• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong phòng không có than củi để nhóm lửa, không khí lạnh như băng, nhưng bàn tay to ấm áp của hắn véo nhẹ ở bên hông thật có sức sống.

Tóc của Ngu Linh Tê đều được vén sang một bên vai đang rủ xuống, bút lông chuột ẩm lạnh uốn lượn ở trên thắt lưng, tuy chưa viết xong một chữ nhưng lại chiều hướng kéo dài xuống dưới.

"... Ngứa." Nàng bấu chặt ngón tay vào thành bàn, không kìm lòng nổi mà sợ run cả người.

Bàn tay ở bên hông siết chặt lại. Làn da trắng của nàng quá nhẵn nhụi, đúng là không quá thấm mực, nét chữ đen láy làm tôn lên nước da trắng, dường như diêm dúa lẳng lơ.

Ninh Ân chậm rãi dừng bút, giọng nói khẽ khàn khàn một chút: "Thân thể của Tuế Tuế làm bằng cái gì, sao lại mềm mại mịn màng như vậy."

Hắn cúi đầu xuống rồi ngửi, sau đó thì rút ra một kết luận: "Còn thơm nữa."

Người của Ngu Linh Tê lúc nãy còn cảm thấy lạnh thì lúc này lại lập tức nóng lên.

Nếu lúc trước ở trong phủ, nàng đã nhìn thông suốt sở thích của Ninh Ân. Nhưng bây giờ ở trong phủ đệ của mình, tưởng tượng đến cảnh huynh tỷ của mình có thể sẽ gặp mặt nhau ở đây, hoặc có thể sẽ có người bên nhà ngoại đi ngang qua, nàng lập tức cảm thấy không dễ chịu.

"Nói hươu nói vượn." Ngu Linh Tê theo bản năng lấy áo khoác lên để che mình.

"Gấp cái gì."

Ninh Ân giữ lại chiếc áo khoác của nàng: "Còn chưa đóng con dấu của ta nữa."

Ngu Linh Tê ngay tức khắc cảm thấy nghẹn khi thoáng nhìn thấy con dấu ngọc đen quen thuộc kia...

Hắn thật sự mang theo thứ này bên người!

"Sớm biết như vậy, lúc trước ta đã không tặng cho chàng miếng ngọc bội này."

Ngu Linh Tê buồn bực nhỏ giọng nói thầm, khiến đôi má của nàng linh hoạt và kiều diễm hơn một chút.

"Bạch ngọc mềm mại và ấm áp không ở bên cạnh, bổn vương chỉ có thể dùng miếng ngọc đen lạnh như băng này để giảm bớt nỗi khổ tương tư."

Ninh Ân nghiêm nghị nói, các khớp ngón tay đã chuyển xuống dưới váy của nàng.

Không có mực đóng dấu, hắn cau mày khó nhận thấy.

Thấy người phía sau không động đậy một hồi lâu, Ngu Linh Tê cảm thấy xấu hổ đến nỗi không chịu được nữa, không nhịn được mà vùi mặt vào giữa khuỷu tay của Ninh Ân, thẹn thùng nói: "Ta còn phải bất động đến bao lâu nữa? Mau làm nhanh một chút."

Một tiếng cười nuông chiều khẽ vang lên từ phía sau.

Cũng không biết Ninh Ân đang chơi đùa cái gì, chỉ trong chốc lát, con dấu ngọc đen ấm áp đã nhẹ nhàng dán vào vị trí dưới thắt lưng của nàng.

Ninh Ân thuận tay cầm lấy tay áo bào lau ngón tay cho nàng, sau đó thì lập tức cúi người, chóp mũi anh tuấn của hắn đi xuống dọc theo đường eo của nàng, rồi đặt đôi môi mỏng in lên vết mực trên eo.

Một nụ hôn an tĩnh và thành kính, Ngu Linh Tê cảm thấy có một dòng nước ấm chạy dọc từ eo đi lên, rồi tràn ra chân tay và tất cả xương cốt của mình.

Thật sự rất muốn chết.

Nàng đỏ mặt, không nhịn được mà cả hai vai đều run lên, rồi hắt hơi một cái.

Người phía sau cởi bỏ áo khoác, sau đó thì ôm nàng vào trong, nhiệt độ cơ thể vô cùng nóng của người đàn ông đã xua tan cái lạnh của mùa đông.

Ngu Linh Tê tham lam cái khung cảnh ấm áp rắn chắc này, vô thức buông thả để thân thể mềm mại dựa vào trong lòng hắn, sau một lúc lâu suy nghĩ: "Này, thật không công bằng."

"Hửm?" Ninh Ân nhẹ nhàng bóp cằm nàng.

Ngu Linh Tê ngẩng đầu nhìn hắn, hừ nhẹ nói: "Ta cũng muốn khắc một con dấu, để lại trên người chàng một con dấu có một không hai."

"Vốn dĩ ta cũng muốn làm việc này."

Ninh Ân lấy ngón tay cái cọ khóe môi của nàng: "Lập tức quay đầu lại cho nàng khắc đây."

"Thật sao?" Ngu Linh Tê sửng sốt khi hắn thuận theo.

Vầng sáng trong con ngươi ở giữa đôi mắt Ninh Ân có chút hưng phấn, chậm chạp chơi đùa tóc mai của nàng rồi nói: "Chờ đến lúc tìm được loại thuốc màu kia, thì sẽ lập tức cho Tuế Tuế khắc."

Thuốc màu?

Khắc dấu ấn cần thuốc màu sao?

Ngu Linh Tê không biết nhiều về kỹ thuật của công việc này, rất nhanh sau đó sự nghi ngờ đã được giảm bớt.

Ninh Ân có bờ vai rộng, chân dài, eo nhỏ, thân thể cực kỳ mạnh mẽ, làn da thì lạnh và trắng hơn so với người thường, nếu con dấu màu đỏ tươi ấn xuống nhất định sẽ...- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Kiếp trước nàng chưa từng tưởng tượng đến hình ảnh đó.

Nhất định là vì chịu sự ảnh hưởng của Ninh Ân, nên đầu óc của nàng mới trở nên không đứng đắn như vậy.

Ngu Linh Tê quyết định tìm đề tài nghiêm chỉnh để nói chuyện, suy nghĩ một chút thì nhẹ giọng nói: "Ninh Ân, chàng muốn làm Hoàng đế không?"

Ninh Ân cất giọng bình tĩnh nói nhẹ, lời nói sắc bén: "Ngu tướng quân, đây là ý tứ của Ngu Hoán Thần sao?"

"Là ta tự muốn hỏi mà thôi." Ngu Linh Tê nói.

Nàng không nghi ngờ ý đồ của Ninh Ân. Tình yêu nhỏ của một kẻ điên thì luôn nồng nhiệt và cố chấp, mà cố chấp chính lại là một mặt khác với tình yêu của người bình thường.

Nàng chỉ không chắc là mình có thể gánh vác được trọng trách mẫu nghi thiên hạ hay không.

"Muốn làm Hoàng đế sao?" Nét mặt Ninh Ân không thay đổi mà hỏi.

Ngu Linh Tê trong chốc lát không để ý đến sự kỳ lạ trong lời nói của hắn, vô ý lắc đầu: "Thật sự không nghĩ tới..."

Rồi sau đó lại lắc đầu, than nhẹ một tiếng: "Ta không biết nữa."

Nếu Ninh Ân muốn cướp ngôi, muốn được đứng trên cao, nàng không thể trở thành sự ràng buộc đối với Ninh Ân.

"Chàng nghĩ thế nào vậy?" Ngu Linh Tê hỏi.

"Ta muốn nghĩ đến chuyện yêu đương."

Ninh Ân chớp mắt một cái, rồi nói rõ ràng hơn: "Lên giường rồi nói chuyện tiếp."

Ngu Linh Tê vội vàng giữ lại cái tay đang di chuyển xuống dưới của hắn, lui về phía sau một chút: "Ta đang ở nhà, không được..."

"Ta muốn đè Tuế Tuế." Ninh Ân siết chặt eo của nàng.

Ngay tức khắc cả người Ngu Linh Tê mềm nhũn ra, vội vàng tránh khỏi cái ôm của hắn, vội vàng ôm lấy nội y và quần áo mùa đông đang nằm tán loạn lại.

Ninh Ân khẽ cười một tiếng, đưa tay lên ngửi mùi thơm nữ tính còn lưu lại trên đốt ngón tay, rồi đưa lên môi hôn một cái.

Đang ở phủ đệ của mình, suy cho cùng thì Ngu Linh Tê cũng không dám phóng túng, nói hết lời mới tiễn Ninh Ân ra khỏi phủ trước khi trời tối.

Ninh Ân ngồi trên xe ngựa, nét mặt không chút thay đổi, màu sắc và độ sâu của đôi mắt có thể nuốt được người vào.

Đối với tính tình của một người như hắn mà nói, hôm nay quả thật đã nhẫn nhịn đến cực điểm.

"Ngày mai, bổn vương sẽ đến đón nàng."

Ninh Ân bỏ lại một câu như vậy, cũng không quay đầu lại nhìn vẻ mặt của Ngu Uyên trông ra sao, lập tức cho người hầu lái xe rời đi.

Ngu Linh Tê quay đầu lại, cẩn thận nhìn Ngu Uyên một cái, cười nói: "Cha à, có phải ánh mắt chọn vị hôn phu của con gái rất lợi hại không?"

Nữ nhân cười rất tươi, nhưng trong lòng Ngu Uyên lại sâu như biển.

Một lúc lâu sau, ông mới thở dài một tiếng, đưa tay lên vỗ vai con gái rồi bỏ đi không nói lời nào.

Ngu Linh Tê quay trở lại phòng, việc đầu tiên nàng làm là đóng hết cửa lại, đồng thời cũng c.ởi quần áo ra, sau đó thì đưa lưng hướng về phía thay quần áo có chiếc gương đồng ở dưới đất, rồi quay đầu lại để nhìn bài thơ tình trên lưng của mình.

Nhưng góc độ kia quả thực rất xảo quyệt, nên nàng đành phải cầm lấy chiếc gương trang điểm lên, điều chỉnh góc độ một lúc.

Vòng eo mảnh mai uốn lượn như tuyết, nét chữ màu mực mờ ảo hiện rõ.

Ngu Linh Tê tưởng rằng Ninh Ân sẽ viết linh tinh điều gì đó để trêu đùa như "đè Tuế Tuế", nhưng sau khi nhìn hai mặt gương một lúc lâu, chỉ thấy tám chữ tự nhiên:

“Tuế Tuế thiên thu, Linh Tê vĩnh lạc.”

Con dấu bên cạnh chữ viết không phải là màu đỏ tươi của mực đóng dấu thông thường, mà là một màu đỏ sẫm tối tăm.

Ngu Linh Tê chậm rãi để gương trang điểm xuống, quần áo thì cởi một nửa ra, đứng lặng một hồi lâu trước gương.

Làm sao bây giờ? Nàng nâng hai tay lên che má

Dường như không thể chờ đến ngày mai được.

...

Trong một thành trì vững chắc, phủ Tĩnh vương.

Trong màn sương dày đặc, có một nam nhân tuấn tú đứng giữa một cái hồ lớn, bởi vì c.ởi trần mà lộ ra thân trên cường tráng thon dài giống như được điêu khắc thành dao rìu, mái tóc đen xõa dài đến thắt lưng, những giọt nước tinh khiết dọc theo xương quai xanh mà xẹt qua vết thương trên ngực, rồi chảy xuống các khe bụng và lưng, cuối cùng thì rơi xuống dưới nước.

"Điện hạ, nhân chứng đã an bài thỏa đáng."

Bóng dáng cao lớn của Chiết Kích từ cửa nhảy vào, làm tròn bổn phận của mình mà báo cáo tin tức: "Chỉ là bản ghi chép chẩn bệnh của Thái Y viện năm đó, khó mà có thể phục hồi lại như cũ."

Ninh Ân nhắm mắt mỉm cười nói: "Để cho quân cờ đến Thái Y viện một chuyến, Hoàng hậu có sinh con hay không, sau khi tra xét thì sẽ biết."

"Thuộc hạ đã hiểu."

Chiết Kích nói: "Còn có, mùi vị máu đỏ mà điện hạ ủy thác tìm kiếm, cũng đã tìm được rồi."

Thấy Ninh Ân đang lặng yên, lúc này Chiết Kích mới mở cửa ra, hai tay cầm khay rồi nói: "Có cần thuộc hạ hỗ trợ không ạ?"

"Không cần." Ninh Ân vung tay lên.

Chiết Kích đặt khay lên bên cạnh ao, ở trên các văn kiện, rồi chắp tay lui ra ngoài.

Ninh Ân mở đôi mắt đen láy, bước lên bậc đá đối diện với màn hơi nước, thuận tay mà cầm lấy chiếc khăn bên cạnh để lau thân mình.

Một chiếc hộp bằng ngọc trắng được đặt trên khay, xuyên qua khối ngọc trong suốt, có thể thấy lờ mờ màu đỏ nhuộm trong đó.

Ninh Ân ném chiếc khăn ướt nửa người sang một bên, rồi sau đó nhặt một cây kim bạc ở giữa khay lên, vẻ mặt lạnh nhạt đặt lên ngọn lửa đang cháy của đế cắm nến.

Hắn nhìn vào chiếc gương đồng dưới đất một hồi lâu, rồi ấn chiếc kim bạc nhuộm màu đỏ lên ngực.

Hết kim này đến kim khác, nét chữ đỏ tươi đâm vào vết sẹo trên tim.

Chất lỏng màu đỏ sẫm đông lại thành từng giọt, không rõ là thuốc nhuộm hay máu.

Một lúc lâu sau, hai chữ "Linh Tê" màu đỏ tươi hiện lên mờ ảo trên khuôn ngực rắn chắc và trắng lạnh của hắn.

Nàng là thiện niệm ở đầu quả tim của hắn, là cái tên khắc lên vết thương.

Trên nhuyễn tháp có đặt một chiếc tâm y màu xanh nhạt, Ninh Ân cầm lên, rồi lau đi vết máu đang chảy ra trên ngực.

Như vậy thì dấu vết của hắn và nàng sẽ mãi mãi được hợp nhất và tồn tại với nhau.

Dưới ánh nến, Ninh Ân không mặc đồ, tìm một cái ghế, rồi khoanh chân ngồi xuống, nhìn mình tr.ần trụi trong gương.

Lúc đầu vừa ra khỏi bể tắm nước nóng, màu đỏ của hình xăm vô cùng tươi đẹp.

Nhưng sau khi lau khô một lúc, hai chữ "Linh Tê" theo nhiệt độ cơ thể giảm xuống mà dần dần phai màu, cuối cùng thì hòa cùng với màu da lại làm một.

Ninh Âm hài lòng đặt lại cây kim bạc vào khay, đứng dậy cầm lấy một chiếc áo choàng mặc vào.

Ngày mai gặp lại, chỉ mong Ngu Uyên đã suy nghĩ thông suốt, nếu không...

Môi của Ninh Ân khẽ nâng lên một đường cong, đưa tay lên chạm vào ngực của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK