“Không có lỡ như.”

Ninh Ân đặt ngón cái lên bờ môi nàng. Mắt như mực cũng tối sầm, dùng sức mạnh bướng bỉnh che dấu sự đau đớn chợt nhói lên trong trái tim.

Hắn không biết sự hoảng loạn trong chớp mắt ấy đến từ đâu.

“Tên họ Vương này làm sai chuyện ở Công bộ, phải chết.”

Ninh Ân phủ lên khóe môi của Ngu Linh Tê, hiếm có giải thích một câu: “Không hẳn chỉ vì tiểu thư.”

"Thật sao?"

Ngu Linh Tê nhẹ nhàng thở phào, lập tức ôm lấy đai ngọc ôm sát vòng eo rắn chắc, “Dù vậy cũng phải cẩn thận một chút, đừng để bản thân luôn trở thành bia ngắm. Ta đau lòng…”

Vài chữ cuối cùng đã nhẹ đến mức khó có thể nghe thấy.

Khóe môi của Ninh Ân cong cong. Nhẹ nhàng hỏi: “Còn đau không?”

Ngu Linh Tê gật đầu: “Chỉ cần chàng hạnh phúc, tất nhiên ta sẽ không đau lòng…”

“Ta nói là, nơi này.”

Vòng eo của nàng mảnh như vậy, hai bàn tay đã có thể bóp lấy, bóp một cái sẽ hắn in dấu ngón tay.

Đôi mắt Ninh Âm u ám, ý cười tối tăm.

Người đàn bà kia mắng đúng, nhất định trong cơ thể hắn chảy xuôi máu của loài dã thú.

Nếu không vì sao đột nhiên nổi điên đến mức dấu vết trên nền trắng trong suốt kia lại vô cùng diễm lệ chứ?

Khi Ngu Linh Tê hiểu được thì sự nóng bỏng đã dâng lên hai má.

"Không được."

Hiếm khi nàng co quắp như vậy, mím môi nhỏ giọng bảo: “Đang ra máu mà.”

Ngón tay Ninh Ân dừng lại một chút, ý cười cũng nhạt bớt: “Để ta xem.”

“Không phải đổ máu kiểu đó, là…”

Ngu Linh Tê cũng không biết phải giải thích thế nào, đành phải ôm lấy cổ Ninh Ân kéo xuống, thì thầm bên tai hắn vài câu ngắn ngủi, sau đó quay mặt qua chỗ khác không nhìn hắn nữa, rất giống một con chim sẻ giấu mặt vào trong cánh chim.

Đuôi mắt Ninh Ân giật một chút, sau đó bật cười một tiếng nho nhỏ.

Ngày trước khi còn ở Dục Giới Tiên Đô hắn cũng nghe mang máng về chuyện đến tháng sẽ có “quỳ thủy”, mỗi hoa nương khi đến tháng sẽ không thể tiếp khách hay làm chuyện gần gũi trong nhiều ngày.

Nhưng nói bảo đến tột cùng “quỳ thủy” là nước gì thì hắn cũng không hiểu, sau khi nghe Ngu Linh Tê vội vàng giải thích hai câu mới giật mình hiểu ra.

Ngu Linh Tê bực hắn: “Có gì buồn cười chứ? Ngày hôm qua rất khó chịu.”

Ninh Ân cúi đầu, chóp mũi anh tuấn ngửi mùi của nàng dọc xuống dưới, cọ cọ.

Bụng của Ngu Linh Tê chợt căng thẳng, muốn đẩy đầu hắn ra lại bị hắn nương thế bắt lấy cổ tay.

Tiện đà môi cũng đột nhiên ấm áp, hô hấp quấn quít bên nhau, tiếng nói hơi khàn khàn của Ninh Ân truyền đến: “Chỉ đành hôn cái miệng ngọt ở bên trên vậy.”

Lời này có chút sỗ sàng, nhưng bàn tay đặt giữa bụng Ngu Linh Tê dịu dàng xoa lại mềm nhẹ vô cùng.

......

Giờ Tuất, ngã tư đường yên ắng vắng vẻ, màn đêm trầm lặng như nước.

Sau khi nhận được tin bẩm báo của Thanh Tiêu, thậm chí Ngu Uyên cũng chẳng còn tâm tình ăn bữa tối nữa, đến trước cửa Ngu phủ đứng lặng hồi lâu, ai khuyên cũng không có tác dụng.

Đợi một canh giờ mới nhìn thấy một chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá xa lạ chạm rãi đến gần.

Xe ngựa dừng trước cửa Ngu phủ, một lát sau, người hầu nâng màn xe lên, lộ ra Tĩnh vương điện hạ đang ngồi ngay ngắn trong xe,… cùng với Ngu Linh Tê đang ngủ say trong lòng hắn.

Lồng đèn trong xe làm bằng vải lụa mờ nhạt, khuôn mặt tuấn mỹ khắc sâu của Ninh Ân ẩn trong màn đen, một tay chống huyệt Thái Dương, một tay ôm Ngu Linh Tê đã ngủ say đến đỏ ửng mặt, nắm thật chặt áo lông cáo khoác trên người nàng, nâng mắt nhìn nhìn Ngu Uyên đang ôm quyền hành lễ.

Hắn nhỏ giọng bảo: “Bổn vương muốn đưa vị hôn thê về phủ, Ngu tướng quân không có ý kiến gì nhỉ.”

Đáng lẽ phải là câu hỏi, nhưng lại không hề có ý hỏi.

Ngu Uyên biết, hôm nay việc Tĩnh vương làm chỗ dựa cho Tuế Tuế trước mặt mọi người ở Đường công phủ, hay việc đưa nàng về nhà một chuyến đều đang muốn thể hiện công khai chủ quyền.

Hắn đang ép nhà họ Ngu hạ quyết tâm.

“Tuế Tuế mới mười sáu tuổi, điện hạ…”

“Ngu tướng quân, bổn vương đến đây không phải để hỏi ý kiến của ngươi.”

Ninh Ân thản nhiên đánh gãy lời nói của Ngu Uyên: “Ta trời sinh tính cách lạnh nhạt, Ngu phủ chỉ là một vỏ bọc ta sống tạm mà thôi, không ai sẽ nảy sinh ân tình với vỏ bọc của mình cả. Bổn vương muốn kết hôn với Tuế Tuế thì sẽ có hàng nghìn cách để đạt được mục đích. Nhưng bởi vì Ngu tướng quân là phụ thân của Tuế Tuế, nên bổn vương mới tình nguyện kiên nhẫn hơn một chút.”

Ánh mắt Ngu tướng quân biến đổi, nhìn thiếu nữ đang ngủ say hoàn toàn không biết gì trong lòng Ninh Ân, hạ giọng bảo: “Tuế Tuế là đứa nhỏ thần nâng niu trong lòng bàn tay lớn lên, điện hạ là người bước trên con đường trải đầy bụi gai, giết chóc thành biển, thần sợ làm giảm tuổi thọ của Tuế Tuế.”

“Tướng quân yên tâm, giảm hết toàn bộ tuổi thọ của bổn vương mới có thể đến lượt nàng.”

Miệng của Ninh Ân nâng lên: “Hai ngày tới đây, Ngu tướng quân không ngại thảo luận với tôn phu nhân xem cuối tháng này ngày nào thích hợp để tổ chức chuyện vui.”

Dứt lời, hắn gõ gõ ngón tay, màn xe lại bị buông xuống, nghênh ngang rời đi.

Quai hàm của Ngu Uyên khẽ nhúc nhích, theo bản năng muốn đuổi theo.

"Phu quân."

Không biết Ngu phu nhân đã đứng bên trong cánh cửa bao lâu, ánh mắt dịu dàng nhìn ông chăm chú.

Tất cả đều ẩn trong những lời chưa nói.

Đôi tay đang lấy dây cương của Ngu Uyên cuối cùng vẫn chầm chậm rơi xuống.

“Phụ thân, con đi nói chuyện với Tĩnh vương.”

Ngu Hoán Thần cũng từ sau cánh cửa bước ra, tiếp nhận dây cương từ trong tay Ngu Uyên: “Về sau còn có con bảo vệ Tuế Tuế.”

Ngu Uyên thở ra một hơi khí đục, lỏng dây cương.

Khi nghe thấy tiếng vó ngựa của Ngu Hoán Thần, Ninh Ân hơi nhíu mày.

"Điện hạ, xin dừng bước."

Ngu Hoán Thần ghìm ngựa, động tĩnh hơi lớn quấy nhiễu đến Ngu Linh Tê đang ngủ say..

Nàng giật giật người, Ninh Ân lập tức ôm nàng vào trong lòng, nâng tay che lỗ tai của nàng, tay kia nhẹ nhàng vu.ốt ve lưng nàng.

Sau khi Ngu Linh Tê tiếp tục ngủ thì hắn mới nâng đôi mắt lạnh lùng liếc nhìn Ngu Hoán Thần.

Ngu Hoán Thần xuyên qua màn xe nhìn thấy bàn tay đang khẽ vuố.t ve lưng của muội muội, ôm quyền hạ thấp thanh âm: “Thần muốn nói mấy câu, nói xong sẽ rời đi.”- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Ngu Hoán Thần sắp xếp lại câu chữ: “Lúc trước Phế Thái tử bức vua thoái vị, chuyện thần mở một con mắt nhắm một con mắt khống chế nhóm phản loạn ở điện ngoài, giúp điện hạ rửa sạch dị đảng tranh thủ thời gian, không phải vì thần ủng hộ điện hạ, mà vì có một cô bé ngốc dùng đại lễ (1) cầu xin thần, cầu xin ca ca ruột của nàng… dốc hết sức giúp đỡ Thất hoàng tử.”

Nghe vây, một tia sáng rất nhạt lướt qua tròng mắt của Ninh Ân.

Ngu Hoán Thần nhìn thoáng qua bên trong xe, sau đó xoay người xuống ngựa.

Tiểu tướng quân mặc áo bào trắng thân hình cao ngất, quỳ một gối về phía người trong xe lạy một cái, ôm quyền nghiêm túc bảo: “Cho dù ước nguyện của điện hạ là gì, xin điện hạ… nhất định phải bảo vệ được Tuế Tuế.”

Hắn đuổi theo, chỉ vì hai câu nói này.

Chỉ vì muốn nói cho Tĩnh vương biết, cô nương trong lò.ng ngực hắn đáng để hắn quý trọng đến nhường nào.

Ngu Hoán Thần đi rồi, xe ngựa vẫn đứng lặng tại chỗ rất lâu.

Không có lệnh của Ninh Ân, người hầu không dám tự tiện đánh xe rời đi.

Ninh Ân v.uốt ve sợi tóc của Ngu Linh Tê.

Trên lầu, những lời kể về giấc mộng kia của nàng như gợn sóng lướt quá, trong phút chốc trở nên sáng tỏ.

Chỉ cần hắn đủ mạnh, thì không một ai có thể gây tổn thương đến Ngu Linh Tê.

Ninh Ân dịu dàng cười nhẹ. Giấc mộng đó, chỉ có thể là một cơn ác mộng mà thôi.

Ngu Linh Tê mơ màng tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã đối diện với ánh mắt đen trầm lắng của Ninh Ân.

Nàng bừng tỉnh giấc, đôi mắt nhập nhèm hỏi: “Đi đâu vậy?”

“Phủ Tĩnh vương,” Ninh Ân gõ gõ ngón tay, xe ngựa lại tiếp tục chạy về phía trước.

“Đi vương phủ làm gì?”

Ngu Linh Tê ngồi dậy, áo lông cáo rơi khỏi bả vai, đuôi mắt vẽ ra vẻ quyến rũ lúc mới tỉnh lại: “Cha mẹ sẽ lo lắng.”

“Không đâu.”

Chụp đèn bằng vải lụa mờ, âm thanh của Ninh Ân cũng lộ ra mấy phần luyến lưu: “Đưa nàng đi xem con dấu.”

“Con dấu?”

Ngu Linh Tể hoảng hốt nhớ ra ngày hôm qua quả thực mình có đề cập tới chuyện này, khắc xong nhanh như vậy sao?

...

Đêm khuya, trong Nhạc phường đang ca múa mừng cảnh thái bình.

Tiết Tung quen thuộc đi lên nhã gian ở lầu hai, gõ cửa sáu lần, ngay khi cửa vừa mới mở ra thì đã nhanh chóng cẩn thận lách người vào trong.

"Chủ thượng."

Tiết Tung cúi người hành lễ với người ở đằng sau bình phong, giọng nói nặng nề báo: “Tĩnh vương lệnh Vương Tư Lễ tuẫn táng với Lão thái quân, người… đã chết rồi.”

Nghe vậy, người đằng sau bình phong buông đao gỗ và tượng đất trong tay xuống, thở dài.

“Nhất định phải chiếm được gia sản của Đường công phủ.”

Bóng dáng người sau bình phong lay động, rải rượu ra không khí, tế điện bảo: “Sự kiện kia, không thể thiếu ngân lượng được.”

“Thần sẽ tiếp tục nghĩ cách.” Tiết Tung đáp.

Vừa dứt lời, chợt nghe thấy có một tiếng vang rất nhẹ ngoài cửa.

“Ai!?”

Tiết Tung cảnh giác, đâm thủng một cái khe trên cửa.

Dao găm trong tay dừng lại một cách khó khăn, Tiết Tung nhướng mày, nghiêm nghị hỏi: “Sao ngươi lại ở đây?”

“Những lời này phải là ta hỏi huynh mới đúng.”

Trên bàn vẫn còn rơi rớt một ít bùn đất chưa kịp thu dọn, mà không thấy bóng dáng người ở sau bình phong đâu nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK